Hạ Diệp Chi nói xong, ôm Mạc Hạ đi ngang qua Mạc Đình Kiên lên lầu.
Mạc Đình Kiên vừa vươn tay tới một nửa, trơ mắt nhìn Hạ Diệp Chi đi lên lầu mới đưa tay trở về.
Anh hít sâu một hơi, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
. . . . . .
Hạ Diệp Chi đặt Mạc Hạ lên giường, lúc cởi quần áo giúp cô bé, Mạc Hạ chợt bừng tỉnh.
Cô bé có chút kích động kêu một tiếng: “Mẹ.”
Hạ Diệp Chi vội vàng cầm tay cô bé, hôn lên mặt cô bé một cái nói: “Mẹ ở đây.”
Mạc Hạ lại nhanh chóng yên tâm ngủ tiếp.
Cô trông coi ở bên giường thêm lát nữa mới xoay người đi ra ngoài.
Cô dọc hành lang đi xuống cầu thang, phát hiện trong phòng khách trống trơn, chỉ có mấy người giúp việc, cũng không có bóng dáng của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nhìn về phía phòng làm việc của Mạc Đình Kiên trên lầu, cô đoán, có lẽ Mạc Đình Kiên đang ở trong phòng làm việc.
Cô đang muốn đi lên, thì thấy Mạc Đình Kiên đã đi xuống.
Anh đã thay quần áo ở nhà, khí thế sắc bén trên người cũng dịu lại không ít.
“Hạ Hạ ngủ rồi sao?” Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừ, anh lên lầu thay quần áo sao?”
Lúc này, có người giúp việc đi tới cung kính nói: “Cậu chủ, mợ chủ, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi ạ.”
. . . . . .
Ăn xong cơm tối, Hạ Diệp Chi lập tức lên lầu xem Mạc Hạ.
Trước đó Mạc Hạ đã ăn cơm rồi, Hạ Diệp Chi cũng không lo nửa đêm cô bé sẽ đói mà tỉnh, chỉ là lo lắng muốn lên xem một chút thôi.
Có lẽ người làm mẹ đều có tâm lý thế này, càng nhìn con của mình, càng thấy cực kỳ đáng yêu.
Cô ngồi ở phòng của Mạc Hạ có chút lâu, mãi đến khi Mạc Đình Kiên đến đây tìm cô: “Em định ngủ ở đây tối nay luôn sao?”
Hạ Diệp Chi quay đầu, vươn ngón trỏ để ở giữa môi: “Suỵt, nhỏ giọng một chút.”
Mạc Đình Kiên đi tới, cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mạc Hạ.
Sau đó mới nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Em cũng nên ngủ rồi.”
Hạ Diệp Chi nhìn về phía Mạc Hạ, nhẹ giọng nói: “Tối nay em muốn ngủ cùng với Hạ Hạ.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày, nặng nề nói: “Anh thì sao?”
Giọng điệu của anh không khác với bình thường bao nhiêu, nhưng Hạ Diệp Chi lại nghe ra một chút cảm giác oán giận vì bị vứt bỏ.
Hạ Diệp Chi nhìn anh nói: “Anh tự ngủ đi, chẳng lẽ cần em dỗ nữa hả?”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên lên tiếng, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang đợi câu trả lời của cô vậy.
Hạ Diệp Chi nghĩ tới nghĩ lui, dò hỏi: “Vậy. . . . . . ngủ chung?”
Mạc Đình Kiên không nói chuyện, cô xem như Mạc Đình Kiên đồng ý.
Cô vén chăn của Mạc Hạ lên, nói với Mạc Đình Kiên: “Anh bế Mạc Hạ đi, nhẹ một chút, đừng làm con bé tỉnh.”
Mạc Đình Kiên híp mắt lại, lên tiếng nói: “Ngủ chung?”
“Đúng vậy, ba người chúng ta ngủ chung.” Hạ Diệp Chi nhìn thấy vẻ mặt không tốt lắm của Mạc Đình Kiên, lập tức hiểu được, “ngủ chung” mà Mạc Đình Kiên hiểu không giống với “ngủ chung” mà cô hiểu.
Cô nói ngủ chung, là ba người ngủ với nhau.
Còn ngủ chung mà Mạc Đình Kiên nói, là anh ngủ với Hạ Diệp Chi.
Thật đúng là. . . . . .
Nhưng mà, cuối cùng Mạc Đình Kiên vẫn bị ép phải nhượng bộ.
Anh ôm lấy Mạc Hạ đi đến phòng ngủ chính.
Lúc Hạ Diệp Chi đi vào, đã thấy Mạc Đình Kiên đặt Mạc Hạ ở một bên giường.
Cô đi qua, chuyển Mạc Hạ tới giữa giường.
“Hạ Diệp Chi!” Trong giọng nói của Mạc Đình Kiên giấu một tia tức giận.
Anh tức giận? Cô còn chưa tức giận nữa đấy!
Hạ Diệp Chi đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên, ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay chọt chọt vào ngực anh: “Mạc Đình Kiên, Hạ Hạ có phải con gái ruột của anh không hả? Trẻ con đương nhiên phải ngủ ở giữa rồi.”
Mạc Đình Kiên mặt không chút thay đổi nói: “Là con ruột.”
“Anh còn biết là con ruột hả!”
Nói đến đề tài này, Hạ Diệp Chi lại đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện của Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ hôm cô xuất viện, gặp phải bọn họ trên đường.
“Lúc trước anh còn nghi ngờ con bé không phải con ruột đấy!”
Hạ Diệp Chi không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Mạc Đình Kiên thật sự không hiểu cô đang nói chuyện gì.
Mạc Đình Kiên phủ nhận: “Anh không có nghi ngờ.”
“Hôm em mới xuất viện, em ngồi ở xe bên cạnh xe của anh, em rõ ràng đã nghe anh nói, anh nói thẩm mỹ của Hạ Hạ lúc trước khiến anh nghi ngờ con bé có phải con gái ruột của anh không!”
Hạ Diệp Chi nói xong thì trừng mắt liếc anh một cái.
“Có chuyện như vậy sao?” Trí nhớ của Mạc Đình Kiên bây giờ, cũng chỉ có thể nhớ tới chuyện mấy tháng lúc anh kết hôn với Hạ Diệp Chi.
Những chuyện quan trọng xảy ra sau đó, Thời Dũng đều từng nói với anh, anh cũng đều biết.
Nhưng mà, những chi tiết nhỏ, Thời Dũng chưa từng nói với anh.
Hạ Diệp Chi cũng nghĩ tới điểm này, cô cũng không muốn nhắc chuyện cũ với Mạc Đình Kiên, chỉ là chợt nhớ tới chuyện này mà thôi.
“Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, Hạ Hạ phải ngủ ở giữa.”
Mạc Đình Kiên không nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Hạ Diệp Chi đắp kỹ chăn cho Mạc Hạ, sau đó lấy điện thoại xem tin nhắn.
Trước đó Thẩm Lệ có gửi mesenger cho cô, cô không nhìn thấy.
Thẩm Lệ còn gửi tin nhắn giọng nói cho cô.
“Hôm nay thế nào? Tớ nghe nói hai người còn gọi Cố Tri Dân đi ăn cơm chung.”
Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ muốn nói đến chuyện gì.
“Tớ còn có thể thế nào, ký rồi.”
Ngay sau đó, Thẩm Lệ lập tức gửi qua một cái nhãn dán phát tài rồi ôm đùi to.
Hạ Diệp Chi tìm thấy một nhãn dán tát bằng tiền gửi lại cho cô ấy.
Lúc này, giọng nói của Mạc Đình Kiên truyền tới từ phòng tắm: “Hạ Diệp Chi, anh không mang theo quần áo.”
Hạ Diệp Chi nghe thấy giọng nói của anh, gửi cho Thẩm Lệ một tin nhắn: “Không nói chuyện nữa, có việc.”
Tốc độ tay của Thẩm Lệ rất nhanh, cũng gửi lại cho cô một tin nhắn: “Cũng đã hơn nửa đêm rồi, có thể bận chuyện gì chứ? Đừng nói là chuyện tạo người nhé?”
Hạ Diệp Chi gửi một nhãn dán mỉa mai cho cô ấy, không quan tâm tới cô ấy nữa.
Buông điện thoại ra, Hạ Diệp Chi lập tức nhìn thấy quần áo Mạc Đình Kiên đã tự chuẩn bị nhưng lại quên mang vào, đành phải cầm quần áo đi đến gõ cửa phòng tắm.
Két két…..
Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, nhiệt độ ẩm ướt bên trong phả ra ngoài, Hạ Diệp Chi đứng ở cạnh cửa, đưa quần áo vào trong: “Quần áo.”
Cô nâng tay vài giây, vẫn không cảm giác được Mạc Đình Kiên đã lấy quần áo đi, có chút nghi ngờ quay đầu nhìn vào trong phòng tắm.
Nhưng mà, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong phòng tắm, đã cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, bị người kia kéo vào trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm ở sau người bị đóng lại, cô bị Mạc Đình Kiên đè lên trên cánh cửa.
Mạc Đình Kiên trần trụi đứng trước mặt cô, một tay ôm lấy thắt lưng của cô, tay còn lại thì đang chống trên cánh cửa.
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, sau đó tức giận: “Mạc Đình Kiên, anh có cần nhàm chán thế không?”
“Chính là vì rất nhàm chán, cho nên muốn làm chút chuyện thú vị đó.” Mạc Đình Kiên bình tĩnh nói.
Hạ Diệp Chi nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh, sắc mặt đỏ lên: “Trong đầu của anh cả ngày đều nghĩ cái gì vậy!”
Mạc Đình Kiên biết lắng nghe trả lời: “Nhớ em.”
Sau đó rũ mắt xuống hôn cô.
Anh dọc theo cần cổ nhẵn nhụi trắng như tuyết của cô, hôn tới xương quai xanh, bàn tay đang đặt trên eo cô đột nhiên nhấc cô lên cao, để tầm mắt của cô ngang bằng với anh .