Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 751: CHẲNG LẼ LÀ EM GÁI CỦA ANH TA

Hạ Diệp Chi nói xong cũng dừng xe ở ven đường.

Vẻ mặt Tiêu Thanh Hà hòa hoãn lại, hỏi: “Con thật sự không biết Hương Thảo ở đâu sao?”

Hạ Diệp Chi mất kiên nhẫn, gằn một tiếng nói: “Xuống xe!”

Trên mặt Tiêu Thanh Hà lộ ra ánh sáng hy vọng, bà ta chẳng những không xuống xe ngược lại còn nghiêng người nắm cánh tay của Hạ Diệp Chi, kích động nói: “Tại sao con đuổi mẹ xuống xe mà không trả lời câu hỏi của mẹ, con biết Hương Thảo ở đâu, đúng không?”

Mộc Hương Thảo! Lại là Mộc Hương Thảo!

Hạ Diệp Chi nắm chặt tay lại, sau đó buông ra, lạnh lùng hất tay của bà ta ra, đôi mắt bình tĩnh nhìn bà ta, nói từng chữ: “Mời bà xuống xe ngay lập tức!”

Tiêu Thanh Hà sửng sốt. Hạ Diệp Chi như vậy khiến bà ta có cảm giác sợ hãi đồng thời cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Con bảo mẹ… xuống xe?” Bà ta không dám tin nhìn Hạ Diệp Chi, không dám tin được đây là lời của Hạ Diệp Chi nói ra.

Hạ Diệp Chi không chớp mắt, hơi lạnh nơi đáy mắt càng sâu hơn: “Trong xe còn có người thứ ba sao?”

Khóe môi Tiêu Thanh Hà giật giật, nhưng không nói được chữ nào.

Đột nhiên giống như nhớ ra được điều gì, bà ta cầm tay Hạ Diệp Chi nói: “Mỗi cuối tuần Lưu Chiến Hằng đều sẽ đến viện dưỡng lão ở ngoại ô, có phải cậu ta đã giấu Hương Thảo ở đó không?”

Hạ Diệp Chi đang muốn đuổi bà ta xuống xe nghe được lời này cô vội dừng lại.

Cô nhìn Tiêu Thanh Hà hỏi: “Viện dưỡng lão?”

Tiêu Thanh Hà lập tức trả lời: “Đúng vậy, mỗi cuối tuần cậu ta đều sẽ đến viện dưỡng lão kia, có lúc ở đó nửa ngày, có lúc ở cả ngày, nhưng mỗi lần cậu ta đi đều mang theo một bó hoa.”

“Mang một bó hoa?” Hạ Diệp Chi cong khóe miệng, nhưng không cười, nói: “Bà cảm thấy Lưu Chiến Hằng sẽ mang một bó hoa đi gặp Hạ Hương Thảo sao?”

Sắc mặt Tiêu Thanh Hà nghiêm túc lắc đầu nói: “Mẹ không có ý này, mẹ chỉ là có linh cảm rất có thể Hạ Hương Thảo đang ở trong đó.”

“Nếu cô ta ở trong đó thì bà cứ tới đó tìm cô ta là được rồi.” Hạ Diệp Chi rút cánh tay mình ra khỏi tay Tiêu Thanh Hà.

Tiêu Thanh Hà lẩm bẩm nói: “An ninh của viện dưỡng lão kia rất nghiêm ngặt, mỗi người đi ra đi vào đều phải đăng ký giải thích rõ ràng, còn phải nhận diện khuôn mặt, không thể nào thừa nước đục thả câu để vào trong được.”

Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, viện dưỡng lão bảo vệ nghiêm ngặt như thế thoạt nhìn đúng không phải viện dưỡng lão bình thường.

Nếu như Tiêu Thanh Hà nói đều là thật sự, như vậy mỗi cuối tuần Lưu Chiến Hằng mang một bó hoa đi đến viện dưỡng lão, chắc hẳn là đến thăm ai đó, rất có thể là một người phụ nữ, mà người phụ nữ này chắn chắn không phải là Hạ Hương Thảo.

Lưu Chiến Hằng cũng không phải là người đàn ông bình thường, càng không phải là người đàn ông lãng mạn tình yêu trai gái, nhưng anh ta mang theo một bó hoa đi qua đó chỉ là vì muốn thăm hỏi thôi sao?

Mỗi tuần đều mang một bó hoa đi, hoa tươi cắm trong bình hoa nếu chăm sóc tốt, có thể duy trì được một tuần.

Nếu thực sự giống như cô đoán, mỗi cuối tuần Lưu Chiến Hằng mang theo bó hoa đi viện dưỡng lão là muốn cắm hoa vào phòng của người mà anh ta đi thăm hỏi, vậy thì người mà anh ta đi thăm hỏi chắc chắn có quan hệ rất thân thiết với anh ta.

Người phụ nữ cực kỳ thân thiết.

Hạ Diệp Chi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là em gái của anh ta?”

“Con nói cái gì?” Giọng nói của Hạ Diệp Chi hơi nhỏ, lại nói rất nhanh vì thế Tiêu Thanh Hà cũng không nghe rõ cô nói gì.

Hạ Diệp Chi chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Không có gì.”

Sau đó cô liền xuống xe, vòng qua một bên khác mở cửa xe kéo thẳng Tiêu Thanh Hà xuống xe.

“Hạ Diệp Chi, con làm gì! Thả mẹ ra!” Tiêu Thanh Hà chưa biết được chuyện từ chỗ Hạ Diệp Chi nên bà ta không muốn xuống xe.

Sau khi Hạ Diệp Chi kéoTiêu Thanh Hà xuống xe thì nhìn chằm chằm bà ta nói: “Nếu bà muốn đi tìm Hạ Hương Thảo thì cứ việc đi tìm, đừng đến tìm tôi. Tôi không có liên quan gì với bà, càng không có liên quan gì đến Hạ Hương Thảo. Bà nên đi tìm Hạ Lập Nguyên và Hạ Thời Yến, bọn họ mới là người thân của Hạ Hương Thảo.”

Hạ Diệp nói xong, xoay người trở về trong xe, sau đó lái xe rời đi .

“Hạ Diệp Chi!” Tiêu Thanh Hà không cam lòng đuổi theo một đoạn nhỏ, Hạ Diệp Chi đã lái đi một khoảng xa, bà ta không thể không ngừng lại, chỉ có thể tức giận đứng giậm chân tại chỗ .

Hạ Diệp Chi lái xe có phần không tập trung.

Theo suy đoán của cô có thể là Lưu Chiến Hằng đã sắp xếp cho em gái của anh ta là Lưu Loan Loan ở trong viện dưỡng lão kia.

Lưu Loan Loan bị bệnh rất nặng. Lúc ở nước M, Lưu Chiến Hằng còn dẫn cô đi gặp Lưu Loan Loan.

Cô càng không quên mục đích ban đầu khi Lưu Chiến Hằng đến gần cô, lúc đó Lưu Chiến Hằng rất quan tâm đến cơ thể của cô, anh ta là muốn dùng cô để cứu Lưu Loan Loan.

Nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, Lưu Chiến Hằng không còn nhắc đến chuyện này nữa. Ngược lại giống như không có xảy ra chuyện gì trở về nước làm giáo sư đại học.

Cô không biết Lưu Chiến Hằng đang suy nghĩ gì, anh dẫn Lưu Loan Loan về nước là bởi vì cô đang ở trong nước sao?

Lưu Chiến Hằng vẫn chưa từ bỏ ý định dùng cô để cứu Lưu Loan Loan sao?

Lúc trước Lưu Chiến Hằng vẫn không ra tay, là bởi vì đối với anh ta mà nói Hạ Diệp Chi còn có giá trị lợi dụng.

Bây giờ Hạ Diệp Chi đã chia tay với Mạc Đình Kiên lâu như vậy rồi mà Lưu Chiến Hằng vẫn không có hành động…

Đáy lòng Hạ Diệp Chi hơi hỗn loạn, nhất thời cô cảm thấy rất mờ mịt.

*

Hạ Diệp Chi cũng không biết mình lái xe về nhà như thế nào?

Vừa vào đến nhà cô đá văng giày ra, ngồi trên sô-pha không nhúc nhích.

Trong đầu cô rất hỗn loạn.

Một lúc là chuyện Mạc Đình Kiên giành quyền nuôi con, một lúc là chuyện của Lưu Chiến Hằng muốn bắt cô đi cứu Lưu Loan Loan.

Hạ Diệp Chi buồn bực đưa tay ôm đầu mình, cuộn tròn nằm trên một góc sô-pha không nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Ai đó?” Hạ Diệp Chi hỏi người bên ngoài cửa.

Tiếng chuông cửa không vang lên nữa.

Hạ Diệp Chi đi chân đất tới mép cửa, từ trong mắt mèo cô liếc nhìn ra bên ngoài, cô phát hiện là Tề Thành nên mở cửa.

Hạ Diệp Chi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tề Thành hai tay trống trơn, hơi nhíu mày, thoạt nhìn bộ dạng rất xoắn xuýt, nhưng lại không nói chuyện.

Hạ Diệp Chi có phần ngạc nhiên hỏi: “Anh sao thế?”

“Tôi có thể đi vào trong rồi hẵng nói không?” Tề Thành giương mắt nhìn cô, mi tâm nhíu chặt.

Hạ Diệp Chi suy nghĩ rất nhanh, sau đó mở cửa rộng ra một chút, lùi sang một bên, gật đầu với Tề Thành nói: “Anh vào đi.”

Tề Thành đi vào, xem ra có phần câu nệ.

Hạ Diệp Chi đóng cửa sau lưng anh ta lại, hơi ngạc nhiên đánh giá Tề Thành.

Tề Thành người này bình thường nếu không cần phải nói lời nào thì anh ta sẽ cố gắng hết sức không nói chuyện. Lúc cần nói chuyện thì anh ta ước gì có thể rút ngắn còn một chữ nói cho xong.

Lần này là xảy ra chuyện gì, khiến anh ta gõ cửa tìm cô lại còn mang theo dáng vẻ muốn tìm người khuyên nhủ người khác thế này…

Hạ Diệp Chi vòng qua người anh ta đi về phía trước: “Anh ngồi đi, tôi đi rót cho anh ly nước.”

Quả nhiên Tề Thành ngồi xuống.

Hạ Diệp Chi vừa rót nước vừa quay đầu nhìn Tề Thành.

Tề Thành cứ nhìn ngó xung quanh, giống như đây là lần đầu tiên anh ta tới đây.

Nói ra trên căn bản Tề Thành cũng không đến nhà cô nhiều lần, nếu có lấy đồ giao cho cô thì trên căn bản chỉ là giao thẳng tới tay cô sau đó đi luôn, chứ đừng nói chi đến chuyện chủ động yêu cầu vào thẳng trong nhà như vậy…