Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 62: Ngoại truyện 2 Câu chuyện xoay quanh giấy đăng ký kết hôn

Cố Thần dừng lại: … Ha ha.

Sở Đằng Phi bắt đầu thấy lo khi bị Cố Thần nhìn chằm chằm như thế, dự cảm xấu càng lúc càng lớn.

Cố Thần nhếch môi: “Anh họ…”

“Hả?” Sở Đằng Phi run lên, toàn thân nổi da gà, cậu không thể chịu nổi khi nghe Cố Thần gọi mình là “anh họ”…

“Mấy bức tranh kia phiền anh rồi.”

Tôn Hạo Quảng cúi đầu ăn bánh kem trong yên lặng, tự mình tìm đường chết, có muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Cố Thần mới cầu hôn thành công, cậu chỉ hận không thể ở bên cạnh Sở Dư mọi lúc mọi nơi, đương nhiên cậu sẽ không lãng phí thời gian vì Sở Đằng Phi, đây là cách tốt nhất rồi.

Đợi đến khi tạm biệt Sở Dư, tìm cậu ta đánh đòn vẫn không muộn.

“Cái gì??” Sở Đằng Phi nghe Cố Thần nói thì đầu đau như sắp nổ tung ra, mấy món này bọn họ chuẩn bị từ sáu giờ sáng đến giữa trưa mới xong. Bây giờ chỉ một mình cậu làm thế thì… sẽ có án mạng đó.

Hơn nữa cậu thừa biết, nếu cậu mà làm rách một tờ…

Sở Đằng Phi nhắc Cố Thần, “Gì thế, tôi là anh họ của Sở Dư đó…”

Dám đối xử với anh họ Sở Dư như thế, không sợ cậu đây làm khó dễ hả?

Lẽ ra phải nịnh nọt cậu mới đúng.

Thôi được rồi, nịnh nọt chắc không có cửa, nhưng ít ra cũng phải đối xử tốt với cậu một chút chứ!

“Ừm.” Cố Thần híp mắt, ăn miếng bánh Sở Dư vừa đút, không thỏa mãn mà hôn cô một cái.

Ngọt lắm.

Sở Dư trừng cậu, gò má hây hây ửng hồng.

Biết bao nhiêu người đang nhìn…

Cố Thần ra vẻ đương nhiên cọ cọ lên mặt Sở Dư, chốc chốc lại hôn cô một cái, Sở Tiểu Dư nhà cậu đáng yêu quá ~~

Trừng cậu cũng đáng yêu phết ~~

Bị Sở Dư ngắt một cái cậu mới chịu dừng lại, cậu quay sang nhìn Sở Đằng Phi cất giọng đầy uy hiếp, “Không phải anh họ thì càng phải cố gắng vì em họ và em rể sao?”

Sở Dưp: …

Sở Đằng Phi nghĩ một lát, vẫn không cam lòng, “Hai người đã đăng ký kết hôn đâu… Vậy thì không tính là em rể của tôi…”

Tôn Hạo Quảng suýt nữa là phun bánh kem ra ngoài, cậu cố nuốt xuống, chỉ biết đỡ trán.

Câu này chẳng phải nói là tương lai bọn họ sẽ chia tay ư? Cái thằng chỉ số EQ âm này!

Quả nhiên, mặt Cố Thần đen còn hơn đít nồi.

Cố Thần nắm cổ áo Sở Đằng Phi lôi ra ngoài.

“Á… cứu tôi…”

“Anh Cố… Anh Cố… Em sai rồi mà…”

Mấy người còn lại bật cười ha ha vang vọng cả đình nghỉ chân, cười muốn bể bụng.

Chia buồn cùng cậu, thắp nến cho cậu.

Sở Dư cũng nén được bật cười.

Đến khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, “Hu hu! Em rể à!”

Vì nhiệt độ bên ngoài vẫn còn lạnh, nên lúc Cố Thần quay về thì lập tức ôm Sở Dư vào lòng, mấy anh em bọn họ đều là người tinh ý, ăn xong bánh kem rồi cũng không ở đây làm bóng đèn.

Sau đó bọn họ thuận tay kéo cả Sở Đằng Phi mặt mùi bầm dập, vui vẻ rời đi, từ xa mà vẫn còn nghe tiếng trêu chọc của cả đám, và cả tiếng xuýt xoa của Sở Đằng Phi.

“Ha ha ha, may mà cậu còn biết gọi em rể đấy ha ha ha!”

“Sao nay Sở Đằng Phi lại thông minh đột xuất thế ha ha ha! Không giống cậu tí nào!”

“… Biến!”

Tiếng cười đùa càng lúc càng xa, bên trong đình nghỉ mát dần yên tĩnh lại.

Không khí hạnh phúc bao phủ hai người, Cố Thần vuốt tóc Sở Dư, hôn lên tóc cô, “… Có muốn đi xem thử một vòng không?”

Sở Dư đang được cậu ôm vào lòng, nghe thấy thế thì gật đầu.

Cố Thần nắm chặt tay cô rồi nhét vào túi áo khoát của mình, sau đó dẫn cô đi.

Hai người cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ.

Hoa hồng trong vườn rất đẹp, ánh đèn khẽ chiếu xuống những cánh hồng đỏ tương, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng. Người ta có câu “Mỹ nhân dưới anh đèn” chính là đây, trong khung cảnh thế này, Sở Dư càng xinh đẹp động lòng người.

Hai người nhìn nhau ngập tràn tình ý, bầu không khí ngọt ngào như mật.

Không biết từ khi nào, hai người dừng lại, tiến sát lại gần đối phương.

Hai trái tim kề sát nhau, dịu dàng lại ngọt ngào.

***

Nhưng Sở Dư không ngờ rằng, Cố Thần luôn để tâm tới câu nói vu vơ của Sở Đằng Phi.

Lúc đưa Sở Dư về nhà cậu vui vẻ không thôi, nhưng một suy nghĩ khác lặng lẽ xuất hiện, nên lúc ăn cơm cậu có hơi thất thần.

Không có giấy đăng ký kết hôn, cậu không yên tâm cho lắm.

Ông Cố hừ hừ, “Tỉnh lại đi!”

“Đút cơm vào mũi luôn rồi, nghĩ gì mà thất thần thế.”

Cố Thần hỏi, “Ông nội, ông nói xem… có thể đổi số tuổi được kết hôn được không?”

“…” Ông Cố ngẩn người, râu vểnh cả lên, ông vỗ bàn cái rầm, “Thằng nhóc này!”

Còn muốn đổi cả luật, sao nó không bay lên trời luôn đi!

Thấy cách này không thành, Cố Thần chậc một tiếng, “Được rồi, không được thì thôi.”

Cậu suy nghĩ chuyện này thật lâu.

Đến hôm sau, Cố Thần vẫn bám lấy Sở Dư như cũ.

Nhưng cậu lại lấy đồ ra, đưa bút cho Sở Dư cầm, giả vờ không quan tâm, ánh mắt dời sang chổ khác, cậu hắng giọng, “Sở Tiểu Dư ~ ký tên đi ~”

“Cái gì đây?”

Sở Dư cầm lấy rồi mở ra xem, sau đó bật cười, “… Ký tên?”

Giấy đăng ký kết hôn được… làm bằng tay.

Vẽ giống y đúc, cậu ngồi cùng cô, nhưng hình như… nó vẫn không có hiệu lực pháp luật…

Chàng trai với hai tai đỏ ửng giả vờ nhìn trái ngó phải, giục cô, “Cậu quan tâm làm gì, mau ký đi!”

Đôi mắt Sở Dư tràn đầy ý cười…

Nhanh ký đi! Sao còn chưa chịu ký…

Đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì mà chỉ thấy ánh mắt cô vẫn còn đang nhìn cậu…

Nhịp tim Cố Thần càng nhanh, cậu quay đầu lại, “Sao cậu chậm thế, có ký tên thôi mà cũng lằng nhà lằng nhằng nữa!”

Ánh mắt Sở Dư lấp lánh, “… Sao mình phải ký?”

Cố Thần nhìn cô một lúc, thấy cô có vẻ như không đổi ý, cứ nhìn cậu cười cười.

Cậu bắt đầu kể lể, tủi thân nói, “… Anh họ cậu nói chúng ta không có giấy đăng ký kết hôn, nên tôi chưa phải là em rể của cậu ta.”

Không thèm gọi Đằng Phi mà gọi thẳng là anh họ cậu luôn rồi.

“Cậu ta còn bảo sau này chưa chắc hai chúng ta còn quen nhau!”

… Sở Đằng Phi nói vậy khi nào?

Cậu nói rồi mở nắp bút, chỉ chỗ cho cô ký tên, hoàn toàn không thấy có gì sai, lẩm bẩm nói, “Em rể của cậu ta rõ ràng sẽ là tôi ~”

Sở Tiểu Dư nhất định là của cậu.

Cậu hôn cô một cái rồi hỏi, “Đúng không?”

Sở Dư: …

Ý cười càng lúc càng sâu, nếu có một người như thế, biết rõ là ngây thơ nhưng vẫn muốn làm, toàn tâm toàn ý vì mình…

Cô không nói gì, nhưng lại chìu theo ý cậu, ký tên vào chỗ cậu chỉ.

Cố Thần nhìn chăm chú, vẻ mặt đắc ý gấp tờ giấy lại.

Ai nói cậu không có giấy hôn thú! Mau bước ra đây!

—— Xem cậu có lấy giấy kết hôn đập chết bọn họ không!