Beta: Huyền Xe đi đến phía ngoài nhà tang lễ, Chương Hướng Duy xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, các nghệ sĩ trong giới lục tục xuống xe, ai cũng đều được vệ sĩ hộ tống, vội vã đi vào trong. Ngoài sân là fan của Chu Nhất Tâm, một biển người mênh mông, mọi người đều mặc đồ đen, đứng im lặng. Chương Hướng Duy cảm thán trong lòng, theo đuổi thần tượng là theo đuổi cái gì? Có rất nhiều câu trả lời khác nhau. Là ánh sáng, là giấc mơ, là sự tốt đẹp, là tín ngưỡng, là món ăn tinh thần, là tinh thần tích cực hướng về phía trước, là một bản thân đầy nhiệt thành yêu cuộc sống... Rất nhiều thứ. Tuy rằng fandom càng ngày càng loạn, nhưng đối với nghệ sĩ và fan, người theo đuổi giấc mơ và người mang trên mình giấc mơ, thực ra mối quan hệ giữa hai bên có thể cân bằng hài hòa. Chỉ cần nắm chắc điểm mấu chốt. Chương Hướng Duy nằm úp trên cửa sổ xe: "Chị Hương Hương, em thấy cô Tưởng đi cùng với nhóm chế tác của ." Trần Hương Hương đang nhắn tin: "Chắc họ vừa đụng mặt nhau đấy." "Chắc vậy ạ." Chương Hướng Duy nói, "Đây là vòng hoa của những người không tới gửi tặng này." Trần Hương Hương vừa bấm điện thoại vừa nói: "Kẹo mà chị đặt giúp em, gửi luôn tới Tân Ngu hay là đợi đến lúc ra khỏi sân bay thì đi lấy?" Chương Hướng Duy kinh ngạc nói: "Mua nhanh thế ạ?" Trần Hương Hương gật gật đầu, trong lòng cô thầm nhủ, không chỉ là mua, còn là hai loại giấy gói kẹo màu hồng và lam đây em. Em trai à, chị cũng không dễ dàng đâu. "Xe của thầy Hoắc đến.", Trần Hương Hương đột nhiên nói. Chương Hướng Duy lập tức ngó đầu sang hướng khác: "Vậy chúng ta xuống thôi." Chỗ dừng xe cách hiện trường không gần lắm, hai bên đều có hàng rào rất dài, được bảo vệ nghiêm ngặt. Bên trái Chương Hướng Duy là vệ sĩ, bên phải là chị Hương Hương, bên cạnh chị Hương Hương là hai trợ lý, Phương Viên, An Lợi, tiếp đó là Hoắc Kham, Chu Văn và vệ sĩ. Cho nên giữa hai người họ cách nhau sáu người khác, là khoảng cách tương đối an toàn. Một tay Hoắc Kham đút trong túi, một tay cầm điện thoại gọi điện, quần đen áo đen, gương mặt lạnh lùng. Chương Hướng Duy mắt nhìn thẳng đi về phía trước, không dám quay đầu nhìn về phía Hoắc Kham dù chỉ một chút, cậu sợ bị fan cp soi được. Yy* trong trường hợp này là không đúng, là đường dính máu, nếu bọn họ phát đường, sẽ bị người có tâm địa xấu xa bịa đặt nói "show ân ái trước mặt người chết". *yy: ảo tưởng, tự suy diễn. Tội danh này rất lớn. Chương Hướng Duy thẳng lưng, mong đi vào trong nhanh một chút. Bỗng nhiên từ đám người đứng ngoài rào chắn vang lên một tiếng hét lớn: "Anh Kham! A a a a! Anh Kham em yêu anh!" Bước chân Hoắc Kham dừng lại, hắn mím môi nghiêng đầu nhìn, vẻ phiền chán toát ra từ đôi chân mày đang nhíu lại của hắn khiến người ta không rét mà run, vừa lạnh lùng lại nghiêm nghị. Không khí bốn bề đều ngưng lại. Trong lòng người hâm mộ của Chu Nhất Tâm cũng thoải mái hơn. Tư sinh không phải là fan, là rác rưởi, trò đùa của đám phế thải ấy, không cần phải giận chó đánh mèo mà đánh đồng fandom Quả Cam của thầy Hoắc, và càng chẳng liên quan đến bản thân hắn. Hoắc Kham tắt điện thoại đưa cho An Lợi, nhóm người tiếp tục yên lặng đi về phía cửa, bọn họ nhìn thấy những nghệ sĩ khác cũng không thể dừng lại hàn huyên đôi câu được. Đây không phải lúc để trò chuyện. Lúc Chương Hướng Duy đi ra lập tức đeo mũ và khẩu trang lên, cúi thấp đầu rời đi. Khi người chủ trì nói về cuộc đời của Chu Nhất Tâm, cha mẹ của cô khóc nức nở. Chương Hướng Duy nghĩ đến ba mẹ mình, cậu một lòng muốn theo đuổi giấc mơ, muốn làm nghệ sĩ, muốn diễn thật hay, chẳng hề nghiêm túc nghĩ xem ba mẹ mình sẽ phải chịu đựng những cái gì, tổn thương nhiều hay là ít. Nhưng thực tế là gì, cậu đã nghĩ rồi, giờ cậu chưa đủ mạnh, nhưng cậu đã bước vào vòng tròn này rồi, chuyện cậu có thể làm chính là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ tốt bản thân mình, không để ba mẹ lo lắng, cũng là để bảo vệ tốt ba mẹ, không khiến bản thân lo lắng. Mắt Chương Hướng Duy hơi sưng, trên mặt cũng là vẻ khó chịu, nếu bị chụp phải sẽ lại phải mất công giải thích, cậu đành phải che đi. Nhanh chóng leo lên xe, Chương Hướng Duy vừa ngã ngồi lên ghế đã nhận được tin nhắn của Tưởng Di. Không lâu sau, cậu ngồi ở trước mặt nữ thần của mình, vẻ mặt mờ mịt: "Cô Tưởng, sao lại tìm em vào lúc này ạ?" Tưởng Di nhận đồ uống từ tay Trần Hương Hương: "Bây giờ nhóc hot quá mà, chị muốn tìm nhóc cũng khó nữa." Lát nữa cô phải ra sân bay luôn, chỉ có thể nắm bắt một xíu thời gian xen kẽ này thôi. Thực ra hôm nay có thể chỉ tặng vòng hoa, không cần tự mình đến, nhà cô với nhà Chu Nhất Tâm vẫn luôn như nước với lửa. Chu Nhất Tâm chết rồi, cô càng bị kéo sâu vào để hắt nước bẩn. Nhưng cô vẫn tranh thủ thời gian để đến đây, không phải làm ra việc này để cho người khác nhìn, chỉ là cô thấy mình phải đi thôi. Hoạnh họe nhau lâu như vậy, bây giờ đối thủ đi rồi, thật sự có chút không quen lắm. Chương Hướng Duy nhìn Tưởng Di dùng tay xé nắp, còn định không thèm quan tâm hình tượng mà cho lên miệng cắn, cậu yếu ớt giơ tay ra chỉ chỉ: "Có ống hút ạ." Tưởng Di nhìn thoáng qua, ồ ở ngay bên tay cô, cô thất vọng thở dài: "Già rồi." Chương Hướng Duy: "..." "Tiểu Hướng Duy, chị lên xe nhóc đều bị truyền thông chụp lại rồi, sẽ có hai lời giải thích có thể dùng đến, một là ôn chuyện cũ sau khi đóng máy," Tưởng Di uống nước nói, "Một cái nữa là bày tỏ ý muốn tái hợp, căn cứ vào phương hướng bộ phim tiếp theo của chị, nhóc đã bị nhét cho miếng bánh này rồi, bản thân nhóc vốn rất sát với nhân vật người em trai kia, nếu không tranh thủ đám fan nhà khác lại bôi đen nhóc." Chương Hướng Duy cười nói: "Không sao ạ." "Nhưng mà, không phải là vai đó đã ký với diễn viên khác rồi ạ?" Tưởng Di nói: "Vẫn là tin giả." Vẻ mặt Chương Hướng Duy cực kì kinh ngạc: "Còn chụp cả ảnh đi tập múa mà ạ, nói là đi cảm thụ cuộc sống của nhân vật, chuẩn bị tiến vào đoàn phim." Tưởng Di hừ lạnh: "Bố khỉ!" Một khắc sau cô lại dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay thiếu niên: "Đừng sợ, chị không nói cưng đâu." Bé gay Chương Hướng Duy run rẩy một chút, sức mạnh của đại mỹ nhân không phải để đùa đâu. "Vậy chuyện đó là thế nào ạ?" "Cậu đó đi gặp tình nhân, chẳng qua là lấy vụ phim để che đi thôi, thật giả lẫn lộn." Tưởng Di khinh thường nói, "Nhà tư sản muốn nhiệt độ, càng cao càng tốt, đương nhiên là sẽ không đứng ra giải thích rồi." Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Vậy cậu ta đối với tình nhân cũng tốt ghê, còn tới tận trường học tìm." Tưởng Di hai tâng nâng cằm, vẻ mặt u mê: "Oa, Hướng Duy không hổ là người làm việc lớn, sự chú ý luôn đặt ở những điểm lạ ghê." Chương Hướng Duy: "..." Tưởng Di nhìn bên ngoài nhà tang lễ, đột ngột đổi đề tài: "Cũng không biết ngọn cỏ cuối cùng đè ép cô ấy là gì, nhưng người này thật là dễ đổ vỡ quá, thôi mỗi người đều có số mệnh của mình." Chương Hướng Duy đang định tiếp lời, lại bị cô cắt ngang. "Đúng rồi, tí thì quên việc chính.", Tưởng Di lấy kịch bản từ trong túi ra, "Nhóc mau xem đi, có vấn đề gì thì nhắn cho chị, chị thấy thì sẽ trả lời, quyết định xong báo chị nhé." Chương Hướng Duy nhận kịch bản cầm ở trong tay: "Em thấy trong danh sách đêm từ thiện không có tên chị, tại sao chị không đi ạ?" "Năm nay không đi được rồi." Tưởng Di vén mái tóc dài, cười nói, "Phải về ở cùng với người trong nhà." Nói xong thì bắn tim với cậu: "Chị đây sẽ xem phát sóng trực tiếp đó, đừng mất bình tĩnh, biểu hiện tốt chút nha, yêu cưng." Chương Hướng Duy nhìn theo Tưởng Di bước xuống xe, trước mắt vẫn hiện lên ánh mắt của cô khi nói sẽ xem trực tiếp, trong đó có sự kích động, phấn khởi, có có một cảm giác rất khó hình dung, giống như đã từng thấy ở đâu đó. "Chị Hương Hương, cô Tưởng thật sự...khá là thoải mái nhỉ." Trần Hương Hương một lời khó nói hết, ở trong lòng thầm nói, nhìn chị ta thì có thể chỉ là yêu thích đứa nhóc đáng yêu. Hoặc là thực ra đang trên con đường theo đuổi cp. Bởi vậy mới có thể chăm sóc đặc biệt với đứa nhỏ như vậy. Nếu không vô duyên vô cớ làm vậy để làm gì, tâm địa bồ tát à? Hay sống như một đóa hoa bác ái, đừng đùa nha, giới giải trí không tồn tại thứ đó đâu. Sau khi xe khởi hành, Trần Hương Hương lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho cậu: "Tiểu Duy, thầy Hoắc, cô Tưởng, thầy Hách, ba người bọn họ đều đi một con đường." Chương Hướng Duy lật qua lật lại kịch bản, ba mươi sáu tập, không dài cũng không ngắn: "Gì ạ?" Trần Hương Hương đánh giá tổng quát một cách khách quan: "Con đường một diễn viên có lưu lượng." Chương Hướng Duy sững sờ, đúng là như vậy, họ có nhan sắc lại có kỹ năng, tài năng cũng đặc biệt, mà lại nỗ lực hơn người. Trên điện thoại nhảy thông báo có tín nhắn, cậu mở ra nhìn. -Lấy kịch bản rồi à? Chương Hướng Duy chụp ảnh quyển kịch bản gửi sang: Em định hết đêm nay sẽ xem xong. Rồi lại gửi một nhãn dán nhảy nhót vui vẻ. Thế là kho nhãn dán của Hoắc Kham lại nhiều thêm một bộ. Chương Hướng Duy về khách sạn xốc lại tinh thần, đến chiều mới sang Tân Ngu. Cậu đổi bộ trang phục đen xì lúc đi tham dự tang lễ thành một cái áo T-shirt, quần bò, đi giày bóng rổ, tóc không tạo kiểu, mái tóc mềm mại rủ xuống, toát lên vẻ dịu ngoan sáng sủa. Chẳng giống một người mới đang bạo hồng, chỉ như một học sinh mà thôi. Hơn hai giờ, nắng mùa thu cực kì thoải mái, đám nhân viên đang rệu rã mệt mỏi chây ì. Bỗng trong nhóm có thông báo, người đến rồi, bọn họ lập tức chỉnh đốn tinh thần, giả vờ ngồi trước máy tính bận rộn gõ gõ chẳng biết là đang làm gì. Kẹo đựng trong hộp, cái loại hộp nhỏ nhỏ dùng trong dịp kết hôn ấy, mặc dù là màu đỏ xanh và có hoa văn, không phải đỏ sẫm truyền thống, trên mặt cũng chẳng có cô dâu chú rể, nhưng cầm lên vẫn thấy nóng phỏng tay đấy. Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn Trần Hương Hương lần thứ N. Trần Hương Hương vẻ mặt vô tội. Chương Hướng Duy yên lặng ngẫm nghĩ, sao cứ cảm giác như đang đi phát kẹo cưới vậy. Với cả nhân viên của Tân Ngu, đồng nghiệp mười năm tới đây của cậu, tại sao ai cũng đứng lên, giơ hai tay ra nhận, còn trịnh trọng nói lời cảm ơn với cậu vậy. Tình hình này có gì đó sai sai. Nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng đáng được chào đón long trọng vậy hả? Chương Hướng Duy giả vờ bình tĩnh phát kẹo xong, xong xuôi liền muốn đi tìm người trong lòng của mình để bày tỏ hết ra, cậu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã xông vào phòng. Lúc tỉnh táo lại thì xoay người chạy về phía cửa. "Quay lại." Hắc Kham chẳng còn lòng dạ nào nói chuyện với Chu Văn và An Lợi, hắn nhanh chóng đuổi hai người ra ngoài, An Lợi đi ngang qua người đứa nhỏ, quay đầu nhìn cậu, còn chưa nói gì, sau lưng đã bị chọt một cái. Chỗ đấy là điểm mẫn cảm của y, tí nữa thì y lỡ miệng văng tục luôn rồi. Chu Văn tựa như không phát hiện An Lợi nặng nề hừ một tiếng, anh xoay nhẫn ngọc, lướt qua người y đi ra ngoài. An Lợi gãi mạnh chỗ bị chọt, đi theo sát phía sau. Chương Hướng Duy cũng muốn đi. Bây giờ hình như vẫn chưa thích hợp để nói hết mọi chuyện, cậu kiềm chế cảm xúc không tốt lắm. Sau lưng vang lên thanh âm bình thản của người kia: "Phát kẹo xong chưa?" Nhắc đến chuyện này, Chương Hướng Duy theo bản năng xoay người lại, lời chưa kịp nói ra đã bị cắt ngang: "Sao mặt lại đỏ thế?" "..." Chương Hướng Duy muốn nói lại thôi, "Em thấy là, khụ, hộp kẹo có chút chút giống như là quà cưới vậy." Lúc nói ra câu này, cậu nhìn người đàn ông kia không chớp mắt, cố gắng tìm ra điểm gì đó. "Vậy à?" Hoắc Kham nhíu mày: "Kẹo là do trợ lý của em chuẩn bị, tôi không rõ lắm." Chương Hướng Duy sững sờ chớp chớp mắt, hóa ra là vậy, là chị Hương Hương mua. Cậu nản lòng chùng vai xuống: "Em thấy không ổn lắm, em phải mua cái khác mới được." "Không sao, đều là kẹo thôi mà." Hoắc Kham không chờ đứa nhỏ trả lời đã nói: "Kịch bản đâu? Có cầm theo không?" Chương Hướng Duy bị hắn dẫn dắt, cậu đặt balo lên bàn làm việc: "Thầy muốn xem bây giờ ạ? Buổi chiều thầy không có lịch trình ạ?" Hoắc Kham nói: "Hoãn lại rồi, từ bây giờ đến tối tôi đều rảnh." Chương Hướng Duy nhìn hắn nửa ngày, tim đập thình thịch: "Vậy ăn cơm chung được không ạ?" "Được." Hoắc Kham đứng dậy từ bàn làm việc: "Máy tính cho em dùng, chơi game hoặc xem thử video của đêm từ thiện Tranh Hi đều được, thử tìm hiểu quy trình một chút, trong lòng có chuẩn bị, ngày mai sẽ bình tĩnh hơn chút." Chương Hướng Duy đứng im: "Máy tính của thầy em có thể dùng ạ?" Hoắc Kham quăng cho cậu một ánh mắt, có gì mà không thể, em dùng thế nào cũng được. Video về đêm từ thiện search một tí là ra. Trước đây Chương Hướng Duy không để ý, giờ nhìn lại cậu mới biết là quay trực tiếp. Đầu tiên là các đại lão, sau đó là các minh tinh, đi một đoạn thảm đỏ rồi mới tiến vào. "Thảm đỏ dài ghê ạ." Chương Hướng Duy lấy điện thoại mở phần ghi chú: "Em tự đi một mình ạ?" Hoắc Kham nhìn kịch bản, chẳng thèm nhấc mí mắt: "Tôi đi với em." Ngữ khí của hắn hời hợt, giống như cảm thấy chẳng có gì quá quan trọng cả, cứ như đang nói chuyện phiếm vậy. Chương Hướng Duy ngây người, điện thoại bên cạnh vang lên, cậu liếc nhìn, vẻ mặt tỏ ra bất ngờ. Là Lâm Kỳ gọi. Chu Nhất Tâm đi rồi, công ty vẫn còn túm lấy cô để tạo chủ đề, đám blogger cũng chẳng buông tha, mỗi ngày đều đổi hết trò này đến trò kia để tổn thương cô. Lợi dụng người đã qua đời để hoàn thành KPI của mình. Ngoài vụ show giải trí Thượng Tinh kia, trên mạng toàn là các sứ giả chính nghĩa đi công kích các nữ nghệ sĩ, weibo của Lâm Kỳ cùng công ty cũng không tránh khỏi tai ương, họ nói cô chắc là vui vẻ lắm, bây giờ tài nguyên của Chu Nhất Tâm đều là của cô rồi. Đạp lên mạng người để đi lên, chúc mừng, chúc mừng. Mà công ty của cô im ắng như đã chết vậy. Chương Hướng Duy nhận điện thoại, câu đầu tiên là: "Tại sao cậu kí với Bách Sách?" Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu, giọng Lâm Kỳ bình tĩnh: "Tớ chỉ đang tìm công ty tốt nhất cho mình thôi." Chương Hướng Duy im lặng một lát: "Ký mấy năm?" Lâm Kỳ nói: "Năm năm." Chương Hướng Duy thở ra một hơi, năm năm, cũng không quá dài. Nếu có nhiều hoạt động, thời gian sẽ trôi rất nhanh. Lâm Kỳ nói: "Lúc ở nhà tang lễ, tớ định nói chuyện với cậu một lát, nhưng quản lý không đồng ý." Chương Hướng Duy nghiêng người về phía trước, đủ xa để uống cốc nước trên bàn: "Đoàn đội của Chu Nhất Tâm có phải bây giờ đưa cho cậu không?" Lâm Kỳ thoải mái nói cho cậu tin tức còn chưa công bố: "Là ý của công ty." Chương Hướng Duy hít sâu một hơi: "Vậy cậu sẽ lại bị mắng." "Tớ đã có chuẩn bị." Lâm Kỳ bỗng nhiên gọi: "Chương Hướng Duy." Chương Hướng Duy ngây người. Lâm Kỳ trịnh trọng nói lời xin lỗi: "Cậu yên tâm, công ty đã đồng ý với tớ sẽ không đem quan hệ của chúng ta ra để marketing." Chương Hướng Duy đang muốn lên tiếng, tay cầm cốc bất chợt run lên. Toang, hôn gián tiếp mất rồi. Cậu chột dạ liếc nhìn người đàn ông kia, hắn chưa phát hiện, cậu mau chóng đặt cốc lại chỗ cũ. Chương Hướng Duy dời lực chú ý đi chỗ khác: "Cậu vẫn sẽ nhập đoàn như thường lệ chứ?" "Ừm." Lâm Kỳ khẽ cười, "Cũng không biết chúng ta còn có cơ hội hợp tác lần nữa hay không, đoán chừng là tỉ lệ hơi thấp, cùng nỗ lực tiến lên thôi." Chương Hướng Duy: "Công ty có can thiệp vào việc nhận phim của cậu không?" Lâm Kỳ: "Không có can thiệp." Chương Hướng Duy: "Nếu có thì sao?" Lâm Kỳ: "Vậy thì hẳn là có ý đồ khác." Bên tai Chương Hướng Duy ong ong một hồi, đột nhiên cậu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha. Cho nên là... Thầy đang có ý đồ gì? Có phải có ý đồ với em không? Chương Hướng Duy nhíu mày, hai mắt hơi híp lại, gay, ông chú già, bạn nhỏ, dùng ba từ khóa này, là có thể có một quyển đam mẽo rồi. Cực kì đơn giản. Chương Hướng Duy cúp máy xong đặt điện thoại lên mặt bàn, "bộp" một tiếng, đứng lên cứ như quyết tâm đi đặt lễ đính hôn vậy, cậu đi về phía đối phương. "Duy Duy, kịch bản này..." Hoắc Kham ngẩng đầu. Chương Hướng Duy chấn kinh quá mức, bước chân lảo đảo, ngã nhào về phía trước. Hoắc Kham vội vàng ném kịch bản đi, đỡ lấy đứa nhỏ. Đồng thời mặt không cảm xúc giả vờ ngã ra theo quán tính, hắn ôm đứa nhỏ hơi dựa vào sopha, khiến cậu cưỡi lên trên người mình. Chương Hướng Duy mặt đỏ rực, vô cùng ngượng ngùng, nhưng lại không muốn đi xuống, cậu muốn nhìn xem "Hoắc đại ca" có ngóc đầu dậy hay không, thôi cưỡi thêm giây nào hay giây đấy vậy. Cậu rũ mắt căng thẳng hoảng hốt, trong lúc vô tình lại nhìn thấy thứ gì đó trên ghế sopha, cậu đưa tay kéo nó ra, là một cái ba con sói* chưa bóc. *Ba con sói = Bao cao su: nguyên gốc viết tắt là tt. "..." Hoắc Kham: "..." Đây là bất ngờ nho nhỏ mà An Lợi nói ấy hả? Xem ra y không cần tiền thưởng nữa rồi. Chương Hướng Duy nhìn hắn. Hoắc Kham nói: "Không phải của tôi." Chương Hướng Duy không nói lời nào. "Thật sự không phải, quá bé không vừa đâu.", Hoắc Kham cong cong môi, "Thầy Hoắc là size XXL cơ, em được gặp ở nhà vệ sinh bệnh viện rồi còn gì." Chương Hướng Duy nói thầm trong lòng, đó là mơ thôi, tỉnh rồi em chưa thấy bao giờ. Cậu liếc nhìn bcs bé nhỏ, lại nghĩ xem size XXL là bao nhiêu, đầu óc hơi hơi bay xa, trong nháy mắt đó da đầu chợt tê rần, tứ chi cũng run rẩy. Là tui làm phiền rồi. __________________________ Thanh: rồi chừng nào chúng bây yêu nhau :) editor sốt ruột quá ròi đó. P.s: mấy chương gần đây chưa beta nha mn, thấy lỗi thì cmt nhé. Hiu hiu mn lười cmt quá nha, cmt đi cho mình có động lực nào :(( cố lên sắp hoàn ròiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii