Anh đào hổ phách – Chương 50
THÁNG CHÍN 26, 2019 ~ TŨN CÒI
Chương 50:
Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc.
Cuối tháng Mười một, Đỗ Thượng và bạn gái đi Thượng Hải, hai người bước dọc bên bờ sông Hoàng Phố, hẹn nhau tương lai sẽ cùng thi vào đại học y Thượng Hải.
Buổi tối, Lâm Kỳ Nhạc đang ngồi trước máy tính ghi lại những cảm nhận sau khi đọc Harry 7 bỗng nhận được điện thoại của Đỗ Thượng.
Bên kia điện thoại là nơi diễn ra buổi hòa nhạc của Châu Kiệt Luân, cô chỉ nghe thấy loáng thoáng giai điệu và tiếng hát theo rất lớn của Đỗ Thượng… đừng đánh mẹ con như thế nữa, lời của con ba có nghe thấu không.
Lâm Anh Đào bỗng cảm thấy lòng đượm buồn.
Nhưng cô nghĩ, sẽ không còn chuyện tồi tệ gì xảy ra nữa.
Bọn họ đã trưởng thành.
Tháng Mười hai, Dư Tiều thông qua vòng sơ tuyển không quân và kiểm tra sức khỏe lần thứ nhất của hàng không dân dụng. Hắn nhận được thông báo, sẽ bước vào vòng khám tuyển hai vào tháng một năm sau. Quãng thời gian này thậm chí đến cả bóng rổ Dư Tiều cũng không chơi, một người vốn bàng quan thờ ơ với mọi thứ, vào thời điểm tiến gần đến giấc mơ cũng bắt đầu thận trọng nghiêm túc.
Thái Phương Nguyên, Lâm Kỳ Nhạc và Đỗ Thượng muốn mở tiệc chúc mừng hắn. Dư Tiều nói quên đi, đợi kiểm tra xong rồi làm cũng chưa muộn.
Tan học hôm nay, Dư Tiều bị một cô gái chặn ở cổng trường.
Đám Đỗ Thượng còn đang muốn nghe ngóng đã bị Lâm Kỳ Nhạc lôi đi: “Các cậu nghe cái gì chứ!”
Tần Dã Vân đứng ở ven đường, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm về phía Dư Tiều thấp thỏm lo lắng.
“Cậu đã nhận được thư của tớ chưa?” Cảnh Hiểu Thanh mặc đồng phục Nhị Trung, lấy hết can đảm hỏi hắn.
Dư Tiều cúi đầu nhìn Cảnh Hiểu Thanh, có một toán nam sinh đang tuôn ra cổng đứng đằng sau trêu chọc. Dư Tiều phớt tỉnh bọn họ, hỏi: “Cậu nhất định phải nói ở đây sao?”
Gò má của Cảnh Hiểu Thanh thoắt cái ửng hồng, cô ấy nhìn Dư Tiều đeo cặp trên vai xoay người đi vào trong sân.
“Tôi không biết cậu, cũng không thích cậu.” Dư Tiều đứng sau bức tường khuất người, nói với Cảnh Hiểu Thanh.
Ngữ điệu của hắn như chém đinh chặt sắt, gãy gọn dứt khoát, đập tan hết mọi ảo tưởng không cho người ta bất kỳ đường lui nào.
Cảnh Hiểu Thanh đứng sững tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng, cô ấy đã suy nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng chưa từng nghĩ Dư Tiều sẽ trả lời như thế.
“Vậy tại sao cậu lại trân trọng lá thư của tớ như vậy?” Cô ấy hỏi.
Dư Tiều nhíu mày: “Trân trọng cái gì?”
Cảnh Hiểu Thanh nói: “Cậu đã không để cho người khác mở nó ra đọc!”
Dư Tiều bất giác hiểu ra, gật gù.
Cảnh Hiểu Thanh ngước lên hỏi: “Tại sao cậu không để cho người khác đọc nó?”
Dư Tiều mất kiên nhẫn đáp: “Chẳng tại sao hết.”
“Cậu thích Anh Đào phải không?” Cảnh Hiểu Thanh thốt hỏi.
Dư Tiều nhìn cô ấy.
“Cậu nghe ai nói?” Dư Tiều cau mày, tựa như cảm thấy hết sức buồn cười.
“Trực giác.” Nhưng Cảnh Hiểu Thanh lại vô cùng nghiêm túc.
“Cậu mới biết tôi được mấy ngày mà đã có trực giác ư.” Dư Tiều hờ hững.
Có người ở bên kia con đường nhỏ đối diện gọi: “Dư Tiều, xe tới kìa!”
Dư Tiều toan bước đi.
Cảnh Hiểu Thanh đột nhiên quay đầu lại nhìn theo bóng lưng hắn.
“Đúng vậy, tớ biết cậu không được mấy ngày.” Cảnh Hiểu Thanh ở phía sau nói với theo, đôi gò má vốn ửng hồng tái nhợt đi vì những lời của hắn: “Thế nhưng tớ cảm thấy tớ đã biết cậu rất nhiều năm rồi! Tớ đã viết tất cả trong thư! Cậu có đọc nó chưa?”
Dư Tiều xoay lại, hắn tuồng như dùng hết chút kiên nhẫn cuối cùng của mình để cố gắng không làm tổn thương cô gái này.
“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.” Hắn nói.
Lúc trò chuyện với Tưởng Kiều Tây trong điện thoại, Lâm Kỳ Nhạc đã kể lại chuyện này. Ngày hôm đó, Cảnh Hiểu Thanh đã khóc trở về trường, còn gọi điện thoại cho cô khóc thật lâu.
“Dư Tiều cái người này lúc nào cũng như vậy.” Lâm Kỳ Nhạc không vui nói: “Cậu ấy giống như lấy chuyện đùa bỡn con gái làm niềm vui.”
Tưởng Kiều Tây cười trong điện thoại. Cậu ho khan mấy tiếng, nhưng không nói gì thêm.
“Cậu bị sao vậy?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.
Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng: “Hơi bị cảm.”
Lâm Kỳ Nhạc lo lắng: “Cậu ngủ ít quá, sức đề kháng kém, cậu mau ngủ đi.”
Tưởng Kiều Tây thủ thỉ: “Tớ không ngủ được.”
Cậu tựa đang làm nũng.
Lâm Kỳ Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, lau khô tóc, hắng giọng: “Vậy tớ lại kể cho cậu nghe chuyện tớ đưa Mimi đi tiêm vắc xin mấy hôm trước!”
Kỳ thi cuối học kỳ một lớp mười hai, Lâm Kỳ Nhạc đứng thứ tám trong lớp. Thầy Trần chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng trao đổi riêng, ý là, ông biết Lâm Kỳ Nhạc trước giờ luôn cố gắng, rất nghiêm túc trong học tập: “Thành tích này, không thi vào những trường đại học tốt ở bên ngoài thì thật đáng tiếc.”
“Lâm Kỳ Nhạc, con người chỉ sống có một lần, thời thanh xuân mười tám mười chín tuổi chỉ có một lần. Nhiệt huyết, hưng phấn, đam mê tuổi trẻ, cơ hội để bước ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài, xông vào thế giới, cảm nhận những điều mới mẻ cũng chỉ có một lần. Chờ sau này em lớn lên, đi làm, kết hôn, bước vào xã hội rồi, đến khi đó sẽ có rất nhiều thứ gò bó trói buộc. Em có hiểu ý thầy không? Tuổi còn trẻ, chỉ là vào đại học thôi, em sợ cái gì chứ?”
Tan học, Lâm Kỳ Nhạc đứng chờ ở trạm xe buýt, những lời thầy chủ nhiệm đã nói cứ không ngừng lảng vảng trong đầu. Cô nghĩ, lẽ nào vì thời điểm bắt đầu vào cấp hai và cấp ba đều không thuận lợi, cho nên cô mới sợ đi đến ngôi trường mới ở một nơi xa lạ?
Luôn cảm thấy nếu học đại học ngay tại địa phương, cho dù có chuyện gì xảy ra, buổi tối cũng có thể về nhà.
Cô thực sự không có tiền đồ như vậy sao.
Lâm Kỳ Nhạc tự mình suy nghĩ, cũng cảm thấy tính cách của mình trước kia không phải như vậy.
Không đúng, đó là bởi vì trước kia cô không biết trên đời này có chuyện bị chèn ép cô lập, hồi nhỏ cô quá hạnh phúc.
Trên xe buýt, Dư Tiều ngồi bên cạnh nghe cô lẩm bẩm một tràng ‘tam tỉnh ngô thân’, không nhịn được quay đầu qua phì cười. Lâm Kỳ Nhạc cảm thấy rất tức giận, mỗi lần cô đang tự nhủ với mình những điều nghiêm túc hết sức nghiêm túc, phản ứng của Dư Tiều lúc nào cũng như vậy.
(*Tam tỉnh ngô thân – Khổng Tử: Hàng ngày ta nhiều lần phản tỉnh bản thân mình: Làm việc cho người khác có dốc hết sức mình không? Kết giao với bạn bè có giữ chữ Tín không? Thầy giáo truyền dạy tri thức có dụng tâm chăm chỉ ôn bài hay không?)Đỗ Thượng ngồi phía trước quay xuống nói: “Anh Đào, thời điểm mới vừa lên cấp hai cậu không vui, nhưng khi đó cậu còn nhỏ mà, bây giờ cậu đã không phải là cậu của khi đó nữa! Cậu thử nghĩ xem có phải như vậy không!”
Lâm Kỳ Nhạc nhất thời dẩu môi, cảm động nhìn Đỗ Thượng.
Đỗ Thượng nhìn cô: “Nếu không thì cậu thi vào những trường ở Bắc Kinh, Thượng Hải. Dù sao thì Dư Tiều sẽ đi Bắc Hàng, tớ… mặc dù tớ không biết có thể thi đậu hay không, chờ đến khi công bố điểm bọn mình điều chỉnh nguyện vọng vào cùng thành phố chẳng phải là được rồi sao! Hơn nữa, cậu thử nghĩ xem, ký túc xá đại học khẳng định không có mấy người là dân thành phố, bọn họ làm thế nào mà chèn ép cô lập cậu, chính bọn họ cũng không quen biết nhau, chúng ta chèn ép họ trước!”
Thái Phương Nguyên cũng ngoái lại: “Sao cậu không học hỏi được chút nào từ Tưởng Kiều Tây vậy, người ta một mình ở tận Hồng Kông cũng sống tốt.”
Chớp mắt tháng một gõ cửa, năm 2008 cuối cùng cũng đã đến. Buổi sáng, Lâm Kỳ Nhạc làm xong bài tập về nhà liền cầm USB chạy qua nhà Thái Phương Nguyên chép ‘The Big Bang Theory’ lúc trước chưa xem xong. Cô đứng bên ngoài cửa phòng ngủ của Thái Phương Nguyên, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thái Phương Nguyên đang ngồi trước máy tính, màn hình màu xám, là trang diễn đàn Tianya.
(*Tianya: một trong hai mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc.)“Cậu đang xem cái gì vậy?” Lâm Kỳ Nhạc thình lình hỏi.
Thái Phương Nguyên giật nảy mình, quay đầu lại trừng cô.
Đúng lúc đó, tổng giám đốc Thái từ bên ngoài hớt hải đi vào, ông trước giờ tác phong lúc nào cũng đĩnh đạc nói chuyện chậm rãi thong dong, lúc này đầu tóc tươm đầy mồ hôi: “Thái Phương Nguyên! Cho ba mượn máy tính, ba xem cổ phiếu một chút!”
Thái Phương Nguyên nhanh chóng nhấp chuột đóng mấy cửa sổ hình ảnh và diễn đàn Tianya lại, kết quả vừa khéo để lộ ra trang web ‘1990 yêu điên dại’ nằm dưới cùng.
Một lần nữa Thái Phương Nguyên lại bị ba hắn phát hiện vụng trộm cất giấu ‘hàng cấm’.
Nhưng lần này khác với quá khứ, trang web ảo không giống như tập sách ảnh, không có cách nào xé cũng không thể đốt được. Người lớn ở thế hệ trước không hiểu nhiều về những thứ này. Thái Phương Nguyên ở nhà nghe giáo dục phê bình suốt hai tiếng đồng hồ, hắn ngồi trên sô pha cúi đầu nhận lỗi, thái độ thành khẩn lạ thường, cũng không ầm ĩ bày ra bộ tịch đòi bỏ nhà đi bụi như hồi nhỏ.
Ngày hôm sau, hắn đăng thông tin lên mạng sang lại trang web, bởi vì lưu lượng truy cập khổng lồ, cho dù là bán gấp cũng kiếm được hai mươi ngàn đô. Thái Phương Nguyên vừa nhận được thông báo chuyển tiền, lập tức đi đến ngân hàng rút hết tiền ra, chia cho Hoàng Chiêm Kiệt một nửa, nửa còn lại đem về xếp thành một chồng đặt trên bàn làm việc của ba mình.
Còn chưa bước sang năm mới, trước cửa nhà Thái Phương Nguyên đột nhiên bắt đầu nổ pháo giòn giã tưng bừng. Lâm Kỳ Nhạc mặc áo bông đứng ở ngã tư, trong tay cầm cặp lồng đựng bánh bao táo. Nhìn dáng vẻ vui đến quên trời đất của chú Thái, cô bất giác bật cười thành tiếng.
[ Tưởng Kiều Tây, cậu có biết hôm nay chú Thái vui đến mức nào không? Thái Phương Nguyên kiếm được rất nhiều tiền. ]
Cô nhắn tin kể tường tận mọi chuyện cho Tưởng Kiều Tây nghe. Nhưng Tưởng Kiều Tây không nhắn trả lời lại ngay như thường lệ.
Tháng Một năm 2008, tháng thảm họa của tất cả các nhà đầu tư trên thế giới. Trên báo đưa tin, chỉ số chứng khoán Thượng Hải liên tục giảm mạnh từ giữa tháng, với mức giảm 16.69%.
Chỉ số Hang Seng của Hồng Kông cũng giảm 15,67%.
Khủng hoảng cho vay thế chấp bất động sản dưới chuẩn của Mỹ, khủng hoảng tài chính toàn cầu, phá sản, đóng cửa, cắt giảm nhân sự, các thị trường chứng khoán lớn trên thế giới giảm sâu, cuộc chiến bảo vệ… Những từ này không ngừng xuất hiện lặp đi lặp lại trên bản tin trong ti vi. Lâm Kỳ Nhạc phụ ba mẹ gói sủi cảo, không chút quan tâm.
Mẹ đang rải bột lên bàn, dùng chày cán mỏng vỏ bánh, đột nhiên nói: “Chú Thái của con gần đây không được vui. Mẹ nghe mẹ Dư Tiều nói, có ngày chú ấy mất một chiếu Audi.”
“Sao cơ ạ?” Lâm Kỳ Nhạc cho nhân vào vỏ, kinh ngạc hỏi lại.
Một chiếc Audi là bao nhiêu tiền?
“Anh nghe anh Dư nói,” thợ điện Lâm gấp mép bánh: “… cổ phiếu PetroChina anh Thái mua giảm từ bốn mươi xuống còn hai mươi tệ.”
“Chẳng trách hôm Thái Phương Nguyên kiếm được tiền chú ấy vui đến vậy.” Lâm Kỳ Nhạc nói.
Mẹ cười: “Thái Phương Nguyên ấy, từ lúc còn nhỏ cũng đã rất thông minh. Khi đó, sang nhà chúng ta cài máy tính, còn bé xíu như vậy mà đã biết cài máy tính rồi.”
Buổi tối, chú Thái đột nhiên qua nhà thợ điện Lâm. Lâm Kỳ Nhạc đang ở trong phòng cho mèo ăn, qua cánh cửa phòng ngủ, cô nghe thấy người lớn ở bên ngoài nói chuyện với nhau.
Nhưng chuyện chú Thái đề cập tới lại không phải là chuyện đang khiến ông sứt đầu mẻ trán.
“Nhà cháu của Tưởng Chính ở Hồng Kông xảy ra chuyện rồi.”
Thợ điện Lâm hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Tổng giám đốc Thái khảy tàn thuốc, đón lấy tách trà mẹ Lâm rót cho ông. Ông nói: “Lúc trước cậu ấy có để ở chỗ của tôi một khoản tiền, bảo tôi giúp cậu ấy thảy vào thị trường chứng khoán. Gần đây thị trường lao dốc, giá cả hiện giờ, ta nói sao lại cần vào lúc này chứ?”
“Đúng vậy.” Thợ điện Lâm nói: “Chẳng phải đã giảm xuống dưới bốn ngàn ư?”
Trên ti vi, một loạt các chuyên gia kinh tế đang ngồi trong phòng quay của kênh truyền hình Kinh tế – Tài chính thảo luận về cuộc khủng hoảng cho vay thế chấp bất động sản dưới chuẩn của Mỹ. Tổng giám đốc Thái nhìn thấy lại nổi giận, lấy điều khiển từ xa tắt ti vi. “Còn sức mẹ nó để ý tới nước Mỹ.” Ông mắng trong miệng.
“Tôi bảo cậu nhất định phải bán ra vào thời điểm này hả?” Tổng giám đốc Thái nói, ông nhìn thợ điện Lâm: “Cậu ấy nói, cần gấp, không còn cách nào khác.”
Thợ điện Lâm đẩy cánh cửa phòng ngủ nhỏ ra, nhìn thấy Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn đang ngồi xổm dưới đất vuốt ve Mimi.
“Anh Đào, có phải Kiều Tây có một người anh họ ở Hồng Kông không con?”
Lâm Kỳ Nhạc gật đầu.
Điện thoại di động nằm sát bên chân, trên đó là tin nhắn Lâm Kỳ Nhạc đã gửi đi nửa tiếng trước.
[ Tưởng Kiều Tây, có chuyện gì với cậu vậy, nhà các cậu đã xảy ra chuyện gì sao? ]
Tưởng Kiều Tây vẫn không trả lời. Thực tế, cậu đã không trả lời tin nhắn của Lâm Kỳ Nhạc suốt ba ngày liên tiếp.
Lâm Kỳ Nhạc chỉ nghĩ rằng cậu bận học.
Editor: Mấy chương tuần sau sẽ lặp lại quy trình buồn buồn…