Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 644: NHƯNG TÔI CÓ ĐIỀU KIỆN

Hạ Diệp Chi không đồng ý ngay, cũng không vội từ chối.

Cô chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Từ khi sống chung với Mạc Đình Kiên, cô đã trải qua rất nhiều chuyện mà trước đó bản thân cô chưa từng nghĩ tới, nhưng giống như Tiêu Thâm nói, đây lần đầu tiên cô nghe được.

Hoá ra, trong tổ chức ngầm thật sự có thể mua được mạng người bằng tiền.

Tiêu Thâm đưa mắt nhìn Hạ Diệp Chi lên xe xong, liền quay người đi vào trong biệt thự.

Hạ Diệp Chi ngồi trong xe, tâm tư vẫn còn có chút mơ màng.

Cô chận rãi thắt dây an toàn, hai tay đặt trên vô lăng, ngây ra đó hồi lâu rồi mới khởi động xe.

Lúc cô lái xe ra khỏi biệt thự, đối diện có một chiếc xe cũng chạy đến. Chiếc xe đó trông có chút quen thuộc.

Sau khi đến gần hơn, Hạ Diệp Chi mới phát hiện, chiếc xe đó vậy mà là xe của Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi có chút ngạc nhiên, lại giả vờ như không thấy gì, tiếp tục lái xe về phía trước.

Nhưng Mạc Đình Kiên lại chặn đường đi của cô.

Hai người giằng co mất một lúc, vẫn là Hạ Diệp Chi chủ động xuống xe trước.

Sau khi cô xuống xe, Mạc Đình Kiên cũng theo đó mà bước xuống.

Hạ Diệp Chi đi đến trước mặt anh, ánh mắt cô nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của anh, nhưng lại mất tự nhiên rời ánh mắt đi chỗ khác: “Anh chặn đường của em.”

Mạc Đình Kiên đem từng hành động nhỏ đó của cô đặt vào trong mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Sau này đến thăm Hạ Hạ không cần để ý đến Tiêu Thâm.”

Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc, mấp máy môi nói: “Tại sao?”

“Tiêu Thâm là bảo an của Mạc Cẩm Vân, Mạc Cẩm Vân lại là người nhà họ Mạc tôi. Cô lấy tư cách gì mà kêu tôi giải thích tại sao với cô?” Thanh âm của Mạc Đình Kiên vẫn trầm thấp như trước, không có chút ấm áp nào, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.

Hạ Diệp Chi hơi há miệng, cảm giác trong cổ họng như mắc nghẹn cái gì đó vậy. Muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Cô vẫn không thể thích ứng được với việc Mạc Đình Kiên dùng loại thanh âm lạnh lùng không có chút độ ấm nào nói chuyện với cô như vậy.

Dù Mạc Đình Kiên châm chọc cô, nhưng vậy cũng có thể hiểu, Mạc Đình Kiên vẫn còn có hứng thú với cô.

Lời Mạc Đình Kiên nói quả thực rất có lý, Hạ Diệp Chi căn bản chẳng có cách nào phản kháng.

Trong nháy mắt, Hạ Diệp Chi muốn mở miệng hỏi anh, rốt cuộc tại sao lại đồng ý chia tay? Tại sao phải đuổi cô đi?

Nhưng lòng tự ái và lý trí lại không cho phép cô hỏi.

Hạ Diệp Chi siết chặt tay, quay người bước vào trong xe.

Mạc Đình Kiên không cảm xúc nhìn theo Hạ Diệp Chi quay người rời đi.

Thân hình cô hết sức nhỏ bé, bên ngoài khoác một lớp áo vừa dày vừa nặng cũng không thể che đi cơ thể gầy yếu của cô.

Anh vẫn luôn nhìn Hạ Diệp Chi cho đến khi cô lên xe, mới quay người bước lên xe của mình. Anh lái xe rời đi, để Hạ Diệp Chi đi qua.

Sau khi Hạ Diệp Chi đi, anh lái xe quay về biệt thự.

Mạc Đình Kiên xuống xe, bước vào trong biệt thự, người hầu và bảo an gặp anh đều cúi đầu chào hỏi.

“Cậu chủ đã về.”

Khuôn mặt Mạc Đình Kiên vô cùng bình tĩnh, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo. Anh bước nhanh vào bên trong, không nói câu nào.

Đám người hầu thấy anh như vậy, cũng không dám nói thêm câu nào, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Đi đến phòng khách, anh gặp Tiêu Thâm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thâm nói một câu: “Đến thư phòng.”

Nói xong, anh liền dẫn đầu đi lên thư phòng phía trên tầng.

Anh vừa bước vào thư phòng, phía sau Tiêu Thâm cũng bước vào.

Tiêu Thâm vừa bước vào, Mạc Đình Kiên đã túm chặt lấy cổ áo anh ta.

Cả hai người đều có vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, đứng cùng nhau khiến người ta có cảm giác rất tương xứng. Nhưng nếu cẩn thận phân biệt, sẽ phát hiện khí chất trên người họ không giống nhau.

Tiêu Thâm là kiểu đàn ông máu nhuộm lưỡi đao, coi đó như sinh mệnh, sát khí trên người vô cùng nặng, mà Mạc Đình Kiên lại có vẻ thâm trầm hơn, khí trường mạnh mẽ hơn, hơn nữa, cũng kiêu ngạo hơn.

Mạc Đình Kiên hung hăng nắm chặt cổ áo Tiêu Thâm, khuôn mặt u ám, cắn răng nói: “Cậu đã nói gì với Hạ Diệp Chi?”

Tiêu Thâm không dãy dụa, cũng không có ý định gạt tay anh ra, để mặc Mạc Đình Kiên muốn nắm chặt cổ áo anh ta, thanh âm cũng chẳng có bất kỳ sợ hãi nào: “Cô Hạ muốn biết gì, tôi đều nói hết cho cô ấy biết.”

“Cậu chẳng qua chỉ là muốn tôi giúp cậu khuyên Mạc Cẩm Vân đi chữa bệnh mà thôi, tôi thành toàn cho cậu! Nhưng…” Nói đến đây, Mạc Đình Kiên hơi dừng lại một chút, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo: “Không cho phép cậu lại đi tìm Hạ Diệp Chi. Cậu cũng biết tôi có cách để thu thập cậu.”

Tiêu Thâm nghe vậy, hai mắt sáng lên, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Lúc này Mạc Đình Kiên mới chịu buông Tiêu Thâm ra.

Anh chỉnh lại tay áo, chậm rãi nói: “Nhưng tôi có điều kiện.”

“Điều kiện gì tôi cũng đồng ý.” Tiêu Thâm không chút do dự, trực tiếp đồng ý ngay.

Lúc này, cửa thư phòng của Mạc Đình Kiên bị người nào đó từ bên ngoài đẩy ra.

Hai người trong phòng nghe thấy động tĩnh, đều quay đầu nhìn về phía cánh cửa.

Mạc Cẩm Vân vội vã bước vào, cảm giác được bầu không khí giữa hai người hình như không bình thường, sắc mặt có chút kinh ngạc, lập tức lên tiếng giải thích: “Tôi tưởng hai người…”

Mạc Đình Kiên nhìn Tiêu Thâm: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Tiêu Thâm nghe Mạc Đình Kiên nói, âm thầm nhìn Mạc Cẩm Vân một cái, rồi bước ra ngoài.

“Đình Kiên…” Mạc Cẩm Vân không biết ban nãy hai người đã nói những gì, ở trước mặt Mạc Đình Kiên cô luôn cảm thấy có chút áy náy, nhất thời không biết nên nói gì mới được.

Mạc Đình Kiên liếc Mạc Cẩm Vân một cái, đi tới ghế sofa ngồi xuống, không có bất kỳ biểu cảm gì nói: “Mạc Cẩm Vân, chúng ta đã bao nhiêu năm không ngồi nói chuyện với nhau rồi?”

“Đã rất nhiều năm rồi.” Mạc Cẩm Vân không biết tại sao đột nhiên Mạc Đình Kiên lại nhắc đến chuyện này, trong lòng có chút xúc động.

Nghe Mạc Cẩm Vân nói, ánh mắt anh liền lạnh xuống: “Những chuyện chị đã làm trước đây, tôi không xuống tay với chị đã là nhân từ với chị lắm rồi.”

Mạc Cẩm Vân cười khổ: “Chị biết.”

“Bây giờ chị không đồng ý chữa bệnh là muốn lấy cái chết ra đền tội sao? Tôi không cần, nó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả.” Trong giọng nói của Mạc Đình Kiên tràn đầy sự châm chọc.

Sắc mặt của Mạc Cẩm Vân khẽ thay đổi, liên tục lắc đầu: “Chị không có…”

Cô còn chưa kịp nói hết từ “có”, Mạc Đình Kiên liền nói thẳng: “Vậy đi chữa bệnh đi.”

Mạc Cẩm Vân đột ngột ngẩng đầu nhìn anh: “Em…”

“Ngày mai đi luôn, càng nhanh càng tốt, nhìn thôi đã thấy chướng mắt.” Mạc Đình Kiên nói xong, liền đẩy cửa bước ra ngoài.

Một mình Mạc Cẩm Vân đứng trong thư phòng, trong đầu nhất thời trống rỗng, qua một lúc sau mới kịp phản ứng, Mạc Đình Kiên đây là đang khuyên cô đi chữa bệnh.

Trước đó rõ ràng Mạc Đình Kiên không thèm quan tâm đến cô, đột nhiên quay về gọi Tiêu Thâm vào thư phòng, rồi lại kêu cô đến, bảo cô đi chữa bệnh.

Mạc Cẩm Vận đâu có ngốc, cô biết Mạc Đình Kiên sẽ không vô duyên vô cớ mà làm chuyện như vậy.

Cô cũng biết rõ tính cách của Mạc Đình Kiên, anh làm việc gì cũng có nguyên tắc, anh cũng chẳng phải loại người lương thiện gì.

Mạc Cẩm Vận chậm rãi bước ra ngoài, ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy Tiêu Thâm đang đứng ở cửa.

Tiêu Thâm vẫn giống như trước đây, hơi cúi đầu khi đứng trước mặt cô, nhìn có vẻ rất cung kính, trên thực tế không kiêu ngạo, không xu nịnh thì càng kiêu ngạo hơn bất kỳ ai.

Mạc Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh đã nói gì với Đình Kiên?”

Tiêu Thâm trợn mắt, thanh âm cứng ngắc: “Cô thấy tôi có thể chi phối được suy nghĩ của Mạc Đình Kiên sao?”