Anh Đào Hổ Phách

Chương 35

Thời điểm Tưởng Kiều Tây bước ra khỏi cổng trường trung học Ngoại ngữ, đồng hồ vừa nhích qua con số chín giờ sáng. Tiết cuối cùng của khóa giao lưu kết thúc, Tưởng Kiều Tây phải quay về trường Thực nghiệm để tiếp tục lên lớp.

Một chiếc xe đậu sát bên bưu điện cách một con đường lớn phía đối diện cổng trường. Tưởng Kiều Tây băng qua dòng xe cộ, chầm chậm bước về phía trước. Cậu nghe thấy đằng sau có người trong đội tuyển hô to: “Tưởng học thần, tạm biệt! Hẹn gặp lại trại đông!”

Tưởng Kiều Tây đứng bên ngoài xe, không kìm được hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành. Cậu giơ tay kéo cửa xe ra.

Sau đó cúi đầu ngồi vào trong, một loại chấp nhận số mệnh.

Tài xế của Tưởng Chính đeo bao tay, cầm vô lăng ở phía trước. Lương Hồng Phi ngồi ở ghế lái phụ, qua gương chiếu hậu bà nhìn Tưởng Kiều Tây ngồi ở hàng ghế sau, trên gương mặt không biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì. Đứa trẻ này vẫn như thường lệ, ngoại trừ toán học, còn lại không hề có mảy may nhiệt tình với bất kỳ thứ gì.

“Đi thôi.” Bà hài lòng nói.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

“Kiều Tây, mấy ngày qua ở nội trú trong trường thế nào?”

“Cũng được.”

“Mấy giáo viên bên này giảng bài có dễ hiểu không?”

“Cũng được.”

“Hôm qua, mẹ gọi điện cho con, con không bắt máy.”

“…”

“Còn cúp điện thoại, lúc đó con đang làm gì?” Lương Hồng Phi ngồi ở phía trước hỏi.

Tưởng Kiều Tây hờ hững: “Con ở trong nhà vệ sinh xem bài tập.”

Lương Hồng Phi chất vấn: “Xem bài mà còn cần phải dùng tới điện thoại?”

Tưởng Kiều Tây hít sâu một hơi.

“Mười giờ trường tắt đèn.” Cậu cảm thấy buồng phổi mình dường như không còn đủ không khí.

Tài xế ngồi bên cạnh thật thà nói: “Khu nội trú của trường Ngoại ngữ này quản lý rất nghiêm!”

Lương Hồng Phi chép miệng: “Sớm biết như vậy đã mang theo đèn pin.”

Trong xe không mở radio, ngay cả âm nhạc cũng không có. Xe là xe mới, tập đoàn xây lắp điện vừa mới đổi một chiếc xe khác cho tương xứng với vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Tưởng Kiều Tây ngồi ở phía sau, trong không gian tĩnh lặng ngột ngạt cậu quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chẳng thấy được màu sắc gì.

Lương Hồng Phi và tài xế ngồi đằng trước nói chuyện phiếm; nói từ nhỏ Tưởng Kiều Tây đã không thích ngồi ô tô, rất dễ bị say xe, bị nôn, cũng không thích đi tàu lửa.

“Kiều Tây, trường có nói học sinh đi trại đông thế nào chưa?”

Tưởng Kiều Tây đáp: “Chưa.”

“Thời gian sát như vậy.” Lương Hồng Phi nhíu mày: “Nếu như đội tuyển của Tỉnh và đội của trường Thực nghiệm không cần đi chung thì mẹ sẽ đặt sẵn vé máy bay cho con.”

“Dạ.” Tưởng Kiều Tây đáp.

Cậu lấy từ trong cặp ra một xấp tài liệu luyện thi, cúi đầu đọc.

Lương Hồng Phi không nói nữa.

“Mấy ngày này ở trường xem nhiều sách vào.” Xe đến cổng trường Trung học Thực nghiệm, Lương Hồng Phi đẩy cửa xe bước xuống: “Đã là mấy ngày cuối cùng, Kiều Tây, con phải thay anh con ——”

Tài xế ở bên cạnh khuyên: “Chị dâu, không cần nói nữa đâu, Kiều Tây là đứa nhỏ hiểu chuyện mà!”

Tưởng Kiều Tây xuống xe, kéo dây khóa cặp lại, đeo lên người, đi thẳng về hướng cổng trường Trung học Thực nghiệm, không ngoảnh đầu lại cũng không nói lời nào.

Lúc rẽ vào tòa nhà phòng học, cậu dừng lại hít một hơi thật sâu, cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều. 

Đúng lúc vừa mới kết thúc thời gian tập thể dục giữa giờ. Tưởng Kiều Tây đi lên lầu. Cầu thang, hành lang, đâu đâu cũng là tiếng cười nói rộn rã của học sinh lớp mười một. Rõ ràng là bạn đồng trang lứa, nhưng dường như Tưởng Kiều Tây sống trong một không gian và thời gian hoàn toàn khác biệt bọn họ.

“Tưởng Kiều Tây, khóa giao lưu của cậu kết thúc rồi hả?”

Là Phí Lâm Cách. Hắn đứng ở ngưỡng cửa B18, ngạc nhiên nhìn cậu, mặt hớn hở.  

Tưởng Kiều Tây gật đầu, sải chân lướt qua hắn đi vào phòng học.

Cậu đi qua bục giảng.

“Không thể nào! Dư Cẩm thực sự thừa nhận sao?”

Cậu nghe thấy tiếng cười của Lâm Anh Đào đang ngồi cùng với mấy người Dư Tiều, Lâm Anh Đào phấn khích hỏi: “Rốt cuộc nguyên văn nó nói chính xác thế nào?”

Thái Phương Nguyên đang ngồi ở bàn Dư Tiều, nhún vai: “Dư Cẩm mới bao lớn, biết cái rắm gì chứ.”

Lâm Anh Đào cười: “Hiện giờ Dư Cẩm cũng đã học lớp năm rồi, vậy mà lúc nào tớ cũng cảm thấy nó còn bé xíu thế này ——”

Lâm Anh Đào đưa tay lên không trung, ra dấu vóc dáng thâm thấp nhỏ bé của Dư Cẩm.

Đột nhiên, tay của cô bị Tưởng Kiều Tây túm lấy.

Lâm Anh Đào giật mình, sửng sốt quay đầu lại thì nhìn thấy cậu.

Tưởng Kiều Tây đeo cặp, đứng ở chỗ của Hoàng Chiêm Kiệt, nhìn cô nói: “Cậu đi ra ngoài với tớ.”

Trong lớp là mấy chục bạn học vừa mới tập xong thể dục giữa giờ đang ngồi thư giãn, bọn họ rối rít ngẩng đầu lên, dòm Tưởng Kiều Tây túm Lâm Kỳ Nhạc ra khỏi chỗ ngồi, lôi qua bục giảng đi thẳng ra cửa.

Phí Lâm Cách đứng trên hành lang, hắn trợn tròn hai mắt há hốc miệng nhìn cảnh tượng này: “Tưởng… Tưởng Kiều Tây?”

*

Lâm Anh Đào ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bị Tưởng Kiều Tây túm đi qua cửa phòng học B17, sau đó là B16. Các bạn học đang đứng rót nước, nói chuyện phiếm dọc khắp hàng lang lúc này cũng nhốn nháo quay lại nhìn bọn họ.

“Cậu kéo tớ làm gì vậy!” Lâm Kỳ Nhạc sợ hãi nói, cổ tay cô bị Tưởng Kiều Tây nắm chặt: “Cậu đừng kéo tớ, tớ sẽ tự đi!”

Tưởng Kiều Tây túm Lâm Kỳ Nhạc đi thẳng một mạch tới đầu cầu thang. Cậu cúi nhìn Lâm Kỳ Nhạc, thả tay ra.

“Đi thôi, xuống lầu.” Cậu nói.

Lâm Anh Đào ngơ ngác, trong đầu không nghĩ được bất cứ điều gì, xung quanh chỗ nào cũng là người, là những người bạn chung lớp đang nhìn bọn họ. Lâm Anh Đào líu qua líu quýu.

Tưởng Kiều Tây trầm ngâm im lặng bước sát phía sau. Lâm Anh Đào đi xuống lầu dưới ánh nhìn chăm chú của cậu.

Từ dãy tòa nhà phòng học đi ra, đi qua sân bóng rổ, qua tòa nhà thí nghiệm vật lý hóa học, một con đường nhỏ nằm nép mình dưới bóng cây, hướng thẳng tới cổng sau của Tiểu Bạch Lầu.

Lâm Anh Đào vừa bước chệch hướng đã bị Tưởng Kiều Tây lôi vào đi đúng đường.

Lúc này không phải giờ mở cửa, cánh cổng của Tiểu Bạch Lầu đóng kín. Tưởng Kiều Tây đứng phía trước, lấy chìa khóa trong cặp ra, mở cửa, kéo Lâm Anh Đào đi vào trong.

Lâm Anh Đào chưa từng đến nơi này, cô ngước mắt nhìn xung quanh.

Tưởng Kiều Tây đi xuyên qua hành lang, thuận tay đẩy cánh cửa một phòng học ở tầng một, bên trong không có ai, cậu kéo Lâm Anh Đào vào, đóng cửa lại.

“Hôm qua cậu có ý gì?” Vừa vào cửa cậu lập tức chất vấn.

Lâm Anh Đào đứng trong phòng tự học, cô mở to hai mắt dòm chằm chằm xung quanh rồi quay lại nhìn cậu.

“Gì cơ?” Cô hỏi.

Tưởng Kiều Tây đi tới trước mặt cô.

Cậu cúi nhìn cô, thoạt tiên không nói gì, sau đó bỗng dưng ngẩng đầu lên, cái yết hầu nơi cổ họng trượt xuống.

Một lúc sau Lâm Anh Đào mới sực hiểu.

“Cậu nói, chuyện đó…”

“Sao cậu lại hỏi nữa?” Cô nói.

Hôm qua trong điện thoại, Tưởng Kiều Tây không ngừng hỏi đi hỏi lại, cô cũng đã phải nói đi nói lại rất nhiều lần. Lâm Anh Đào cho rằng mình đã giải thích rất tường tận rõ ràng, đã nói rõ hết mọi chuyện.

Tưởng Kiều Tây để cặp xuống, kéo cái ghế dựa bên cạnh qua, tự mình ngồi xuống ghế.

Cậu có vẻ như căn bản không định học tiết kế tiếp. Cậu ngẩng đầu, muốn nghe Lâm Kỳ Nhạc giải thích rõ ràng với mình.

Lâm Kỳ Nhạc đứng trước mặt cậu, mặc đồng phục giống cậu, đứng mà chỉ cao hơn cậu đang ngồi một chút.

“Tưởng Kiều Tây,” Lâm Anh Đào lắp bắp: “Sau này tớ… tớ không giận cậu nữa.”

Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên: “Tại sao?”

Lâm Anh Đào nhẹ nhàng nói với cậu: “Trước kia tớ còn quá nhỏ, tớ không biết mình đang làm gì.”

Tưởng Kiều Tây không hiểu, nhíu mày.

Lâm Anh Đào cụp mắt: “Vì vậy chuyện trước kia, cậu cũng đừng cho là thật. Tớ biết bạn bè bên cạnh cậu có người cảm thấy tớ đeo bám cậu, làm phiền cậu, nhưng tớ thực sự không có, hồi đó tớ chỉ là ——”

“Tớ chưa từng cảm thấy như vậy.” Tưởng Kiều Tây nói, giọng dứt khoát.

Lâm Anh Đào nhìn cậu.

“Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.” Cô cúi đầu nói.

Tưởng Kiều Tây dịu dàng gọi: “Lâm Anh Đào.”

Lâm Anh Đào sửng sốt: “Hở.”

Tưởng Kiều Tây hỏi: “Cậu có biết trước kia lúc còn ở công trường Quần Sơn, mấy ông bà cụ, mấy chú dì, bọn họ nói về cậu và tớ như thế nào ở sau lưng không?”

Lâm Anh Đào không biết: “Sao cơ, nói thế nào chứ?”

Tưởng Kiều Tây bình thản: “Bọn họ nói cậu là ‘bạn gái nhỏ’ của tớ.”

Lâm Anh Đào chớp chớp mắt.

Tưởng Kiều Tây không nói gì, chỉ nhìn cô.

Lâm Anh Đào lẩm bẩm: “Gì chứ… thời điểm ở Quần Sơn tớ mới bao lớn, cậu, cậu cũng như tớ, chỉ lớn bằng Dư Cẩm bây giờ…”

Tưởng Kiều Tây không muốn phản bác cô.

“Cậu nghe ai nói?” Lâm Anh Đào hỏi.

Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng: “Cậu về hỏi ba mẹ cậu đi.”

Lâm Anh Đào lúng túng, mím môi im lặng.

Hai người họ, một đứng một ngồi, đối diện nhau trong căn phòng tự học không một bóng người. Rõ ràng mới chỉ hai ngày trước, bọn họ gặp nhau đến một câu cũng không nói.

“Cái đó… cái đó có liên quan gì tới chuyện bạn bè cậu nói tớ đâu chứ…” Lâm Anh Đào bấu chặt ngón tay vào mép quần.

“Bọn họ chẳng biết gì cả, hoàn toàn chẳng biết thứ gì.” Tưởng Kiều Tây nhìn hàng mi run run nơi mắt cô.

Lâm Anh Đào ấm ức: “Bọn họ không phải là bạn của cậu sao?”

“Dư Tiều cũng là bạn của cậu.” Tưởng Kiều Tây đột nhiên hỏi: “Cậu có nói với cậu ấy chuyện của tớ và cậu không?”

Lâm Anh Đào dẩu môi.

“Chuyện gì của tớ và cậu chứ?” Cô lí nhí: “Lại không có chuyện gì.”

Tưởng Kiều Tây trừng mắt nhìn cô.

Lâm Anh Đào cúi thấp đầu, một lúc sau ngước lên.

“Mấy người bạn đó của cậu…” giọng nói bỗng trở nên hết đỗi tủi thân: “Bọn họ nói tớ những lời rất khó nghe. Tớ chỉ đến trường, tớ cũng không phải đến làm chuyện xấu, tớ cũng không có đắc tội với bọn họ…”

Tựa hồ trong lúc bất tri bất giác, hai người đang nói chuyện không còn là Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng Kiều Tây lớp mười một B18 của trường Trung học Thực nghiệm Tỉnh Thành nữa.

Bọn họ ở trong gian phòng nhỏ khép kín, người lớn đều đang chợp mắt ngủ trưa sau chiếc tủ lớn.

Nói những gì, ngoài cây vạn niên thanh bên cửa sổ, không ai có thể nghe thấy được.

“Tớ viết thư… cũng không phải viết cho bọn họ…” Lâm Anh Đào hít sâu một hơi, khóe môi run run, cô đang nói bỗng ngồi thụp xuống đất.

Tưởng Kiều Tây loáng cái đứng bật dậy, cậu đẩy chiếc ghế dựa ra, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Kỳ Nhạc.

“Anh Đào.” Cậu dịu dàng gọi.

Cậu nhìn thấy bả vai Lâm Anh Đào run rẩy, cô vùi mặt sâu trong đầu gối: “Bọn họ cười tớ cái gì chứ…” Lâm Anh Đào giọng tắc nghẹn, tủi thân khóc òa lên.

*

Giờ toán tiết thứ ba buổi sáng, Lâm Anh Đào trốn học. Thời gian nghỉ giữa giờ, cô từ bên ngoài chạy về lớp, hai mắt đỏ hoe, đúng lúc đụng trúng giáo viên dạy toán đi ra.

Giáo viên dạy toán nhìn hai cái mí mắt sưng húp của cô học trò ngoan: “Em, em làm sao thế này?”

Lâm Kỳ Nhạc mím môi, giọng đáng thương: “Dạ, cô… em bị đau bụng…”

Cô vội vàng đưa tay ôm bụng.

Cô dạy toán cúi đầu, khom người nhìn: “Cái em đang ôm là gan mà?”

Lâm Kỳ Nhạc lật đật dịch tay xuống dưới, cô thật sự quá căng thẳng.

Tưởng Kiều Tây từ đằng xa đi tới, trên lưng vẫn còn đeo cặp, giống như vừa mới về tới trường. Cô dạy toán vừa nhìn thấy cậu: “Tưởng Kiều Tây, khóa ngoại ngữ của em kết thúc rồi hả?”

“Chào cô.” Tưởng Kiều Tây đến gần, cúi đầu chào, hết mực lễ phép.

Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn đang ôm bụng bên cạnh, lo lắng bất an.

Cô dạy toán ân cần hỏi: “Bây giờ em cảm giác thế nào, trại đông có nắm chắc không?”

Tưởng Kiều Tây đột nhiên mỉm cười, ngay cả cô giáo dạy toán cũng sửng sốt, rất hiếm khi thấy cậu học trò này cười.

“Dạ, vừa rồi em nhìn thấy bạn này đi từ trong phòng y tế của trường ra.” Tưởng Kiều Tây chỉ Lâm Kỳ Nhạc, nói với cô dạy toán: “Bạn ấy có vẻ không thoải mái lắm.”

Cô dạy toán ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức quay đầu lại.

“Thật sao?” Cô ấy vội vàng đỡ Lâm Kỳ Nhạc: “Vậy em mau, mau vào lớp nghỉ ngơi đi!”

Lâm Kỳ Nhạc bước tới bên cạnh Hoàng Chiêm Kiệt, ngồi vào chỗ của mình. Đôi mắt cô vốn to tròn, sau khi khóc, trông càng có vẻ yếu đuối đáng thương. Mấy chục cặp mắt hoặc len lén hoặc công khai đang nhất loạt bắn về phía cô. Mọi người đều biết giờ giải lao trưa nay Lâm Kỳ Nhạc bị Tưởng Kiều Tây lôi ra ngoài, hai người còn bỏ luôn cả tiết học sau đó, chuyện này cũng quá sức thú vị.

Lâm Kỳ Nhạc len lén ngoái đầu ra sau, cô nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đi vào từ cửa sau, nhưng không ngồi xuống, Tưởng Kiều Tây đứng ở bên tường cúi đầu nói gì đó với Phí Lâm Cách.

Tưởng Kiều Tây đang nói, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Lâm Kỳ Nhạc.