Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê Hoắc Kham trầm mặc. Chương Hướng Duy ngước đầu. "Thầy Hoắc ơi?" Hoắc Kham khoác tay lên vai đứa nhỏ vỗ vỗ hai lần. "Nghe nói đêm nay cậu có cảnh, tôi ở khách sạn rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới xem thử" Chương Hướng Duy: "Vâng ạ" "Em chưa quay cảnh mưa bao giờ", cậu vò vò lỗ tai. "Không biết có thể diễn tốt hay không" Trước mắt Hoắc Kham hiện lên ánh mắt vừa nãy của đứa nhỏ, lông mày dựng đứng, em đối với nhân vật nghiêm túc chăm chú như vậy, sao mà không quay được, chỉ có tốt và hơn cả tốt thôi. "Quay cảnh mưa, không có gánh nặng hình tượng là được" Ánh mắt Chương Hướng Duy sáng lên. "Vậy thì em không có, em không có gánh nặng hình tượng" "Em không muốn bị định hình, có thể đột phá hình tượng của bản thân em chắc chắn đồng ý một trăm phần trăm, sau này mà có cơ hội, em còn muốn đóng nhân vật phản diện, tăng cân nè rồi hóa trang bị bỏng nè, vẽ cái bớt thật to nè, mang răng hô nè, gánh nặng hình tượng là cái gì chứ" Khuôn mặt Hoắc Kham giật giật. "Có ý nghĩ như này là rất tốt" Chương Hướng Duy đứng lên. "Thầy Hoắc, thầy có thể giúp em khớp thoại một chút được không?" Hoắc Kham gật đầu: "Chỉ đọc thoại, đừng đem theo cảm xúc, nếu không lúc quay thật sẽ không có đủ tinh thần" "Ò ò ò" Chương Hướng Duy hít sâu, tự mình dập bảng nhỏ giọng hô: "Action" Hoắc Kham: "...." Giết tui đi, đáng yêu quá. . Một hai phút sau, Chương Hướng Duy ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt càng ngày càng hồng. Hoắc Kham diễn Lộ Thành lông mày chay thành chữ "xuyên", toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm. *Chữ Xuyên: 川 Chương Hướng Duy khắc chế bản thân để không nhập diễn, đôi môi cậu nhẹ nhàng run cầm cập, há mồm hết nửa ngày, trong giọng nói đem theo cả tiếng nức nở: "Sư huynh, ngươi gạt ta...." Mới vừa nói xong mấy từ, đằng sau còn một đoạn chưa nói, nước mắt đã rơi xuống lã chã. Chương Hướng Duy vô tội mà trừng đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn. "Thầy Hoắc ơi, em muốn nói cho xong thoại, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống rồi" Hoắc Kham nhìn thấy mà đau lòng, không nhịn được kéo đứa nhỏ đến trước mặt, ôm lấy đôi vai đang run rẩy của cậu. "Cứ từ từ" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trần Hương Hương vèo một cái lùi lại ra ngoài. "...Xin lỗi, tôi đi nhầm, mọi người tiếp tục đi" Một giây sau cửa lại mở ra. Trần Hương Hương bình tĩnh tiến vào. "Thầy Hoắc, Tiểu Duy em ấy..." Hoắc Kham nâng mi mắt. Trần Hương Hương ngậm miệng. Hoắc Kham vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, hơi cong eo, tựa như chỉ cần một khắc sau sẽ hôn lên đỉnh đầu cậu. Trần Hương Hương hãi hùng khiếp vía, không dám thở mạnh. Chương Hướng Duy vẫn chìm trong tình cảm của nhân vật, vẫn chưa thể ngừng lại, không nhận ra tư thế này có vẻ mờ ám. Hoắc Kham lạnh nhạt nghiêng mặt sang bên: "Bảo Tiểu Lý sang trang điểm lại cho cậu ấy" "Em đi liền đây ạ" Trần Hương Hương ra khỏi phòng, bước chân dần dần chậm lại, không bình tĩnh nổi nữa, trong lòng đồng thời vang lên hai âm thanh, rống to giống như bị điên. Không bình thường, có uẩn khúc. Đường! Đường! Đường!* *Đường ở đây ý chỉ cp có hint, fan cp soi ra hint thì gọi là ăn đường. Lẽ nào giống như cô vẫn nghĩ, vậy phải làm sao bây giờ, thiên hạ đại loạn mất. Đường! Đường! Đường! Đạo đức nghề nghiệp cùng với bản năng cắn đường của fan cp đánh nhau tơi bời, cô khổ quá mà. . Chương Hướng Duy không biết rằng trợ lý của cậu đang vui đến mức muốn nổ tung, cậu vừa đến phim trường liền bắt đầu chuẩn bị. "Tiểu Chương, lát nữa cháu bắt đầu từ kia đi ra" Đạo diễn Vương chỉ vào cái ngõ cách đó không xa. "Lúc máy quay đầu tiên đưa đến, cháu phải cắt đứt túi máu trong miệng, máy quay của thầy Trương ấy, trong lòng cháu phải có tính toán..." Chương Hướng Duy nghiêm túc lắng nghe. Mưa rất lớn, hạt mưa không ngừng rơi trên mái nhà thành phố điện ảnh, nơi đã cho ra không biết bao nhiêu tác phẩm ưu tú, rơi trên sàn lát đá vang lên tiếng ầm ầm. Nhân viên công tác đều mặc áo mưa đứng xuyên dưới màn mưa, qua lại bận rộn. Đạo diễn Vương hi vọng cảnh này có thể quay xong lúc mười hai giờ đêm. Chương Hướng Duy tưởng ông lo lắng cậu không chịu nổi, kết quả đạo diễn Vương thốt lên: "Nếu mà muộn quá, mưa có thể nhỏ lại, hiệu quả không tốt" "...." Ô kê. . Trần Hương Hương che ô đứng ở phim trường chờ đợi, đạo diễn Vương hô cut một cái, cô liền đem theo khăn giấy với nước ấm chạy tới. Trên đầu và trên người Chương Hướng Duy không ngừng nhỏ nước, đồ diễn ướt nhẹp nặng trịch dính trên người, da dẻ vì ngâm nước mà nhăn hết lại. Quay nội cảnh hay ngoại cảnh mỗi cái đều có cách hành hạ khác nhau, đi đóng phim sao mà khổ quá. Chương Hướng Duy cao 1m77, Trần Hương Hương lại chỉ có 1m62, che ô cho cậu có chút khó khăn, cậu tự cầm ô để che, một tay còn lại lấy khăn giấy đắp lên trán. "Tiểu Duy, trang điểm của em bị trôi hết rồi, vành mắt đen sì" Trần Hương Hương đóng nắp bình nước lại. "Vào trong xe để chị Trương dặm lại cho em" Chương Hướng Duy lắc đầu một cái. "Trang điểm cần thiết cho cảnh vừa rồi đã vẽ xong rồi, cảnh sau hẵng để cho chị Trương vẽ lại" Một đoạn phim chia thành bốn cảnh quay, cảnh hồn bay phách lạc, cảnh ra vẻ thần kinh, cảnh trở nên điên cuồng, cuối cùng mới là cảnh hắc hóa, đạo diễn Vương muốn làm liền một mạch, chỉ quay một lần xong, thế nhưng lại yêu cầu rất nghiêm khắc. Khóc không đúng. Bước chân quá nhiều, góc độ không đúng. Khóc quá nhiều. Cảm xúc cũng bị quá. Các loại không đúng, gần tới một giờ mới qua được một cảnh. Những cái khác thì không tính, nhưng Chương Hướng Duy có chút nghĩ mãi không hiểu, trời mưa rất lớn, nước mắt cậu rơi xuống liền bị nước mưa cuốn trôi, đạo diễn Vương làm sao biết thời gian rơi nước mắt hai bên trái phải của cậu không đúng? Nói cậu không dựa theo thiết kế trước đó, lúc đang đọc thoại nước mắt rơi sớm, dặn cậu thu phóng tâm trạng phù hợp, ra nghỉ một chút. Chương Hướng Duy hắt hơi một cái, dưới mắt một mảng màu xanh. "Chị Hương Hương, chắc em phải quay muộn lắm" Trần Hương Hương thở dài: "Lúc chúng ta kí hợp đồng, không xác nhận thời điểm tan làm, chuyện này cũng không có cách nào, dù sao em cũng là người mới, không có công ty không có đoàn đội, chỉ có một mình trợ lí nhỏ bé như chị, việc bàn điều kiện này nọ cùng các đại lão rất phức tạp, điều kiện không tốt là vấn đề liên quan đến giá trị bản thân, chờ sau này em tốt lên rồi, không cần em phải nói đã có người vì em mà đề ra điều kiện, không dám bức ép em" Chương Hướng Duy an ủi nói: "Em hiểu mà, không sao đâu" "Một lần quay hết đối với em cũng có chỗ tốt, trạng thái của em đã ổn định, nếu chỉ quay một nửa rồi lại dừng, không trên không dưới, lần sau lúc quay lại, em cũng rất khó tìm lại cảm giác lúc đầu" Chương Hướng Duy đem khăn giấy bị thấm ướt xuống, đổi tờ khác đắp lên trán, không dám dùng khăn mặt lau đầu, sợ gây thêm phiền phức cho chuyên viên trang điểm, cậu khó chịu nhíu mày: "Chị Hương Hương, lưng em bị ngứa" Trần Hương Hương nói: "Ngứa ở đâu, chị gãi cho em, à nhầm, em đừng nhìn người ta như vậy, chị Hương Hương của em lỡ lời, lỡ lời, chị tìm cho em một chỗ, em tự gãi vậy" Câu chuyện đã bị xoay chuyển, cô cằn nhằn: "Thấy chưa, chị nói đúng chưa, vẫn cần có một trợ lí nam mà" Chương Hướng Duy chỉ muốn gãi ngứa, cậu cảm giác bản thân giống như một con cá mắc cạn, chỉ còn lại một hơi thở. . Trên gác phía đông nơi không có dựng cảnh, Hoắc Kham đứng ở cửa sổ gỗ hút thuốc, tối hôm qua lúc thay áo ngủ cho đứa nhỏ, hắn có kiểm tra một chút. Khắp cả người từ trên xuống dưới có mười ba chỗ to nhỏ bị bầm tím, còn có vài chỗ rách da, chân trái có một ngón chân không biết bị vật gì đè nặng tạo thành máu ứ đen ở móng chân. Tiến độ quay chưa được bao xa đã như vậy, đến lúc quay xong sợ là chỗ nào cũng bị thương mất. Đi tìm diễn viên đóng thế chuyên nghiệp là việc phải đặt lên hàng đầu. Hoắc Kham hơi nhắm mắt nhả khói, đứng ở góc độ nếu đổi thành một diễn khác, mấy chuyện này đều là chuyện thường tình, đổi thành tiểu bối khác, hắn cũng đều không để tâm, thậm chí vì lo lắng cho tương lai, hồi hắn còn trẻ đều dốc lòng phấn đấu, có tí khổ đấy chẳng tính là gì, thân là diễn viên nếu không chịu được cùng với không có tinh thần kính nghiệp, vậy không cần diễn nữa. Nhưng đến bé cưng của hắn, Hoắc Kham chịu không được, đúng là mắc bệnh tiêu chuẩn kép. Hoắc Kham nặng nề nhả ra một hơi. "Sao lúc chọn kịch bản, tôi lại chọn phim cổ trang võ hiệp?" An Lợi phối hợp với thằng bạn già trong bụng một bầu nước đắng. "Không phải là do nói cậu ấy có giấc mơ thành đại hiệp à?" "Ừ nhỉ" Hoắc Kham nói: "Thực hiện giấc mơ không dễ, đều phải nếm trải chút khổ sở" "Đến lúc hoàn thành rồi, sau đó sẽ không cho em ấy nhận phim cổ trang nữa, quá mệt mỏi, những cảnh chiến đấu cũng dễ bị thương, không an toàn" An Lợi lườm một cái, cậu không cho thì không nhận chắc? Chờ đứa nhỏ kia đồng ý hẹn hò với cậu, còn không biết là ai quản ai đâu. "Lão Hoắc, cậu nói xem có phải cậu tự tìm ngược không?" An Lợi than một tiếng: "Không đành lòng thì đừng xem nữa, lại còn nhất định phải đến phim trường làm gì" Hoắc Kham cắn cắn thuốc, cau mày. "Cậu không hiểu" An Lợi: "..." May mà tui không hiểu á, tui cũng không muốn bị ngu đâu. Bên ngoài đều biết