Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 49: Càng lún càng sâu

Được Chu Tự Hành ôm như vậy, Hạ Tập Thanh thoải mái đến mức có thể trực tiếp ngủ ngay và luôn. Nhưng anh lại cảm thấy bản thân như vậy thật sự quá kỳ lạ. Rõ ràng Chu Tự Hành còn nhỏ hơn anh 5 tuổi, lúc trước còn trẻ con, ngốc ngốc, hơi chọc một tí là xù lông, sao giờ lại biến thành như thế này.

Dịu dàng như vậy, làm người ta chịu không nổi, lại đẩy không ra.

Anh vùi đầu ở hõm cổ Chu Tự Hành, hàm răng cắn cắn cổ áo cộc đen của cậu kéo ra, rồi lại dùng răng ma sát nhẹ nhàng lên xương quai xanh.

Cực giống mèo. Chính là loại mèo không bao giờ chịu nghe lời.

“Không thể cắn đâu.” Chu Tự Hành véo gáy anh: “Còn phải đóng phim.”

“Đã biết, đại minh tinh.” Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm môi, nhưng rất nhanh lại rụt về. Đôi môi bóng loáng, Chu Tự Hành nhìn mà tâm ngứa không thôi.

“Tôi phát hiện dạo gần đây cậu rất thích đối xử với tôi như với trẻ nhỏ.” Hạ Tập Thanh nhìn vào mắt Chu Tự Hành, duỗi tay vuốt tóc cậu ra sau, để lộ hàng lông mày ưu việt. Ngày thường, bộ dáng của Chu Tự Hành chính là sinh viên tươi trẻ, thoái mái. Tuy rằng ngày trước Hạ Tập Thanh không thích loại cún con này, mà thích loại mãnh liệt hơn, nhưng nếu là Chu Tự Hành, ngược lại vẫn vô cùng quyến rũ.

“Phải không? Tôi đâu cảm thấy thế.” Chu Tự Hành khẽ mím môi cười cười.

“Mỗi lần cậu muốn khoe khoang nhưng không dám là đều cười kiểu này.” Ở bên cậu một thời gian, Hạ Tập Thanh đã tổng kết được quy luật rồi. Tay anh từ từ trượt xuống, vuốt ve sườn mặt của Chu Tự Hành, ngón cái cọ qua cọ lại bờ môi xinh đẹp, tầm mắt cũng dính chặt vào nó: “Khoe khoang cái gì chứ!”

Giọng nói của anh lại trở nên nhẹ nhàng, bay bổng, câu lấy trái tim của Chu Tự Hành, bay thẳng lên bầu trời, giống như bong bóng hydro.

Hạ Tập Thanh buông mắt xuống, nhìn bờ môi của cậu, hai hàng lông mi nhẹ nhàng run, giống như hai cánh bướm màu đen chỉ trực bay đi. Nhìn vào nó, hô hấp của Chu Tự Hành vô thức trở nên khẽ khàng, chậm rãi.

Sợ làm kinh động, sợ nó bay đi.

Hạ Tập Thanh chợt ngước mắt lên, cánh bướm dang rộng. Đồng tử phản chiếu ánh đèn trần của phòng khách, tựa như màn đêm đang bao trùm lên ánh trăng: “Sao lại không nói lời nào?”

Quá xinh đẹp. Nếu nói ra, anh nhất định sẽ tức giận, nhưng đấy chính là những gì Chu Tự Hành cảm thấy.

Chu Tự Hành vẫn không nói lời nào, lẳng lặng nhìn anh. Tầm mắt cậu hạ từ đôi mắt của anh, xuống sống mũi cao thẳng, dừng lại tại chóp mũi, mơi được điểm một nốt ruồi nho nhỏ.

Thời điểm bà mụ nặn anh nhất định đã vô cùng sủng ái anh, thật cẩn thận, nắn nót từng nét vẽ, rồi lại do dự thật lâu, cuối cùng vẫn điểm nhẹ một điểm nhỏ lên chóp mũi, tạo một điểm nhấn khác biệt để anh trở nên đặc biệt.

Bà còn đặt cọ vẽ vào trong tay anh, để anh có thể có thể sử dụng tất cả những đường nét và màu sắc trên thế gian, khiến anh tài hoa hơn người.

Anh đúng là đứa con được bà mụ ưu ái nhất.

“Có quá nhiều lời muốn nói.” Chu Tự Hành vuốt ve đường cong xương sống nhô lên phía sau lưng anh: “Nhưng lại không có lời nào anh thích nghe.”

“Thế thì thôi đi, câm miệng.” Hạ Tập Thanh cười rộ lên.

Nốt ruồi nhỏ thực sự quyến rũ muốn mạng. Lúc không cười thì cực kỳ câu dẫn, lúc cười lên gương mặt lại thiên chân* không chống đỡ nổi. Chu Tự Hành rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, hôn một cái lên chóp mũi anh.

(*Thiên chân: ngây thơ, hồn nhiên. Có thể dịch thuần Việt, nhưng tui quá thích từ “thiên chân”. Thiên Chân Vô Tà, chính Đạo mộ bút ký đã kéo tui vào con đường đam mỹ.)

“Ai cho phép cậu hôn chỗ đó!” Hạ Tập Thanh nhướng mày bất mãn, bóp lấy cổ Chu Tự Hành. Anh ghét nhất là bị người khác hôn lên mũi, điều đó khiến anh giống như phụ nữ vậy.

Là con trai nhưng sinh ra lại có tướng mạo nữ tính. Khi còn nhỏ, Hạ Tập Thanh từng bị cười nhạo không ít. Lớn lên cũng không thoát khỏi thành kiến này. Mà anh lại hiếu thắng như vậy, nên anh cực chán ghét mọi hành động hay hình dung coi anh như phái nữ.

Lúc Chu Tự Hành giả bộ hít thở không thông, đột nhiên ho khan vài tiếng thì Hạ Tập Thanh mới chịu buông tay, nhưng vẫn xấu tính chọc thủng cậu: “Diễn tinh.”

“Anh không thấy mũi của mình rất đẹp sao?”

Hạ Tập Thanh liếc cậu một cái: “Mũi thì khá được, nhưng tôi không thích nốt ruồi, hôm nào tôi sẽ đi tẩy nó.”

Chu Tự Hành nóng nảy: “Không được.”

“Sao lại không được, nó ở trên mặt tôi, tôi muốn làm gì thì làm.” Vẻ mặt Hạ Tập Thanh cực lưu manh, đang định đứng lên thì phát hiện bàn chân đã tê dại: “Đm, chân tôi tê rần rồi.”

Chu Tự Hành còn cố ý xấu tính nhéo nhéo đùi anh.

“Fuck! Chu Tự Hành!”

“Anh đừng bắt chéo chân nữa, phải di chuyển một chút.”

“Đừng, đừng, đừng chạm vào tôi, tê lắm.”

Chu Tự Hành duỗi thẳng chân ra, bàn tay bắt lấy chân của Hạ Tập Thanh, kéo thả ra phía sau cậu: “Như thế này sẽ đỡ hơn.”

“Đỡ cái gì mà đỡ!” Hạ Tập Thanh bị cậu phiền muốn chết. Tư thế hiện tại đã biến thành anh ngồi trên người Chu Tự Hành! Anh thử di chuyển chân một chút: “Tê … tê quá.”

“Anh đừng lộn xộn nào, ngoan một chút.”

“Ngoan cái đầu cậu ý.”

“Tôi mát xa cho anh nhé? Sẽ không tê nữa đâu.” Nói xong, Chu Tự Hành xoa xoa đùi Hạ Tập Thanh.

“Fuck…cậu đừng xoa.”

Chu Tự Hành căn bản không hề để ý. Suy nghĩ của cậu cực kỳ thuần thiết, chân tê thì phải cử động và ấn ấn một chút. Cậu vừa nghĩ như vậy, vừa tiếp tục ấn chân cho anh.

Hạ Tập Thanh đè tay cậu lại: “Tôi bảo cậu đừng xoa nữa, không nghe hiểu tiếng người à?”

Hơi thở anh bất ổn, khẽ hổn hển. Chu Tự Hành cuối cùng cũng đã phát hiện động tác hiện tại của bọn họ có bao nhiêu mập mờ. Bàn tay đặt trên đùi anh nóng lên, muốn cử động nhưng lại không dám.

Nếu giờ mà cậu làm gì đó, chắc hẳn Hạ Tập Thanh sẽ không cự tuyệt nhỉ?

Nhưng không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thế được.

Chu Tự Hành rối rắm muốn chết, đang định hắng giọng để giảm bớt xấu hổ, thì bỗng nhiên bị Hạ Tập Thanh hôn tới.

“Ưm…”

Môi lưỡi mềm mại, ướt át tràn ngập tính công kích, ác ý liếm láp hàm trên của Chu Tự Hành, khiến cậu vừa tê vừa ngứa, hô hập ngay lập tức trở nên rối loạn.

“Giờ sao lại… sao lại không xoa tiếp…” Nhân kẽ hở của nụ hôn sâu, Hạ Tập Thanh vấn không quên khiêu khích.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của… Chu Tự Hành cảm thấy bản thân quả thực đã quá ngây thơ rồi.

Bị Hạ Tập Thanh tập kích như thế, Chu Tự Hành cũng lười phải suy xét hộ anh, bàn tay to rộng khô ráo ác ý xoa nắn, lực đạo được đong đếm cực kỳ ái muội, nơi nào cũng đều chạm tới, nhưng lại không chạm vào nơi Hạ Tập Thanh muốn cậu chạm vào nhất.

“Chu Tự Hành…” Hạ Tập Thanh gần như cắn răng kêu tên của cậu, điều này làm cho Chu Tự Hành vô cùng hướng thụ. Cậu hôn đôi môi mềm mại của Hạ Tập Thanh, tay vuốt ve sống lưng anh. Hạ Tập Thanh cố kìm nén ý muốn cắn mút cổ cậu, nơi đó là vùng cấm, nên anh chỉ có thể dùng đầu lưỡi miêu tả vành tai cậu.

Tiếng thở dốc cố ý ve vãn, khuếch tán bên tai, bị khoảng cách ngắn ngủn phóng đại, từng tiếng từng tiếng đánh lên trái tim, làm nhiễu loạn nhịp tim vốn đã mất đi tiết tấu bình thường. Ngọn lửa từ bùng cháy từ vành tai, có xu thế lan ra nhưng lửa lan trên thảo nguyên.

Thảm lông êm ái tỏa ra độ ấm dịu nhẹ, ánh đèn chiếu lên từng tấc từng tấc da trắng nõn nà của anh, và cả dòng nước sâu thẳm bên trong con ngươi.

Trên mặt Hạ Tập Thanh là biểu cảm vừa quật cường lại mê người, ngữ điệu đầy tính khiêu khích: “Cậu “không được” đúng không?”

Chu Tự Hành cúi đầu, dùng miệng cọ nhè nhẹ lên sườn cổ của Hạ Tập Thanh, cũng không thật sự hôn, chỉ chậm rãi cọ xát, chậm rãi hướng lên trên, ngừng lại ở vành tai anh, giọng nói có chút khàn khàn: “Hình như là anh “không được” mới đúng.”

Hạ Tập Thanh bị cậu bức điên rồi.

Gọi cậu là cún con là hoàn toàn sai lầm, người này, mẹ nó, căn bản chính là chó săn, còn là cái loại cực kỳ biết nhẫn nhịn.

“Là tôi “không được.” Anh tinh tế liếm lỗ tai Chu Tự Hành, hổn hển không kịp thở ra, cặp chân dài banh ra: “Muốn “ngủ” cậu, đặc biệt muốn “ngủ” cậu.”

“Không, anh không muốn.” Tuy Chu Tự Hành vẫn còn đang cười, nhưng trán đã toát mồ hôi.

“Cậu đừng có mà treo khẩu vị của tôi, nếu bức tôi nóng nảy, tôi sẽ đi tìm…” Lời tàn nhẫn còn chưa nói hết, tay Chu Tự Hành đã nắm chặt, Hạ Tập Thanh không nhịn được mà thấp giọng kêu lên.

“Tôi fuck cậu! Chu Tự Hành! Cậu…”

“Có.” Chu Tự Hành cười khẽ một tiếng, bàn tay xoa nắn dần chậm lại, dịu dàng vân vê, lại hôn lên lỗ tai của Hạ Tập Thanh: “Anh thật dữ.”

Phục rồi. Hạ Tập Thanh cảm thấy anh đã gặp phải phiền toái lớn nhất trong 25 năm nay.

Thật đúng là phiền toái “lớn nhất”.

Hai người dính vào nhau, lăn qua lăn lại hơn một giờ, cuối cùng Hạ Tập Thanh cũng không được như ý nguyện. Anh vốn định nổi giận rồi đá văng cửa về nhà, nhưng sô pha nhà Chu Tự Hành thật sự quá thoải mái. Sau khi xong việc, cái gì anh cũng không muốn làm, thế là ghé lên sô pha nằm. Chu Tự Hành đắp cho anh một cái chăn bông lớn siêu cấp, mềm mại, che kín từ đầu tới chân. Sô pha rất lớn, cậu liền nằm xuống cạnh Hạ Tập Thanh, ôm anh vào lòng.

“Tôi phải nói bao nhiêu lần là không được ôm tôi thì cậu mới chịu nhớ hả?”

Giọng của Hạ Tập Thanh rầu rĩ, Chu Tự Hành cảm thấy đáng yêu không chịu nổi.

“Anh không thấy ôm rất thoải mái sao?”

“Không cảm nhận được.” Thực ra thì cũng có chút chút.

“Tôi thì cảm nhận được. Tôi muốn ôm anh, anh để tôi ôm anh đi.” Cậu vỗ nhè nhẹ lưng Hạ Tập Thanh, đôi khi còn xoa xoa tóc anh.

Dính người như vậy, còn rất biết chăm sóc người khác, thế mà lại độc thân từ trong bụng mẹ. Hạ Tập Thanh không dám tưởng tưởng tượng luôn.

Anh nhớ lần trước, khi chơi “Nói thật hay thư thách”, cậu nhắc tới cô gái kia.

Phải thích cô gái ấy bao nhiêu mới có thể nhiều năm như vậy không hề yêu đương. Cũng không hẳn, tính chất công việc của cậu đặc thù, bận bịu như thế, vừa muốn đóng phim lại vừa muốn đi học, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi mà yêu đương.

Có điều, rất nhiều người trong cái giới này chả phải yêu đương như thường đấy thôi? Nên chả liên quan gì đến tính chất công việc hết, vẫn là bởi thích cô gái đó thôi.

Không phải. Hạ Tập Thanh chợt bừng tỉnh. Anh đang làm gì vậy? Vì sao anh phải lại rối rắm chuyện Chu Tự Hành có thích hay không thích cô gái kia.

Bực bội không thể giải thích được, Hạ Tập Thanh xoay người, không muốn nhìn mặt Chu Tự Hành nữa.

Chu Tự Hành không phát hiện ra chuỗi biến động tâm lý của anh, cũng không phát giác ra Hạ Tập Thanh không đúng, vẫn dịu đang hôn hôn cái ót, từ sau lưng ôm lấy anh, giống hai chiếc thìa đang tương thân tương ái. (Chính là tư thế úp thìa =)))))

“Nếu tôi tiến tổ, thì có khả năng sẽ phải đi nơi khác quay phim.”

Khi Hạ Tập Thanh mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy Chu Tự Hành nói như vậy, anh tỉnh lại một nửa, mở miệng nói: “Đi đâu…” Vừa hỏi xong, lại cảm thấy giọng mình quá dính, Hạ Tập Thanh bèn ho một tiếng hắng giọng: “Cậu quay mấy tháng?”

“Hiện tại mới định ra quay khoảng 4 tháng, còn chưa xác định.”

Bốn tháng? Non nửa năm rồi còn gì.

Chu Tự Hành tiếp tục nói: “Hơn nữa, trong phim này tôi còn phải diễn một người mắc bệnh AIDS. Cho nên tháng này bắt đầu phải giảm cân, còn phải tiếp nhận huấn luyện, có khả năng sẽ không quay về…”

Không chờ cậu nói xong, Hạ Tập Thanh liền cắt ngang: “Ừm.”

Nói xong, cảm thấy lòng mình như bị châm chích, anh cũng khồn biết tại sao.

Chu Tự Hành vốn đang định nói tiếp, nhưng thấy anh không muốn nghe nên đành nuốt nửa đoạn sau trở vào, nhắm mắt lại. Cậu cực kỳ hối hận. Tại sao lại muốn nói với anh chuyện này chứ, cảm giác giống như đang khai báo vậy. Nhưng anh với cậu là loại quan hệ gì chứ, vì sao cứ làm việc không cần thiết thế.

Tim càng lúc càng rơi xuống sâu hơn, giống như sắp chạm đáy.

Nhưng vừa chạm tới đáy, nó liền bắn ngược trở lại.

“Đoàn phim của các cậu có cần giám chế mỹ thuật không? Ý tôi là, các loại thiết kế, mà cũng không đúng.” Hạ Tập Thanh có chút bực bội, lời nói không được tổ chức tốt, thật không giống anh. Cuối cùng chỉ đơn giản xoay người lại, nghiêm trang nói: “Không thì để tôi đầu tư đi, tôi có thể đầu tư không? Tôi cũng muốn làm kim chủ một lần.”

Chu Tự Hành ngẩn người.

Những lời này của anh là có ý gì?’

“Có điều cậu cũng không cần tôi bao dưỡng, làm gì còn ai có bối cảnh hơn được cậu. Nếu không thì để tôi đi bao dưỡng diễn viên nhỏ nào đó…” Mắt Hạ Tập Thanh trợn tròn, rất nhanh đã bị Chu Tự Hành bịt miệng: “Anh lặp lại một lần nữa, anh muốn bao dưỡng ai?”

“Cậu, bao dưỡng cậu, được chưa?” Hạ Tập Thanh buồn bực, người này đầu óc có bệnh sao, vội vàng muốn bị bao dưỡng như vậy.

“Cứ coi là kim chủ đi, thì cũng không thể mỗi ngày đều đóng quân ở đoàn phim…”

“Anh đến đoàn phim làm gì?” Trong lòng Chu Tự Hành có chút vui vẻ.

“Cậu nói xem tôi đến làm gì? Tôi mất bao nhiêu công sức mới kéo cậu làm bậy cùng tôi. Kết quả, giờ cậu lại mói với tôi cậu muốn tiến tổ, gần nửa năm không thể gặp, vậy tôi còn ăn được gì.”

Chu Tự Hành nghẹn cười: “Cho nên?”

“A! Không thì đêm nay tôi “làm” cậu luôn nhỉ?” Hạ Tập Thanh siết chặt khuôn mặt của Chu Tự Hành, còn xoa nắn một phen, biểu cảm vui vẻ trên mặt duy trì chưa được 2 giây đã lại nhíu mày: “Không được, nếu giờ mà khai trai, nhỡ may tôi ăn nghiện rồi thì biết làm thế nào, đến lúc ý chỉ có thể sống sờ sờ mà nghẹn chết.”

Rốt cuộc Chu Tự Hành cũng không nhịn được nữa, cười rộ lên: “Trong đầu anh suốt ngày nghĩ* mấy cái gì vậy chứ!”

“Muốn* “ngủ” cậu, muốn “thượng” cậu, muốn ăn tươi nuốt sống cậu.”

(* Từ “muốn” và “nghĩ” trong tiếng Trung đồng âm.)

“Được, tôi nhớ kỹ rồi.”

Về sau liền làm theo như vậy

“Phiền chết mất. Nếu tôi đầu tư đoàn phim của các cậu thì có thể tới mỗi ngày không? Ôi có thể làm nhà sản xuất chứ?”

“Có thể, nhưng không cần thiết.” Chu Tự Hành nhẹn nhàng nhéo nhéo lỗ tai anh: “Thật ra có một cách…”

“Cách gì?” Hạ Tập Thanh nhướng mi, đôi mắt lớn hơn một ít.

Chu Tự Hành “ừm” một tiếng thật dài, ngữ khí hơi do dự: “ Vốn là bọn tôi phải khởi máy từ trước cơ, kéo dài lâu như vậy, chính là vì không tùm được nữ chính thích hợp, lãng phí rất nhiều thời gian. Ngày đó, lúc ăn cơm, Côn đạo nói với tôi, ông ấy có xem “Thoát khỏi sinh thần”. Tôi vốn tưởng chỉ là lời khách sáo thôi, không ngờ ông ấy còn mở video cut, biên tập lại trên mạng ra.”

Hạ Tập Thanh không rõ Chu Tự Hành muốn nói gì, chỉ cảm thấy ngẩng cổ quá mỏi, thế là nằm úp xuống, chỉ có mắt là nhìn Chu Tự Hành: “Sau đó thì sao?”

“Trước tiên, nói cho anh nghe một ít cốt truyện của kịch bản đã. Tôi diễn vai một tên côn đồ nhiễm HIV, muốn trả thù xã hội, thế là liền theo dõi nữ chính, muốn ra tay với cô ấy. Sau đấy, bọn tôi có một cảnh diễn rất quan trọng, chính là tôi phải ấn nữ chính lên tường, rồi dùng tay che miệng cô ấy. Nhưng bọn tôi đã thử vai vài nữ diễn viên, nhưng đều không diễn ra loại va chạm tình cảm này, anh hiểu chứ?”

Hạ Tập Thanh quá hiểu ý chứ. Ngay lập tức, anh nghĩ tới cảnh anh bị Chu Tự Hành kéo vào thư phòng tối om trong kỳ 1 của “Thoát khỏi sinh thần”.

“Không phải các cậu muốn để tôi diễn…nữ chính chứ?” Cặp mày của Hạ Tập Thanh nhíu chặt, lại bị Chu Tự Hành duỗi tay xoa xoa chân mày an: “Không phải, không phải để anh giả nữ đâu.” Xong, cậu lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, tuy rằng khuôn mặt này của anh cũng có thể lắm chứ.

“Côn đạo bảo tôi nói qua với anh. Ông ấy cảm thấy cảnh lúc đó của chúng ta chính là hiệu quả mà ông ấy muốn, vừa có va chạm, vừa có cảm xúc. Cho nên, ông ấy bảo tôi hỏi anh, xem anh có muốn tới thử không. Hơn nữa, Hứa biên nói có thể sửa kịch bản.”

“Đm, Hứa Kỳ Sâm thế này là muốn hãm hại tôi!” Hạ Tập Thanh trợn tròn mắt, xem thường: “Nó muốn sửa như thế nào?”

“Hứa biên nói nếu không được thì xóa tuyến tình yêu đi, đổi thành song nam chính. Nữ chính không nghe được, lại mắc bệnh tự kỷ, đổi thành nam cũng vẫn ổn, dù sao tổng thể vẫn là chủ đề về cứu rỗi lẫn nhau.”

“Không nghe được? Lại còn tự kỷ?” Hạ Tập Thanh cười khẽ: “Hứa Kỳ Sâm nghĩ gì vậy, một nhân vật có độ khó cao như vậy cũng dám giao cho tôi.”

Chu Tự Hành nhìn mặt Hạ Tập Thanh, hơi do dự không biết có nên nói nguyên nhân Hứa Kỳ Sâm muốn để anh diễn vai này không.

Vai nữ chính kia vốn được xây dựng từng trải qua bạo lực gia đình.

Sinh ra trong một gia đình ở dưới đáy của xã hội. Ba thì cờ bạc thành tính, mẹ thì bán rẻ tiếng cười mà sống, hai người ở nhà thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, một lời không hợp thì liền động tay động chân. Tai của cô chính là vì bị đánh mà tàn phế.

Lúc Hứa Kỳ Sâm nói ra ý tưởng của kịch bản, Chu Tự Hành cảm thấy anh ta thật sự quá tàn nhẫn. Rõ ràng anh ta còn là bạn thân của Hạ Tập Thanh.

[Thật sự rất tàn nhẫn. Nhưng nó không thể cứ sống mơ mơ màng màng, trốn tránh ác mộng cả đời.]

Đến bây giờ, Chu Tự Hành vẫn có thể nhớ lại biểu cảm lạnh nhạt của Hứa Kỳ Sâm lúc ấy.

[Cuộc đời Hạ Tập Thanh cho tới nay đều là tự lừa mình dối người. Nếu không diệt trừ tận gốc tâm bệnh này, nó vĩnh viễn sẽ không học được cách yêu thương chính mình.]

Chu Tự Hành hít sâu một hơi, cảm thấy nếu cậu nói những lời này ra, thì có lẽ chuyện này sẽ không thể thành. Cậu chỉ có thể vuốt vuốt tóc của Hạ Tập Thanh: “Anh ấy cảm thấy anh có thể thì chắc chắn anh ấy có lý do. Hứa biên còn nói, nếu anh đồng ý, anh ấy muốn nói chuyện kịch bản với anh.”

“Tôi chưa diễn bao giờ.” Nói xong câu đó, bản thấy Hạ Tập Thanh liền cảm thấy buồn cười. Anh sống bao lâu thì đã từng diễn bấy lâu mới đúng.

“Tôi cảm thấy anh rất có thiên phú.”

“Có mà cậu thấy tôi có thể giả bộ ý.” Hạ Tập Thanh muốn ngồi dậy, nhưng lại có chút mệt nhọc: “Chuyện này để sau rồi nói, Hứa Kỳ Sâm hẳn sẽ tìm tôi. Tôi về đây, bai.”

Chu Tự Hành giữ chặt anh: “Gần như thế, dứt khoát đừng về nữa, nhà tôi đủ cho anh ngủ mà.”

Lời này nói ra, Hạ Tập Thanh cười cười: “Đúng thế, gần như vậy, tôi bước hai bước là về đến nhà.”

“Bước hai bước không thể về nhà đâu. Từ sô pha đến huyền quan ít nhất đã 15m, hơn nữa chiều dài của huyền quan là 4m, khoảng cách giữa hai cánh cửa là 3m. Đặt giả thiết là anh về sô pha nhà anh đi, tất cả các khoảng cách này đều nhân 2 lên, một bước của anh là 50cm, vậy anh cần…”

Nam sinh khoa tự nhiên thật đáng sợ. Hạ Tập Thanh dùng một nụ hôn chặn miệng Chu Tự Hành lại, sau đó buông ra.

“Tính ra chưa?”

“Quên mất rồi, tính đến chỗ nào rồi?” Chu Tự Hành cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng.

Hạ Tập Thanh nhéo nhéo cằm cậu: “Tôi còn phải tắm rửa.”

“Tắm luôn ở nhà tôi này.”

“Không có đồ ngủ.”

“Mặc của tôi.”

“Của cậu rộng.:

“Rộng mới thoải mái.” Chu Tự Hành cười xấu xa.

Hạ Tập Thanh vỗ bụp một cái lên đầu cậu: “Tên nhóc cậu thì biết cái gì, nói nghe hay nhỉ.”

“Anh còn chưa thử thì sao biết không tốt chứ.”

“Solo từ trong bụng mẹ thì không có tư cách lên tiếng.”

Chu Tự Hành “a” một tiếng, ôm lấy Hạ Tập Thanh, đầu tóc xù xù dựa vào hõm vai anh.

Miệng thì nói không cần quá thích anh, phải nắm chắc tiến độ, phải thu phóng tự nhiên, phải thành thục.

Phải, phải cái gì! Tất cả đều là vô nghĩa. Thích cũng chỉ có thể càng ngày càng thích hơn! Từ lúc bắt đầu, thắng phanh đã bị phá hỏng.

Cả một đường phóng vọt tới vách núi, dù là thần tiên cũng không cứu nổi.

“Aiz, thế buổi tối tôi ngủ chỗ nào?”

“Trong lòng của tôi.”

“Cút.”