Từ lúc còn ở tiểu học, em ấy đã nói với anh, bên cạnh nhà em ấy ở Quần Sơn, có một cô bé lúc nào cũng quấn lấy em ấy, chơi đùa với em ấy. Lúc đó, anh cảm thấy rất thú vị, bởi vì Kiều Tây rất ít khi nói với anh những chuyện như vậy…’
‘Sau đó, khi sang Hồng Kông nghỉ hè, lần đầu tiên trong đời, em ấy hỏi anh, con gái thích quà gì. Khi đó, em ấy chỉ mới mười tuổi, em ấy đã mua một thỏi son, từ nhỏ em ấy đã già dặn trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa, nhưng kỳ thật vẫn là một đứa trẻ.’
‘Trước kia khi ở nhà của chú dì, em ấy không hề cười, tựa như một người bị nụ cười lãng quên. Nhưng khi đi Quần Sơn, em ấy đã thay đổi rất nhiều, em ấy nói em tặng cho em ấy một chiếc đồng hồ nhập khẩu…’
‘Nếu như đứa em họ đầu của anh vẫn còn sống, thì năm nay, nó cũng đã ba mươi tám tuổi.’ Anh họ viết trong thư: ‘Nó qua đời, gia đình của chú dì thực sự rất đau lòng khổ sở, nhưng đối với Kiều Tây mà nói, điều này rất không công bằng.’
‘Lúc nhỏ em ấy thường hỏi anh, vì sao em ấy lại có mặt trên đời này. Sau này gặp em rồi, em ấy không hỏi như vậy nữa.’
*
Lâm Anh Đào chưa từng đi tham gia tiệc xã giao công việc của Tưởng Kiều Tây. Hôm đó đúng dịp, anh họ và chị dâu cũng có mặt, Tưởng Kiều Tây nói, là ăn cơm với mấy nhà đầu tư đến từ Bắc Kinh. “Có một ông chủ đã giúp đỡ anh họ, chị dâu muốn đi cảm ơn ông ấy, nhưng chỉ có một mình chị ấy là phụ nữ, hơi trơ trọi.”
Lâm Anh Đào ngồi vào chỗ, bên cạnh Tưởng Kiều Tây và chị dâu, im lặng ăn cơm. Ông chủ đến từ Bắc Kinh kia, tuổi còn rất trẻ, khuôn mặt tròn múp míp, mái tóc xoăn tự nhiên, Lâm Anh Đào vừa nhìn thấy đã muốn cười. Ông chủ họ Ngải quàng vai bá cổ anh họ tâm tình đủ thứ chuyện, còn đặc biệt cao hứng dùng giọng Bắc Kinh mang đậm sắc thái Quảng Đông để nói, vô cùng thân thiết.
“Hình như ít thấy.” Anh họ lau tay nói: “Bên Trung Hoàn, mấy năm trở lại đây phải hỏi Kiều Tây rồi, trước kia hình như Pagani tương đối nhiều.”
Tưởng Kiều Tây ngồi bên cạnh nói: “Ferrari, Lamborghini, Mercedes… đều rất nhiều.”
Bọn họ đang tán gẫu về xe thể thao. Lâm Anh Đào ghé vào tai Tưởng Kiều Tây nói cô muốn đi ra nhà vệ sinh.
Tưởng Kiều Tây gật đầu với cô.
Lâm Anh Đào ra khỏi phòng riêng, đi bộ dọc theo hành lang, từ hai bên truyền tới tiếng cụng ly, tiếng mời rượu sôi nổi. Cô lấy điện thoại ra, mới sực nhớ đã quên sạc pin, không thể chơi được.
Cô đi xuống lầu, nghe thấy bên dưới vọng lên tiếng ồn ào cảm thán, không rõ có chuyện gì.
Trên ti vi phía trước quầy bar ở đại sảnh đang phát tin tức địa phương.
“Theo thông tin từ cơ quan khảo sát địa chấn Trung Quốc, một trận động đất mạnh 5,1 độ richter đã xảy ra vào lúc 19h08 giờ địa phương hôm nay tại thành phố Quần Sơn, tâm chấn nằm sâu 11 km dưới bề mặt trái đất, làm rung chuyển mạnh toàn thị trấn, người dân hoảng loạn tháo chạy khỏi nhà…”
Lâm Anh Đào lao như bay lên lầu, cô đẩy cửa phòng riêng ra, bên trong anh họ và mấy ông chủ Bắc Kinh vẫn đang trò chuyện rôm rả. Lâm Anh Đào kín đáo kéo tay áo Tưởng Kiều Tây, ra hiệu cho anh ra ngoài.
Dưới lầu, ti vi vẫn đang tiếp tục đưa tin.
“… Cho đến thời điểm hiện tại, khu vực tâm chấn huyện Phong Xương vẫn còn đang liên tiếp hứng chịu các đợt dư chấn. Một quả núi bị sạt lở khiến đường xá bị phong tỏa. Chính quyền thành phố Quần Sơn đang nhanh chóng đưa các đội cứu hộ đến khu vực bị ảnh hưởng, cố gắng tiếp cận vùng tâm chấn, nỗ lực sơ tán người dân đến nơi an toàn…”
Tưởng Kiều Tây sững người một lúc mới lấy điện thoại di động đang rung trong túi ra, anh nhìn thấy Thái Phương Nguyên gọi cho mình.
Sau khi nói chuyện xong, anh quay qua nói với Lâm Anh Đào: “Anh gọi cho Phùng Nhạc Thiên một cái.”
Lâm Anh Đào đứng trên bậc cầu thang, nhìn chằm chằm hình ảnh trên ti vi, cô định hỏi, tìm Phùng Nhạc Thiên? Lớp trưởng cấp ba Phùng Nhạc Thiên? Vì sao lại gọi cho cậu ấy… Ngay lúc đó, trong ti vi bắt đầu phỏng vấn một cán bộ huyện Phong Xương – Quần Sơn đang hỗ trợ kiểm tra tình hình thiệt hại và trấn an người dân vẫn còn đang sợ hãi không dám về nhà.
Lâm Anh Đào há hốc miệng, cô duỗi tay kéo Tưởng Kiều Tây, chỉ vào màn hình ti vi.
Trên ti vi, Phùng Nhạc Thiên vẫn đeo mắt kính, thoạt nhìn trông không khác gì lúc còn học cấp ba, chỉ có làn da rám nắng ngăm đen hơn, để râu ngắn và lưng hơi khòm.
“Tính đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có con số thương vong cụ thể.” Hắn bị mấy nhà báo địa phương truy vấn, đành phải khéo léo trấn an: “Thành phố Quần Sơn đã dành hơn hai mươi năm nỗ lực cho công tác phòng chống động đất, những dự án phòng chống động đất cũng đã kéo dài hơn mười năm, mọi người hãy bình tĩnh, đừng hoảng loạn!”
Ông chủ khách sạn đi tới, nhìn dáng vẻ bồn chồn bất an của Lâm Anh Đào liền đánh tiếng hỏi: “Quê của cô bé ở Quần Sơn à?”
Lâm Anh Đào xoay qua, cô không biết phải trả lời thế nào.
“Có người thân nào ở đó không?” Ông chủ hỏi.
Lâm Anh Đào lắc đầu.
Trên thực tế, Lâm Anh Đào hoàn toàn không còn người thân hay bạn bè nào ở Quần Sơn. Cho nên rời đi nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn không tìm được lý do, cơ hội để quay về.
Tựa hồ Quần Sơn sẽ mãi mãi sừng sững đứng đó, lúc nào cũng mở rộng vòng tay chờ người trở về.
Lâm Anh Đào nói: “Con lớn lên ở Quần Sơn…” Cô nói đến hai chữ ‘lớn lên’, nước mắt bỗng dưng lăn dài xuống má, Tưởng Kiều Tây ở bên cạnh vòng tay ôm cô vào lòng.
Mãi đến rạng sáng Phùng Nhạc Thiên mới gọi điện lại cho Tưởng Kiều Tây.
“Không, không, các cậu tạm thời đừng về đây, dư chấn vẫn đang tiếp diễn, quân đội đã đến hỗ trợ, không cần tình nguyện viên.” Hắn nói với Tưởng Kiều Tây: “Các cậu vẫn còn nhớ thị trấn nhỏ này của bọn tớ… kỳ thật trong thành phố không có vấn đề gì, các công trình kiến trúc đều không bị ảnh hưởng, chủ yếu là những bà con sống trong núi — đúng rồi, chẳng phải trước kia Quần Sơn đã từng xảy ra động đất sao, công tác dự báo, chuẩn bị và ứng phó với động đất hiện đang được thực hiện rất tốt, chỉ có điều vẫn còn hàng chục điểm có nguy cơ xảy ra sạt lở…”
Sáng hôm sau Lâm Anh Đào lên lớp dạy, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần. Giáo viên nước ngoài đến dạy cho các bạn nhỏ hát đồng dao tiếng Anh. Lâm Anh Đào đứng bên cạnh, ngắm nhìn các bạn nhỏ cất giọng líu lo, trong lòng không kìm được nhớ đến thời thơ ấu hồn nhiên chạy nhảy trên khắp nẻo đường ở công trường Quần Sơn. Cô lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem lịch sử trò chuyện của ‘Bàn ăn nhỏ Quần Sơn’.
Đỗ Thượng hỏi: [ Công trường ngày trước bọn mình ở không có việc gì chứ? ]
Dư Tiều nói: [ Sáng nay tớ tra trên bản đồ, chỗ đó giờ đã thành một khu chung cư mới, bên cạnh còn có RT Mart. ]
(*RT Mart, một doanh nghiệp Đài Loan, là chuỗi đại siêu thị nước ngoài lớn nhất tại Trung Quốc.)Thái Phương Nguyên: [ Đoán chừng nó đã hoàn toàn thay đổi, không thể nhận ra. ]
Dư Tiều: [ Nhà máy điện Trung Năng vẫn còn. ]
Thái Phương Nguyên: [ Nhưng trường tiểu học của bọn mình đã bị phá bỏ. ]
Lâm Anh Đào hỏi: [ Các cậu có muốn trở về Quần Sơn xem thử không? ]
Đỗ Thượng: [ Không nghỉ được. ]
Dư Tiều: [ Không nghỉ được. ]
Tần Dã Vân: [ Không muốn, thị trấn đang sạt lở có gì đẹp mà xem. Cậu ngoan ngoãn ở nhà đi, lỡ như động đất vẫn còn chưa chấm dứt lại xảy ra chuyện. ]
Thái Phương Nguyên nói: [ @Lâm Anh Đào, trước mắt đợi hôn lễ của cậu xong đi rồi hãy nói! Bận rộn chuẩn bị hơn nửa năm, lúc này chạy đi Quần Sơn làm gì. ]
Đây là chuyện của hạ tuần tháng chín. Lâm Anh Đào gọi điện cho ba mẹ, hai người cũng đã xem tin tức về trận động đất ở Quần Sơn, ba nói: “Tình hình không quá nghiêm trọng, Anh Đào, con đang lo lắng cái gì vậy?”
Ngày thứ sáu sau khi động đất qua đi, chính quyền thành phố Quần Sơn đưa ra thông báo, đã di dời hơn hai mươi ngàn hộ dân ra khỏi vùng bị ảnh hưởng, toàn thành phố có hai mươi chín người bị thương, may mắn không có thiệt hại về người. Các chuyên gia của Cục địa chấn cũng cho biết, rất ít khả năng xảy ra những trận động đất có quy mô lớn hơn, Quần Sơn sẽ không xuất hiện thảm họa như hơn hai mươi năm trước.
Lâm Anh Đào thông qua các kênh quyên góp trên Weibo đã quyên góp tiền cho Quần Sơn, số tiền đó dùng để xây dựng lại nhà cửa cho bà con ở trong vùng tâm chấn phải di dời đi nơi khác. Cô lau mái tóc ẩm ướt vừa mới tắm xong, bấm vào đoạn phim ngắn tường thuật tại hiện trường được thực hiện bởi đài truyền hình địa phương Quần Sơn, có tên ‘24 giờ động đất Quần Sơn — cây cầu đỏ sinh mệnh Quần Sơn’.
Tưởng Kiều Tây ở trong phòng khách gọi cô: “Anh Đào, cây bút mực của nhà mình để ở đâu?”
“Dạ?” Lâm Anh Đào thả khăn lau tóc xuống, cột áo choàng tắm chạy ra: “Em để trên kệ sách —”
“Cây đó màu xanh.” Tưởng Kiều Tây nói.
Đoạn phim ngắn vẫn đang chạy trên màn hình máy tính của Lâm Anh Đào. Hình ảnh bộ đội giúp người dân chuyển nhà trong cơn dư chấn, mọi người lần lượt băng qua cây cầu treo màu đỏ bắc ngang hai vách núi. Phóng viên đứng trước cây cầu nói: “Có lẽ trong tối tăm tự có định số, tháng Bảy năm nay, cây cầu treo màu đỏ tuyệt đẹp này vừa được khánh thành…”
Nửa đêm Lâm Anh Đào mở choàng mắt, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nhịp nhàng của Tưởng Kiều Tây đang ngủ say bên cạnh, cô nhìn bồn vạn niên thanh trên bệ cửa sổ.
Chỉ còn năm ngày nữa là đến hôn lễ.
Nhưng cô không cách nào ngủ được. Lâm Anh Đào trở người, mặt hướng về phía Tưởng Kiều Tây. Cô biết sắp kết hôn, cô phải ngủ đủ giấc để da được tươi tắn.
“Muốn đi Quần Sơn à?” Một giọng nói trầm thấp ngái ngủ hỏi.
Lâm Anh Đào ngước mắt lên, phát hiện Tưởng Kiều Tây cũng thức giấc, đang nhìn mình.
Ngày 28 tháng 9, năm giờ chiều Lâm Anh Đào tan làm, sau khi tiễn hết các bạn nhỏ về, cô vẫy tay tạm biệt các đồng nghiệp, nhanh chóng chạy ra khỏi trường mẫu giáo, nhìn thấy chiếc xe Mercedes quen thuộc đậu bên đường.
Tưởng Kiều Tây đang ngồi ở ghế lái gọi điện thoại, nhìn cô lên xe. Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói với anh họ ở đầu bên kia điện thoại: “Quyết định đột xuất ạ, không đi, không nhìn một cái, em thấy đám cưới này sẽ có người bước vào lễ đường với mắt gấu trúc…”
Lâm Anh Đào ngồi vào vị trí phụ lái, rướn cổ qua, hôn mặt ông xã mình.
Tưởng Kiều Tây cười, anh nói với đầu bên kia điện thoại: “Hôm nay đi, mai là về, không có việc gì đâu ạ.”
Hồi nhỏ, Lâm Anh Đào một mình ngồi xe buýt đường dài từ Quần Sơn phải mất hơn bảy tiếng đồng hồ mới vào đến Tỉnh Thành. Bây giờ cô ngồi xe của ông xã Tưởng Kiều Tây, đi theo đường cao tốc liên tỉnh mới, chỉ mất bốn tiếng là đến Quần Sơn.
Hơn tám giờ tối, xe bọn họ tấp vào trạm dịch vụ dừng nghỉ trên đường.
Tưởng Kiều Tây đổ đầy dầu vào bình. Bọn họ xuống xe, nắm tay nhau đi vào nhà hàng trong trạm dịch vụ. Càng gần đến Quần Sơn, cảnh vật hai bên đường cao tốc càng ngút ngàn tầm mắt với núi non, cây cối xanh um tươi tốt. Trong màn đêm mênh mông bất tận, ngẩng đầu lên, những ngôi sao chi chít như muốn sà xuống đất. Lâm Anh Đào mở điện thoại lên, phát hiện trong nhóm hôm nay vô cùng yên tĩnh, không có ai nói chuyện. Cô phấn khích nói với Tưởng Kiều Tây, đợi lát nữa đến trạm thu phí Quần Sơn, sẽ chụp một tấm ảnh đăng lên nhóm: “Hù cho bọn họ giật nảy mình!”
Bọn họ đi vào khu phục vụ, định ăn một bữa cơm đơn giản. Tưởng Kiều Tây xem thực đơn, phát hiện trên đó có mỳ thịt bò, anh nhăn mũi, không muốn gọi cho lắm.
Lâm Anh Đào đi vào trong siêu thị mua nước.
Lúc này, xung quanh trạm dịch vụ cao tốc chỗ nào cũng có tài xế đường dài nghỉ ngơi, ồn ào nói chuyện phiếm. Lâm Anh Đào cầm hai lon Coca, cô phát hiện cho dù đã kết hôn cô vẫn thích uống đồ uống có ga, hiện tại đều gọi nó là ‘Phì trạch khoái lạc’ — “Chiều mai anh về lại trụ sở.”
(*Phì Trạch Khoái Lạc: Nhóm văn hóa mới nổi ở Trung Quốc, lấy sự béo tốt làm tiêu chuẩn hạnh phúc. Nếu như, buổi tối lý tưởng của bạn là nằm dài xem TV; chơi game ở công ty và bên cạnh là nước có gas cũng như snack – Người dùng Internet ở Trung Quốc đã cho ra đời cụm từ dành riêng cho bạn: Phì Trạch Khoái Lạc.)Lâm Anh Đào bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc đến kỳ lạ đang nói chuyện điện thoại ở bên kia dãy kệ.
“Hiện tại đang ở trong trạm dịch vụ trên đường cao tốc, sắp đến Quần Sơn —” Hắn xoay người lại, nhìn thấy Lâm Anh Đào: “Aaa..!” Hắn bất thần hét to một tiếng, lui về sau một bước, rõ ràng là bị dọa hết hồn.
Lâm Anh Đào ngước nhìn hắn, lông mày cụp xuống, cô há miệng, giống như thở dốc.
“Dư Tiều!!” Cô nhảy bật tại chỗ, cầm hai lon Coca không dám tin hô lớn.
Tưởng Kiều Tây đột nhiên nghe thấy tiếng động bên trong siêu thị, anh nhíu mày, đúng lúc này, tấm rèm nhựa sau lưng anh bị giở ra từ bên ngoài.
“Dư Tiều!” Chỉ thấy Đỗ Thượng đeo túi du lịch, miệng đắng lưỡi khô đi vào. Đỗ Thượng xốc lại túi: “Cậu mua cái gì mà lâu vậy!”
Hắn quay đầu qua thì nhìn thấy Tưởng Kiều Tây. Hai người loáng cái ngây người sững sốt, bốn mắt nhìn nhau.
Thái Phương Nguyên vừa tỉnh dậy trên chiếc giường rộng năm chục ngàn mét vuông* của mình, tay trái cầm điện thoại di động áp lên tai, tay phải dụi hai con mắt còn chưa mở lên nổi: “F*ck!” Hắn vọt xuống giường quờ tìm dép, lập tức đi thay quần áo: “Hai nhóm các cậu sao không ai kêu tớ hả?”
(*Là một câu trích trong bộ phim hài cổ trang kỳ ảo ‘Tây du ký lạ truyện’ của đạo diễn Khiếu Thú Dịch Tiểu Tinh.)Bên trong trạm dịch vụ, một cái bàn, bốn người chia ra ngồi hai bên, trước mặt là hai bát hoành thánh và hai bát mì sợi nóng hổi vừa mới được bê ra.
Dư Tiều gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, hỏi Lâm Anh Đào: “Không lo ở nhà chuẩn bị kết hôn, đến đây làm gì hả?”
Lâm Anh Đào cũng cong ngón tay gõ xuống mặt bàn, hỏi Dư Tiều và Đỗ Thượng: “Sao hai cậu không lo đi làm, đến đây làm gì hả!!”
Đỗ Thượng ngồi bên cạnh xì xụp ăn mì, hắn hỏi Tưởng Kiều Tây: “Cậu có cần giấm không? Không cần thì đưa tớ.”