Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 66: Ngọt ngào đường mật

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Tưởng Sầm ngồi trên người Kinh Sở Dương, cảm nhận rõ ràng nơi nào đó của người dưới thân thay đổi, cậu trợn mắt một cử động nhỏ cũng không dám, giống như vật nhỏ bị chấn động, trong đầu không kiềm chế tự nhớ lại cảnh giúp Kinh Sở Dương lần trước. LQĐ

“Tiểu Sầm, anh muốn em.” Giọng Kinh Sở Dương khàn khàn, anh nhịn đã quá lâu, thật vất vả nhịn cho tới hôm nay, người yêu ngủ bên gối mình mỗi ngày, nếu còn nhịn tiếp nữa, anh cảm giác mình nhất định sẽ bị phế!

Tưởng Sầm không nói gì, động cũng không được, không động cũng không được, tuy cậu đã ở cùng một chỗ với Kinh Sở Dương nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghĩ, họ cũng sẽ như bạn trai bạn gái vậy, có chuyện ở phương diện kia, Kinh Sở Dương chưa từng ép buộc cậu nhưng không có nghĩa là anh không muốn, anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường.

Kinh Sở Dương dùng sức xoay người đè Tưởng Sầm xuống dưới người mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, không để cậu né tránh, tay leo dần lên cánh tay cậu, để mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau.

“Tiểu Sầm, cho anh được không?” Kinh Sở Dương nằm phục người xuống, hai người tiếp xúc càng gần, gần đến mức chỉ còn 1cm, hơi thở quấn quít một chỗ, anh có thể cảm giác người dưới thân căng thẳng, trái tim hai người đều đập thình thịch, không ai nói lời nào.

Tưởng Sầm im miệng không nói, cậu cảm thấy có lẽ mình nên thử bước tới bước kia, ở cùng một chỗ với Kinh Sở Dương vốn là một chuyện rất đỗi hạnh phúc, sao cậu có thể tàn nhẫn hết lần này tới lần khác khiến anh thất vọng? Nghĩ như vậy, ngón tay Tưởng Sầm giật giật, không được tự nhiên hất mặt, giọng càng lúc càng nhỏ, “Vậy anh nhẹ một chút.”

“Ừ.” Phảng phất như nhận được phần thưởng lớn lao, Kinh Sở Dương gần như muốn nhảy dựng trên giường, anh trịnh trọng cúi đầu hôn môi Tưởng Sầm, tay trượt tới eo cậu, tiến vào trong quần áo rộng thùng thình, ngón tay chạm vào làn da nhẵn nhụi, khẽ hạ xuống rồi kiên định vuốt ve.

Khó trách có người nói giữa người yêu làm chuyện này tốt đẹp nhất chính là hưởng thụ, lòng bàn tay Kinh Sở Dương phảng phất như bị làn da mềm mại hút chặt, khiến anh yêu thích không buông tay, anh chậm rãi dời lên trên, đang muốn chạm vào quả nhỏ màu đỏ kia, cả người đột nhiên bổ nhào về đằng trước, nằm trên một đống quần áo.

Bên dưới truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Tưởng Sầm –

“A a a! Kinh Sở Dương, anh đè chết em rồi!” Tưởng Sầm đột nhiên bị nhỏ đi, bị quần áo vùi lấp, trên người lại có một người nặng đè xuống làm cậu không thở nổi, suýt chút nữa nghẹt thở. Kinh Sở Dương cuống quít lật xuống, kéo Tưởng Sầm từ trong đống quần áo ra ngoài, cậu ngồi trên giường che ngực thở mạnh, ngước mắt đối diện với người trước mặt.

“Hic, tới thời gian của em.” Tưởng Sầm áy náy nói, cậu nhìn ra Kinh Sở Dương nhịn sắp nổ tung, nhưng cậu biến thành nhỏ như vậy, thật sự không cách nào giải quyết giúp anh.

Kinh Sở Dương đỡ trán, cơ hội không dễ dàng có cứ như vậy bay mất, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi nước, dùng nước lạnh giội tắt khí nóng toàn thân mình.

Nửa giờ sau, anh mang theo cả người mát lạnh trở lại giường, Tưởng Sầm chưa ngủ, anh nghiêng người nhìn cậu, đưa tay kéo cậu tới trước ngực mình: “Ngủ đi.”

Gò má Tưởng Sầm chạm vào cơ thể nóng hổi của Kinh Sở Dương, cậu duỗi bàn tay nhỏ bé chống lên ngực anh, ngửa mặt, trầm trầm nói: “Sở Dương, xin lỗi… Lần sau, lần sau…….”

Kinh Sở Dương nhíu mày, dù bận mà vẫn ung dung nhìn cậu: “Lần sao thế nào?”

Lời nói tới bên miệng Tưởng Sầm ngại không dám nói ra, cậu trừng mắt nhìn Kinh Sở Dương, người này biết rất rõ cậu có ý gì, còn bắt cậu nói ra miệng, cậu dùng lực đá anh một cái, xoay người không để ý tới anh nữa.

Hồi lâu sau, sau lưng truyền tới giọng khàn khàn của Kinh Sở Dương, “Nếu như tái phạm lần nữa anh sẽ không nhịn tiếp, Tiểu Sầm, em là của anh.”

Trong bóng tối, mặt Tưởng Sầm đỏ bừng, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Phim tiến hành quay đâu vào đấy, trong lúc này Trịnh Hải Dật còn nhận được không ít thông cáo và lịch quay phim, bây giờ tiếng tăm của Tưởng Sầm càng ngày càng lan rộng, muốn tìm cậu đóng phim ùn ùn kéo đến, hoàn toàn không chọn hết.

Kinh Sở Dương từng nói, đóng vai gì, đóng phim nhiều hay ít, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay Tưởng Sầm, cho nên Trịnh Hải Dật cầm những thông cáo và lịch hẹn quay phim tới studio, muốn để cậu xem qua rồi chọn lựa.

Trong lúc Tưởng Sầm quay phim xong nghỉ ngơi, cầm nội dung Trịnh Hải Dật đưa cho xem từng cái, có không ít bộ phim cậu có hứng thú quay, nhưng thời gian không phù hợp, sẽ trùng với bộ phim đang quay, chỉ có một bộ phim dân quốc, thời gian rất hợp, hai bên không ảnh hưởng nhau, nhưng có thể cậu phải chạy sô mỗi ngày.

“Em cảm thấy vẫn nên hỏi qua đạo diễn Minh Sâm.” Xem hồi lâu, Tưởng Sầm nhíu mày nói, dù sao lúc trước anh ta có yêu cầu tất cả diễn viên trong thời gian quay đều phải ở lại đoàn phim, nếu tự tiện nhận kịch bản khác, thì quả thực khôn tôn trọng anh ta, vì vậy cậu tìm Minh Sâm nói rõ mục đích tới.

“Trên nguyên tắc tôi không hy vọng trong lúc quay có bất kỳ diễn viên nào đồng thời nhận một kịch bản khác, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ.” Sau khi nghe xong Minh Sầm trầm giọng nói, “Nhưng tiếp theo chỉ còn mấy phân đoạn là có thể hơ khô thẻ tre rồi, thời gian này cậu chọn cũng được, nếu như cậu quyết định muốn quay tôi không can thiệp, có điều yêu cầu duy nhất là, không thể ảnh hưởng tới điến độ kết thúc công việc của đoàn phim, nếu không bất kể thế nào, sau này tôi sẽ không mời cậu đóng bất kỳ một tác phẩm nào của tôi nữa.”

Tưởng Sầm gật đầu lia lịa: “Được ạ, không thành vấn đề!”

Phim dân quốc cũng không phải một tập, anh ta dùng cách hiện tại đang lưu hành nhất, chia làm 5 tập quay, nội dung mỗi tập khác nhau, Tưởng Sầm chỉ quay tập đầu tiên, vai diễn là một con hát, hợp tác với nam diễn viên đang hồng Chu Thiệu Thành, diễn xuất anh ta thuần thục hơn Tưởng Sầm, mà lại lăn lộn trong giới đã lâu, trên người ẩn chứa hương vị đàn ông thành thục, là vai diễn sĩ quan không có lựa chọn nào tốt hơn.

Một nguyên nhân khác chính là, Chu Thiệu Thành là bạn của Kinh Sở Dương, danh tiếng không tồi, quay phim cùng anh ta sẽ rất thoải mái, không mệt mỏi.

Tuy diễn viên là con hát và sĩ quan, nhưng đây cũng là một bộ phim về cuộc chiến kháng chiến, hai người cũng không phải là người yêu làm vui mắt công chúng, mà là một đôi bạn tốt cùng ủng hộ nhau, thân là con hát tất nhiên Tiểu Liễu là một thành viên hạ đẳng, còn vai diễn của Chu Thiệu Thành là sĩ quan Lê Tiếu, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, về sau để báo thù cho ba mẹ bị quân địch tàn nhẫn sát hại, ngược lại Tiểu Liễu ngụy trang thành con hát, âm thầm thu thập tình báo truyền lại cho Lê Tiếu, cuối cùng hai người hợp tác với nhau báo thù cho ba mẹ, câu chuyện tập 1 kết thúc ở đây.

Nghe nội dùng thì cũng không phải là bộ phim quá xuất sắc, nhưng con người còn trẻ tuổi lại cố tình đầy nhiệt tình, phim lại mang chút máu chó, so với phim thuần khiết thì có vẻ đáng xem hơn, Chu Thiệu Thành tuấn tú, Tưởng Sầm đẹp trai, là lựa chọn tốt nhất cho diễn viên chính.

Kinh Sở Dương biết Tưởng Sầm đang quay lại nhận tiếp một kịch bản khác, mắt lộ vẻ lo lắng hỏi, “Tiểu Sầm, như vậy em mệt quá không?”

Anh không muốn cậu liều mạng như thế.

Ngược lại Tưởng Sầm khá thích thú, cậu cảm thấy có thể được nhiều đạo diễn khen ngợi như vậy là vinh dự của cậu, nếu như không cố gắng thì sao sợ phụ lòng fan thích cậu, nói tới đây Kinh Sở Dương cũng đành thỏa hiệp, nghe theo cậu.

Tập một <Thiết huyết> bắt đầu hừng hực khí thế quay, Tưởng Sầm quay xong cảnh quay lập tức ngồi lên xe công ty chạy tới đoàn phim này, lúc đến vừa vặn còn chút thời gian chuẩn bị, đối với nhân vật con hát này, trước khi quay cậu đã xem không ít phim cùng thể loại, học ít diễn xuất của diễn viên trong phim, còn đặc biệt luyện kỹ năng hát hí khúc, làm việc gì cũng đều cố gắng đúng chuẩn, hy vọng về mặt thị giác có thể làm người xem thuận mắt hơn.

Quay một cảnh xong, Tưởng Sầm đến bên ghế trống nghỉ ngơi, cảm giác điện thoại rung lên, cậu cầm điện thoại trên bàn chuyển qua cuộc gọi video, trên màn hình xuất hiện gương mặt mỉm cười của Kinh Sở Dương, trong thoáng chốc mệt mỏi vì quay phim liên tục mấy tiếng đồng hồ tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại sự vui sướng.

“Lát nữa anh có buổi tiệc xã giao, em kết thúc công việc đừng chờ anh, tự về nhà trước, nhé?” Giọng trầm thấp có từ tính của Kinh Sở Dương xuyên qua điện thoại bật ra khỏi miệng, có vẻ càng dễ nghe hơn.

Tưởng Sầm đồng ý, tỏ vẻ mình đã biết, rất nhanh lại tới cảnh quay của cậu, thời gian gọi video cho Kinh Sở Dương không nhiều lắm, cậu vội nói vài câu liền cúp máy tiếp tục tập trung vào quay phim.

Truyện chỉ post bên lequy,don. Trang khác là đồ ăn cắp mặt dày hơn thớt

Hai giờ sau, Tưởng Sầm kết thúc công việc về nhà, tiện thể cậu gọi điện cho Kinh Sở Dương, muốn tới khách sạn anh ở tìm anh, rồi cùng anh về nhà.

Kinh Sở Dương nhận được điện thoại nổi lên ý đồ xấu, bảo mọi người xung quanh phối hợp với anh, còn mình thì giả say, chờ sau khi Tưởng Sầm vào thì ôm eo cậu, tất cả trọng lượng cơ thể đặt trên người cậu, để cậu dìu mình ra ngoài.

Trên đường đi, Kinh Sở Dương dán trên người Tưởng Sầm, cầu hôn cầu ôm, một khắc cũng không rảnh rỗi, nhân cơ hội ăn không ít đậu hũ, anh lén lút cười trộm, tay không an phận sờ tới sờ lui trên eo Tưởng Sầm, không thể nào đắc ý hơn.

Cùng lúc đó, Thiệu Trạch ở nhà yên lặng đã lâu đang đứng trước mặt Thiệu Chính Hằng, nói từng câu từng chữ, “Ba, ba phải nghĩ cách giúp con, con không cam lòng nhường cơ hội cho Tưởng Sầm như vậy!”

Thiệu Chính Hằng bị hắn gây phiền phức, tiện tay gọi điện cho người đại diện của Thiệu Trạch là Triệu Khải gây áp lực, yêu cầu anh ta nghĩ cách để Thiệu Trạch một lần nữa đứng trước mặt công chúng, cứu vãn hình tượng.

Triệu Khải bị ép buộc bất đắc dĩ, đành phải nói, “Lúc trước là anh Thiệu quá cường thế, không bằng bây giờ giả vờ thảm hại, giả vờ đáng thương, chiếm được sự đồng cảm của người xem là được, thật ra còn fan yêu thích anh Thiệu còn rất nhiều.”

Thiệu Trạch nghe vậy trong lòng cũng cân nhắc, chưa tới mấy ngày, dưới sự sắp xếp của Triệu Khải, một lần nữa đứng trước màn ảnh, thay đổi hình tượng ngang ngược càn rỡ lúc trước, cả người khiêm tốn không ít, có một lần làm người ta nghi ngờ đây không phải là Thiệu Trạch.

Hắn sám hối với công chúng, tỏ vẻ sau này mình sẽ làm một người tốt, chuyên tâm cho tác phẩm, lần này hắn gây nên trận tranh luận ồn ào trên mạng vì hắn, trải qua sự cố gắng của Thiệu Chính Hằng, rốt cuộc cũng có một đạo diễn bằng lòng mời Thiệu Trạch làm diễn viên chính, quay phim mới của mình,

Trong lòng Thiệu Trạch cũng biết trong khoảng thời gian ngắn người xem không nhanh chóng tha thứ cho hắn như vậy, cho nên trong khi quay phim hắn cố ý tự vấp chân để mình bị thương, nhìn vết thương nghiêm trọng nhưng không đau, hoặc nói là vì cứu vãn hình tượng của mình, đau cũng đáng giá.

Quả nhiên, hắn vừa bị thương có không ít fan liền đau lòng, đều đứng ra nói vẫn yêu mến hắn như trước, tỏ vẻ vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ, Thiệu Trạch thấy mấy bình luận này, mấy ngày âm u liên tiếp rốt cuộc cũng có ánh sáng mặt trời.

Hắn sẽ không dễ dàng bị sa sút tinh thần như vậy, tất cả bị Tưởng Sầm lấy đi, hắn đều muốn giành lại!

Hết chương 66