Anh Đào Hổ Phách

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Kỳ Nhạc cảm giác rất rõ mấy ngày gần đây tâm trạng của Tưởng Kiều Tây có gì đó không giống với bình thường. Suốt mấy ngày liền, gặp ai Tưởng Kiều Tây cũng không cười. Ở trường, từ lúc vào học đến khi ra về gương mặt lúc nào cũng ảm đạm buồn buồn. Buổi tối sang nhà Lâm Kỳ Nhạc làm bài, cũng không nói với cô tiếng nào, chỉ vùi đầu vào mấy bài tập toán Olympic của mình.

Thậm chí lúc viết cậu cũng dùng lực rất mạnh, viết sai cũng không tẩy mà nóng nảy vò nhàu tờ giấy ném sang một bên, thái độ rất kỳ lạ.

Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên cạnh, chỉ biết lặng lẽ nhìn rồi len lén ôm tiểu tinh linh vào lòng để tránh cho nó bị viên giấy của cậu nện trúng.

Thái Phương Nguyên nói, trước kia hắn không cảm thấy Tưởng Kiều Tây có chỗ nào kỳ lạ.

“Kỳ nghỉ đông này, tớ đã gặp cậu ấy trong lớp học thêm ở Tỉnh Thành.” Trong giờ ra chơi hôm thứ bảy, Thái Phương Nguyên ngồi trên đường ống sưởi của trường, quệt mũi nói với mấy người Lâm Kỳ Nhạc: “Tớ cảm giác khi ở Tỉnh Thành, cậu ấy tựa như biến thành một người khác.”

Lâm Kỳ Nhạc không hiểu, hỏi: “Biến thành người khác?”

“Dù sao thì…” Thái Phương Nguyên trưng ra vẻ mặt nhăn nhúm: “Lúc đầu, nhìn thấy cậu ấy, tớ còn không dám lên tiếng chào hỏi! Cậu không biết đâu, cậu ấy giống hệt như không quen biết tớ!”

Lâm Kỳ Nhạc không biết tại sao Thái Phương Nguyên lại có ý nghĩ như vậy, đã là bạn học suốt cả nửa năm trời, sao có thể không quen biết.

“Hôm nay là ngày 4 tháng 3!” Lâm Kỳ Nhạc giở quyển ‘Saint Seiya’ trên tay ra, trang sách vừa bật mở, mấy cái miệng xung quanh lập tức há hốc ra ‘ồ’ lên xuýt xoa kinh ngạc. Chỉ thấy bên trong quyển truyện hiện ra mấy tờ tiền màu đỏ mới cáu cạnh: “Ngày mai chính là sinh nhật của Tưởng Kiều Tây!” Lâm Kỳ Nhạc nhìn bọn họ, hớn hở nói: “Chúng ta mua quà gì cho cậu ấy thì được nhỉ?”

Đỗ Thượng bình thường có thể có được mười đồng trong túi cũng đã hởi lòng hởi dạ: “Đây là tiền mừng tuổi của cậu sao?” Đỗ Thượng hỏi: “Anh Đào, cậu muốn xài hết luôn hả?”

“Không phải,” Lâm Kỳ Nhạc lắc đầu, cô lấy từ bên trong quyển truyện ra một trăm tệ, cất vào trong túi áo của mình, rồi bặm môi đếm số còn lại, là tám trăm tệ: “Tớ muốn xài mấy tờ này!”

Cặp mắt him híp kia của Thái Phương Nguyên nhướn lên, hắn dùng ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa dòm Lâm Kỳ Nhạc, rồi đảo qua Đỗ Thượng và Dư Tiều. Tám trăm tệ, cho dù là đối với Thái Phương Nguyên mà nói, cũng là quá nhiều. 

Nhiều đến mức không bình thường. Tuy Thái Phương Nguyên biết rõ lửa nhiệt tình của Lâm Kỳ Nhạc lúc nào cũng cháy phừng phừng không giới hạn, từ trước đến giờ luôn là đồ ngốc.

Lâm Kỳ Nhạc bàn bạc: “Các cậu mỗi người tùy tiện đưa cho tớ một ít tiền, xem như chúng ta cùng nhau góp tiền mua quà cho cậu ấy được không?”

“Được chứ,” Dư Tiều nghe xong, tùy tiện đưa tay mò mẫm trong túi quần, lôi ra hai đồng kim loại xỉn màu, ném thẳng qua cho Lâm Kỳ Nhạc: “Cậu tính mua cái gì?”

*

Tưởng Kiều Tây bước ra khỏi phòng học, quyển sách bài tập lúc nào cậu cũng mang theo trong cặp, hiện tại tìm hoài không thấy, không biết có phải hôm qua đã để quên ở nhà Lâm Kỳ Nhạc không. Trong lớp đầy người, Tưởng Kiều Tây không thể tùy tiện đi lục hộc bàn và cặp sách của Lâm Kỳ Nhạc được.

Cậu đứng trên hành lang, nghe thấy có người cười nói xung quanh: “Cậu xem, cậu xem, con nhóc Lâm Anh Đào lớp 4/1 kia lại phát bệnh ——”

“Dư Tiều cứ trêu chọc cậu ta hoài, sao không đi chọc Tần Dã Vân chứ?”

Tưởng Kiều Tây nhớ lại, tối qua, Lâm Kỳ Nhạc rủ cậu chơi trò gia đình với cô. Tưởng Kiều Tây bận làm bài, tâm trạng lại không tốt, thực sự không chịu nổi mới thốt một câu, cậu có thể im lặng một lúc được không.

Từ lúc nghe xong câu nói đó, Lâm Kỳ Nhạc liền khép chặt miệng không nói lời nào. Ngay cả trên đường đi học sáng nay cô cũng không làm phiền cậu.

Tưởng Kiều Tây đứng ở đầu hành lang, cậu nhìn thấy phía ngoài sân thể dục, Lâm Kỳ Nhạc đang đuổi theo thủ phạm Dư Tiều. Dư Tiều thân hình cao lớn như vậy, trong tay cầm bảo bối ‘Saint Seiya’ mà dạo này Lâm Kỳ Nhạc đặc biệt yêu quý. Lâm Kỳ Nhạc có đuổi theo thế nào cũng không kịp, mà cho dù kịp cũng không cách nào với tới.

Tưởng Kiều Tây xoay người đi vào lớp, tiếp tục làm bài.

Sau giờ học buổi chiều, chỉ có Thái Phương Nguyên và Tưởng Kiều Tây sóng đôi ra về. Tưởng Kiều Tây đeo cặp, đứng ngẩn người ở trước cổng trường đợi, nhìn trước nhìn sau một hồi, mới sực nhận ra đã sớm không nhìn thấy mấy người Lâm Kỳ Nhạc.

Thái Phương Nguyên đi bên cạnh giải thích: “Cậu ấy và Dư Tiều, Đỗ Thượng đi ra cửa hàng bách hóa Quần Sơn rồi, đi mua…” nói tới đây, Thái Phương Nguyên đột nhiên im bặt, đoán chừng là sực nhớ tới lời dặn dò của ai đó liền ‘đánh võng’: “Bọn họ đi ra cửa hàng bách hóa Quần Sơn chơi rồi!”

*

Sau giờ làm việc, giám sát Tưởng không về công trường. Tưởng Kiều Tây phải tự mình sang nhà chú Lâm ăn cơm.

Hai vợ chồng thợ điện Lâm hẳn nhiên cũng cảm giác được, đứa nhỏ Tưởng Kiều Tây này gần đây tâm trạng rất suy sụp.

Vừa ra khỏi cổng trường; Lâm Kỳ Nhạc và Dư Tiều, Đỗ Thượng lập tức bắt xe buýt đi cửa hàng bách hóa Quần Sơn. Mấy đứa nhỏ mới mười tuổi đầu, đứa nào đứa nấy gan lớn bằng trời, trong đầu chứa đầy những ý tưởng táo bạo, trên núi dưới núi trong trấn ngoài trấn không có chỗ nào bọn chúng không dám xông vào không dám mò tới, chỉ toàn khiến cho người lớn lo lắng.

Tưởng Kiều Tây ăn cơm xong, đeo cặp lên sửa soạn đi về: “Chú, dì, con về ạ.”

Thợ điện Lâm hỏi: “Kiều Tây, con không ở lại làm bài hả?”

Tưởng Kiều Tây lắc đầu, đẩy cánh cửa lưới ra.

Lúc Lâm Kỳ Nhạc về tới công trường Quần Sơn đã hơn tám giờ tối. Tổ trưởng Dư đích thân lái xe đến tận cửa hàng bách hóa đón cả bọn. Dọc đường, Dư Tiều bị ba mắng cho xối xả không kịp vuốt mặt. Đỗ Thượng ngồi bên cạnh, nghe thấy bụng cũng nơm nớp run.

Lâm Kỳ Nhạc ôm chặt chiếc túi giấy nhỏ trong lòng, mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ chìm vào màn đêm, thoáng thất thần.

Không ai biết cô đang nghĩ gì.

Tưởng Kiều Tây đang ngồi làm bài dưới ánh đèn bàn thì nghe thấy có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.

Mới đầu thì ‘Cốc cốc cốc’ đều đặn nhịp nhàng.

Sau đó chừng như bồn chồn, hắng giọng hỏi lớn: “Tưởng Kiều Tây, cậu có ở nhà không?”

Tưởng Kiều Tây đang tính dở một bài toán. Cậu nghĩ, đợi làm xong bài này rồi hẵng nói. Nhưng khi tâm trí còn đang tự nhủ như vậy thì ngón tay đã vô thức đặt bút xuống, đứng lên.

Cửa mở ra, Lâm Kỳ Nhạc đang đứng sát ngay bên ngoài mép cửa.

Đêm xuống ở công trường Quần Sơn, mỗi một ánh đèn thắp sáng là một gia đình đang quây quần.

“Tưởng Kiều Tây, sinh nhật vui vẻ.” Lâm Kỳ Nhạc ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt Tưởng Kiều Tây, cô cười đến ngọt ngào: “Mấy người bọn tớ cùng nhau mua quà sinh nhật cho cậu nè!”

Có lẽ do cảm xúc vốn đang hết sức tồi tệ, Tưởng Kiều Tây cúi đầu nhìn Lâm Kỳ Nhạc, vô thức lùi ra sau một bước tránh chỗ cho cô vào.

Không đông đúc và ấm áp như nhà Lâm Kỳ Nhạc, nhà của giám sát Tưởng giống như căn phòng trọ đơn giản của một người đàn ông độc thân, chẳng qua là bố trí thêm một gian phòng nhỏ cho đứa con này của ông.

Lâm Kỳ Nhạc chìa chiếc túi trên tay ra.

Đó là một cái túi giấy màu đen tuyền, trông có vẻ rất cao cấp, bên trên in hình logo quen thuộc. Nếu Tưởng Kiều Tây không nhìn nhầm mà nói, thì cậu vừa mới nhìn thấy nó cách đây ít hôm.

Đôi mắt của Lâm Kỳ Nhạc mở to, đầy hăm hở phấn khích. Có lẽ đối với Lâm Kỳ Nhạc, cô đang làm một điều gì đó phi thường.

“Tặng cho cậu, Lâm Kỳ Nhạc bước tới, đặt chiếc túi giấy vào tay Tưởng Kiều Tây: “Cậu mở ra xem đi!”

Tưởng Kiều Tây nghe Lâm Kỳ Nhạc nói vậy, cúi đầu liếc nhìn món đồ bên trong túi.

Gương mặt cậu bỗng chốc cứng đờ. Tưởng Kiều Tây đẩy cửa phòng ngủ, trước ánh nhìn của Lâm Kỳ Nhạc, cậu ngồi xuống mép giường, mở túi giấy, cầm cái hộp lên mở ra.

Bên trong là một chiếc đồng hồ đen nhánh.

Tưởng Kiều Tây cúi đầu, bình tĩnh quan sát dây đồng hồ màu đen, mặt đồng hồ màu đen, kim đồng hồ màu đen.

Tưởng Kiều Tây ngước lên: “Ai mua vậy?”

Gương mặt Lâm Kỳ Nhạc vốn đang đầy ắp vẻ mong đợi xen lẫn hồi hộp, bỗng nhìn thấy nét mặt của Tưởng Kiều Tây thoắt nghiêm lại, nụ cười trên môi cô đột ngột tắt ngấm.

“Tớ…” Lâm Kỳ Nhạc ấp úng: “Mấy người bọn tớ cùng nhau mua.”

Tưởng Kiều Tây cứ như vậy nhìn Lâm Kỳ Nhạc, cậu dường như hoàn toàn không có chút hứng thú gì với cái hộp trên tay. Cho dù đây là chiếc đồng hồ rất đắt tiền rất quý ở cửa hàng bách hóa Quần Sơn, là cái duy nhất của nước Mỹ, còn đúng là màu đen nhánh mà Lâm Kỳ Nhạc muốn tìm. Ông chủ quầy đồng hồ còn nói với Lâm Kỳ Nhạc, cả thị trấn Quần Sơn này chỉ có cửa hàng của bọn họ nhập về hai chiếc, cao cấp nhất rồi, dùng để tặng cho bạn bè đến từ Tỉnh Thành tuyệt đối không bị mất mặt: “Mấy hôm trước vừa mới bán một cái, chỉ còn lại cái duy nhất này!”

Lâm Kỳ Nhạc chưa từng bị Tưởng Kiều Tây nhìn với ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng như vậy, Lâm Kỳ Nhạc nhất thời không biết phải làm gì.

“Cậu không thích sao?” Lâm Kỳ Nhạc rụt rè hỏi: “Tớ… tớ tưởng cậu sẽ thích…”

Tưởng Kiều Tây hỏi: “Tại sao sẽ thích?”

Lâm Kỳ Nhạc nhìn cậu, tay nắm chặt gấu váy: “Không phải cậu thích màu đen sao?”

Tưởng Kiều Tây đột nhiên cười giễu thành tiếng.

Lâm Kỳ Nhạc chớp mắt: “Hơn nữa, cậu muốn đi nước Mỹ ——”

“Ai nói với cậu tớ thích màu đen.” Tưởng Kiều Tây gằn giọng

Lâm Kỳ Nhạc dần cắn chặt môi mình.

Cô không biết có chuyện gì đang xảy ra với Tưởng Kiều Tây.

Cô chỉ biết cô không thích Tưởng Kiều Tây nói chuyện với cô như vậy.

Tưởng Kiều Tây thả cái hộp đồng hồ xuống túi giấy đang nằm chỏng chơ trên giường mà lúc nãy cậu tiện tay để đó, một mình đi vào gian phòng nhỏ bên trong.

Hôm nay lúc ở trường, Thái Phương Nguyên nói, ‘Tớ cảm giác khi ở Tỉnh Thành, cậu ấy tựa như biến thành một người khác.’

‘…Nhìn thấy cậu ấy, tớ còn không dám lên tiếng chào hỏi!’

Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên nhớ tới những lời này. Cô đi vào phòng của Tưởng Kiều Tây.

Tưởng Kiều Tây dường như không hề quan tâm đến món quà Lâm Kỳ Nhạc mua, dù rằng nó đã ngốn hết một năm tiền mừng tuổi của Lâm Kỳ Nhạc. Đối với những đứa trẻ ở độ tuổi này của cô mà nói, đó có khi là tiền để dành của cả một năm sau. Lâm Kỳ Nhạc cùng với Dư Tiều và Đỗ Thượng đã chạy tới chạy lui rất nhiều cửa hàng đồng hồ, chọn chọn lựa lựa, cùng nhau gom góp tiền, mới mua được chiếc đồng hồ đeo tay vừa ý nhất này.

Lâm Kỳ Nhạc không cam lòng, cô đi tới bên cạnh Tưởng Kiều Tây.

Tưởng Kiều Tây ngồi dưới ánh đèn bàn giải tiếp bài toán dang dở, cậu đột nhiên lên tiếng: “Lúc ở Tỉnh Thành, tớ đã gặp Trần Minh Hạo.”

Lâm Kỳ Nhạc sững người, trong đầu cô vẫn còn đang mải suy nghĩ phải nói thế nào để Tưởng Kiều Tây nhận ra cái đồng hồ này rất tốt.

Tưởng Kiều Tây ngước mắt, cậu nhìn vẻ ngơ ngác trên mặt Lâm Kỳ Nhạc. Bởi vì quá đỗi hạnh phúc nên gương mặt đó lúc nào cũng tươi cười hồn nhiên rạng rỡ, không buồn không lo: “Cậu ta không nhớ cậu là ai.”

Lâm Kỳ Nhạc đứng sững tại chỗ, nhìn Tưởng Kiều Tây, im lặng.

Tưởng Kiều Tây cúi đầu nhìn quyển sách toán Olympic của mình, nói tiếp: “Tớ nhắc cậu ta. Cậu ta nói, có phải là con nhóc đeo cái hạt nhựa màu đỏ mà tưởng rằng đó là hổ phách không.”

Trong phòng chỉ có sự tĩnh lặng.

Lâm Kỳ Nhạc đi rồi. Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu lên, cậu không nghe thấy Lâm Kỳ Nhạc khóc, thậm chí cũng không nhìn thấy dáng vẻ tức giận, buồn bã hay căm ghét của Lâm Kỳ Nhạc.

Tưởng Kiều Tây cúi xuống định tiếp tục làm bài, nhưng mất cả một lúc thật lâu vẫn không có con chữ nào thoát ra khỏi ngòi bút.

Cậu vừa mới nói cái gì với cô thế này?

*

Thợ điện Lâm đẩy cánh cửa lưới ra, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đang đứng bên ngoài, không tránh khỏi ngạc nhiên: “Chẳng phải Anh Đào… sang đưa quà sinh nhật cho con sao?”

Tưởng Kiều Tây siết chặt nắm tay: “Bạn ấy vừa mới về rồi ạ.”

Thợ điện Lâm cười nói: “Con bé không về nhà, chắc là lại chạy qua nhà ai đó chơi rồi.”

Tưởng Kiều Tây chào tạm biệt ông. Có một thoáng như vậy, Tưởng Kiều Tây nghĩ, nếu chú Lâm biết cậu vừa mới nói những gì với Lâm Kỳ Nhạc, có lẽ ông sẽ không đối xử tốt với cậu như thế này.

Còn chưa đi tới cửa nhà Dư Tiều, Tưởng Kiều Tây đã nghe thấy giọng của Đỗ Thượng.

“Anh Đào, nhìn tớ, nhìn tớ nè!” Đỗ Thượng vừa nói xong, đột nhiên vang lên tiếng phách tre trong trẻo.

“Trúc bản cả tá như vậy, tôi không khen gì khác! Tôi khen là khen——”

(*Đoạn ngắn kinh điển trong ‘Cựu khúc tân ca’ do Quách Đông Lâm và Phùng Củng trình diễn tấu nói trong chương trình Gala Lễ hội mùa xuân năm 2000.

**Tướng thanh, tấu nói: là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

*** Trúc bản – phách tre: một nhạc khí làm bằng đoạn tre cứng.)

Đỗ Thượng bắt chước giống như đúc. Cho dù Tưởng Kiều Tây không có xem chương trình ‘Lễ hội mùa xuân’ nhưng cũng đã nghe qua đoạn tấu này của Quách Đông Lâm trên sóng radio phát khắp đường lớn ngõ nhỏ. Cậu biết đoạn tấu này rất buồn cười.

Cậu không đi vào nhà Dư Tiều, mà đứng bên ngoài cánh cửa lưới mỏng. Trong bóng tối, cậu nhìn thấy Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên sofa vừa cười vừa quệt tay lau nước mắt.

Ngay cả khi đang khóc, Lâm Kỳ Nhạc cũng có thể cười vui vẻ. Trên đầu cô kẹp một chiếc nơ màu đen, lúc này vẫn chưa gỡ xuống. Mẹ Dư Tiều ngồi bên cạnh cũng bị Đỗ Thượng pha trò chọc cho cười ngặt nghẽo. Bà bóc hạt dẻ rang, bóc xong hạt nào nhét hết hạt nấy vào lòng bàn tay nhỏ bé của Lâm Kỳ Nhạc, âu yếm và yêu thương chẳng khác nào con gái của mình.

Hơn mười giờ tối, Tưởng Kiều Tây đang ngồi bên bàn học vùi đầu đọc sách, đột nhiên nghe thấy ngoài phòng khách vang lên tiếng gõ cửa.

Tưởng Chính đẩy cánh cửa lưới ra, ngạc nhiên nói với vào trong: “Anh Đào sang!”

Tưởng Kiều Tây vô thức đứng bật dậy, bước khỏi bàn học.

Nhưng Lâm Kỳ Nhạc không có tìm Tưởng Kiều Tây. Cô ôm trong lòng một giỏ bánh bao táo đỏ nóng hổi, ngẩng đầu nói với Tưởng Chính: “Chú Tưởng, mẹ con bảo con mang cái này sang cho chú ạ.”

Qua khe cửa phòng ngủ, Tưởng Kiều Tây nhìn thấy trên tóc Lâm Kỳ Nhạc trống trơn, chiếc kẹp màu đen không biết đã biến mất từ khi nào.

Ngoài phòng khách, Tưởng Chính cười nói: “Chú chỉ nói với ba con có một câu, sáng mai phải đi sớm giá mà có mấy cái bánh bao ăn luôn trên đường với tài xế. Sao lại mang sang nhiều như vậy?”

Lâm Kỳ Nhạc cười ngọt ngào nói với ông: “Mẹ con hấp nhiều lắm ạ! Chú đem nhiều một chút.”

Tưởng Kiều Tây cảm thấy rất lạ. Vì sao Lâm Kỳ Nhạc có thể khôi phục lại như lúc ban đầu nhanh như vậy, như thể chưa từng nghe thấy những lời xấu xí khó nghe, chưa từng nghe thấy những lời đáng thất vọng.

“Tưởng Kiều Tây,” giám sát Tưởng gọi to ngoài phòng khách: “Bạn con sang này, con còn không mau ra tiễn người ta.”

Hai nhà nằm sát ngay bên cạnh, có gì cần đưa đưa tiễn tiễn. Nhưng Tưởng Kiều Tây vẫn mở cửa phòng ngủ ra. Lâm Kỳ Nhạc nhìn cậu, ngoại trừ viền mắt còn ưng ửng hồng ra, Lâm Kỳ Nhạc hoàn toàn không có gì khác thường. Tưởng Kiều Tây đi tới đẩy cửa lưới đưa Lâm Kỳ Nhạc về.

Hôm nay rõ ràng là thứ bảy, nhưng đối với công nhân xây lắp điện công trường Quần Sơn mà nói, ngày nghỉ cuối tuần cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Hơn mười giờ đêm, nhà nhà đều đã sớm tắt đèn, dù sao sáng mai còn phải đi làm.

Tưởng Kiều Tây bước ra trước, đợi Lâm Kỳ Nhạc đi ra xong mới duỗi tay đóng cửa lại.

“Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây khẽ gọi.

Lâm Kỳ Nhạc mặc một chiếc áo khoác lông màu san hô in hình chuột Mickey, bước xuống bậc tam cấp.

“Tưởng Kiều Tây,” Lâm Kỳ Nhạc nhỏ giọng gọi, cô đi tới trước mặt cậu, một cách chừng mực nhẹ nhàng, cô cúi đầu kéo viên hổ phách bên trong cổ áo mình ra: “Cậu cảm thấy… cái này được làm bằng nhựa thật sao?”

Thà rằng cô lên tiếng mắng nhiếc cậu, còn hơn ngốc nghếch hỏi những lời như vậy càng khiến cho Tưởng Kiều Tây không còn mặt mũi nào đối diện với cô.

Thấy Tưởng Kiều Tây không nói gì, Lâm Kỳ Nhạc lại cúi đầu nhìn ‘anh đào hổ phách’ của mình, cất giọng nhẹ nhàng: “Kỳ thực, tớ thấy nó rất đẹp mà.”

“Anh Đào,” Tưởng Kiều Tây bấm bụng gọi, trước đây cậu chưa bao giờ gọi cô là ‘Anh Đào’, hai chữ này quá đỗi thân mật: “Cảm ơn món quà của cậu.”

Lâm Kỳ Nhạc nhìn cậu.

“Ban nãy là tớ nói lung tung.” Tưởng Kiều Tây nói.

Mùng một tết hôm đó, nhà giám sát Tưởng ở trụ sở chính Tỉnh Thành tấp nập người đi kẻ đến, toàn bộ đều là các nhân vật lớn nhỏ trong hệ thống tập đoàn đến chúc tết. Trong số đó, có một vị dẫn theo con trai của mình, cậu con trai đó là Trần Minh Hạo.

Trần Minh Hạo nghe thấy Tưởng Kiều Tây nhắc tới tên ‘Lâm Kỳ Nhạc’, trong một thoáng không thể nhớ ra được. Vẫn là Tưởng Chính nhắc một câu: “Chính là con gái của Lâm Hải Phong công trường Quần Sơn, Lâm Anh Đào!”

Trần Minh Hạo sực nhớ ra, nói với ba mình: “Chính là con bé đeo cái hạt nhựa màu đỏ, còn tưởng là hổ phách đó.”

Tưởng Kiều Tây nhìn Lâm Kỳ Nhạc: “Tớ cũng không biết hổ phách của cậu là thật hay giả.”

Lâm Kỳ Nhạc lại cụp mắt, nhìn anh đào hổ phách của mình.

“Là của cô Hai tớ tặng cho tớ,” Lâm Kỳ Nhạc ngẩng đầu nói với Tưởng Kiều Tây, gương mặt tròn trịa nhoẻn cười: “Cậu thấy có đẹp không.”

Tưởng Kiều Tây gật đầu.

“Cậu thật sự đã gặp anh Trần Minh Hạo sao?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.

Tưởng Kiều Tây thoáng im lặng không nói gì.

“Các cậu sống trong khu nhà lớn ở trụ sở chính phải không?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi tiếp.

Tưởng Kiều Tây nói: “Tớ đã gặp cậu ta.”

“Anh ấy còn nhớ tớ không?”

“Cậu ta rất nhớ cậu.” Tưởng Kiều Tây đáp nhanh chóng.

Lâm Kỳ Nhạc thắc mắc: “Vậy sao anh ấy không gọi điện thoại cho tớ?”

Tưởng Kiều Tây nói: “Bận học quá.”

Đêm đã khuya, Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên bậc thềm trước nhà mình, Tưởng Kiều Tây ngồi xuống cạnh cô.

Hai đứa trẻ, khẽ thì thầm, hạ giọng thật nhỏ.

“Tưởng Kiều Tây, cậu không thích màu đen à?”

“…”

“Vậy tại sao đồ đạc của cậu toàn là màu đen?”

“Bởi vì anh tớ thích màu đen.”

Có lẽ Lâm Kỳ Nhạc sẽ hỏi, anh cậu là ai?

Dù sao thì tất cả mọi người, cơ hồ là tất cả mọi người xung quanh Tưởng Kiều Tây đều nhắc đến người anh trai mà cậu chưa từng gặp kia hết lần này đến lần khác.

Nhưng Lâm Kỳ Nhạc lại hỏi: “Vậy cậu thích màu gì?”

Tưởng Kiều Tây lắc đầu: “Tớ không thích màu nào hết.”

“Vậy bây giờ cậu nghĩ ra một màu đi.” Lâm Kỳ Nhạc giương đôi mắt long lanh nhìn cậu.

“Màu đỏ,” cậu không chút nghĩ ngợi nói: “Tớ thích màu đỏ.”

Phách tre