Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 379: LÀ TIỀN CỦA CẬU CHỦ

Thời Dũng không lập tức đi ra ngoài.

Mạc Đình Kiên hỏi anh ta, “Còn có việc gì sao?”

Sắc mặt Thời Dũng nghiêm túc nói: “Cậu chủ, tư liệu về hai người này không hoàn chỉnh, cho dù là Lưu Chiến Hằng, thân phận của anh ta nhất định không đơn giản.”

Năm đó trước khi bọn họ xuất phát tới hòn đảo nhỏ, Lưu Chiến Hằng và Hạ Diệp Chi bị phóng viên chụp được, Mạc Đình Kiên liền phái anh ta đi điều tra người đàn ông tên Lưu Chiến Hằng này.

Mà lúc đó, tài liệu anh ta tra được cũng rất rõ ràng.

Người đàn ông tên Lưu Chiến Hằng này giống như bỗng nhiên xuất hiện, thân phận đơn giản lại sạch sẽ, nhưng cũng khắp nơi khiến người ta sinh nghi.

Rồi lại không nắm chắc được mục đích của anh ta.

“Thật sao?” Mạc Đình Kiên liếc mắt nhìn anh ta, lần nữa cầm lên tư liệu của Hạ Diệp Chi: “Sao tôi lại cảm giác thân phận của Hạ Diệp Chi này càng không đơn giản?”

Thời Dũng hiểu rõ Mạc Đình Kiên, tự nhiên không để lỡ mất tia hứng thú trong mắt Mạc Đình Kiên.

“Phải, thân phận của cô Hạ đích thực không đơn giản.” Hạ Diệp Chi là mẹ của con gái anh, là vợ anh, thân phận đó sao có thể đơn giản được?

Nhưng rõ ràng có thể thấy, Mạc Đình Kiên cảm thấy hứng thú với Hạ Diệp Chi.

Cái này chẳng lẽ chính là… số mệnh an bài trong truyền thuyết?

Mạc Đình Kiên nghe vậy, nhíu mày, “Lời này có ý gì?”

Thời Dũng cung kính cúi đầu, không nói nữa.

Mạc Đình Kiên làm như không muốn nhiều lời với anh ta: “Ra ngoài đi.”

Sau khi Thời Dũng ra ngoài, Mạc Đình Kiên liền có chút xuất thần.

Mãi đến lúc Hạ Hạ lấy một tập tài liệu trước mặt anh đi vẽ linh tinh, anh mới hoàn hồn.

Bé cầm tài liệu về một cửa hàng trải ngang ra, miệng lẩm bẩm: “Con vẽ một Mạc ớt xanh.”

Mạc Đình Kiên liếc mắt một cái, phát hiện là tư liệu cá nhân của Hạ Diệp chi, đưa tay cầm lại, không cho bé vẽ.

Tuy bình thường Hạ Hạ rất nghe lời, nhưng lúc chơi đùa bị quấy rầy, cũng sẽ tức giận.

Bé méo miệng nhìn Mạc Đình Kiên: “Hừ, cho con.”

Mạc Đình Kiên tiện tay đem tài liệu của Lưu Chiến Hằng đến trước mặt Hạ Hạ: “Dùng cái này vẽ, cái này còn có một khoảng trống ở giữa.”

Hạ Hạ giơ lên cằm nhỏ, giọng điệu khoan dung độ lượng: “Tha thứ cho ba đó.”

Nói xong, bé liền cúi đầu vẽ tiếp.

Mạc Đình Kiên bị bé chọc tức mà nở nụ cười, một đứa bé đáng yêu như vậy, có muốn chỉnh cũng không ra tay được, cuối cùng chỉ đành đưa tay xoa xoa đầu bé.

Vì vậy mà anh bị Hạ Hạ hoài nghi.

“Ai nha, đừng đụng con.” Lông mày Hạ Hạ nhăn lại, thoạt nhìn là đang tức giận.

Mạc Đình Kiên nói sang chuyện khác, “Không phải con bảo đang vẽ sao? Để ba xem một chút.”

Hạ Hạ lập tức hết sức vui vẻ mà đem tờ giấy đưa cho anh: “Ba xem, đây là ba.”

Mạc Đình Kiên nhìn mấy hình tròn có nét xanh xanh đỏ đỏ trên tờ giấy, sắc mặt bình tĩnh lấy điện thoại ra: “Có muốn xem phim hoạt hình k?”

Hạ Hạ gật đầu như gà mổ thóc: “Xem.”

Hạ Hạ ôm điện thoại đến salon xem hoạt hình, Mạc Đình Kiên tiếp tục công việc.

Giờ tan tầm, Thời Dũng trở về.

Trong tay anh ta cầm chứng nhận bất động sản.

“Cậu chủ, thứ cậu muốn.”

Anh ta đưa chứng minh bất động sản và chìa khóa cho Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên nhìn chứng nhận bất động sản và chìa khóa trước mắt, vẻ mặt khó lường nhìn Thời Dũng: “Tiền ở đâu ra?”

Thời Dũng do dự một chút: “Là tiền của cậu chủ.”

Trước đây, Mạc Đình Kiên rất tin tưởng anh ta, Mạc Đình Kiên đã cho anh ta một tấm thẻ.

Mạc Cẩm Vân vẫn chưa hiểu hết Mạc Đình Kiên, cho nên không biết trong tay Thời Dũng vẫn còn một tấm thẻ.

Sau đó Mạc Đình Kiên có chuyện, Mạc Cẩm Vân sa thải anh ta, tấm thẻ này còn đang ở trong tay anh ta, cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Nơi ở của Hạ Diệp Chi, cũng là tiểu khu cao cấp.

Những người ở đó cũng là người có tiền.

Thế nhưng, có tiền hơn nữa cũng không sánh được với nhà họ Mạc.

Mạc Đình Kiên không bao giờ thiếu tiền.

Huống chi, đang có chuyện liên quan tới Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên luôn cam lòng chi tiền.

Thời Dũng đã sớm hiểu rõ điểm này của Mạc Đình Kiên, biết Mạc Đình Kiên muốn ở sát vách nhà Hạ Diệp Chi, không tiết kiệm chút nào liền hoàn thành công việc.

Mạc Đình Kiên nghe Thời Dũng nói xong, không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến sofa.

Hạ Hạ xem phim hoạt hình liền ngủ thiếp đi, lúc này đang đắp áo khoác của Mạc Đình Kiên mà ngủ trên ghế salon.

Mạc Đình Kiên liền lấy áo khoác bao lấy Hạ Hạ, bế bé khỏi salon.

Dù động tác của anh đã rất nhẹ, nhưng Hạ Hạ vẫn tỉnh.

Bé mở nửa con mắt, mềm mại gọi một tiếng: “Ba.”

“Ừ, đi ăn cơm.” Mạc Đình Kiên đưa tay xoa đầu bé.

Lúc mới tỉnh ngủ, Hạ Hạ có chút làm nũng, mềm mại nói: “Muốn ăn khoai lang…”

Thời Dũng đi sau lưng người đàn ông, nghe giọng Hạ Hạ liền cảm giác trái tim muốn mềm nhũn.

Những Mạc Đình Kiên cũng không vì vậy mà lay động, vô cùng lạnh lẽo cứng rắn từ chối yêu cầu của Hạ Hạ: “Không thể.”

Hạ Hạ tỉnh táo một chút, khí thế hùng hổ: “Muốn ăn.”

Giọng Mạc Đình Kiên vẫn lạnh lùng: “Không thể.”

Hạ Hạ bẹp miệng, vẻ mặt ghét bỏ: “Mạc ớt xanh, đại quái thú.”

Mạc Đình Kiên hừ một tiếng: “Con là tiểu quái thú.”

Hạ hạ nháy mắt một cái, nước mắt liền ào ào rơi xuống: “Oa ô ô ô… Con không phải quái thú, quái thú quá xấu, con là Hạ Hạ…”

Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn Hạ Hạ một cái, bình tĩnh đi vào thang máy.

Đàn ông có con thường mềm lòng, Thời Dũng nhìn không nỏi, muốn giúp anh dỗ con.

Kết quả lúc này, anh lại thấy Hạ Hạ ngừng khóc, tự mình đưa tay lau nước mắt trên mặt, vừa xoa xoa mũi, vừa quay đầu qua phía khác không nhìn Mạc Đình Kiên.

Nhìn xem… Cậu chủ còn chưa cần dỗ con.

Có điều, năng lực tự điều tiết của Hạ Hạ cũng rất mạnh.

Mạc Đình Kiên bọn họ không về trước, mà đi tìm phòng ăn.

Chờ một lát Thời Dũng đưa bọn họ tới, liền cùng nhau ăn cơm.

Đại khái bởi vì cả ngày đều nhìn thấy Thời Dũng, Hạ Hạ đối với anh ta rất thân thiện, lúc ăn cơm, còn gắp thức ăn cho Thời Dũng.

Mạc Đình Kiên thấy thế, lên tiếng ngăn lại: “Hạ Hạ, tự mình ăn.”

Hạ Hạ phản bác: “Chú cũng phải ăn.”

Mạc Đình Kiên gắp cho bé một khối hành tây: “Chú sẽ tự mình ăn đĩa rau.”

Thời Dũng nói: “Không sao.”

Hạ Hạ không ăn hành tây, ghét bỏ dùng tay lấy khối hành tây này ra.

Mạc Đình Kiên gắp lại cho bé: “Không cho phép kiêng ăn.”

Thời Dũng nhịn cười không được: “Cậu chủ, Hạ Hạ giống cậu, không phải cậu cũng không ăn hành tây sao?”

Mạc Đình Kiên hơi run.

Hạ Hạ nhân cơ hội này, ném hành tây vào chén của Mạc Đình Kiên, nháy mắt, cười ngọt ngào: “Ba, ba ăn đi.”

Mạc Đình Kiên: “…”

Cuối cùng, Mạc Đình Kiên vẫn không ăn khối hành tây này.

Ăn không được thứ gì, thì không cần thiết ép mình phải ăn.

Có lẽ vì Thời Dũng giúp Hạ Hạ thoát khỏi phải ăn hành tây, lúc rời khỏi phòng ăn, Hạ Hạ đã trái một “chú Dũng” phải một “chú Dũng” hết sức thân mật rồi.

Thời Dũng lái xe đưa bọn họ rời nhà ăn tới khu chung cư mà Hạ Diệp Chi ở, mấy người mới đi tới cửa phòng, lúc này cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Hạ Diệp Chi nhìn hai lớn một nhỏ đứng đối diện, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại: “Ngài Mạc? Các người…”

Hạ Hạ chạy tới cạnh Hạ Diệp Chi: “Chị xinh đẹp.”