Bên trong người ngồi chật kín, đang bàn bạc công việc.
Hành động bất ngờ của Hạ Diệp Chi đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Vốn dĩ bầu không khí của phòng họp đã có chút nặng nề, bởi vì Hạ Diệp Chi bất ngờ xông vào mà trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như có thể nghe thấy cả tiếng của một chiếc kim rơi.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, còn có một vài người trong số bọn họ căn bản không quen biết Hạ Diệp Chi.
Lúc Mạc Đình Kiên nghe thấy tiếng đẩy cửa đã có chút không vui, nhưng khi anh quay đầu nhìn thấy là Hạ Diệp Chi, ánh mắt hơi lóe sáng, liền đứng dậy, tiến về phía Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cũng chẳng nhiều lời, quay người đi thẳng vào phòng làm việc của Chủ tịch Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên chậm rãi bước đằng sau cô ấy.
Thời Dũng ở lại để giải quyết.
“Xin lỗi các vị, cuộc họp tạm dừng.”
Có người hỏi Thời Dũng: “Trợ lý Thời, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?”
Người trong phòng họp không quen biết Hạ Diệp Chi đều là lão tiền bối của Mạc Thị, phần người trẻ tuổi tất nhiên là biết Hạ Diệp Chi.
Không đợi Thời Dũng lên tiếng, đã có người chủ động hỏi: “Người phụ nữ này hình như là vợ trước của Chủ tịch, thời gian trước còn từng lên Hotsearch đấy…”
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói nhiều thêm nữa.
Thời Dũng ra khỏi phòng họp, đi đến trước cửa phòng làm việc của Mạc Đình Kiên, đứng một chốc rồi khẽ lắc đầu rời đi.
……
Hai người đến phòng làm việc, Mạc Đình Kiên liền ngồi xuống sofa.
Sau khi anh ngồi xuống, thấy Hạ Diệp Chi còn đang đứng ở đó, chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Có chuyện gì, ngồi xuống nói.”
Hạ Diệp Chi cũng chẳng ngồi, chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Tối hôm qua anh cũng nhìn ra rồi, đó không phải là Lưu Chiến Hằng.”
Cô mở lời trực tiếp nhắc đến Lưu Chiến Hằng, không cần nói nhiều, Mạc Đình Kiên cũng biết cô nói đến việc của hai người trong nhà Lưu Chiến Hằng hôm qua.
“Không sai, tối hôm qua trong nhà Lưu Chiến Hằng, anh đã nhìn ra rồi, người đàn ông tiếp đãi chúng ta đó không phải là bản thân Lưu Chiến Hằng.”
Mạc Đình Kiên thẳng thắn thừa nhận như vậy, hoàn toàn không nhìn ra một tia lo lắng nào.
Hạ Diệp Chi tức đến cắn răng: “Mạc Đình Kiên, có phải chỉ cần Lưu Chiến Hằng xảy ra chuyện thì anh mới vui? Em nói cho anh biết, nếu như Lưu Chiến Hằng xảy ra chuyện, em sẽ tự trách, em sẽ càng ghi nhớ anh ấy cả đời, anh ấy từng cứu em, ba năm em trên giường bệnh đó cũng là anh ấy chăm sóc em!”
Cũng không biết chỗ nào trong lời của cô đã kích thích Mạc Đình Kiên, trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt dửng dưng ban đầu của anh hoàn toàn biến mất, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, toàn thân bao phủ bởi hơi thở lạnh lẽo của rừng rậm.
Một khắc tiếp theo, anh hằn học đứng dậy, khẩu khí trầm trọng thốt ra hai chữ: “Đủ rồi!”
Bản năng kiêng sợ trước cơn giận dữ của Mạc Đình Kiên lại trỗi dậy, Hạ Diệp Chi khẽ run lên.
Cô lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, đứng trước mặt anh, hơi nâng cằm lên, một chút yếu mềm cũng không có.
Đáy mắt của Mạc Đình Kiên lởn vởn xuất hiện thần sắc tức giận, anh giống như tức đến ác hận, đến mức lồng ngực cũng đang lên xuống dữ dội, âm lượng nói chuyện cũng bất giác cao lên rất nhiều.
“Hạ Diệp Chi, anh không cần em hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, lúc em nằm trên giường bệnh ba năm là người khác chăm sóc em, còn anh…”
Anh nói đến đây bỗng ngừng lại, đáy mắt vụt qua một tia đau khổ, giống như bị vô số cảm xúc đè nén trên thân thể, khiến anh không thở được vậy, gắng sức hít thở sâu mới thấp giọng nói tiếp: “Còn anh lại ở nhà họ Mạc, yên tâm an nhàn làm cậu chủ nhà họ Mạc.”
Hạ Diệp Chi loạn nhịp một lát, một lúc vẫn chưa phản ứng lại được.
Trong phòng làm việc cũng rơi vào yên tĩnh tựa như chết vậy.
Qua một lúc sau, Hạ Diệp Chi mấp máy môi, tìm lại âm thanh của mình, khẩu khí cũng không lạnh lùng như trước nữa, ngược lại có chút thở dài: “Em không trách anh.”
“Nhưng anh trách bản thân mình!” Mạc Đình Kiên vẫn chăm chú nhìn cô.
Cho dù vào lúc cảm xúc bộc phát, biểu cảm trên gương mặt của anh vẫn khống chế hoàn hảo, khiến người khác vừa nhìn, căn bản không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Hạ Diệp Chi chưa từng nghĩ rằng anh lại giữ mãi việc này trong lòng.
Cô rời khỏi chỗ Lưu Chiến Hằng đó, lúc bắt đầu tiếp xúc với Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên chẳng có ấn tượng gì với cô, tuy rằng anh có thiện cảm với cô, nhưng cũng chỉ là thiện cảm mà thôi.
Mạc Đình Kiên lúc đó, cho dù biết cô nằm trên giường bệnh ba năm, suýt nữa không tỉnh lại được, thì dường như cũng chẳng có cảm xúc quá lớn.
Sau này trong khoảng thời gian trí nhớ của anh hỗn loạn, thái độ của anh đối với cô càng là mười phần ghét bỏ.
Cho đến về sau, anh nhớ lại một số chuyện…
Đời người vốn dĩ có rất nhiều việc ngoài ý muốn, cô trước nay chưa từng trách anh, cũng không hề nghĩ xem Mạc Đình Kiên có trách bản thân không.
Cho nên, lúc anh bắt đầu nhớ lại những ký ức khi hai người họ ở bên nhau, mới không hề chủ động nói với cô sao?
Anh khôi phục lại một nửa ký ức là có tình cảm với cô, cho nên anh biết cô nằm trên giường bệnh ba năm, sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, sẽ tự trách.
Thứ cảm xúc này phải đè nén trong lòng rất lâu rồi, đã biến chất, thậm chí đến cả Lưu Chiến Hằng anh cũng ghét.
Bởi vì Lưu Chiến Hằng đã làm việc mà đáng lẽ phải là anh làm.
Trước nay không phải anh cảm thấy giữa Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng có việc gì đó mờ ám, mà là anh không thể đối diện với việc lúc Hạ Diệp Chi cần anh nhất, thì anh lại chẳng ở bên cô.
Mỗi lần nghe Hạ Diệp Chi nhắc đến Lưu Chiến Hằng, mỗi lần Hạ Diệp Chi đi tìm Lưu Chiến Hằng, đều là đang nhắc nhở anh đã thất bại thế nào.
Đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ tốt.
Mỗi lần nhắc đến việc này, anh đều cảm giác trái tim mình đang rỉ máu.
Anh là người đàn ông không giỏi thể hiện, tâm tư sâu thẳm khó đoán, mấy việc này anh không muốn để người khác biết được tâm sự của mình, chỉ cần anh không nói, căn bản không ai có thể đoán được.
“Mạc Đình Kiên…” Hạ Diệp Chi gọi anh một tiếng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Người đàn ông thông minh, mạnh mẽ, dường như không việc gì làm khó được anh đó, nắm chặt nắm đấm đứng trước mặt cô, trên gương mặt không thể hiện một chút vui vẻ tức giận, một nửa là tự giễu, một nửa là bi thương.
Sống lưng của anh ưỡn ra rất thẳng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh giống như một chú gà trống thua trận, mất đi vẻ sắc bén và tự tin ngày thường, giống như một đứa trẻ lạc đường vậy.
Có chút vô phương ứng đối, lại khiến người ta đau lòng.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi dâng lên cảm giác chua xót.
Cô tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên, giơ tay ra muốn chạm vào người anh.
Thế nhưng, khi tay cô sắp chạm vào Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên lại lui về sau một bước, né trách sự động chạm của cô.
Hạ Diệp Chi ngước lên nhìn anh.
Mạc Đình Kiên nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười cực tươi, cười đến mức đôi mắt thâm trầm cong lại rồi.
Anh trước giờ là một người đàn ông anh tuấn, bình thường cực kì ít khi cười, cho dù ngẫu nhiên vui vẻ cười một cái, cũng chỉ là hoa nở chốc lát, Hạ Diệp Chi thực ra rất thích ngắm anh cười.
Bởi vì tâm tư của anh cất giấu quá sâu, buồn vui đều kìm nén ở nơi sâu tận đáy lòng, không để người khác do thám.
Nhưng lúc này, nụ cười này của anh lại khiến Hạ Diệp Chi vô cùng khó chịu.