Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 584: MUỐN ĐI VÀO QUAN SÁT KHÔNG

Nếu “Lưu Chiến Thiên” đúng là Lưu Chiến Hằng, vậy tại sao khi Ly nghe cô nhắc đến Lưu Chiến Hằng, lại phản ứng như vậy chứ?

Hạ Diệp Chi nhớ lại một loạt phản ứng của “Lưu Chiến Thiên” trước đó một chút.

Khi cô vừa tới nước M, cũng chỉ là “Lưu Chiến Thiên” và Lưu Chiến Hằng quá giống nhau, cảm giác tương tự đó cũng không mãnh liệt như vậy.

Mà là sau khi ở cùng anh ta, mới càng ngày càng cảm thấy “Lưu Chiến Thiên” quá giống Lưu Chiến Hằng.

Đây là tại sao chứ?

Cùng một người sẽ có hai gương mặt sao?

*

Sau khi Lưu Chiến Hằng ngả bài với Hạ Diệp Chi, cuộc sống Hạ Diệp Chi có chút thay đổi

Mấy ngày trước, người giúp việc và vệ sĩ trong biệt thự cũng chỉ lúc gần lúc xa đi theo cô, không đến mức một tấc không rời.

Nhưng bắt đầu từ hôm đó, cô phát hiện bên cạnh luôn có người giúp việc hoặc là vệ sĩ.

Hạ Diệp Chi cảm thấy rất phiền phức, cô mở cửa phòng vệ sinh ra, không có ý tốt hỏi: “Tôi đi toilet, các người cũng muốn vào quan sát sao?”

Người giúp việc cúi người, dáng vẻ sợ hãi, cung kính.

Hạ Diệp Chi tức giận.

Trong biệt thự này, dù người giúp việc và vệ sĩ rất đông, nhưng mở miệng nói chuyện cũng chỉ có Lưu Chiến Hằng và Ly.

Bây giờ nhìn thấy Lưu Chiến Hằng, lập tức cô cảm thấy ác cảm mơ hồ.

Về phần Ly, cũng càng ngày càng không chào đón cô ta.

Lúc trước Ly còn che giấu thái độ của mình, hai ngày gần đây, Ly biểu hiện trực tiếp khác thường.

Hạ Diệp Chi đi vào phòng vệ sinh, lúc đóng cửa, trông thấy người giúp việc vẫn khom người cúi đầu đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, lập tức đóng “rầm” cửa một tiếng.

Hạ Diệp Chi khoanh tay trước ngực, đi đi đi lại trong phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh là không gian hoàn toàn kín, chỉ có một cái lỗ thông gió, hiện thực cũng không phải điện ảnh, cô cũng không phải là đặc công, tất nhiên cũng không thể cạy lỗ thông gió để ra ngoài.

Cuối cùng, Hạ Diệp Chi nhấn xả nước, làm ra vẻ mình vừa đi vệ sinh xong mới ra ngoài.

Quả nhiên người giúp việc đó vẫn canh giữ ở cửa.

Hạ Diệp Chi nhìn người giúp việc một chút, xoay người đi phòng bếp rót chén nước nóng rồi đi lên tầng.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, bạn nhỏ Mạc Hạ cũng càng ngày càng thích ngủ nướng, buổi sáng không muốn rời giường, dù bị Hạ Diệp Chi lôi khỏi giường đi ăn sáng, thì sau đó sẽ lại chuồn êm trở về phòng.

Mà trong biệt thự đều mở hệ thống sưởi, cũng không biết có phải hệ thống sưởi trong phòng nó ấm hơn hay không.

Hạ Diệp Chi bưng nước nóng, đẩy cửa phòng Mạc Hạ ra.

Tiếng đẩy cửa hơi nhỏ, Mạc Hạ ngồi ở trên giường chơi đồ chơi, chơi đến quá mức nhập tâm, nên không hề nghe thấy tiếng Hạ Diệp Chi đi vào.

Hạ Diệp Chi khẽ đóng cửa lại, sau khi bưng nước đến gần, chỉ nghe thấy Mạc Hạ nói nhỏ nói: “Đây là Hạ Hạ, đây là mẹ, đây là Mạc ớt xanh… Đây không phải Mạc ớt xanh… Mạc ớt xanh dữ dằn…”

Sau khi nghe thấy mấy chữ đằng sau, Hạ Diệp Chi liền ngừng lại.

Mạc Hạ vẫn đang nói nhỏ một mình.

Cô vẫn cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Mạc Đình Kiên, ra vẻ dữ tợn nói một câu: “Không được! Em không thể đi!”

Nhưng âm thanh của đứa trẻ còn hơi sữa nghe không hề hung dữ.

Ánh mắt Hạ Diệp Chi trở nên hơi phức tạp.

Đều nói trẻ con dễ quên, không hiểu chuyện, vậy có lẽ người lớn đã hiểu sai chúng rồi.

Hạ Diệp Chi đi đến bên giường ngồi xuống, gọi một tiếng: “Hạ Hạ?”

Mạc Hạ miệng còn đang nói thầm y một câu “Đi tìm Hạ Diệp Chi…”, nghe thấy tiếng Hạ Diệp Chi, nó chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê man nhìn cô: “Mẹ nói gì ạ?”

“Uống chút nước đã.” Hạ Diệp Chi đưa nước tới trước mặt nó.

Mạc Hạ nhận lấy cốc nước, ngoan ngoãn ngửa đầu uống, cốc nước hơi to, Hạ Diệp Chi lo nó không cầm được, duỗi một tay ra giúp nó nâng đáy cốc lên.

Mạc Hạ uống hơn nửa cốc nước, sau đó còn vỗ miệng: “Rồi ạ.”

Hạ Diệp Chi đặt cốc nước sang một bên, nhìn mấy con búp bê trong tay nó một chút, hỏi: “Con đang chơi gì thế?”

“Cái này cho mẹ.” Mạc Hạ đưa một búp bê công chúa cho Hạ Diệp Chi, lại cau mày nhìn chằm chằm một con búp bê giống binh sĩ đen sì bên cạnh một chút, mới đưa cho Hạ Diệp Chi: “Đây là Mạc ớt xanh.”

“Tại sao lại gọi là Mạc ớt xanh?” Hạ Diệp Chi nhận con búp bê binh sĩ đen sì đó, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cái binh sĩ này nhìn thật hơi hung dữ.

Thì ra trong mắt Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên là một người cha rất hung dữ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Hạ xị xuống, duỗi một đầu ngón tay ra chọc binh sĩ nhỏ đó một cái, rầu rĩ không vui nói: “Ba không tới đón con, chú Lưu nói ba sẽ đến đón con…”

Dứt lời, nó bĩu môi, trong mắt ngấn nước, nhìn vô cùng tủi thân.

Hạ Diệp Chi đoán chắc là Lưu Chiến Hằng đã nói với Mạc Hạ là Mạc Đình Kiên sẽ đến đón nó.

Nhưng Mạc Hạ là trẻ con, không hiểu được sự dối trá và xấu xí của người lớn, nên đương nhiên nó tin lời Lưu Chiến Hằng.

Hạ Diệp Chi nghiêng người, ghé gần hơn với Mạc Hạ, xoa đầu cô bé, dịu dàng an ủi nó: “Ba sẽ đến đón Hạ Hạ, chỉ là trên đường có việc bận nên mới chậm trễ chút thôi.”

Mạc Hạ ném con búp bê đang chơi trong tay sang một bên, vòng tay ôm cổ Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi ôm lấy Mạc Hạ, thì Mạc Hạ bật khóc nức nở.

Vừa khóc vừa lẩm bẩm tên Mạc Đình Kiên.

“Ba là người xấu, ba không đưa con đi tìm mẹ…”

“… Ba cũng không tới đón con, hu hu hu…”

Nghe lời này của nó, Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày.

Nhưng lúc này Mạc Hạ khóc vô cùng thương tâm, trước tiên cô phải trấn an Mạc Hạ mới có thể giảng đạo lý với nó.

Hạ Diệp Chi rút khăn tay, lau nước mắt cho Mạc Hạ, sau đó mới hết sức nghiêm túc nói với nó: “Hạ Hạ, mẹ có lời muốn nói với con, bây giờ con không được khóc nữa.”

Mạc Hạ vốn không phải đứa trẻ thích khóc, nghe Hạ Diệp Chi nói như vậy thì nhanh chóng nín khóc.

Hạ Diệp Chi đang muốn bắt đầu nói chuyện, Mạc Hạ đưa tay lau mặt một cái, ngửa đầu lên nhìn Hạ Diệp Chi nói: “Mặt hơi bẩn, mẹ rửa mặt giúp con nhé.”

Lời Hạ Diệp Chi vừa ra đến khóe miệng, lập tức bị câu nói này của Mạc Hạ ép cho trở về.

Cảm xúc nghiêm túc vốn đã chuẩn bị tốt, cũng vì câu nói này mà bị phá.

“Vừa nãy không phải khóc rất hăng sao? Bây giờ biết mặt bị bẩn rồi à?” Dù ngoài miệng Hạ Diệp Chi không hề khách khí, nhưng tay cũng không hề nhàn rỗi, ôm nó đi phòng tắm.

Mạc Hạ lại vuốt mũi hai lần, một cánh tay khoác lên vai Hạ Diệp Chi, phản bác: “Con đau lòng nên mới khóc.”

Nghe âm thanh trẻ con của Mạc Hạ nói ra lời ngây thơ như vậy, Hạ Diệp Chi cũng hơi buồn cười.

Nhưng bây giờ Mạc Hạ đã bắt đầu hiểu chuyện, cô tuyệt đối không thể cười.

Hạ Diệp Chi đưa nó tới bồn rửa tay, vừa vặn nước nóng, vừa hỏi: “Là Mạc ớt xanh khiến con đau lòng sao?”

Mạc Hạ hết sức nghiêm túc nói: “Vâng.”

Mạc Hạ thích nước, nói xong không quên đưa tay tới vòi nước nghịch nước.