Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 36: Ký ức bươm bướm

Thời điểm xuống máy bay, Hạ Tập Thanh cảm nhận rõ ràng được nhân khí của Chu Tự Hành. Vốn độ quốc dân của cậu đã là vũ khí sắc bén trong giới giải trí, hiện giờ lại thêm nhân khí từ chương trình thực tế và CP, độ đề tài của cậu gần như đứng đầu trong số những nam diễn viên độ tuổi 20.

Tiểu La và vài bảo an vây quanh Chu Tự Hành, tạo thành tường ngăn fan lại, Chu Tự Hành so ra còn cao hơn bọn họ lại bị vây ở bên trong.

Nếu chỉ có Chu Tự Hành, thì tình hình còn có thể khống chế, nhưng giờ một người khác của CP là Hạ Tập Thanh cũng ở đây, còn có nam thành viên nhóm nhạc có nhân khí hàng top là Thương Tư Duệ, thêm vài người là số lượng fan cũng thêm theo cấp số nhân. Thương Tư Duệ còn rất thân sĩ, vẫn luôn để bảo an che chở Nguyễn Hiểu hiểu, còn hắn thì đi phía sau Nguyễn Hiểu.

Hạ Tập Thanh vẫn ngoan ngoãn đi sau Chu Tự Hành, không ngờ tới một fan bỗng kéo tay áo anh, lôi kéo chiếc áo len trắng lỏng lẻo anh đang mặc trên người, làm lộ ra nửa bên vai. Bên tai là tiếng hét chói tai, ồn ào đến mức Hạ Tập Thanh váng đầu hoa mắt. Anh duỗi tay ra túm lại áo trên vai.

“Cô đừng kéo áo Tập Thanh chứ!”

“Tập Thanh, áo Tập Thanh!”

“Ai ở phía đó đang kéo đấy, mau buông tay ra!”

Hạ Tập Thanh không nhịn được nhăn mày, minh tinh đúng phải người bình thường có thể làm được. Nếu như bình thường, anh đã sớm phát hỏa, nhưng giờ chỉ có thể chịu được.

Quay đầu lại cũng không nhìn thấy rõ ai là người đang túm áo mình, thật sự có quá nhiều người. Hạ Tập Thanh cau mày, túm lấy cổ áo, bất đắc dĩ mở miệng, “Các bạn đừng kích động, áo sẽ bị kéo rách mất.”

Tình hình ngày càng hỗn loạn, Chu Tự Hành đang đi ở phía trước chợt dừng bước, quay người lại, bắt lấy tay của cô gái kia, “Buông ra đi.”

Cô gái đang gắt gao kéo lấy Hạ Tập Thanh ngẩng đầu lên, thấy mặt mày Chu Tự Hành vô cảm nhìn xuống, lập tức bị khí thế của cậu làm kinh sợ, ngây người, buông tay ra.

“Lần sau đừng như vậy, rất nguy hiểm.” Chu Tự Hành quay đầu đi, cực thuận tay mà kéo lại áo lên cho Hạ Tập Thanh, ôm lấy vai anh, để anh lên phía trước cậu, dùng chính mình ngăn cách fan với Hạ Tập Thanh.

Mỗi bước đều rất gian nan, mà fan thì ngày càng kích động, mấy bảo an bị fan cuốn lấy có chút không kiên nhẫn, duỗi tay muốn đẩy, nhưng lại bị Chu Tự Hành ngăn lại, “Đừng đẩy các cô ấy.”

Giọng cậu rất nghiêm khắc, “Làm thế rất nguy hiểm, dễ xảy ra tình trạng dẫm đạp.”

Thanh âm cậu hơi lớn, như muốn nói cho mọi người nghe, “Mọi người đừng chen lấn, cũng không phải không nhìn thấy nữa, về sau còn có cơ hội. Để ý dưới chân, chú ý an toàn.”

Hạ Tập Thanh vốn còn đang bực bội, giờ phút này lại nhịn không được mà cười rộ lên, người này đúng là không lúc nào không tảo ra hào quang của thánh nhân.

Nếu là các minh tinh khác, không chừng trong lòng sớm đã mắng mấy trăm lần ý chứ.

Anh nghiêng nghiêng đầu, nhìn bàn tay đang giữ lấy bả vai của mình. Anh bỗng nhiên thấy hâm mộ Chu Tự Hành, không, thay vì nói là hâm mộ thì đúng hơn phải là ghen ghét. Bởi bất kể chuyện gì phát sinh, cậu cũng đều có thể dùng thái động quang minh nhất mà ứng đối.

Trời sinh đã dịu dàng.

Mặc dù anh nhiều lần dụ dỗ rồi bức bách Chu Tự Hành, nhưng cậu vẫn vì lương tâm mà giúp đỡ anh, muốn bảo vệ anh, tựa như bảo hộ bất kì người yếu thế nào.

Hạ Tập Thanh chán ghét người như vậy, chán ghét người trời sinh đã giống ánh mặt trời, sự tồn tại của bọn họ khiến anh cảm thấy mình càng ti tiện.

Xe của tổ tiết mục đưa họ tới địa điểm quay chương trình. Thời gian tương đối gấp, bữa tối chỉ có thể tùy tiện xử lý trong lúc làm tạo hình. Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh và Thương Tư Duệ cùng ở trong 1 phòng hóa trang công cộng khá lớn, vừa thay quần áo xong, Tiểu La và trợ lý của Thương Tư Duệ liền mang theo đồ ăn đi vào.

“Tập Thanh.” Tiểu La gọi Hạ Tập Thanh một tiếng, “Anh cũng ăn chút đi, nhà hàng này ở khu này rất nổi tiếng, chắc hẳn sẽ hợp với khẩu vị của anh.”

Hạ Tập Thanh nở nụ cười, nhưng cũng không ôm bao nhiêu mong đợi. Dù là lần trước cùng mọi người ăn lẩu hay ăn riêng với nhau ở nhà ăn P đại, khẩu vị Chu Tự Hành trước sau đều thanh đạm như một, gần như không hề động tới ớt cay.

Mà khi đi tới sô pha, anh thấy Tiểu La đang mở từng hộp thức ăn, một nửa đồ ăn đều đỏ rực, có gà xào cay và mao huyết vượng*. Một nửa còn lại là vài món ăn thanh đạm, vừa nhìn là biết đó là khẩu vị của Chu Tự Hành.

(* Mao huyết vượng (毛血旺) là món ăn sử dụng tiết vịt làm nguyên liệu chính, có vị rất cay. Là món ăn truyền thống nổi tiếng của Trùng Khánh và Tây Nam.)

Gà xào cay. Mao huyết vượng.

1456997621331unnamed

“Mấy món này đều là Tự Hành gọi đấy.” Tiểu La dùng tay che miệng, nhỏ giọng như đang mách lẻo với Hạ Tập Thanh, “Không phải tôi gọi đâu nha, nếu không thích thì đều tại lỗi của Tự Hành đấy ha ha.”

Chu Tự Hành đã thay xong quần áo giờ mới đẩy cửa bước ra, không còn là quần áo tự mặc ban đầu nữa. Tổ tiết mục chuẩn bị quần áo có vẻ rất đơn giản, một chiếc áo hoodie màu xanh nước biển phối với chiếc quần jean xanh nhạt, kỳ quái chính là, bộ này gần như tương tự với bộ của Hạ Tập Thanh.

Hạ Tập Thanh cúi xuống nhìn chính mình, cũng là áo màu xanh nước biển, quần jean màu xanh nhạt, chỉ có kiểu dáng là hơi khác.

Tổ tiết mục muốn xào CP, cũng không đến mức sắp xếp họ mặc giống hệt nhau như vậy chứ. Hạ Tập Thanh cười bất đắc dĩ, anh có thể tưởng tượng được lúc phát sóng, fan CP sẽ điên cuồng thế nào.

“Tự Hành, cậu ra rồi à, a, quần áo của cậu giống hệt với Tập Thanh.” Tiểu La gãi gãi tóc sau ót, “Chẳng lẽ tổ tiết mục cố ý sắp xếp đồ tình nhân?”

Biểu cảm Chu Tự Hành lập tức trở nên mất tự nhiên, cúi đầu, vướn chân ra đá chân Tiểu La, “Đồ tình nhân gì chứ…Câm miệng.”

Hạ Tập Thanh cười khẽ, ngồi xuống ghế sô pha, “Đây đều do cậu gọi à?”

“Ai gọi?” Chu Tự Hành cũng ngồi xuống theo, vẻ mặt tôi cái gì cũng không biết, chỉ chỉ Tiểu La, “Là anh gọi đúng không, gọi nhiều món cay như vậy, anh muốn cay chết tôi đúng không?”

Tiểu La và Hạ Tập Thanh liếc nhau, cả hai người đều suýt không nhịn được cười.

Chu Tự Hành gãi gãi mái tóc không tạo hình, trông như một cậu nhóc to xác, ho khan một tiếng, biệt nữu nói, “Cái đó, cay như vậy tôi không ăn hết được, anh ăn đi, tôi ăn mấy món bên này.”

“Như vậy à…” Hạ Tập Thanh cười cười nhìn cậu, âm cuối lại một lần nữa ngân lên.

Chu Tự Hành có hơi sợ mỗi khi anh nói như vậy, nhưng cậu lại thấy khá vui vẻ, cảm thấy Hạ Tập Thanh khôi phục thành Hạ Tập Thanh trước kia. Hạ Tập Thanh rơi vào cơn mộng mị trên máy bay làm cậu thấy xa lạ, lại làm cậu đau lòng.

Cậu cúi đầu ừ một tiếng, rút đũa ra khỏi vỏ bọc, “Hời cho anh rồi đấy.”

“Cảm ơn.” Hạ Tập Thanh không chút khách khí mà lấy luôn đôi đũa không tay cậu, “Đều là món tôi thích, trùng hợp ghê.”

Nghe được những lời này, Chu Tự Hành thấy rất vui, nhưng để duy trì lời nói dối vụng về của mình, cậu chỉ có thể tiếp tục trầm mặc, cúi đầu ăn đồ ăn bên mình. Đúng lúc Thương Tư Duệ cũng ra, còn đang ngâm nga hát. Hạ Tập Thanh liếc mắt nhìn hắn, “Vui vẻ vậy sao?”

“Là ca khúc chủ đề lần comeback này của nhóm em đấy, thế nào, dễ nghe không?”

Nam trợ lý của hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Cậu được rồi đấy, hát đi hát lại.”

Thương Tư Duệ lười phản bác, nhảy nhót đến cạnh ghế sô pha, “Thơm quá. A, hai anh mặc quần áo giống hệt nhau.” Hắn kéo kéo áo khoác màu đỏ sậm trên người, đi tới phía Hạ Tập Thanh đang ngồi, ngồi xuống, dựa gần vào anh, “Từ cổ chí kim, đỏ xanh xuất CP!” Nói xong còn gác cằm lên vai Hạ Tập Thanh, “Em cũng muốn ăn, em muốn ăn gà xào cay.”

“Được.” Hạ Tập Thanh gắp một miếng thịt gà đến bên miệng Thương Tư Duệ, “Há miệng.”

Hành động thân mật, khăng khít này liên tiếp xảy ra khi hai người đó cạnh nhau. Chu Tự Hành cho rằng mình nhìn đã quen, nhưng lại phát hiện ra cậu không thể quen được.

Cậu trầm mặc không nói một lời mà ăn cơm. Ngực như bị nhét vào một quả chanh, một đôi tay vô tình bóp chặt, làm chất lỏng chua xót chảy ra.

Ăn chưa được bao nhiêu, Chu Tự Hành đã đi làm tạo hình. Thương Tư Duệ có chút kinh ngạc, “Tự Hành, anh ăn ít vậy?”

“Cuối tuần có khả năng muốn đi thử vai, nên phải kiểm soát cân nặng.”

Nửa thật nửa giả, cũng không tính là hoàn toàn nói dối, Chu Tự Hành tự an ủi mình.

Trợ lý Thương Tư Duệ mở hộp gà xào cau đặt trước mặt hắn, miệng Thương Tư Duệ nhét đầy gà, nói năng không rõ, “Nhất định là phim điện ảnh, quay khổ chết đi được, bao giờ anh nhận phim truyền hình, tôi sẽ đi làm cameo cho anh nhá.”

Chu Tự Hành ngồi trước gương, bắt đầu nhắm mắt để làm tạo hình, nói, “Chờ khi nào tôi diễn phim đề tài thú cưng đi.”

Thương Tư Duệ chỉ có thể hóa bi phẫn thành động lực ăn uống, cố dùng gà để nén suy nghĩ muốn đập Chu Tự Hành.

Trước khi chương trình chính thức bắt đầu quay, bốn người chơi cuối cùng cũng tập hợp. Giống với kỳ đầu tiên, mấy người mặc đồ đen lại xuất hiện, tay cầm tấm vải bịt mắt màu đen, chờ khi đạo diễn hô bắt đầu thì đưa họ tới phòng thuộc về chính họ.

Lúc này Hạ Tập Thanh mới phát hiện, quần áo Nguyễn Hiểu mặc màu giống hệt Thương Tư Duệ, là áo khoác cao bồi màu đỏ, quần jean đen.

Chẳng lẽ kỳ này chương trình có khuynh hướng phân tổ? Kỳ trước đã lưu lại di chứng cho anh, làm anh không khỏi chú ý đến tạo hình mà tổ tiết mục an bài cho mỗi người. Trang phục của Chu Tự Hành giống hệt của anh, mà quần áo của Thương Tư Duệ và Nguyễn Hiểu cũng là cùng một kiểu.

Nếu thật sự là chia tổ, thì tổ tiết mục cũng không có khả năng sắp xếp rõ ràng như vậy được.

Nếu biên kịch không bị đổi, theo như kịch bản kỳ trước, chỉ đến khi tiến vào mật thất, mới có thể biết cốt truyện chân chính của phó bản.

Hạ Tập Thanh đang đắm chìm trong suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chu Tự Hành đang nhìn anh, ánh mắt hình như có chút lo lắng. Anh còn chưa kịp hiểu vì sao Chu Tự Hành lại có vẻ mặt này, hai mắt đã bị người mặc đồ đen che kín.

Đm. Suýt nữa là anh quên mất vụ này rồi.

Trong bóng đêm, hai cánh tay anh bị người khác bắt lấy, dẫn anh đi về phía trước, rồi đột nhiên dừng lại, ý bảo anh ngồi xuống.

Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa. Bóng tối tạm thời không thể tránh né khiến sinh lý sinh ra cảm giác không khỏe. Nhưng may cũng chỉ mất một tẹo, vừa ngồi xuống chưa lâu, liền nghe được âm thanh quen thuộc của chương trình.

“Chào mọi người, hoan nghênh các bạn một lần nữa đi vào “Thoát khỏi sinh thần”, đầu tiên, các bạn hãy tháo bịt mắt xuống.”

Lần này có thể trực tiếp tháo bịt mắt? Dễ như vậy, Hạ Tập Thanh có chút không quen.

Mặc kệ thế nào, đeo cái này thật không chịu nổi, Hạ Tập Thanh không chút do dự mà tháo bịt mắt xuống. Mật thất cuối cùng cũng hiện ra trước mắt anh. Lần này, thoạt nhìn căn phòng giống như một phòng ngủ phổ thông, giấy dán tường màu xanh dương, giường màu xám, còn có một vài mô hình tự lắp ghép, giống như phòng ngủ của nam giới.

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Điểm khác biệt lớn nhất so với lần trước chính là, trong phòng ngủ này chỉ có một mình Hạ Tập Thanh. Không biết tại sao, lòng anh có chút vắng vẻ, có lẽ là do chưa quen.

“Đầu tiên, tôi sẽ nói những việc cần chú ý của trò chơi lần này. Các người chơi chú ý, các bạn bị nhốt trong những phòng khác nhau, nếu muốn đạt được thắng lợi cuối cùng, các bạn cần phải chạy thoát khỏi phòng mình trước, thu thập các manh mối để phá giải cánh cửa cuối cùng. Đương nhiên, giống với kỳ một, trong số các bạn tồn tại một sát nhân, có quyền lợi giết một người chơi bất kì. Nếu sát nhân trở thành người thoát ra đầu tiên, điểm tích lũy của những người chơi khác đều trở về 0. Trong tay các bạn có một chiếc di động để bỏ phiếu nặc danh cho người bạn nghi là sát nhân, người bị loại trừ sẽ không được tiếp tục chò chơi.”

“Điều cần chú ý là, trong phòng mỗi nguồi đều có 1 cái radio. Khi bị nhốt trong phòng, các bạn có thể thông qua radio trao đổi, giao lưu với người chơi ở phòng khác.”

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

“Trò chơi bắt đầu.”

Radio? Hạ Tập Thanh đứng lên. Anh theo thói quen lúc trước mà đi một vòng theo camera tổ tiết mục bố trí. Phòng này không lớn, nhưng lại được bố trí đầy đồ. Trên giường còn có chút thoáng, chứ tủ quần áo thì đầy ụ, trên sàn có một chiếc thảm nhỏ hình vuông, trên thảm lại là cái bàn nhỏ, trên bàn là cái radio mà tổ tiết mục vừa nói.

Nhìn bố cục tổng thể thì rất có hơi thở sinh hoạt, giống như là phòng ngủ. Anh ngồi xuống chiếc ghế dựa của chiếc bàn đặt gần đầu giường. Trên mặt bàn bày một chiếc laptop, một chồng sách, và một chiếc đèn bàn.

Có một điểm rất kì quái. Rất nhiều đồ vật bày biện trong phòng đều bị khoanh vị trí lại. Ví dụ như chiếc cốc trên bàn sách, dưới vị trí đặt có một vòng tròn lõm xuống như được khắc vào bàn gỗ, Hạ Tập Thanh cầm chiếc cốc lên, sờ sờ vòng tròn kia, lại dùng tay gõ gõ.

Là âm thanh trống rỗng.

Không chỉ riêng chiếc cốc, trong phòng có rất nhiều đồ vật vị đặt trong 1 khe lõm riêng. Hạ Tập Thanh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng tạm thời não không đưa ra một lời giải thích hợp lý.

“Đúng rồi, radio…” Nhớ tới mình đang quay chương trình, Hạ Tập Thanh cố tình lầm bầm ra tiếng. Anh đi tới cạnh chiếc thảm hình vuông. Bóng ma bị giết đầu tiên ở kỳ trước làm anh không nhìn được lặt thảm lên nhìn, phía dưới cái gì cũng không có, nhưng lại giống cái cốc vừa nãy, có một vết lõm có cùng kích thước với thảm.

Anh thử mở radio, chỉ có tạp âm xuất hiện, thứ đồ này đối với anh thật sự quá mức cổ xưa. Trên chiếc radio nhỏ có 3 cái nút, một nút màu xanh, hai nút màu đỏ. Tuy cùng là màu đỏ nhưng hai nút này có chút khác biệt, một nút có in số 0, một nút lại không có gì.

Màu xanh?

Anh nhớ tới quần áo Chu Tự Hành mặc, đoán chừng cái nút này tám chín phần là để liên lạc với cậu. Vì thế anh thử vặn khẽ, phát hiện vẫn là tạp âm như cũ. Dù là vặn từ trái sang phải, hay ngược lại, đều không có âm thanh.

Hạ Tập Thanh đã sớm biết trình độ biến thái của tổ tiết mục, vẫn đề không có khả năng dễ dàng giải quyết như vậy. Anh dứt khoát mặc kệ chiếc radio, cũng không tắt nó đi. Tạp âm cũng chả lớn, cứ coi như nhạc nền lúc anh đi tìm manh mối đi.

Anh trở lại chiếc bàn cạnh giường, mở một quyển sách ra, bên trong ngoài ý muốn rớt ra một cái thẻ kẹp sách.

Chuẩn xác mà nói, thì là tiêu bản của một con bướm.

Hạ Tập Thanh cầm lấy tiêu bản con bướm bị phong ấn trong lớp dán trong suốt, nhìn một cách chăm chú, cẩn thận, nhớ lại thời tiểu học của mình.

Trong lớp khoa học, thầy giáo yêu cầu mỗi bạn về nhà, cùng phụ huynh đi bắt một loại côn trùng, rồi cuối tuần mang đến lớp, để các bạn cùng nhau quan sát.

Anh không thích mấy con côn trùng giáp xác cứng rắn chui lủi trong bùn đất, lá khô, anh thích bươm bướm có đôi cánh xinh đẹp.

Nhưng không có người nào nguyện ý cùng anh đi bắt chúng.

“Bướm có thể bay, mày cho rằng muốn bắt là có thể dễ dàng bắt được hả?”

“Tao không có thời gian rảnh mà đi bắt sâu với mày, tao còn phải làm việc.”

Nhưng Hạ Tập Thanh từ nhỏ đã quật cường, cái buổi chiều bị ba mẹ cự tuyệt đó, anh rầu rĩ không vui tự đi tới hoa viên.

Ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, anh thấy một con bướm có những vệt màu xanh dương, nó vỗ nhẹ đôi cánh, thỉnh thoảng lại dừng lại trên những bông hồng ở sân sau.

Trái tim nhỏ bé của anh vì điều này mà rung động.

Vì để bắt được nó, Hạ Tập Thanh mới lớp 3 tiểu học đã thức cả đêm để làm dụng cụ, cầm cái lưới nhỏ ngồi xuống bậc thang trước, đó là một buổi trưa.

Cuối cùng, vì kiên trì không ngừng mà một chân anh bị bong gân, cánh tay và cẳng chân đều bị gai hoa hồng cào bị thương, Hạ Tập Thanh khập khiễng nhưng vô cùng hưng phấn, bắt lấy chú bướm xinh đẹp ở trong lưới ra, thả vào một cái lồng sắt nhỏ tinh xảo.

Bốn ngày nữa là đến lớp khoa học, mỗi ngày Hạ Tập Thanh tỉnh lại, việc đầu tiên làm là ngắm nhìn bươm bướm nhỏ của anh, lấy nước cho nó, thay cho nó những bông hồng mới, si ngốc mà nằm trên bàn, nhìn nó vỗ vỗ đôi cánh xinh đẹp.

Mỗi ngày sa vào mê luyến, đau xót để đạt được lưu lại đều có thể lãng quên.

Cuối cùng cũng đến ngày đưa bươm bướm nhỏ tới lớp, giới thiệu với các bạn. Hạ Tập Thanh đứng lên ghế, tìm kiếm khắp nơi, tìm rất lâu mới tìm được miếng vải nhung màu lam xứng với bươm bướm nhỏ của anh. Anh cẩn thận đặt miếng vải lên lồng sắt, mang nó đến lớp học.

Các bạn đều mang đến bọ rùa nhỏ, rất nhiều bạn mang bọ cánh cứng, còn có bọ hung, nhưng tất cả đều không thể so bì với bươm bướm nhỏ của anh.

“Cho các cậu xem của tớ này.” Anh cười kiêu ngạo, vén mảnh mải nhung lên.

Nhưng hoàn toàn khác với chờ mong, bươm bướm màu xanh vốn luôn nhẹ nhàng vỗ cánh giờ chỉ lặng im nằm trong lồng, không hề nhúc nhích. Mặc cho Hạ Tập Thanh khóc thút thít thế nào, đôi tay bị thương vì gai hồng có lắc chiếc lồng sắt như thế nào, nó đều không còn bay nữa, không còn vỗ đôi cánh mỹ lệ với anh nữa.

Nếu mình không bắt nó thì tốt rồi.

Nếu chiều hôm đó mình không ra vườn hồng, không nhìn thấy nó, không có ý đồ giữ nó lại bên mình, không cố gắng có được nó bằng mọi giá.

Thì mình sẽ không mất đi.

“Hạ Tập Thanh.”

“Tập Thanh.”

Đột nhiên, dòng suy nghĩ thoát khỏi hồi ức, Hạ Tập Thanh ngơ ngác buông tiêu bản bướm trong tay xuống, quay đầu lại.

Vừa rồi chỉ có cái radio kia phát ra âm thanh.

“Nghe thấy không? Tôi là Chu Tự Hành.”