Hạ Diệp Chi không nghĩ ra được ai lại dám đối đầu với Mạc thị.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Trước khi mở cửa, Hạ Diệp Chi nhìn thử qua mắt mèo, phát hiện là Thời Dũng thì mới mở cửa phòng ra.
“Trợ lý Thời, sao anh lại tới đây?”
Sau khi mở cửa ra, Hạ Diệp Chi mới phát hiện Thời Dũng còn dẫn theo mấy vệ sĩ.
“Cậu chủ bảo tôi đến.” Thời Dũng khẽ gật đầu nói.
Hạ Diệp Chi nghiêng người sang một bên: “Vào rồi nói.”
Trong nhận thức của cô, Thời Dũng là một người có thể tin tưởng.
“Tôi không đi vào đâu, mợ chủ, cậu chủ kêu tôi đến đón cô đi xem áo cưới, nếu như cô tiện, thì bây giờ chúng ta có thể xuất phát.
Nghe thấy lời của Thời Dũng, cả người Hạ Diệp Chi đều lờ mờ.
Lời Mạc Đình Kiên nói trước đây cô vẫn còn nhớ rõ, nhưng không ngờ anh lại sắp xếp xong nhanh như thế.
Thoạt nhìn giống như anh muốn kết hôn gấp vậy.
Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày hỏi anh: “Mạc Đình Kiên đâu?”
Thời Dũng vẫn cung kính như trước: “Cậu chủ đang xử lý chuyện khác.”
Hạ Diệp Chi lại hỏi: “Mạc Hạ đâu, con bé đang ở đâu.”
“Cô bé đang ở trong nhà cậu chủ.” Nói đến Mạc Hạ, ngay cả Thời Dũng cũng không nhịn được cười cười.
“Nếu tôi nói không muốn xem áo cưới thì sao?”
“Vậy tôi sẽ bảo bọn họ đem đến tận nhà, mợ chủ cô cảm thấy thế nào?” Giọng nói và vẻ mặt của Thời Dũng đều cực kỳ nghiêm túc, giống như thật sự đã tự hỏi, sau đó nghiêm túc trả lời vậy.
“Trợ lý Thời!” Hạ Diệp Chi cao giọng: “Anh cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc nên nói tới chuyện kết hôn của tôi và anh ấy, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa xử lý xong, sao anh không khuyên anh ấy?”
Lúc Thời Dũng đột nhiên bị Mạc Đình Kiên sắp xếp đi xử lý chuyện kết hôn của hai người bọn họ, anh cũng có chút kinh ngạc.
Dù sao cũng quá đột nhiên rồi.
Anh là một người đã kết hôn, sau khi ly hôn lại tái hôn.
Kết hôn là một chuyện quan trọng, cần phải xử lý cẩn thận.
Có đôi khi, cũng không phải yêu nhau là sẽ kết hôn.
Anh và vợ vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, bởi vì kết hôn quá sớm, cho nên sau này lúc hôn nhân xuất hiện vấn đề, hai người đều mệt mỏi buông tay.
Còn hai người Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi, họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, một người đứng nhìn như anh cũng cảm thấy mệt thay, chỉ hy vọng hai người bọn họ có thể hạnh phúc.
Nhưng Mạc Đình Kiên quá cường thế, có đôi khi cách xử lý sự việc vẫn có chút cực đoan.
Trong thế giới của Mạc Đình Kiên, chuyện anh muốn làm, thì tuyệt đối phải làm được.
“Mợ chủ, cô cũng không khuyên được cậu ấy, tôi sao mà khuyên đây?”
Một câu của Thời Dũng làm cho Hạ Diệp Chi không còn lời nào để nói.
Một người kiêu ngạo như Mạc Đình Kiên, rất ít khi nghe vào lời nói của người khác.
“Tính cách của cậu chủ có chút không giống người bình thường, chuyện cậu ấy muốn làm không ai có thể ngăn cản được, tôi biết chuyện kết hôn này với cô và cậu chủ đều chỉ là một hình thức mà thôi, cô chỉ là không hài lòng với thái độ của cậu ấy.”
Những lời này của Thời Dũng nói trúng suy nghĩ của Hạ Diệp Chi.
Trong chốc lát Hạ Diệp Chi không nói gì.
Thời Dũng cũng nhìn ra được điểm này, bèn tiếp tục nói: “Tính cách của cậu chủ có chỗ thiếu sót, điểm này cô hiểu rất rõ mà, mặc dù vì chuyện cậu ấy bị thôi miên mất trí nhớ, khiến cho tính cách còn tệ hơn trước kia, nhưng trái tim yêu cô của cậu ấy vẫn chưa từng thay đổi, điểm này, trong lòng cô cũng hiểu rất rõ đúng không.”
Lời của Thời Dũng, Hạ Diệp Chi nghe hiểu.
Trong lời nói của anh ta chỉ có hai ý.
Một là, Mạc Đình Kiên là một người như vậy, nhưng anh vẫn thủy chung như một yêu cô.
Hai là, cuộc hôn nhân này, kết hôn cũng phải kết hôn, không kết hôn cũng phải kết hôn, không ai lay chuyển được Mạc Đình Kiên.
Thấy Hạ Diệp Chi vẫn không có phản ứng, Thời Dũng sảng khoái nói: “Đổi một góc nhìn khác để suy nghĩ, sau khi kết hôn, cô muốn mài dũa cậu ấy thế nào, đều do cô.”
Hạ Diệp Chi vốn còn đang vì câu nói trước của Thời Dũng mà nhăn mặt nhíu mày, lúc nghe thấy anh nói câu này, vẻ mặt trở nên ngạc nhiên sợ hãi.
Hạ Diệp Chi sửng sốt: “Trợ lý Thời, anh không đi làm chuyên gia tình cảm đúng là đáng tiếc mà.”
Thời Dũng có chút xấu hổ khụ khụ hai tiếng.
Thật sự làm khó người làm trợ lý là anh mà, ngoài chuyện bình thường phải sắp xếp công việc cho cấp trên, còn phải xử lý chuyện tình cảm cho anh nữa.
Trợ lý có tâm như anh, còn được mấy người đâu chứ?
Vẻ mặt Thời Dũng hiện lên một tia bất đắc dĩ, hỏi Hạ Diệp Chi: “Vậy bây giờ mợ chủ có thời gian đi xem áo cưới không?”
“Xem chứ, sao lại không xem được.” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi: “Bây giờ Mạc Đình Kiên vội vàng muốn kết hôn với tôi, muốn tôi phân chia tài sản với anh ấy, sao tôi lại không làm chứ.”
. . . . . .
Hạ Diệp Chi đi tiệm áo cưới với Thời Dũng.
Lời nói của Thời Dũng cũng có chút ảnh hưởng với cô.
Chuyện Mạc Đình Kiên muốn làm, anh sẽ không từ thủ đoạn mà làm cho bằng được.
Người đàn ông này, nói dễ nghe một chút là thông minh, khó nghe chính là quỷ kế đa đoan.
Một chút thông minh của Hạ Diệp Chi, ở trước mặt anh hoàn toàn không đủ nhìn.
Nhưng cô lại không thể làm gì anh, rõ ràng chỉ có thể giống Thời Dũng nói vậy, gả cho anh, sau đó mài dũa anh thật tốt.
Hạ Diệp Chi ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn tòa nhà không ngừng vụt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt nhìn thấy một công ty đầu tư mạo hiểm.
Đột nhiên, cô nhanh trí nghĩ tới một chuyện.
Hạ Diệp Chi bất thình lình lên tiếng nói: “Dừng xe.”
Thời Dũng quay đầu lại nhìn Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ?”
Hạ Diệp Chi nở một nụ cười: “Đi Mạc thị, tôi muốn đi tìm Mạc Đình Kiên.”
Thời Dũng cũng không hỏi cô tìm Mạc Đình Kiên làm gì, chỉ lái xe đến Mạc thị.
Trước kia cô và Mạc Hạ cũng từng đến Mạc thị tìm Mạc Đình Kiên, nhưng đều trực tiếp đi lên văn phòng của Mạc Đình Kiên từ thang máy chuyên dụng trong bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Lúc ô tô chạy đến trước cửa Mạc thị, Hạ Diệp Chi nói: “Dừng xe trước cửa, tôi muốn đi vào từ cửa lớn của Mạc thị.”
Thời Dũng ngạc nhiên liếc mắt nhìn Hạ Diệp Chi từ kính chiếu hậu, nhưng cũng không nói thêm gì, dừng xe trước cửa lớn.
Hạ Diệp Chi không đợi vệ sĩ đi tới mở cửa xe cho cô, mở cửa xe đi ra ngoài.
Thời Dũng thấy cô nhanh như vậy đã xuống xe, vội vàng nói: “Mợ chủ chờ tôi một chút, tôi đi đỗ xe trước.”
Hạ Diệp Chi chưa từng đi vào cửa lớn của Mạc thị, bàn lễ tân chắc chắn không dễ dàng thả người.
Hạ Diệp Chi chỉ nói một câu: “Anh đi trước đi.”
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn cao ốc Mạc thị một cái, sau đó đạp giày cao gót đi vào.
Cô vừa đi vào, cô lễ tân đã nhận ra đi đến.
Trên mặt bọn họ đều không che giấu được ngạc nhiên.
“Xin hỏi cô này, cô có hẹn trước không ạ?”
Hạ Diệp Chi cười khẽ một tiếng, nói: “Nếu không biết tôi, sao lại biết tôi đến đây tìm người?”
Vẻ mặt của cô lễ tân hiện lên một tia xấu hổ.
Dù sao cũng là công việc được rèn luyện hằng ngày, cuối cùng cô lễ tân kia vẫn giữ được nụ cười trên mặt hỏi: “Xin hỏi cô này, là tìm người sao ạ?”
“Đúng vậy, tôi tìm Tổng Giám đốc của mấy cô, Mạc Đình Kiên.” Hạ Diệp Chi nói xong, còn thêm một câu: “Anh ấy có ở đây không?”
“Ngài ấy có ở đây. . . . . . Nhưng nếu cô muốn gặp ngài ấy, vậy xin hẹn trước.”
Có lẽ cô lễ tân này đã xem tin tức, hơn nữa cũng tin những gì trên tin tức nói, cho nên lúc Hạ Diệp Chi nói muốn tìm Mạc Đình Kiên, trong mắt các cô ta đều cùng lúc lộ vẻ khinh thường.