Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 39: Lưu giữ thời không

Lời của Chu Tự Hành khiến Hạ Tập Thanh bắt đầu hoài nghi tính liên hệ giữa hai căn phòng. Lúc trước, anh chỉ đơn giản cho rằng bọn họ được phân vào cùng 1 tổ, hiện tại xem ra không phải rồi.

“Phòng của cậu có phải dán giấy dán tường màu xanh không? Có một cái giường, một tủ quần áo màu đen, trên thảm hình vuông có một cái bàn tròn nhỏ, trên đó đặt radio? Còn có một bàn sách gỗ chứ?”

Chu Tự Hành đang ở một căn phòng khác đưa ra câu trả lời khẳng định, “Không sai, chính giữa bàn sách có một chiếc laptop, bên trái là một chiếc đèn bàn màu trắng, ba quyển sách chồng lên nhau, bên phải ban đầu không có gì, giờ thì có một chiếc khung ảnh.”

Hạ Tập Thanh nhìn bàn sách bên mình, trên bàn được bài trí không khác gì so với miêu tả của Chu Tự Hành.

“Cậu thử mở laptop chưa?” Nói rồi Hạ Tập Thanh khởi động laptop của mình, thời gian khởi động máy chỉ ngắn ngủi, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ.

“Yêu cầu nhập mật khẩu để mở.”

Chu Tự Hành nhìn của mình cũng tương tự như vậy.

“Username là gì?” Hạ Tập Thanh nhìn chằm chằm màn hình, hỏi.

“love1023.”

Quả nhiên, giống nhau như đúc.

Điểm đáng ngờ thật sự quá nhiều! Hạ Tập Thanh ngồi lại xuống ghế, ánh mắt từ giao diện laptop chuyển đến khung ảnh. Ban nãy vẫn luôn tập trung vào những chỗ khác, giờ anh mới phát hiện, trong bức ảnh, hai người họ mặc đồ đôi tình nhân, thế nhưng, một người mặc màu xanh còn một người thì mặc màu đỏ.

Anh cúi đầu nhìn áo màu xanh nước biển đang mặc trên người, liên tưởng đến trang phục của 4 người chơi, lập tức minh bạch dụng tâm của tổ tiết mục. Vẫn là tình tiết cũ của kỳ 1, ở trong căn phòng nào thì sắm vai nhân vật ấy.

Như vậy, anh và Chu Tự Hành đều sắm vai nam chính trong câu chuyện, vậy dụng ý của sự trùng lặp này là gì? Tới đây, tất cả những sự bất hợp lý phát sinh trước đó lại hiện ra.

Sau khi tìm được mật mã, ngăn kéo bên anh mở ra trước, sau đó Chu Tự Hành bên kia cũng mở được. Cũng vẫn là anh đặt khung ảnh lên góc bàn trước, khung ảnh bên Chu Tự Hành mới đột ngột xuất hiện.

Đây là muốn thông qua đạo cụ, ám chỉ trình tự trước sau giữa hai người họ!

“Chu Tự Hành.” Hạ Tập Thanh di di chuột, nhìn thời gian hiển thị góc trái dưới màn hình laptop, “Bên cậu hiện tại đang là mấy giờ?”

“13:10.”

Ánh sáng xanh của màn hình chiếu rọi đồng tử Hạ Tập Thanh, góc trái dưới hiện ra con số màu trắng, 13:00, một phút cũng không sai lệch.

“Tôi so với cậu thì sớm hơn 10 phút…”

Đây là cốt truyện xuyên thời không sao? Liên hệ với nội dung nhật ký của nam chính, Hạ Tập Thanh lập tức trả lời được, vì sao trên bàn lại được đặt quyển “Thuyết Hỗn mang.”

Chẳng lẽ hắn đã xuyên thời không, rồi trở về cứu nữ chính?

Mặc dù ý tưởng này hơi hoang đường, nhưng cũng không hẳn không có căn cứ. Hạ Tập Thanh lại cầm lấy cuốn nhật lý một lần nữa, bìa sổ thật sự đã quá cũ, suýt chút nữa là rơi ra. Hơn nữa, bìa sổ cũng không có gì đáng nói, chỉ in một con số Ả Rập* “1”, Hạ Tập Thanh lật giở xem lại nhật ký, vẫn là những nội dung đó.

(*Các chữ số Ả Rập là mười chữ số: 0, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9. Đây là hệ thống phổ biến nhất cho biểu tượng số của thế giới ngày nay. Các chữ số đã được sử dụng trên toàn thế giới cùng với bảng chữ cái Latinh.)

Anh quyết định thảo luận một chút về những manh mối hiện có với Chu Tự Hành.

“Chu Tự Hành, tôi đoán cốt truyện là như thế này, hai chúng ta đều sắm vain am chính, bởi vì bạn gái đã chết nên nam chính thấy áy náy. Sau đó không biết dùng phương pháp gì mà có thể xuyên thời không, trở về thời điểm trước khi bạn gái đột phát bệnh tim. Cho nên giữa chúng ta mới có chênh lệch thời gian.”

“Vậy ý của anh, anh ở thời không sớm hơn 10 phút, cho nên anh là người đã xuyên về thời điểm trước khi bạn gái tử vong? Nhưng nếu là như vậy, thì vì sao trong nhật ký anh lại viết là nữ chính đã chết? Nếu anh đã xuyên về, thì không phải nữ chính đã được cứu sao?”

Đúng vậy, đây là cái bug. Cuốn nhật ký lưu giữ ký ức của nam chính. Nếu trên đó viết nữ chính đã tử vong, thì chứng tỏ thời điểm 13:00 này nữ chính cũng đã chết. Giờ bọn họ đều đang ở thời điểm sau khi nữ chính đã chết!

Dòng suy nghĩ bị đứt đoạn, Hạ Tập Thanh trầm tư trong chốc lát, đi tới chỗ cái bàn tròn đặt radio, “Câu chuyện này chỉ có thể để nữ chính và nam chính gặp nhau thì mới tìm được cốt truyện hoàn chỉnh. Tôi cảm thấy chúng ta nên cùng hai người đang sắm vai nữ chính giao tiếp một chút.”

“Ừm. Chúng ta tạm ngắt tín hiệu một lúc.” Chu Tự Hành dường như bỗng nhiên nhớ tới điều gì, “Cái kia…chúng ta có nên ước định thời gian kết nối lại tín hiệu không? Nhỡ đâu có manh mối mới?”

Chu Tự Hành cũng không muốn ngắt máy với Hạ Tập Thanh, cậu còn nhiều điều muốn nói, nhưng cậu cũng hiểu, hai nhân vật cùng tuyến cứ quanh quẩn với nhau thế này thì không có khả năng hoàn thành cốt truyện.

Hạ Tập Thanh sảng khoái đáp ứng, “Được, vậy nửa tiếng sau lại kết nối.” Sau đó anh xoay nút màu xanh về vị trí cũ, bên cạnh có hai cái nút, Hạ Tập Thanh đến giờ vẫn chưa tìm được điểm khác biệt giữa các nhân vật, chỉ có thể xoay cái nút được đánh số “0” ngay bên cạnh.

Giống như suy đoán của anh, lúc mới mở lại là một mảng tạp âm ồn ào, anh thở dài, đứng lên. Nên sớm biết tương thông tín hiệu không hề đơn giản, Hạ Tập Thanh chỉ hy vong hai người sắm vai “bạn gái” kia có thể nhanh nghĩ tới việc liên hệ với “bạn trai”, đừng để anh chờ lâu.

Anh nghĩ tới chiếc bàn sách chứa nhiều manh mối nhất. Trước đó Hạ Tập Thanh vẫn luôn chìm đắm trong giả thiết về cốt truyện, giờ chợt phát hiện, ánh sáng chiếu ra từ chiếc đèn bàn tự động sáng hình như chiếu ra một cái bóng có hình dạng quái dị.

Nhìn qua giống như bóng của một mảnh ghép hình. Anh định tháo chụp đèn xuống, nhưng lại không dễ dàng như vậy, vì thế đành duỗi tay vào bên trong dây tóc bóng đèn. Lúc này mới phát hiện trên đó quả nhiên dán một mảnh ghép. Hạ Tập Thanh quay đầu đi, tầm mắt đặt lên mảng trống trên cửa phòng, dường như có thể ghép lại được. Anh lật mặt sau của mảnh ghép ra nhìn, lại ngoài ý muốn trông thấy một câu.

Chữ thật sự quá nhỏ, Hạ Tập Thanh nhìn chằm chằm mảnh ghép, cố gắng nhìn ra chữ gì với chữ gì.

[Bạn không phải vẫn luôn muốn biết mật khẩu laptop của tôi là gì sao? Tôi giấu mật khẩu ở trong thiệp mừng sinh nhật.]

Mật khẩu laptop ở trong thiệp mừng sinh nhật?

Hạ Tập Thanh cầm tấm thiệp kia lên, đọc lại một lần nữa.

[Khoảnh khắc khi tôi gặp em chính là khởi đầu của Vụ nổ lớn, từng mảnh vụn đều rời khỏi tôi mà lao về phía em, tại khoảnh khắc chỉ như nháy mắt đó, Vũ trụ chân chính ra đời.]

Trừ mấy dòng chữ này, thì con số duy nhất trên thiệp chúng mừng chính là ngày sinh nhật 23 tháng 10. Trực giác mách bảo anh rằng mật khẩu không có khả năng đơn giản như vậy, huống hồ ngày sinh đã xuất hiện trên username. Nhưng Hạ Tập Thanh vẫn định thử xem thế nào, quả nhiên không đúng.

Lúc này tạp âm của radio đột ngột bị gián đoạn, truyền tới tiếng phụ nữ.

“Này? Bên đó là Tự Hành hay Tập Thanh?”

Là giọng của Nguyễn Hiểu. Cuối cùng tín hiệu cũng liên thông. Hạ Tập Thanh lập tức trả lời, “Tôi là Hạ Tập Thanh, Nguyễn Hiểu, nói ngắn gọn thì giờ cô hẳn đã biết mình sắm vai thân phận bạn gái rồi nhỉ?”

“Ừm, nhưng ngoại trừ tôi ra thì Tư Duệ cũng thế.”

“Cho nên từ nãy tới giờ cô vẫn luôn liên hệ với Tư Duệ?” Hạ Tập Thanh tìm được một chiếc bút, mở phần trông của cuốn nhật ký ra, muốn ghi lại những tin tức hữu dụng trong miệng Nguyễn Hiểu, “Các cô có phát hiện ra điều gì không? Ví dụ như thời gian hơn kém, hoặc thân phận khác biệt?”

“Nói với anh thế nào bây giờ?” Đầu bên kia, Nguyễn Hiểu có điểm khó xử, “Tuy rằng tôi tìm được một tờ ghi lịch trình hàng ngày trong phòng, trên đó viết một số sự kiện, nhưng có rất nhiều điểm đáng ngờ, tôi cũng không biết có nên tin những sự kiện viết trên đó thật hay không.”

Hạ Tập Thanh nghe được chút hoảng loạn từ giọng Nguyễn Hiểu. Nói thật thì anh hơi bất giờ, ngụ luôn là người bình tĩnh, thông minh, có tư duy rõ ràng, nếu chính cô cảm thấy hoảng, chứng tỏ cốt truyện lần này thật sự rất khó, “Trước tiên cô nói thử xem, vì sao lại không thể tin được?”

“Bởi vì manh mối Tư Duệ tìm được, sự kiện từ trên xuống dưới trên tờ lịch trình hoàn toàn bất đồng với tôi. Điểm này rất kỳ quái, nếu hai bọn tôi đều là “bạn gái”, thì các sự kiện không nên giống nhau sao?”

Thì ra là thế, Hạ Tập Thanh hỏi ngược lại, “Nếu hai người ở hai thời không khác biệt thì sao?”

Nguyễn Hiểu trầm mặc.

“Tôi thấy trong phòng có một quyển sách về “Thuyết hỗn mang”, trong đó có viết về Hiệu ứng cánh bướm, khi một người thay đổi lựa chọn ở một thời điểm, sẽ có khả năng ảnh hưởng tối một loạt sự kiện phát sinh sau này. Nếu kịch bản này bao gồm cả giả thiết về thời không song song, thì các sự kiện bất đồng giữa hai người kỳ thật có thể giải thích được.”

Nói tới đây, Hạ Tập Thanh bỗng nghĩ đến, nếu Nguyễn Hiểu cùng thời không với anh, các sự kiện hẳn sẽ trùng nhau, đặc biệt là kết cục, đây chính là phương pháp để nghiệm chứng xem thời không có tương xứng không.

“Nguyễn Hiểu, trên lịch trình của cô có những sự kiện gì?” Hạ Tập Thanh nghĩ đến trò chơi này còn có sát nhân tồn tại, anh muốn tiêu trừ phòng bị của Nguyễn Hiểu đối với mình, nên anh mở miệng nói trước, “Bên tôi dùng hình thức viết nhật ký để thể hiện cốt truyện. Thời gian trước đều là mấy chuyện yêu đương nên tôi không nói nữa, nói từ ngày 20 tháng 5 năm 2019 đi. Bạn trai và bạn gái cãi nhau, bạn gái giận dỗi đi đến ga tàu hỏa, muốn về nhà ba mẹ, nam chính tắt nguồn di động, nữ chính ở nhà ga đột phát bệnh tim rồi qua đời.”

“Đột phát bệnh tim…”

“Ừm, cuốn nhật ký này viết vậy, còn cô? Chuỗi sự kiện bên cô thế nào?”

Nguyễn Hiểu trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng, “Không khác với anh lắm, cuối cùng nữ chính chết.”

Hạ Tập Thanh cảm thấy ngữ điệu của Nguyễn Hiểu hơi không thích hợp, nhưng lại không hình dung ra là chỗ nào không đúng, lúc anh còn đang cảm thấy kỳ quái thì Nguyễn Hiểu hiểu, “Tập Thanh, theo những manh mối tìm được, thì nam chính có ra khỏi nhà không?”

Hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như vậy, Hạ Tập Thanh không thể hiểu được ngụ ý của Nguyễn Hiểu là gì, “Tôi không rõ lắm, với hiện tại manh mối của tôi còn chưa tập hợp đủ, có lẽ sau khi nam chính tắt máy thì cũng có ra khỏi nhà.”

“Được rồi,” Đầu bên kia truyền tới âm thanh Nguyễn Hiểu đang tìm đồ, sau đó cô lại nói, “Radio bên tôi có 2 nút màu xanh, một nút màu đỏ. Anh có phải tương phản với tôi không?”

“Không sai, nút màu đỏ của cô có đánh một số 0.”

“Anh cũng vậy.” Nguyễn Hiểu trả lời, “Điều này cho thấy chúng ta là một đôi mới đúng.”

“Trên nút của chúng ta đều đánh số 0, Chu Tự Hành và Thương Tư Duệ không đánh dấu, tổ tiết mục phân chia như vậy hẳn là có dụng ý ghép đôi đối xứng.” Nhưng Hạ Tập Thanh cảm thấy lời của Nguyễn Hiểu không chắc chắn lắm, nếu không cô sẽ dùng từ “mới đúng.”

“Phòng của cô hiển thị thời gian đang là mấy giờ?” Vừa hỏi ra thì radio liền phát ra tạp âm, Nguyễn Hiểu đơn phương ngắt tín hiệu.

Vì sao cô ấy lại làm vậy?

Chẳng lẽ lời nói của anh khiến cô ấy nảy sinh nghi ngờ? Sát nhân chân chính sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin cho đối phương, bởi vì họ đều không thể biết thông tin nào sẽ làm bại lộ thân phận, điểm này Nguyễn Hiểu còn không rõ sao?

Hạ Tập Thanh cảm thấy kỳ quái. Anh đi tới trước radio, chuyển sang mở nút của Thương Tư Duệ, nhưng vẫn là một mảng tạp âm như cũ. Anh lại xoay nút của Chu Tự Hành.

“Có ở đây không…” Anh gần như chỉ lẩm bẩm tự nói, không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời.

“Có.”

Hạ Tập Thanh có chút kinh hỉ, “Cậu vẫn luôn chờ tôi sao?”

“Đã qua nửa tiếng được một lúc rồi.” Chu Tự Hành hơi dừng lại, trở về chủ đề chính, “Vừa rồi anh có thu thập được thông tin gì không?”

“Không có thông tin nào hữu dụng.” Hạ Tập Thanh không định chia sẻ sự khác thường của Nguyễn Hiểu với Chu Tự Hành. Lúc này, ngoại trừ chính mình, thì ai cũng có thể là sát nhân, bao gồm cả Chu Tự Hành. Hiện tại còn chưa rõ tình hình, nếu bởi vì lời nói của anh mà người khác bị ngộ phán, đến khi bỏ phiếu, hậu quả sẽ rất tệ.

“Anh mở được laptop chưa?”

Chu Tự Hành nhắc tới laptop, Hạ Tập Thanh mới chợt nhớ ra mật khẩu đang giải một nửa, “Chưa, có manh mối là mật khẩu ở trong thiệp chúc mừng.”

“Anh nhập 1043 vào đi.”

Vừa ngồi trở lại trước máy tính, Hạ Tập Thanh đã nghe thấy Chu Tự Hành nói thẳng ra mật khẩu. Nếu là người khác nói, Hạ Tập Thanh sẽ ôm lòng hoài nghi. Nhưng người nói lại là Chu Tự Hành, vậy thì nhất định chính xác.

Gõ 4 chữ số trên bàn phím, nhấn enter, quả nhiên, mật khẩu được phá giải.

“Cậu căn cứ vào câu nói trên thiệp chúc mừng để suy luận à?”

“Ừm.” Chu Tự Hành giải thích với anh, “Lúc mới nhìn những lời này tôi đã cảm thấy chúng ẩn dấu manh mối. Đầu tiên so sánh cuộc gặp gỡ như Vụ nổ lớn, sau đó lại nói tới Vũ trụ ra đời, liên kết với quyển sách thứ hai trên bàn, thế nào cũng có liên quan tới khởi nguyên vũ trụ.”

Hạ Tập Thanh cầm quyển sách thứ hai trong tay, giở tới trang 610, “Như vậy à… Chu học bá, cậu giải thích cho tôi nghe đi.”

Nghe được âm thanh nhẹ bẫng này của Hạ Tập Thanh, tựa như đang làm nũng, lại có chút trêu đùa, Chu Tự Hành hắng giọng, cố gắng giải thích về nguồn gốc của vũ trụ với anh, “Thực tế thì giới vật lý học có rất nhiều học thuyết khác nhau bàn luận về nguồn gốc của vũ trụ. Thuyết Vụ nổ lớn là thuyết được chấp nhận nhiều nhất. Các nhà khoa học chia Vụ nổ lớn là vài giai đoạn. Tôi sẽ không nói cụ thể. Trong đó có một giai đoạn đặc thù, là 10– 43 giây sau khi Vụ nổ lớn bắt đầu. Ở giai đoạn này, Vụ trụ xuất hiện từ nền tảng của sự biến động lượng tử và bắt đầu tồn tại độc lập, vì vậy đây chính là thời điểm Vũ trụ ra đời.”

Hóa ra là như vậy.

Thực tế thì khi Chu Tự Hành đang giảng giải, Hạ Tập Thanh cũng đã giở tới chương Lý thuyết Vụ nổ lớn, tìm được hàng số liệu kia,

Nhưng Hạ Tập Thanh vẫn nghiêm túc nghe phổ cập khoa học, sau đó không nhịn được mà cong khóe miệng. Mỗi khi Chu Tự Hành nói về những tri thức khoa học cấp cao, cậu lại như thay đổi thành một người khác, không còn là minh tinh mội người theo đuổi, cũng không phải cậu nhóc to xác chính trực, ngây thơ kia nữa. Cả người cậu trở nên lý trí lại nhu hòa, làm người nghe vô thức nảy sinh một cảm giác được thuyết phục. Cảm giác đó có lẽ xuất phát từ bản năng kính sợ khoa học của của nhân loại, rồi lại chuyển rời cảm giác đó từ khoa học sang người giải thích và khám phá khoa học.

Nếu không phải còn đang quay chương trình, Hạ Tập Thanh cực kỳ muốn nói với Chu Tự Hành một câu đã rất lỗi thời.

[Tôi đã tưởng tượng ra cảnh cậu giảng giải kiến thức vật lý khi đang lên giường với tôi.]

Những giả thuyết băng giá cách xa ngàn năm ánh sáng cùng nhiệt độ cơ thể nóng cháy khi gần sát, giao hợp. Hai loại đối lập ở mức cực đoan, va chạm rồi “nổ mạnh”, tạo ra tinh vân mờ ảo, diễm lệ.

Mọi người đều nói con trai nghệ thuật rất gợi cảm, vậy sao Hạ Tập Thanh lại cảm thấy, con trai làm khoa học mới chân chính gợi cảm nhỉ?

Có lẽ, lý trí cực hạn và cảm tính cực hạn, ở một mặt nào đó, cũng có điểm tương đồng.

“Làm sao vậy? Mở được chưa?”

“A, mở được rồi.” Hạ Tập Thanh lên tiếng. Nghĩ đến ảo tưởng vừa nãy của mình, anh tự giễu mà bật cười. Màn hình máy tính trên mặt bàn vẫn là bức anh hai người kia chụp chung ở bãi biển.

Bất chợt, anh thấy một folder có tên là [Lưu giữ Ký ức 2]

Anh nghi hoặc mở folder đó ra, phát hiện bên trong là một tập tin thực thi exe*, Hạ Tập Thanh thử chạy tập tin, không ngờ màn hình laptop lại đen kịt.

(*.exe hay còn gọi là tập tin thực thi, hoặc tập tin exe, được dùng để cài đặt hoặc chạy phần mềm ứng dụng, phổ biến nhất trên hệ điều hành Windows.) w●ebtruy●enonlin●e●com

“…Màn hình laptop của tôi bị đen rồi.” Giống như mọi người khi gặp màn hình máy tính bị đen, Hạ Tập Thanh cũng theo bản năng mà khởi động lại máy, không có phản ứng. Sau đó anh tức giận đóng laptop lại.

Lúc này anh bỗng phát hiện ngoài vỏ laptop dán một số “2”.

Anh nhanh chóng liên tưởng đến cuốn sổ nhật ký, bìa cuốn sổ có một số “1”. Nhưng con số này nhất định ám chỉ gì đó.

“Hiện tại đang ổn chứ? Sao màn hình lại đen?”

Hạ Tập Thanh lại mở laptop lên, thấy nó cuối cùng cũng chịu khởi động lại.

“Chờ một chút, tôi đang nhập lại mật khẩu.”

Anh đã nhập xong 4 chữ số 1043, ngón tay đang định nhấn phím Enter thì bỗng anh phát hiện ra một điểm khác thường, ngón tay dừng lại giữa không trung.

Thời gian ở giao diện màn hình khóa của laptop đã thay đổi. Chuẩn xác mà nói, là lùi lại, giờ là 12:30.

Điều này quá kỳ quái, thời gian lùi lại mang ý nghĩa gì? Hạ Tập Thanh nhấn Enter, màn hình vẫn như vậy, chỉ là folder [Lưu giữ ký ức 2] khi nãy anh mở, giờ đã có một tệp txt mới, trong đó viết.

[Rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, vậy mà cô ấy lại không tin mình, mỗi một cuộc điện thoại là một lần oanh tạc, thật không thể nói lý. Mình muốn yên tĩnh một mình một lát, ai cũng đừng tới làm phiền.]

Con trỏ dừng lại ở chữ cuối cùng. Hạ Tập Thanh chợt phát hiện, không chỉ thời gian thay đổi, lúc này bạn trai còn chưa nhận được tin bạn gái đã qua đời!

Anh nhìn chăm chú tên folder, thật lâu cũng không mở miệng. Manh mối được đánh số 2 và manh mối được đánh số 1 không phải cùng một sự kiện, các sự kiện đều khác nhau.

Vừa rồi Nguyễn Hiểu cũng lộ ra một thông tin, chuyện của Thương Tư Duệ và cô không tương đồng, nói cách khác, manh mối trong tay bọn họ cũng được đánh số khác nhau!

“Trên bìa của cuốn nhật ký bên cậu có phải cũng có số đúng không?”

Chu Tự Hành ừ một tiếng, “Trên Laptop cũng có.”

Quả nhiên là thế.

Nếu theo hướng suy luận như vậy, tìm những manh mối được đánh số giống nhau, đối chiếu ký ức được nam chính và nữ chính lưu giữ, sau đó sắp xếp và hợp lại, liền có được cốt truyện hoàn chỉnh.

Tuy nhiên, thái độ của Nguyễn Hiểu lại có chút không rõ ràng, Hạ Tập Thanh không muốn mạo hiểm chia sẻ manh mối của mình. Vì thế anh nghĩ tới Thương Tư Duệ. Theo lý mà nói, Thương Tư Duệ đã làm sát nhân một lần, khả năng làm tiếp lần thứ hai là không lớn. Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, đặc biệt là tổ tiết mục còn biến thái như vậy.

Dù thế nào thì anh cũng cần trao đổi với Thương Tư Duệ một chút.

“Tự Hành.”

Mỗi lần Hạ Tập Thanh gọi cậu như vậy, Chu Tự Hành đều cảm thấy không quen, nhưng lại có điểm vui vẻ không nói thành lời, giống như được lấy lòng vậy. Giọng điệu trả lời của cậu vô thức trở nên dịu dàng, “Ừm, làm sao thế?”

“Giờ tôi muốn chúng ta tạm thời ngắt tín hiệu, tôi định liên lạc với Thương Tư Duệ, có thể chứ?” Thật ra Hạ Tập Thanh có thể không trưng cầu ý kiến của Chu Tự Hành cũng chả sao, anh có thể trực tiếp ngắt luôn, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tới tính cách tiểu thiên sứ được thiết lập trong chương trình, thứ hai…không biết vì sao, anh thật sự cảm thấy làm vậy hơi có lỗi với Chu Tự Hành.

Giọng Chu Tự Hành thay đổi, dịu dàng trước đó không còn sót lại chút nào, trở nên trầm buồn.

“Có cái gì không thể, cũng chả phải lần đầu tiên.”