Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 42: Có qua có lại

25 năm qua, Hạ Tập Thanh đã sống một cuộc sống không thể tốt hơn. Anh tước bỏ trái tim ra khỏi thể xác, chỉ giữ lại cái vỏ bọc hào nhoáng này, giống như đang phung phí sinh mệnh trong thế giới hoa mỹ, phức tạp của kính vạn hoa. Muốn dùng mọi cách để thu thập tình ái từ những kẻ khác, để liều mạng lấp đầy thân thể trống rỗng này. Ngấu nghiến hấp thụ tất cả, nhưng mãi cũng không thể lấp đầy cái động mơ hồ ấy.

Những cảm xúc tiêu cực được anh sử dụng để nuôi dưỡng tế bào nghệ thuật của chính mình. Một nghệ thuật gia nếu không đào rỗng bản thân mình, thì tác phẩm làm sao có thể lay động người khác.

Được nhiều người mê luyến khiến Hạ Tập Thanh có cảm giác an toàn, hoặc do anh tự cho là an toàn. Mọi người đều yêu anh, tất cả đều yêu anh. Vậy thì làm sao anh lại đau khổ được chứ?

Nhưng giờ đây, một người kỳ quái lại xuất hiện. Cậu lướt qua thể xác trống rỗng, đi thẳng tới căn phòng tối đang che giấu một trái tim yếu ớt đã bị anh vứt bỏ, tiến đến gần khu vực nguy hiểm nhất.

Chuông cảnh báo reo vang.

Bản năng tự bảo vệ mình làm Hạ Tập Thanh bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“Không có lần sau đâu, tôi bảo đảm.”, Hạ Tập Thanh chủ động rời khỏi cái ôm ấy, thuần thục nở một nụ cười tươi đầy bất cần với Chu Tự Hành.

Tất cả chỉ là phản ứng do căng thẳng mà thôi.

Chu Tự Hành có chút ngẩn ngơ, cậu vốn cho rằng, cái ôm này có thể kéo dài lâu hơn nữa.

Hạ Tập Thanh vỗ vỗ vai cậu, chỉ về phía cuối đường hầm: “Đi lên thôi.”, Nói xong thì vòng qua người Chu Tự Hành, bước từng bước về phía trước.

“…Ừm.”

Vừa rồi chắc là cậu đã biểu hiện quá rõ ràng rồi. Lo lắng quá rõ ràng, buồn bực quá rõ ràng, nhưng những cái này vẫn chưa là gì.

Quan trọng nhất chính là… đã động tâm quá rõ ràng.

Đường hầm kín không một kẽ hở, nỗi buồn len lỏi vào làm trái tim thật khó chịu.

Chu Tự Hành đi theo phía sau anh, trầm mặc rời khỏi đường hầm.

Giống như lần trước, người chơi lại cầm máy quay để quay hậu trường. Chu Tự Hành chủ động lấy một cái máy quay, đi tới cạnh Nguyễn Hiểu: “Chúng ta một nhóm đi.”

“Chúng ta?” Nguyễn Hiểu ngẩng đầu, khá kinh ngạc khi thấy Chu Tự Hành chủ động mời mình, ánh mắt cô theo bản năng tìm kiếm bóng dáng ai đó trong phòng: “…Cậu xác định?”

“Ừm.”

“Vì sao lại nhóm với tôi, Hạ…”

Chu Tự Hành nhanh chóng chặn ngang câu nói: “Ở mỗi thời không tôi đều vì cứu cô mới xuyên qua, hơn nữa cuối cùng, tại thời không 3 chúng ta còn ở bên nhau.”

Nguyễn Hiểu nhìn Chu Tự Hành bằng biểu cảm “cậu đang xàm cái gì vậy”: “…Cái này mà là lý do sao?”

Chu Tự Hành nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, rồi đưa ra một “đường cong cứu quốc” khác cho vấn đề này: “Tôi đi tìm Thương Tư Duệ…”

“Đợi chút…” Nguyễn Hiểu túm Chu Tự Hành lại, thở dài: “Tôi với cậu một nhóm vậy.” Thừa dịp Chu Tự Hành còn chưa bắt đầu quay, Nguyễn Hiểu đấm đấm cánh tay cậu: “Này, cậu sao vậy? Tại sao lại không quay cùng với Hạ Tập Thanh?”

“Không sao cả.”

“Hai người cãi nhau à? Chắc không phải do hôm nay anh ấy hại cậu thua chứ?!”

Chu Tự Hành có chút bực bội, vô thức cau mày: “Là, đúng là bởi vì bị anh ta hại thua.”

Theo một ý nghĩa nào đó, thì cái lý do này hoàn toàn đầy đủ.

“Hóa ra là vậy… Hai người đúng là không ai chịu thua ai, không giống với tưởng tượng của tôi chút nào.” Nguyễn Hiểu nở nụ cười: “Lúc đầu tôi vốn tưởng quan hệ giữa hai người rất kém, nhưng đôi khi lại cảm thấy quan hệ giữa hai người cũng khá tốt. Rối rắm quá, hai người không thể luôn thân thiết với nhau sao?”

Nguyễn Hiểu nhìn Chu Tự Hành bằng biểu cảm “cậu hiểu mà” siêu vi diệu, tay còn đẩy đẩy cậu một cái: “Bởi vì tôi cũng là fan CP Tự Học chứ sao!”

Cái chương trình này có 4 người chơi, thì một người là fan giả muốn ngủ với cậu, một người là fan CP muốn nhìn thấy cậu ngủ với fan giả, còn lại một người, thì lại là CP với fan giả…

Đúng là ông trời tác hợp.

“Đừng nói giỡn.”

“Tôi không hề nói giỡn, tôi nghiêm túc đấy.”

“Đừng, xin cô hãy thoát fan đi.”

“Không bao giờ. Cầu phát cẩu lương!”

Nguyễn Hiểu nháo ở phía sau, Chu Tự Hành đi trước vừa cười vừa bước thật nhanh, tay cậu cầm camera, vừa ra khỏi phòng liền đụng phải một người.

“Xin lỗi…” Lời xin lỗi thốt ra theo bản năng, không nghĩ tới người bị đụng trúng lại là Hạ Tập Thanh.

“Không sao đâu…” Hạ Tập Thanh che ngực bị máy quay trong tay Chu Tự Hành đụng phải, đôi mắt đào hoa, xinh đẹp hơi cong lên, trông thì có vẻ chân thành, nhưng thật ra chẳng chân thành chút nào mà cười cười. Đôi mắt nhìn ra phía sau Chu Tự Hành, Nguyễn Hiểu vừa mới dừng bước: “Đang nói gì mà trông vui vẻ quá vậy?”

Nguyễn Hiểu hơi sửng sốt, nhớ tới vừa nãy Chu Tự Hành không muốn chung nhóm với anh, thế là liền thay cậu đáp lời: “Không có gì, tôi đang thay fan của Chu Tự Hành cầu phúc lợi selfie.”

“Thế à?” Hạ Tập Thanh vén lọn tóc dài vương trước trán về phía sau, ánh mắt quay trở lại trên người Chu Tự Hành, nở một nụ cười khao khát mà fan nên có: “Cậu đúng là rất lâu không up ảnh selfie rồi đấy, thần tượng!”

Chu Tự Hành đã nhìn thấu Hạ Tập Thanh. Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “thần tượng” làm cậu khó chịu. Cậu không biết địch ý của Hạ Tập Thanh đến từ đâu và vì sao lại nhắm vào cậu.

Giống như cậu không hề biết tức giận vậy.

Chu Tự Hành xoay người, đưa DV* cho Nguyễn Hiểu, lấy di động trong túi ra, mở khóa màn hình. Một cánh tay khác mạnh mẽ túm Hạ Tập Thanh đến bên cạnh, rồi ấn đầu anh lên vai cậu, tay phải giơ cao di động lên.

(*DV (Digital Video) Camera: Máy quay video kỹ thuật số.)

Hạ Tập Thanh ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy màn hình thì nghiêng mặt nhìn chằm chằm Chu Tự Hành, giọng điệu đầy bất thiện mà chất vấn: “Cậu làm gì vậy?”

“Selfie đó.”

Tiếng chụp hình vang lên, Chu Tự Hành buông Hạ Tập Thanh ra, xem lại ảnh mình vừa chụp được.

“Không được đăng lên Weibo, tôi cảnh cáo cậu rồi đấy.”

“Phúc lợi fan còn gì.” Chu Tự Hành nhướng mày.

Mặc dù Hạ Tập Thanh rất tức giận, nhưng trước sau vẫn duy trì nụ cười dịu dàng: “Nguyễn Hiểu, cô thấy đấy, vị đại minh tinh này cứ phải lôi kéo tôi xào CP mới được. Tôi vốn đã tâm không cam, tình không nguyện, vậy mà còn bị cưỡng ép chụp ảnh chung.” Nói xong, anh gọi Thương Tư Duệ đang bị stylist kéo đi bổ trang ở đằng sau một tiếng, rồi rời khỏi mật thất này.

“Giờ tôi xác định rồi.” Nguyễn Hiểu tấm tắc vài tiếng: “Khẳng định là hai người đang cãi nhau.”

Chu Tự Hành lười đến mức không muốn nói gì nữa, chỉ thả điện thoại lại vào túi.

“Aiz, lát nữa cậu sẽ up ảnh lên Weibo chứ?” Nguyễn Hiểu cười hì hì, nháy mắt ra hiệu: “Không thì gửi qua Wechat cho tôi cũng được.”

“Mau quay xong hậu trường đi.” Chu Tự Hành đút tay vào túi, cầm chặt chiếc di động có tấm ảnh chụp chung kia.

Lần này quay hậu trường mất gần một tiếng, thời điểm kết thúc cũng đã là rạng sáng. Thương Tư Duệ ôm lấy vai Hạ Tập Thanh: “Tôi vừa bảo trợ lý gọi món Nhật nổi tiếng nhất ở đây, còn có rượu sake. Chờ lát nữa sẽ giao đến khách sạn thì mọi người đến phòng tôi nhá.”

Nguyễn Hiểu lắc lắc đầu: “Quá mệt rồi, đến mắt tôi cũng không mở ra được nữa đây này.” Cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Đã giờ này rồi còn ăn ăn uống uống, lại còn thức đêm. Sáng mai kiểu gì mặt tôi cũng sưng thành mặt heo.”

Mặc kệ Thương Tư Duệ đe dọa rồi dụ dỗ, Nguyễn Hiểu vẫn kiên trì về nhà ngủ. Hắn không còn cách nào khác, đành phải tập trung toàn bộ hỏa lực lên người Chu Tự Hành, liên tục lôi lôi kéo kéo rồi làm nũng: “Anh không được trốn đâu! Hôm nay chúng ta nhất định phải không say không về! Đã lâu rồi tôi chả được nghỉ ngơi tử tế, anh không thể bồi tôi uống rượu một lần sao ~”

“Trở về Bắc Kinh tôi còn phải đi thử vai…”

Thương Tư Duệ đắc ý phản bác lại cậu: “Tôi đã hỏi Tiểu La rồi! Buổi thử vai của cậu là vào ngày kia! Yên tâm đi, chỉ là chơi 1 đêm thôi sao, uống rượu sake cũng không say được, coi như là thư giãn sau kì thi cuối kì, được không?”

Cánh tay Chu Tự Hành bị Thương Tư Duệ lôi lôi kéo kéo, lỗ tai bị nhét đầy những lời năn nỉ ỉ ôi rồi lý do lý trấu của hắn, thế mà vẫn có thể không chút ảnh hưởng, nghe cuộc đối thoại của Nguyễn Hiểu và Hạ Tập Thanh đang đứng bên cạnh, cứ như có hệ thống lọc âm vậy.

“Tập Thanh, anh đổi nước hoa hả? Mùi này thơm ghê. Từ lúc ở sân bay tôi đã ngửi thấy.”

“Cô nói mùi trên người tôi? À, cái này là nước hoa của…bạn tôi.”

“Thương hiệu gì vậy?”

“Tuyết tùng siêu cấp? Không nhớ rõ nữa, nói chung là một cái tên rất ngu ngốc.”

“Ha ha, anh nói bạn anh như vậy liệu có tốt lắm không…”

Suýt nữa đã quên mất. Bị dáng vẻ yếu ớt của anh ta khơi dậy ý muốn bảo vệ mà đã quên mất bản tính lạm tình thành nghiện của anh ta.

Bạn sao? Có mà bạn giường thì có!

Lại bắt đầu rồi, trái tim lại phát bệnh rồi. Thật chán nản mà, nói đau thì cũng không tính là đau, nhức nhối đến khó chịu.

“Được.” Chu Tự Hành ngẩng đầu, thỏa hiệp với Thương Tư Duệ. Thương Tư Duệ vẫn luôn lì lợm la liếm, đột nhiên được quân địch đầu hàng thì sửng sốt nửa giây, sau đó liền ôm lấy Chu Tự Hành: “Thật sao? Thật sự sẽ bồi tôi à? Được lắm! Vui quá đi ~”

Sau khi Nguyễn Hiểu rời đi, Thương Tư Duệ túm lấy Thương Tư Duệ và Hạ Tập Thanh, cùng đi xuống lầu. Rõ ràng đã rất muộn rồi, nhưng dưới lầu vẫn có không ít fan tụ tập, tất cả đều là mấy cô gái nhỏ, nhìn thấy Thương Tư Duệ đi đầu liền bắt đầu hét lên.

“A a a Tam Tam!”

“Đm, Hạ Thương Chu ra rồi!”

“A a a a Tự Học!”

“Hành Hành! Ma ma ai ni!”

Hạ Tập Thanh đã đeo khẩu trang trước khi ra ngoài. Tuy không thích bị nhiều người chen chúc, nhưng vẫn theo thói quen mà biểu hiệu ra dáng vẻ thân thiện. Anh hơi cúi đầu đi qua, gặp được fan kích động hô tên anh thì liền vẫy vẫy tay.

Thương Tư Duệ thì khác. Thân là idol, những trường hợp như vậy hắn đã thấy nhiều rồi, rất quen thuộc mà vẫy tay, chào hỏi fan của mình.

Chỉ riêng Chu Tự Hành đi ở cuối cùng, không hề thân thiết với fan như họ, mà dùng tư tưởng giáo dục, trịnh trọng nói chuyện với fan: “Cảm ơn các bạn vì đã chờ lâu như vậy. Nhưng đã muộn thế này, thật sự rất nguy hiểm. Vạn nhất trên đường về nhà phát sinh sự cố gì thì phải làm sao? Ai chịu trách nhiệm?”

Các fan nghe Chu Tự Hành nói như vậy, tiếng hét chói tai lập tức nhỏ hẳn xuống, giống động vậy nhỏ bị phê bình mà nhỏ giọng đáp lại: “Bọn em biết rồi. Chỉ là muốn nhìn thấy anh một chút…”

Hạ Tập Thanh leo lên xe bảo mẫu của Thương Tư Duệ, nghe thấy Chu Tự Hành ở phía sau dặn dò những cô gái đó, thanh âm trầm thấp lại dịu dàng.

“Về sau không cần làm như vậy nữa.”

Câu này đại khái cũng giống hệt câu “không được có lần sau” nhỉ?

Hóa ra là do “hệ thống phòng ngự” của anh gặp vấn đề. Chứ người ta chẳng qua chỉ làm chút thói quen của người hiền lành, quan tâm chút ít đến người có tâm lý không khỏe mạnh, tâm thần không ổn định, một nhân vật nguy hiểm là anh mà thôi!

Vậy mà anh còn coi trọng những lời cậu nói như vậy, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm mà!

Hạ Tập Thanh ngồi xuống cạnh Thương Tư Duệ, sau đó liền dựa đầu lên vai hắn.

“Sao thế?” Thương Tư Duệ đang nghịch di động, nghiêng mặt nhìn Hạ Tập Thanh.

“Mệt, còn đói nữa.”

Thương Tư Duệ cười giống như một bông hoa mặt trời, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hạ Tập Thanh: “Lát nữa sẽ đỡ thôi, mấy món Nhật kia thật sự ngon vô địch luôn… Rượu của nhà hàng đấy cũng không tôi, aiz, nhưng em nghe nói rượu của khách sạn cũng không tồi….”

“Chúng ta selfie một tấm đi.”

Hạ Tập Thanh bỗng nhiên mở miệng, ngắt lời lải nhải của Thương Tư Duệ.

“A?”

“Chụp một bức up Weibo, không phải chúng ta vừa quay chương trình xong sao? Các cô ấy còn đứng chờ lâu như vậy, tặng các cô ấy chút phúc lợi đi.” Giọng nói của Hạ Tập Thanh rất nhẹ, còn rất nghiêm túc, đầu vẫn dựa lên vai hắn.

“Được nha, phát đường cho fan CP của chúng ta ha ha ha.”

Là thành viên của nhóm nhạc nam, quanh năm bị công ty ấn đầu bắt bán hủ, Thương Tư Duệ từ sớm đã thành thạo đến không thể thành thạo hơn, lấy di động ra rồi chụp luôn một bức với tư thế này. Vì thể hiện công thụ, hắn còn cố ý trưng ra biểu cảm nhướng mày cool ngầu, vốn còn định duỗi tay sờ cằm Hạ Tập Thanh, nhưng phát hiện anh đang đeo khẩu trang, thế là đành phải đổi thành động tác dùng ngón chỉ chỉ anh.

Tiếng chụp hình vang lên, Hạ Tập Thanh nâng đầu dậy, tháo khẩu trang xuống, rồi nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Chu Tự Hành còn chưa phát giác ra điều gì, đóng cửa xe lại. Cậu ngồi xuống ghế đơn bên phải, qua cửa sổ, lo lằng nhìn fan đang đứng ở bên ngoài.

Vừa mới cúi đầu xuống để đeo đai an toàn đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Thương Tư Duệ: “Tự Hành, mau tới like Weibo cho tôi đi! Vừa mới đăng đó ~”

Đáp có lệ một tiếng, sau đó Chu Tự Hành lấy di động của mình ra, mở trang chủ Weibo rồi làm mới.

Quả nhiên nhìn thấy bài đăng mới của Thương Tư Duệ.

[@HighFive Thương Tư Duệ: Quay chương trình với người chơi tự bạo nè!]

Ảnh đính kèm là bức vừa mới chụp. Trong bức ảnh kí, Hạ Tập Thanh đeo khẩu trang, thoải mái dựa lên vai Thương Tư Duệ, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp rất có tính lừa gạt,vừa vô hại lại hồn nhiên.

Đây là gì vậy chứ?

Chu Tự Hành không cẩn thận, cứ như run tay mà nhấn vào nút home, rời khỏi giao diện Weibo. Dừng lại một giây, rồi cậu mở album ảnh ra, nhìn chằm chằm vào bức ảnh thu nhỏ mới nhất trong album, bức “ảnh chụp chung” mà cậu dùng cách thức mạnh bạo mới chụp được.

chuoj chun

Cậu tức giận mở bức ảnh kia lên, ngón tay cái ngừng giữa khoảng không, dừng lại trên icon thùng rác màu xanh nho nhỏ.

Sau đó cắn chặt răng, nặng nề ấn xuống icon, chọn [Xóa ảnh] để hả giận.

Một chút cũng không thoải mái, một chút cũng không hả giận. Chu Tự Hành mở lại Weibo, like cho Thương Tư Duệ.

Cậu vô thức quay đầu lại, xui xẻo chạm phải ánh mắt của Hạ Tập Thanh. Anh đang biếng nhác dựa lưng vào ghế, nghiêng mặt sang nhìn cậu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

Chu Tự Hành suýt nữa bật ra tiếng cười lạnh. Ai ngờ Hạ Tập Thanh lại lè lưỡi với cậu.

Cằm khẽ nâng lên, giống như một đứa nhỏ ba tuổi xấu tính.

Lời của tác giả: Hạ Tập Thanh đã bị Chu Tự Hành làm cho biến thành tiểu học gà* rồi, không dám nhìn thẳng.

(*Tiểu học gà: một từ phổ biến trên internet, chỉ những người lớn nhưng lại có hành vi ngây thơ.)

Đếm ngược đến “Thời kỳ chính thức ái muội.”

Tôi biết có rất nhiều bạn đọc không thích giằng co mà thích xuôi chèo mát mái, thuận lợi yêu đương. Nhưng tính cách của Hạ Tập Thanh chính là sợ sự gắn bó. Nếu anh có thể thuận thuận lợi lợi yêu đương như bình thường thì đã yêu đương từ sớm, còn cần chờ Chu Tự Hành đến cứu vớt sao? Huống hồ, Chu Tự Hành còn là tiểu xử nam ngây thơ, không có bất kì kinh nghiệm yêu đương nào. Giờ mà hai người thổ lộ rồi lập tức ở bên nhau thì tính cách thiết lập đều vứt đi hết.

Ước nguyện ban đầu của tôi chính là muốn thảo luận về vấn đề gia đình và tính cách sợ hãi gắn bó, điều này rất có ý nghĩa với tôi. Cho nên, nếu thật sự không thích loại cốt truyện này thì nên từ bỏ thôi, cảm ơn các bạn đã duy trì đến bây giờ, tôi rất cảm kích, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục duy trì ý tưởng ban đầu của mình.