Beta:Huyền Chương Hướng Duy đi chuyến bay sớm nhất từ thành phố B về thành phố C, gấp rút gặp mặt với đạo diễn và nhà sản xuất của , quay thử, ký hợp đồng, khởi quay, tiến tổ. Một loạt chuyện xảy ra ở đầu tháng mười một như bụi trần lắng xuống với tốc độ tựa gió thổi. Quần chúng ăn dưa bị tiến trình làm việc này làm cho trở tay không kịp, chưa hồi phục tinh thần thì quả dưa đã rụng mất tiêu, không còn nữa. Nhân vật em trai trong bộ phim này là người có nhiều sóng gió nhất, lúc thì yêu sách nói là người này, lúc thì lại có tin tức tiết lộ là người kia, có lúc có ảnh sân bay người nọ, một lúc sau lại có tiểu thịt tươi kia bị chụp ảnh đoán là đi học thêm để nhập vai nhân vật. Mãi đến ngày truy điệu của Chu Nhất Tâm tin đồn về Chương Hướng Duy mới được truyền ra, cuối cùng kết quả đúng là cậu thật, những nhà khác không liếm được miếng bánh ngon này phát rồ trên weibo. Người qua đường lại được định hướng sẵn, cho rằng đã chọn Chương Hướng Duy diễn từ trước, những người khác cố tình chen vào để xào nhiệt độ. Nhà Chương Hướng Duy lấy ít địch nhiều, không chút hoang mang mà bình tĩnh đối phó. Phía fan CP thì ở bên ngoài hỗ trợ report, trong nhà thì hết lời khen ngợi chúc mừng đệ đệ nhận được kịch bản tốt. Fan nhà Hoắc Kham cũng chẳng thèm nhân cơ hội mà giẫm phía Chương Hướng Duy một nhát, bọn họ còn chẳng thèm liếc mắt, họ mệt rồi, lí do á, lí do thì không muốn nói đâu. Phía Tưởng Di thì không có động thái gì. là bộ phim truyền hình chính kịch niên đại cũ mà chị Di nhà bọn họ ngẫu nhiên chọn trúng, là nữ chính nhất phiên, dàn diễn viên phụ cũng khá ổn, cực kì tốt. Nên Chương Hướng Duy thế nào bọn cũng chẳng để tâm lắm, dù sao cũng không phải là nam chính, bọn họ chì cần đề phòng người diễn nam chính kia muốn dây dưa xào nhiệt độ là được. Còn phía fan nguyên tác, bọn họ không muốn xem cãi nhau nữa, khoảng thời gian này xem phát ngán rồi, bây giờ đã ấn định người diễn, diễn viên diễn vai hai chị em này cũng phù hợp với tưởng tượng của bọn họ. Những người khác phần lớn đều là diễn có năng lực, cũng có rất nhiều lão làng tham gia, quá ổn luôn, không còn cầu mong gì khác. Vở kịch cấp độ sử thi của đến đây là hạ màn. . Bộ phim này chủ yếu quay ở thôn Phùng Gia, thị trấn Hoàng Thạch, thành phố T, đoàn phim đã tìm địa điểm này để quay từ lâu. Rời xa phố thị phồn hoa, cuộc sống chậm lại, nơi nơi đều là mùi vị của sự giản dị chất phác, thích hợp để tu tâm. Chương Hướng Duy tiến tổ cùng ngày với hai diễn viên nhỏ nữa, vào sớm trước một tuần, công bố ra bên ngoài thì là dành thời gian để thả lỏng thích ứng với hoàn cảnh liên quan đến nhân vật, sự thật chỉ là lí do cá nhân. Một cái hôn đã khiến Chương Hướng Duy quân lính tan rã, nên cậu bỏ chạy về nông thôn. Chương Hướng Duy ngồi bên đập chứa nước nghe nhạc, gió thổi tung mái tóc của cậu, cậu chống hai tay ở hai bên, nửa người trên hơi ngửa ra sau, ngước đầu nhìn lên bầu trời, khiến cậu lộ ra cái trán trắng bóng, trước mắt là màu xanh thẳm của trời. Ngồi cả nửa ngày cậu khẽ liếm môi, phảng phất như vẫn còn hơi thở của người đàn ông kia vương vấn ở đầu môi. Đó là một chiếc hôn rất đơn thuần, không đá lưỡi, không ngậm môi, không gặm cắn, thậm chí là không bao hàm bất cứ dục vọng nào cả. Chiếc hôn nhẹ tênh, nhưng lại rất chân thực.... Chương Hướng Duy nằm phịch lên đất, dang rộng hai tay hai chân, cả người biến thành hình chữ đại vô cùng thoải mái. Cậu tiến tổ, người đàn ông kia thì ra nước ngoài quay quảng cáo, chẳng ai gọi điện cho ai, cũng không chat chit trên wechat. Đây là mưu kế gì vậy? Má nó cậu dễ dãi quá mà, lúc bị người ta hôn mà chẳng phản kháng gì cả, chỉ sửng sốt một chút đã thuận theo rồi, có khác nào lạy ông tôi ở bụi này không cơ chứ. Trừ phi ngoài việc muốn ngủ với cậu, hắn còn muốn thứ khác nữa. Ông chú này thật là khó hiểu. Chương Hướng Duy bỗng có cảm giác có người đến, cậu mở choàng mắt, sau đó nhận ra người đến là ai, ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng. Trần Hương Hương ngồi xổm cạnh cậu, cô cầm cỏ đuôi chó chọt chọt trán cậu: "Sao lại phản ứng như thế, em nghĩ là ai đến chứ?" Chương Hướng Duy thấy ngứa trốn đi, tháo tai nghe nói: "Em tưởng là chị Di đến tìm em bàn luận kịch bản." "Hừ, lúc trước còn gọi người ta là cô Tưởng, bây giờ thành chị rồi hả." Trần Hương Hương ngồi bệt xuống đất, đưa tay chỉnh chỉnh cái váy dài trên chân. "Giờ thân rồi mà ạ." Chương Hướng Duy cởi áo khoác đặt lên đùi cô. Trần Hương Hương nhấc cái áo lên. vừa cười vừa nói: "Bên trong chị mặc quần váy rồi, không cần đâu." Chương Hướng Duy đang quấn lại dây tai nghe, nhíu mày nghiêm túc nói: "Sao lại không cần, lộ hết chân ra rồi, gió lớn như vậy, sẽ bị lạnh đó ạ." Trần Hương Hương sửng sốt, đột nhiên sát lại gần. Chương Hướng Duy ngửa đầu ra sau kéo dãn khoảng cách với cô: "Chị làm gì đó?" Trần Hương Hương nhìn cậu mà tặc lưỡi: "Thầy Tiểu Chương à, thầy biết cách chòng ghẹo thật đó." Chương Hướng Duy: "..." Trần Hương Hương lắc đầu một cái: "Nếu không phải chị thật sự không thích người nhỏ tuổi hơn, nói không chừng chị cũng sẽ theo em đó." Chương Hướng Duy bật thốt lên: "Chị nhìn thấy rồi sao?" Trần Hương Hương nhìn cậu bằng ánh mắt cổ quái, phát hiện cậu đang mở mắt trừng trừng, mặt đỏ tới mang tai, có hơi mơ hồ, bỗng trong đầu cô có một suy nghĩ thoáng qua, cô nhanh chóng thuận theo đáp: "Đúng thế." Chương Hướng Duy không nói nữa. Đương nhiên Trần Hương Hương không nhìn thấy, nhưng quan sát vẻ mặt của cậu cộng thêm những thay đổi thời gian gần đây, đại khái cũng đoán ra được đêm đó ở KTV xảy ra chuyện gì, ví dụ như bị hôn chẳng hạn. Từ lâu đã biết Hoắc Kham có ý với cậu, sau đó cũng phát hiện ra tâm tư của cậu luôn rồi. Chuyện lúc nào thì cô không nhớ rõ, cũng không nhớ chính xác, thế là dứt khoát ngồi vững vị trí của cậu đặt cho - "người đã nhìn thấy". Trần Hương Hương thoát khỏi thân phận fan cp, dùng lập trường là một trợ lý hỏi thử: "Em tính thế nào?" Chương Hướng Duy bóp bóp tai nghe, nhét vào túi quần, nhẹ giọng nói: "Hình như em tính thế nào không phải quá quan trọng. " Trần Hương Hương im lặng. Đúng là như vậy, khởi điểm không phải do cậu định đoạt, toàn bộ kế hoạch con đường sau này cũng chẳng nằm trong tay cậu. Thứ duy nhất cậu có quyền quyết định, chính là đóng cửa trái tim lại không giao nộp, đóng lại mấy phần, một chút hay đóng kín, sẽ do cậu quyết định. Bối cảnh của là năm 98, cũng chính là 25 năm về trước. Lúc đó Chương Hướng Duy còn chưa ra đời. Đúng ra mà nói thì lúc đó mẹ cậu với ba cậu còn chưa gặp nhau. Chương Hướng Duy vì để quay bộ phim này mà đặc biệt hỏi ba mẹ mình một vài chuyện năm đó, ghi nhớ kĩ những thứ nhỏ nhặt và sắc thái của niên đại cũ ấy, cố gắng tìm cảm giác. Cậu rất biết ơn đoàn phim vì đã chọn cảnh quay ở thôn trấn tràn đây cảm giác xưa cũ, có ích rất lớn đối với cậu. Còn cả việc tìm diễn viên nhí nữa. Bé gái đóng vai của Tưởng Di khi còn nhỏ có gương mặt na ná cô, nhưng bé trai đóng Chương Hướng Duy thì quả thực giống hệt cậu. Bé trai ấy rất thích Chương Hướng Duy, vừa đến phim trường đã chạy về phía cậu, cho cậu kẹo. Đừng nhìn nhóc ấy là người bé tuổi nhất đoàn, dù chỉ mới năm tuổi, nhưng thời gian ra mắt còn dài hơn Chương Hướng Duy cơ, nhóc ấy cũng rất chuyên nghiệp. Đạo diễn hô "Khóc", nước mắt chảy ngay tắp lự. Hơn nữa không phải là rơi nước mắt không thôi, mà còn bao hàm cả tình cảm bên trong nữa. Chương Hướng Duy đứng quan sát bên cạnh thấy tài năng ấy mà than thở: "Miếng cơm trời ban." Đạo diễn hô "Cut", uống một ngụm nước rồi nói với Chương Hướng Duy: "Năng lực đồng cảm tương đối tốt, giống cháu đấy." Chương Hướng Duy: "Dạ?" Đạo diễn đưa cốc cho trợ lý, vỗ vỗ lưng cậu: "Đến cuối cùng chú vẫn chọn cháu không phải chỉ vì biểu hiện tốt hôm casting, mà còn tham khảo cả bộ phim trước đấy của cháu nữa, đạo diễn Vương có gửi cho chú vài đoạn cut chưa công khai, chú nhìn thấy được thứ chú muốn ở cháu." Nói xong thì đạo diễn đi qua chỗ diễn viên nhí để giảng giải. Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Nghiêm khắc vậy cơ ạ." "Chứ còn gì nữa," Tưởng Di chẳng biết đi đến từ lúc nào, "Phim đời sống thời kỳ trước, quay hơn bốn tháng, là một đại công trình, làm sao mà làm bừa được." Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói: "Mấy vị thái gia kia đem tiền vào tổ..." Tưởng Di hiểu ý của cậu: "Năng lực diễn xuất ở trong giới này cũng không đến nỗi." Nhất thời Chương Hướng Duy cảm thấy áp lực tựa như dời núi lấp biển đè lên mình, cậu vội vàng rủ rê Tưởng Di đi nghiên cứu kịch bản. . Trong bộ phim này người chị tên là Phùng Thu Vũ, em trai tên là Phùng Triều Dương, bọn họ đều được đặt tên dựa theo thời tiết ngày mà họ chào đời. Trên phim phân cảnh ngày nhỏ khoảng nửa tập, sau đó chuyển một vòng thành mười năm sau. Phùng Thu Vũ làm việc ở xưởng may, đi sớm về hôm, giúp đỡ mẹ chăm sóc gia đình và việc đồng áng, còn có một người bạn thân luôn muốn cô về làm dâu nhà đó. Phùng Triều Dương lên năm hai sơ trung, mỗi ngày tan học thì đến đoàn biểu diễn nghệ thuật học nhảy múa, chẳng có bạn bè gì. Còn nam chính là đến lúc Phùng Triều Dương học cấp ba, Phùng Thu Vũ đi kinh doanh bán sỉ quần áo ở chợ thì mới xuất hiện. Anh ta từ nước ngoài về, xí nghiệp của gia đình phá sản, đã từng ly hôn và có một đứa con, lần đó về quê cúng bái tổ tiên thì gặp được Phùng Thu Vũ. Nam diễn viên đóng nam chính bây giờ còn chưa vào đoàn. Lúc chưa có sự xuất hiện của nam chính, câu chuyện xoay quanh tình thân và tình bạn, Phùng Thu Vũ và Phùng Triều Dương là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ không tốt lắm, phần đầu của bộ phim cả hai thường hay cãi cọ. Chương Hướng Duy gọi Tưởng Di bằng tên nhân vật: "Phùng Thu Vũ." Tưởng Di ngồi cắn hạt dưa: "Vẫn yếu lắm." Chương Hướng Duy nghiến răng gằn từng chữ: "Phùng, Thu, Vũ!" Tưởng Di nhỏ vỏ hạt dưa nói: "Nhóc chỉ xù lông như một con mèo, nhưng Phùng Triều Dương không phải, cậu ta là một con bạch nhãn lang.*" *Bạch nhãn lang: ám chỉ loại người vong ân phụ nghĩa. "Hiểu ý chị không Tiểu Duy, nhóc như vậy không đủ khiến khán giả ghét đến mức muốn nhào vào TV để đè cậu ta xuống mà tát sấp mặt đâu." Chương Hướng Duy khổ não thở dài: "Tính cách người này khác em nhiều quá." "Đối với diễn viên mà nói như vậy là rất may mắn đó." Tưởng Di cho cậu một hạt dưa, "Diễn chính bản thân mình nhiều sẽ chán." Trong lòng Chương Hướng Duy thầm nghĩ, nói cũng đúng, cậu bóc hạt dưa cho vào miệng: "Chị gọi em đi." Tưởng Di cúi đầu, mấy giây sau cô ngẩng mặt, cười gọi tên cậu, giữa lông mày toát lên vẻ uể oải và vất vả, còn có một chút cảm giác như đang cẩn thận mà lấy lòng: "Dương Dương." Chương Hướng Duy ngơ ngác cắn hạt dưa mà quên cả việc nhai. Đúng lúc này, trợ lý của Tưởng Di vội vàng chạy đến, nói là đã đến giờ cho lợn ăn. Tưởng Di thoát vai ngay lập tức, đau khổ muốn chết đi mà đưa hết hạt dưa cho Chương Hướng Duy: "Chị cưng phải đi đấu tranh giành thiên hạ rồi." Khóe miệng Chương Hướng Duy run rẩy: "...Chị đi đi ạ." Tưởng Di tiến tổ sớm chẳng có lí do gì cả, chỉ đơn thuần là nhân vật mới khiến cô vừa cảm thấy mới mẻ lại vừa vất vả, nhưng cô rất coi trọng vai diễn này. Phùng Thu Vũ là cô gái lớn lên ở nông thôn, phải quán xuyến việc nhà từ rất sớm, một mình nhọc nhằn khổ cực nuôi em trai lớn, từ công nhân cho đến khi trở thành bà chủ, đáng thương khiến người ta đồng cảm, lại kiên cường đến mức khiến người ta khâm phục. Tưởng Di muốn học cách nấu cơm tập thể, học cách đốn củi, nuôi gà cho lợn ăn, còn muốn học cả cách dùng máy khâu, học cách đi xe đạp. Mà cô vốn là phú nhị đại*, không đóng phim thì có thể về thừa kế gia sản, kiểu người như thế ở nhà có khi chẳng phải cầm chổi quét nhà, cho nên học rất khó. *Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai. Chương Hướng Duy chẳng cần học gì cả, nhân vật của cậu ngoại trừ nhảy múa, thì chẳng làm gì hết. Mà phương diện nhảy múa còn là một kẻ kiêu căng tự mãn, không cho phép người khác nhảy đẹp hơn mình, sau này cậu ta trở thành người đầu tiên học đại học, mặt càng vênh lên đến song song với trời, sau tai nạn giao thông cũng chẳng biết thu mình lại thêm chút nào. Chương Hướng Duy đọc nguyên tác trước, rồi mới đọc kịch bản, đọc xong lần đầu tiên, cảm thấy Phùng Triều Dương sống trên đời đúng là phí cơm tốn của, đọc xong lần thứ hai, cậu lại cảm thấy Phùng Thu Vũ đúng là vận đen tám đời, gặp phải thằng em trai như Phùng Triều Dương, cùng cha khác mẹ cũng chẳng cùng chung huyết thống, lo cậu ta sống chết để làm gì. Đến ba lần thứ ba mới phát hiện ra trong câu chuyện xưa này có những chi tiết nhỏ rất dễ bị lãng quên. Phùng Triều Dương hai tuổi đã mồ côi mẹ, năm tiếp theo Phùng Thu Vũ đã theo mẹ gả tới nhà cậu ta. Ba năm sau cha Phùng bất ngờ bỏ mình, mẹ Phùng một mình chăm hai đứa nhỏ, một đứa là con đẻ, một đứa lại không phải, giống như bưng một chén nước sóng sánh. Trong sách chỉ viết như thế, không viết rõ ràng hơn. Có lẽ mẹ ruột của Phùng Triều Dương có quay về, nhưng không dắt cậu ta đi. Chương Hướng Duy nhớ tới phản ứng và tâm tư của nhân vật trong một vài phân đoạn, lại tiếp tục ôm kịch bản xem tiếp. . Sân bay thành phố T. Hoắc Kham giục An Lợi: "Cậu lái xe nhanh lên." "Nhanh lắm rồi." An Lợi nhìn tình hình giao thông, "Lão Hoắc, cậu làm sao đấy, Tiểu Chương ở đoàn phim chứ có chạy mấy đâu, cậu vội vội vàng vàng cái gì." Hoắc Kham vuốt trán, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em ấy còn bình tĩnh hơn cả tôi." An Lợi giả vờ ngạc nhiên: "Đấy là chuyện rõ như ban ngày mà?" Mặt Hoắc Kham co rúm lại. Chuyện đến nước này, Hoắc Kham cũng chẳng có kế sách gì, toàn là thuận theo thời gian. Từ sau đêm đó, Trần Hương Hương báo cáo cho hắn rằng đứa nhỏ một ngày ba bữa. Hoắc Kham thông qua đứa nhỏ một bữa ăn bao nhiêu để phán đoán xem cậu chỉnh đốn tâm trạng thế nào. Ngoài việc này, Hoắc Kham có thời gian thì chỉ ngồi lượn siêu thoại. gặm đường sống qua ngày. Lần này về nước không chịu nổi nữa, sự nhung nhớ bành trướng như muốn đè bẹp lục phủ ngũ tạng hắn, đến ngay cả hít thở cũng khó khăn. Vừa đến trấn Hoàng Thạch thì bắt đầu mưa. An Lợi gọi cho Trần Hương Hương, biết Chương Hướng Duy đã ra ngoài không ở trong khách sạn. "Lát nữa nhóc ấy sẽ về, chúng ta đến khách sạn chờ." "Không được." Hoắc Kham hạ cửa sổ xe, xuyên qua màn mưa nhìn nhà cửa của thị trấn, "Đi tìm em ấy luôn." An Lợi: "......" Chương Hướng Duy chân xỏ ủng đi trên bờ ruộng dưới màn mưa, mỗi lần cậu nhấc chân đều kéo theo một đống bùn. Cảnh đầu tiên phải quay là một ngày mưa, Phùng Thu Vũ đến đưa ô cho Phùng Triều Dương ở trường học, Phùng Triều Dương ngại mất mặt, giả vờ không quen biết cô. Hai chị em một trước một sau đi về nhà. Phùng Triều Dương cởi giày xắn quần lên, chân trần lội mưa qua sông. Phùng Thu Vũ đuổi theo sau cậu ta, che ô mà như chẳng che, cả người ướt nhẹp. Chương Hướng Duy muốn cảm thụ cảm giác đi đường, mong rằng có thể quay cho tốt. Đứng trên gò đất cao, Chương Hướng Duy tháo ủng với tất cầm trên tay, chân trần lội vào bùn, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân khiến cậu rùng mình. Một trải nghiệm chưa từng có. Chương Hướng Duy cử động đầu ngón chân, bùn cũng chuyển động theo, cậu nổi hứng chụp choẹt, kẹp ô vào cánh tay rồi lấy điện thoại ra, cậu chụp lại bàn chân dính đầy bùn đăng lên vòng bạn bè. Lão Vương với chị Hương Hương đều bình luận, nhưng không có ông chú già kia. Chương Hướng Duy tại chỗ refresh vòng bạn bè, cậu bĩu môi, đang định cất điện thoại, lại thấy chị Hương Hương nhắn tin nhờ cậu mua một cân hạt dưa. "............." Ở đấy à, hạt dưa toàn bán theo cân. Thị trấn nho nhỏ, đậm chất đồng quê, trong thôn có một chú chó vàng đã già, trên đất trồng rau còn thoang thoảng mùi phân bón, băng ghế dài rộng, có thể ngồi tắm nắng, bổ một quà dưa, quả đúng là bước vào tuổi già trước tuổi. Chương Hướng Duy cất điện thoại vào trong túi, chậm rãi thong thả che ô đi đến siêu thị mini. Phải đi qua bờ ruộng quanh co khúc khuỷu, một hồ nước và một ngọn núi nhỏ . Hoắc Kham xuống xe đi thẳng về phía ngọn núi, An Lợi bảo hắn cầm ô theo, hắn bước đi thật nhanh, đưa tay ra sau lắc lắc. Cầm ô làm cái gì, hẳn phải tỏ ra thảm thương một tí. Thế là lúc Hoắc Kham gặp được đứa nhỏ, bộ quần áo đắt tiền trên người đã ướt sũng, ống quần và đôi giày da toàn bùn là bùn. Chương Hướng Duy trố mắt, chớp mắt vài lần, hắn vẫn đứng đó không biến mất, đôi ủng trên tay cậu rơi bộp xuống đất: "Thầy, thầy sao lại đến đây?" Nhìn người đàn ông ướt từ đầu đến chân, mí mắt cậu run run. Hoắc Kham nhặt đôi ủng lên, khom lưng tiến vào dưới ô của đứa nhỏ, hắn nhìn thấy giọt nước mơ trên tóc hắn bắn lên mặt cậu, hầu kết lăn lăn, bất lực nở nụ cười. "Em không đến tìm tôi, tôi đành đến tìm em vậy." ___________________________ Thanh: tác giả đùa tui hả :D Hụt hẫng vê lều. Chin nhỗi cạ nhà vì up trễ một ngày, nay up sớm cho mụi người đọc nè <3 <3 iu iu xxxx. Điều chúng ta mong chờ hình như ở chương sau vs sau nữa thì phại =)))