Anh Đào Hổ Phách

Chương 31

Lâm Anh Đào đứng ở bồn rửa tay nhìn vào gương buộc lại tóc, bàn tay thoăn thoắt hai ba bước, một búi tóc lỏng đã nằm ngay ngắn trên đỉnh đầu. Đỗ Thượng đứng bên cạnh trầm trồ: “Anh Đào, bây giờ cậu buộc tóc điêu luyện rồi!”

Bọn họ ngồi cạnh nhau trên băng ghế trong rừng cây nhỏ của trường. Lâm Anh Đào lấy từ trong túi ra hai bịch khô bò chia cho Đỗ Thượng cùng nhau ăn. Lâm Anh Đào chun mũi: “Tớ đã tự buộc tóc nhiều năm rồi.”

Cô lại lấy mp3 ra, vuốt thẳng dây tai nghe đưa cho Đỗ Thượng một cái.

Tối qua, Lâm Kỳ Nhạc đã dành không ít thời gian chuyển hết băng nhạc của H.O.T sang mp3 theo cách làm của ba.

Cô vừa chạy xong, gió thổi qua những tán cây rậm rạp, trên trán sau tai mát lạnh mồ hôi.

Đỗ Thượng nghiêng đầu nhìn Lâm Anh Đào chạy xong hai má ửng hồng. Cô nhắm mắt lại, chầm chậm hít thở.

“Ngay cả H.O.T cũng đã tan rã.” Đỗ Thượng bỗng lên tiếng.

Lâm Anh Đào mở mắt ra nhìn hắn, gật đầu.

“Tớ cảm thấy dường như mấy ngày gần đây cậu đã trở nên vui vẻ hơn, Anh Đào.” Đỗ Thượng nhẹ nhàng nói tiếp.

“Sao cơ?” Lâm Anh Đào không hiểu.

Đỗ Thượng cứ nhìn cô như vậy, nở nụ cười.

“Thật đó. Thời điểm cậu mới từ phân hiệu phía Nam chuyển về, bọn tớ đều cảm thấy cậu không thoải mái, lúc nào cũng gò bó căng thẳng. Tớ và Thái Phương Nguyên còn nói, liệu có phải ở trụ sở chính cậu cũng không vui không!”

Lâm Anh Đào nhất thời không hiểu ý của hắn.

Có điều ở bên cạnh bạn thân, cho dù đôi ba câu tạm thời không hiểu cũng không thành vấn đề.

“Có lẽ bởi vì chúng ta lại được học cùng nhau!” Lâm Anh Đào cười.

Đỗ Thượng gật đầu thật mạnh.

Lâm Anh Đào cúi xuống, hí hoáy với chiếc mp3 trên tay.

Ngoại trừ ghi âm tiếng anh, toàn bộ mp3 của cô đều là sao chép các bài hát từ băng nhạc cũ sang, Lưu Đức Hoa, Hắc Báo, Trương Huệ Muội, Châu Kiệt Luân, Thái Y Lâm —— Đỗ Thượng nhìn thấy cái tên Leonard Cohen, liền ‘wow’ một tiếng: “Người nước ngoài!”

Lâm Kỳ Nhạc lướt nhanh xuống dưới, đến ca khúc của Tôn Yến Tư, cô hấp tấp lướt qua ‘03 – Trời tối rồi’. Đỗ Thượng nói: “Tớ muốn nghe bài này!”

Lâm Kỳ Nhạc tâm trạng rất tốt: “Nhưng tớ muốn nghe bài khác… nghe ‘Tự nhiên’ được không!”

Hết tiết thể dục, Lâm Kỳ Nhạc trở lại lớp, vừa vặn nhìn thấy rất nhiều nam sinh bu quanh bàn của cô và Hoàng Chiêm Kiệt, không biết đang làm gì.

Lâm Kỳ Nhạc bước lại gần: “Tớ muốn đi vào.”

Mấy nam sinh nghe thấy giọng cô liền ngẩng phắt đầu lên theo phản xạ tự nhiên, sau đó đồng loạt phá ra cười thở phào một hơi rồi ai nấy tản về chỗ của mình. Chỉ còn Hoàng Chiêm Kiệt ngồi đó, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. Tay trái cầm quyển truyện tranh đã đóng lại, tay phải cầm bút chì. Hắn lớ ngớ đứng dậy, trả chỗ cho Lâm Kỳ Nhạc.

Giờ tự học, Hoàng Chiêm Kiệt đột nhiên thì thào gọi: “Thái Phương Nguyên!”

Thái Phương Nguyên ngồi đằng trước vừa nghe thấy tín hiệu, lập tức quay phắt đầu lại.

Hoàng Chiêm Kiệt sợ chung quanh có người nhìn thấy bèn kẹp quyển truyện vào sách vật lý, lấm la lấm lét tuồn cho Thái Phương Nguyên.

Thái Phương Nguyên dùng khẩu hình hỏi hắn: “Viết xong rồi hả?”

Hoàng Chiêm Kiệt lật đật gật đầu.

Thái Phương Nguyên nhét quyển sách vào cặp, kín đáo dựng thẳng ngón tay cái về phía hắn.

Lâm Kỳ Nhạc ngồi một bên, thu hết toàn bộ quá trình phạm tội của hai người bọn họ vào mắt.

Lâm Kỳ Nhạc nói với Dư Tiều, không biết Thái Phương Nguyên và Hoàng Chiêm Kiệt đang làm chuyện mờ ám gì.

Dư Tiều vừa mới từ bên ngoài trở vào, trên tay cầm mấy tờ bảng biểu. Hắn vừa kiểm tra nội dung trên giấy vừa nói: “Thật sao!”

Hắn đi lên bục giảng, lúc trờ ngang qua bàn của Thái Phương Nguyên, hắn giơ tay vỗ gáy cậu bạn béo của mình một cái: “Lát nữa cho tớ mượn coi thử!” Dư Tiều nói với Thái Phương Nguyên.

“Tuần sau là đại hội thể dục thể thao toàn trường.” Dư Tiều đứng trên bục giảng, cầm bút trên tay nói với các bạn đang ngồi bên dưới: “Mấy hạng mục của nam sinh đã báo tên hoàn chỉnh, các bạn nữ có muốn đăng ký môn nào không?”

Nữ sinh bên dưới đều cười rúc rích, không ai muốn tham gia.

Lúc này, cánh cửa lớp mở ra, là nhóm người tự học ở Tiểu Bạch Lầu trở lại. Tưởng Kiều Tây bước vào cửa, đối diện với ánh mắt Dư Tiều.

Dư Tiều dời mắt ngó xuống dưới: “1.500 mét nữ, có ai đăng ký không?”

Có nam sinh đùa giỡn: “Dư Tiều, cậu xuống dưới này mà hỏi, đứng trên đó hỏi không có thành ý gì hết.”

Hoàng Chiêm Kiệt sung sướng khi thấy người khác gặp họa, len lén nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Dư Tiều lại phải tới lần lượt từng bàn nữ sinh để hỏi xem các cậu ấy có muốn đăng ký hạng mục nào không rồi.”

“Không có phải không?” Dư Tiều đứng trên bảng cất giọng lười nhác, hắn cầm bút: “Thế thì, là Lâm Kỳ Nhạc vậy!”

Lâm Kỳ Nhạc đang ngồi ở dưới, hai mắt bỗng chốc trợn tròn.

Tưởng Kiều Tây vẫn chưa về tới chỗ, cậu thoắt cái ngẩng phắt đầu lên nhìn Dư Tiều.

“À, không đúng,” Dư Tiều đang viết nửa chừng: “Lâm Kỳ Nhạc, cậu định báo tên 800 mét đúng không?”

“Tớ không có đăng ký.” Đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ Nhạc nâng cao âm điệu nói chuyện trước cả lớp, giọng cô hơi run run.

Dư Tiều cười, tỉnh rụi: “Sao cơ? Cậu muốn đăng ký cả hai luôn hả? OK, không thành vấn đề!”

Đổi lại là trước kia ở trường tiểu học Nhà máy điện Trung Năng, Lâm Kỳ Nhạc đã sớm rời khỏi chỗ phóng lên tóm Dư Tiều dồn sức đá cho một phát, sau đó gạch bỏ hết tên của mình. Nhưng hiện tại đang ở trường trung học Thực nghiệm, ở Tỉnh Thành, còn đang trong giờ tự học, chung quanh đều là những người bạn chỉ mới quen biết nhau một tháng. Lâm Kỳ Nhạc đứng không được ngồi cũng không xong.

Còn lại mấy hạng mục phụ chạy cự ly ngắn mỗi người báo tên một cái cuối cùng cũng xong. Dư Tiều lại hỏi: “Còn cái này, bảo bối bóng rổ, có ai muốn đăng ký không?”

Các nữ sinh đồng loạt bụm mặt cười bẽn lẽn, lắc đầu.

Dư Tiều đặt bút viết lên giấy: “Không có ai đăng ký, thế thì, vẫn là Lâm Kỳ Nhạc vậy!” Lại là một trận cười ầm ĩ, hắn cứ như vậy điền xong, hoàn thành nhiệm vụ một cách thong dong lẹ làng, bước khỏi lớp đi xuống văn phòng.

Lâm Kỳ Nhạc ôm cả bụng giận dỗi. Suốt quãng đường về, cô cúi đầu ấm ức không nói lời nào.

Đỗ Thượng ngồi bên cạnh lo lắng: “Dư Tiều, rốt cuộc cậu đã làm gì vậy?”

Dư Tiều ngồi phía trước quay lại nhìn thoáng qua Lâm Anh Đào, hắn cũng buồn bực: “Tớ có làm gì đâu…”

Thái Phương Nguyên cười trên đau khổ của người khác: “Dư Tiều, cậu giả vờ nghễnh ngãng không thật tí nào, còn phải học bà nội cậu nhiều vào.”

Bảy giờ tối, Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang ngồi trong lớp luyện thi. Thầy giáo giảng bài trên bảng, Tưởng Kiều Tây giương mắt nhìn tấm bảng đen, ánh mắt lơ đãng mông lung, rõ ràng đang thất thần.

Sầm Tiểu Mạn ngồi bên cạnh khẽ gọi: “Tưởng Kiều Tây.”

Tưởng Kiều Tây quay đầu nhìn cô ấy.

“Trại đông sắp đến rồi,” cô ấy nhỏ nhẹ quan tâm: “Cậu lo lắng lắm hả?”

Tưởng Kiều Tây hỏi: “Bảo bối bóng rổ là cái gì?”

Sầm Tiểu Mạn sửng sốt.

Phí Lâm Cách ngồi phía trước nghe thấy Tưởng Kiều Tây hỏi như vậy, hắn cũng quay lại.

“Tớ không biết.” Sầm Tiểu Mạn lắc đầu.

Phí Lâm Cách lắp bắp: “Chính… chính là cổ vũ viên… thành viên trong đội cổ vũ của đội bóng rổ trường chúng ta.”

“Cậu hỏi cái này làm gì?”

Ngày hôm sau, lúc đang đọc bài buổi sáng Lâm Kỳ Nhạc nhận được thông báo, thời gian tự do buổi chiều phải tập trung ở câu lạc bộ quần vợt để tập dợt đội hình bảo bối bóng rổ. Lâm Kỳ Nhạc trăm ngàn lần không tình nguyện, nhưng đối phương – giáo viên dẫn dắt đội – nói, em tìm một bạn nữ nào khác trong lớp đến thay cho em cũng được.

Lâm Kỳ Nhạc thừ người, cô và các nữ sinh trong lớp đều không mấy quen thuộc, ở đâu có người chịu thay cho cô chứ.

‘Thời đại’ lại bắt đầu ‘vẫy gọi’.

 Thời gian tập thể dục giữa giờ, Lâm Kỳ Nhạc đứng trong đội hình làm theo các động tác. Trong lúc vô tình không để ý, bất chợt nhận ra những lời xì xào bàn tán ngày một ít đi, mặc dù chính bản thân Lâm Kỳ Nhạc cũng không rõ tại sao.

Phí Lâm Cách và Sầm Tiểu Mạn vẫn đứng phía sau cô, cũng rất yên lặng. Có đôi khi Lâm Kỳ Nhạc thực hiện động tác xoay người lại, cô luôn nhìn thấy Phí Lâm Cách đang nhìn mình bằng một ánh mắt hết đỗi kỳ lạ. Mỗi khi chạm phải ánh mắt cô, Phí Lâm Cách lập tức ngó đi chỗ khác, khiến Lâm Kỳ Nhạc không cách nào hiểu được.

Trong giờ học, Dư Tiều dùng bút bi chọc chọc lưng Lâm Kỳ Nhạc, Lâm Kỳ Nhạc phát phiền, bịt lỗ tai lại không thèm để ý tới hắn.

Thời gian tự do buổi chiều, Lâm Kỳ Nhạc ôm tâm sự nặng nề rời chỗ ngồi đi xuống lầu. Cô nghĩ mình xong đời rồi, đen đủi không để đâu cho hết, cô lại sắp làm ra chuyện thất thố rồi. Cô căn bản không biết bảo bối bóng rổ là cái gì, cô nhất định sẽ lại bị bẽ mặt trước toàn thể học sinh của trường trung học Thực nghiệm này.

Từ khi đến Tỉnh Thành, sau khi vào học ở trung học Thực nghiệm, Lâm Kỳ Nhạc luôn cố gắng làm cho mình trông giống như những học sinh cần mẫn hết đỗi bình thường khác. Trước kia, cô thích thể hiện, thích điệu đà, không sợ làm những chuyện khác người. Bây giờ cô thích học tập, thích làm bài, chỉ khi nào ở bên cạnh các bạn, cô mới không dè dặt mới có đôi chút phóng túng.

Lâm Kỳ Nhạc đứng ở bậc thang dưới cùng của tầng một tòa nhà phòng học.

Cô bỗng nhận ra, kỳ thực Dư Tiều không làm sai bất cứ điều gì.

Chỉ là bản thân cô đã trải qua một số chuyện, trong bất tri bất giác cô đã ‘lột’ một lớp vỏ.

*

Từ câu lạc bộ quần vợt, các nữ sinh lớp mười lớp mười một tham gia diễn tập bảo bối bóng rổ đi theo sau giáo viên hướng dẫn, băng qua mấy con đường lớn trong khuôn viên trường hướng về phía hội trường.

Thường ngày, học sinh của trường bất luận là nam hay nữ đều mặc quần áo thể thao dài rộng thùng thình che kín mít từ đầu tới chân. Lúc này, những thiếu nữ được chọn vào đội bảo bối bóng rổ mặc áo ba lỗ crop top màu hồng nhạt, bên dưới là váy ngắn, giày bốt. Các cô gái nối gót nhau chạy chậm trong hàng tiến vào hội trường.

Thái Phương Nguyên là người nhìn thấy cô đầu tiên, hắn đứng sững ở lối vào siêu thị của trường, há hốc miệng: “F*ck! Lâm Anh Đào!”

Dư Tiều đang đứng trong sân bóng rổ. Hắn ném quả bóng trên tay xuống, đi ra mép sân, vịn tấm lưới quây xung quanh, hướng về phía đằng xa huýt sáo thật to.

Lâm Anh Đào từ trong hàng ngũ quay lại, nhìn về phía các bạn của mình. Đôi mắt cô cong cong, cô nhoẻn miệng cười.

Tưởng Kiều Tây đứng trên hàng lang tầng hai Tiểu Bạch Lầu, chống khuỷu tay lên lan can, dõi mắt nhìn xuống dưới. Cậu nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa cột cao của Lâm Anh Đào mềm mại đung đưa, chiếc áo ngắn để lộ ra vòng eo mảnh mai nhỏ nhắn, bên dưới gấu váy là đôi chân trắng nuột thon dài.

Lâm Anh Đào vừa đi vừa cột lại đai váy, có vẻ như nút thắt bị bung.

Một đàn em lớp mười cũng ở trong đội toán đứng bên cạnh hỏi: “Học trưởng Tưởng, đàn chị có đôi mắt to tròn đó có phải là người đã viết thư tình cho anh lúc trước không, tên là Lâm Kỳ Nhạc?”

Tưởng Kiều Tây vẫn đang nhìn cô đăm đăm.

Đồng đội phía sau đưa tay giúp Lâm Anh Đào thắt lại đai váy. Lâm Anh Đào liền dừng lại, mấy nữ sinh cùng tuổi bên cạnh lập tức vây quanh cô.

Lâm Anh Đào ngẩng đầu lên, ánh mắt lang thang lơ đãng bỗng nhìn thấy Tưởng Kiều Tây.

Tưởng Kiều Tây nhìn cô. Trong đôi mắt của Lâm Anh Đào có nghi hoặc có kinh ngạc, mãi đến khi đai lưng đã được buộc xong, mấy nữ sinh kia xuôi theo ánh mắt của Lâm Anh Đào nhìn lên trên, thoắt cái toàn bộ đều nhìn thấy Tưởng Kiều Tây.

Giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi ở phía trước hô to: “Đi nào đi nào! Còn thủng thẳng ngắm soái ca nữa!”

Mấy cô gái cười vang một trận rồi kéo Lâm Anh Đào cùng nhau chạy vào hội trường.