Giọng điệu nghiêm túc của Mạc Đình Kiên khiến cô sợ hãi.
Cô hoảng loạn gọi một tiếng: “Đình Kiên!”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chuyện không nên nhúng tay vào thì đừng nhúng.” Mạc Đình Kiên nhìn cô với ánh mắt thâm sâu.
Sắc mặt Mạc Cẩm Vân trắng bệch, chân run run đứng không vững, lui xuống hai bước, chống tay vào bàn làm việc mới không bị ngã xuỗng.
Tuy cô và Mạc Đình Kiên từ nhỏ đã không mấy thân thiết.
Nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn là chị em sinh đôi, cũng sẽ có những lúc bọn họ rất tự nhiên ăn ý hiểu ý nhau.
Giống như lúc này, ý vị thâm sâu trong câu nói của Mạc Đình Kiên, cô biết được báo cáo xét nghiệm DNA đã bị anh phát hiện ra là cô động tay động chân vào.
Mạc Đình Kiên nói xong, liền đem theo Thời Dũng rời đi.
Vệ sĩ sau Mạc Cẩm Vân thấy nửa ngày mà cô không có độngtĩnh gì, liền bước lên hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Mạc Cẩm Vân không để ý đến bọn họ, mà nhặt phần xét nghiệm DNA lên.
Cô nhìn vào ba chữ “Hạ Diệp Chi”, ánh mắt như muốn giết người.
Ba năm trước xảy ra sự cố lớn như vậy, vậy mà Hạ Diệp Chi vẫn không chết sao?
Mạc Cẩm Vân nắm chặt tay, hận đến mức hai răng nghiến chặt vào nhau, mỗi lần đều là người phụ nữ này làm hỏng việc tốt của cô.
Một lúc sau, cô khôi phục lại tinh thần, mới lên tiếng: “Đi điều tra về người phụ nữ Hạ Diệp Chi.”
…….
Hạ Diệp Chi bảo tài xế đưa cô về bệnh viện.
Trên đường về cô luôn nghĩ đến chuyện báo cáo xét nghiệm DNA.
Nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ được gì.
Thẩm Lệ sẽ không lừa cô, Mạc Đình Kiên khi đó không tức giận, mà lại vội vã bảo người đưa cô về.
Có lẽ chuyện này còn có nội tình bên trong.
Từ ngày xuất viện, Hạ Diệp Chi lần đầu tiên vì mất đi kí ức mà cảm thấy phiền não.
Nếu như cô không mất trí nhớ thì tốt rồi.
Nếu cô không mất rí nhớ, bây giờ tất cả mọi vẫn đề sẽ không tồn tại.Cô sẽ biết mình có con gái hay không, sẽ biết mình đã đắc tội với ai, biết bản thân đã từng yêu ai.
Sẽ không luôn ở trong tình trạng bị động như thế này.
Hạ Diệp Chi ngồi ở hoa viên một lúc mới đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Cô đẩy cửa vào, nhìn thấy mấy người đang mặc cảnh phục ở trong.
Lưu Chiến Hằng ngồi trên tựa đầu giường, đối mặt với cánh cửa.
Nhìn thấy Hạ Diệp Chi bước vào, anh liền cất giọng: “Về rồi à?”
“Vâng.”
Hạ Diệp Chi trả lời đi vào, Lưu Chiến Hằng giải thích với cô: “Cảnh sát đến tìm hiểu một chút về tai nạn xe.”
Hạ Diệp Chi gật đầu, rót cho Lưu Chiến Hằng một cốc nước.
Cảnh sát hỏi những vấn đề rất bình thường.“Lưu tiên sinh, anh có đắc tội với ai không?
“Không có.”
“Có khả năng anh vô tình đắc tội với ai mà lại không hề chú ý đến không?”
“Khả năng này rất thấp…”
Cảnh sát lại hỏi thêm một hồi, cũng không thêm được thông tin có ích gì.
Có một vị cảnh sát trong đó quay sang hỏi Hạ Diệp Chi: “Khi sự việc xảy ra, cô Hạ cũng ở trong xe à?”
Hạ Diệp Chi rất phối hợp, đáp: “Vâng, tôi ngồi cạnh vị trí lái xe.”
Cảnh sát lại hỏi thêm vài vấn đè liên quan: “Hạ tiểu thư có đắc tội với người nào không?”
Hạ Diệp Chi nghĩ kĩ một chút về những người mà mình mới quen gần đây.
Trừ Lưu Chiến Hằng thì chỉ có Thẩm Lệ hai người bọn họ.Nếu nói đắc tội thì….
Hạ Diệp Chi nghĩ đến Hạ Hương Thảo.
Ánh mắt mà Hạ Hương Thảo nhìn cô như hận tới tận xương tủy, Hạ Diệp Chi nghĩ đến hiện tại, thật sự vẫn có chút sợ.
Cô vừa định mở miệng, thì nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói: “Bạn tôi bị bệnh, những chuyện trước đây đều quên hết rồi, cũng không quen biết ai.
Cảnh sát nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Bọn họ rời đi, trước khi đi vẫn không quên dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì liên lạc với chúng tôi, an tâm dưỡng bệnh nhé.”
Sau khi cảnh sát rời khỏi, Hạ Diệp Chi hiếu kì hỏi: “Anh quen cảnh sát à?”
“Trước đây có quen với vài người.
Lưu Chiến Hằng trả lời qua loa, Hạ Diệp Chi cũng không hỏi thêm.
Hạ Diệp Chi vẫn là có chút ngạc nhiên hiếu kì: “Anh lợi hại thật đấy, nếu ở nước ngoài sẽ càng phát triển.”
Lưu Chiến Hằng rất tùy ý: “Vậy à, có lẽ do anh không có dã tâm gì đối với sự nghiệp cả.”
…….Màn đêm buông xuống, Hạ Diệp Chi ra ngoài mua bữa tối cho Lưu Chiến Hằng.
Cô vừa ra khỏi bệnh viện, liền thấy một người phụ nữ xuống xe đi đến, bước chân vội vàng đi đến về phía cô.
Do ánh sáng mờ nhạt, nên co không lập tức nhận ra là ai.
Đợi đến khi người hụ nữ đó đến gần, Hạ Diệp Chi mới nhận ra đó là người nào.
Hạ Hương Thảo mặc chiếc váy đen, trang điểm đạm giống như lần trước.
Cô ta như rít qua từng kẽ răng nói: “Hạ Diệp Chi, cô một chút chuyện cũng không có.”
Hạ Hương Thảo không che giấu nỗi hận của mình với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nếu còn không đoán ra cái gì thì thật là quá ngốc rồi.
Hại Diệp Chi hai tay bất giác căng thẳng nắm chặt vào nhau, ngữ khí có chút lạnh lẽo: “Là cô làm đứt phanh xe của Lưu Chiến Hằng?”
“Phải, là tôi làm.”Hạ Hương Thảo một câu giảo biện cũng không có, trực tiếp thừa nhận.
Một giây sau, cô ta dơ tay bóp cằm của Hạ Diệp Chi , hận không thể giết chết cô: “Nhưng tại sao cô vẫn sống, một chút tổn thương cũng không có đứng ở đây? Hả? Tôi không tin mỗi lần vận vận may của cô đều tốt như vậy!”
Hạ Diệp Chi xoa xoa chỗ bị cô ta bóp.
Cô nhíu mày, bắt lấy cánh tay của Hạ Hương Thảo: “Cô coi mạng người là cái gì?”
Hạ Hương Thảo bật cười: Truyện được cập nhật mỗi ngày, “Tôi thèm quan tâm đến mạng của cô sao, đợi đi, Hạ Diệp Chi! Tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu!”
Nói xong liền quay lưng bước đi.
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng cô ta, lấy điện thoại báo cảnh sát.
…..
Lần nữa vào phòng bệnh, Hạ Diệp Chi nhìn vào ánh mắt của Lưu Chiến Hằng , lại thêm hổ thẹn.
Lưu Chiến Hằng là bác sĩ, bình thường chữa bệnh cứu người, sẽ không đắc tội với ai.
Tai nạn xe lần này, là Hạ Hương Thảo nhằm vào cô, vậy mà lại liên lụy đến anh.Khi Hạ Diệp Chi đem cơm đến cho Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng không ngừng nói: “Sao mà ra ngoài có một chuyến mà em trở nên kì lạ thế?”
Hạ Diệp Chi thở hắt ra một hơi: “Xin lỗi, chuyện lần này là nhằm vào em.”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy liền nhíu mày: “Xem ra em đắc tội với một kẻ quá độc ác rồi.”
“Vâng.”
Hạ Hương Thảo nhất định là theo dõi cô, mới có thể biết cô và Lưu Chiến Hằng ở cùng nhau, mới có thể tìm ra xe của Lưu Chiến Hằng.
Nếu là một người có chút lương tâm, chắc chắn sẽ không thể không để tâm đến mạng của Lưu Chiến Hằng.
Hạ Hương Thảo giờ giống như con chó điên vậy, chỉ muốn dồn Hạ Diệp Chi vào chỗ chết, căn bản không để tâm đến mạng sống của những người vô tội.
Xem ra khi cô quay lại nhất định vạy tìm Thẩm Lệ nói chuyện một chút.
Cô muốn biết mình trước đây đã làm ra chuyện ác độc gì mà khiến Hạ Hương Thảo hận cô đến như vậy.
……
Sau khi Hạ Diệp Chi báo cảnh sát, phía bên cảnh sát đã tìm đến Hạ Hương Thảo để hỏi.
Hạ Hương Thảo làm việc rất cẩn trọng, phải mất mấy ngày mới khiến cho cô ta nhận tội.
Nhưng điều không ngờ tới là, không biết ai bảo vệ cô ta, chưa được mấy ngày cô ta lại có thể ra ngoài rồi.