Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 24

Chiêm Ngọc nhìn Thẩm Tùng An có chút bất đắc dĩ, cậu giống như đã báo được thù trêu chọc vừa rồi, tâm tình vui sướng nói với Thẩm Tùng An: "Tôi đổi cho anh một ly nhé?"

Tuy đối ly "Cháo bát bảo" cảm thấy kinh ngạc nhưng Thẩm Tùng An cũng muốn nếm thử đồ hán thích ăn vì thế lấy ly trà sữa còn lại, nói: "Cái này cũng được, đi thôi."

"Được."

Hai người cầm trà sữa định ra ngoài, quay người lại đã bị fans ngăn cản.

"Thẩm ca có thể ký tên không?"

"Thẩm ca anh tới phim điện ảnh hả?"

"Tiểu Ngọc anh quen Thẩm ca khi nào thế?"

"Tiểu Ngọc, em rất thích anh có thể chụp ảnh chung không?!"

Các fan cậu một lời tui một lời vây quanh hai người.

Lúc mọi người xông lên, Thẩm Tùng An theo bản năng duỗi tay bảo vệ Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc thấy động tác, ngẩng đầu nhìn anh một cái, vừa lúc nhìn thấy sườn mặt.

Trong nháy mắt, có thứ gì thoảng qua, dừng trong lòng Chiêm Ngọc.

Các fan tuy kích động nhưng cũng tự giác bảo trì khoảng cách, không có chạm đến trên người hai người tất cả lộ ra ánh mắt chờ mong nhìn bọn họ.

Cách thời gian phát sóng phim còn chút thời gian, ký tên không cần tiêu phí nhiều công phu chỉ là động tĩnh bên tiệm trà sữa đã khiến cho người bên ngoài chú ý, không ít người cũng hướng bọn họ nhìn qua, nếu trì hoãn còn sẽ có nhiều người hơn vây lại đây.

Thẩm Tùng An suy tư một chút, chỉ chỉ thông báo nói với mọi người nói: "Chúng tôi vội xem điện ảnh, ký tên lần sau đi. Có thể chụp ảnh chung đoàn thể, có dị nghị không?"

Dưới hành trình tư nhân còn nguyện ý kiên nhẫn cùng fans chụp ảnh chung, fans làm sao sẽ có dị nghị chứ? Yêu anh còn không kịp!

Thấy đồng ý Thẩm Tùng An nói với cô bé nhỏ xông lên đầu tiên: "Mượn di động một chút, chốc lát em gửi cho bọn họ đi."

"Được được được!" Nữ sinh vội cống hiến điện thoại, nhờ nhân viên công tác nhàn rỗi hỗ trợ chụp ảnh.

Những người này có fans Thẩm Tùng An cũng có fans Chiêm Ngọc, lấy phương thức Thẩm Tùng An xử lý chính là trực tiếp chụp ảnh chung, chia sẻ ảnh chụp giao cho các cô xử lý.

Chụp xong, Thẩm Tùng An nói câu "Gặp sau", lôi kéo Chiêm Ngọc ra khỏi tiệm trà sữa.

"Lão công gặp sau!"

Ở sau truyền đến thanh âm các fan, một câu một câu lão công kêu đến Chiêm Ngọc có chút buồn cười, đang muốn mở miệng trêu chọc Thẩm Tùng An một chút, mặt sau lại vang lên một tiếng: "Tiểu Ngọc, mụ mụ yêu con!"

"......"

Một tiếng "Mụ mụ" kêu đến chân Chiêm Ngọc lảo đảo, bên tai truyền đến tiếng Thẩm Tùng An cười khẽ, đột nhiên cảm thấy mình kém bối phận của đối phương.

Hai người kiểm vé vào trong, bên trong màn hình lớn đã bắt đầu chuẩn bị phát phim, trừ bỏ trên màn hình lớn có ánh sáng thì nơi khác đều đen nghìn nghịt một mảnh.

Mới từ bên ngoài vào, trong lúc nhất thời Chiêm Ngọc không quen hắc ám trong sảnh, cẩn thận cúi đầu nhìn cầu thang dưới chân, mới đi một bước, tay được tay ấm áp cầm.

"Cẩn thận một chút."

Thẩm Tùng An thấp giọng nói, trong bóng đêm nắm tay cậu về hướng chỗ ngồi.

Chiêm Ngọc ngơ ngác để anh nắm tay.

Nữ chính phim tặng Thẩm Tùng An không ít vé, vị trí đều có tầm nhìn tốt, hai người bọn họ chỉ lấy hai vé trong đó, lúc ngồi xuống, vị trí trái phải đều trống.

Trừ bỏ vị trí chung quanh bọn họ, vị trí khác đều có người ngồi.

Ngồi xuống, Thẩm Tùng An liền tự nhiên buông tay Chiêm Ngọc, thuận đường đặt "Cháo bát bảo" trong tay lên khe lõm tay vịn.

Ánh sáng truyền trong sảnh ám, quanh thân không có những người khác, Chiêm Ngọc cũng không lo lắng sẽ có người nhận ra bọn họ, biểu tình thả lỏng dựa vào lưng ghế, động tác nhẹ nhàng mở nắp trà sữa, dùng muỗng múc thạch trân châu ăn luôn.

Trân châu có hương vị không tồi, cậu lại ăn một viên, nhìn Thẩm Tùng An chỉ lo nhìn mình ăn, thấp giọng hỏi: "Thẩm ca, anh không ăn sao? Thực ngọt."

Thẩm Tùng An bưng cái ly của mình, dùng muỗng múc miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.

Trong bóng đêm anh cũng không biết mình múc cái gì, chỉ biết thật sự thực ngọt, cái loại ngọt lại nị ở trong miệng tản ra làm anh có chút không quen.

Quá ngọt.

Thẩm Tùng An nghĩ thầm, quả nhiên mình không thích ăn mấy thứ này.

Anh thả muỗng lại, Chiêm Ngọc bên cạnh thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Ăn ngon không?"

Thẩm Tùng An nghiêng đầu nhìn cậu, nương theo vầng sáng trên nhìn không gian tối tăm đối diện, chỉ cảm thấy những quang ảnh kia rơi vào đồng tử như nai con của người trước mắt, như ngân hà lưu động lộng lẫy làm người ta choáng váng.

Hai người cách thật gần bởi vì chiều cao khác nhau, Chiêm Ngọc cần hơi hơi ngẩng đầu cùng anh nói chuyện. Cậu hơi ngẩng đầu, ở khoảng cách gần, Thẩm Tùng An chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn chóp mũi cậu.

Thịch —— thịch ——

Thẩm Tùng An tựa hồ nghe được trái tim nhảy lên quá mức kịch liệt, kèn xô na hoan thiên hỉ địa đổi thành trống to kinh thiên động địa, gõ đến anh cơ hồ không cầm giữ được mình.

Trong ánh mắt chờ mong của Chiêm Ngọc anh vốn muốn đặt cháo bát bảo xuống lại cầm lên.

Mãi cho đến khi phim nhựa bắt đầu chiếu, Chiêm Ngọc đã thu hồi ánh mắt, anh cũng chưa lấy lại bình tĩnh từ trận nóng kia.

《 Tìm kiếm 》là câu chuyện xưa kia của một người mẹ tên Trần Mẫn không cẩn thận làm mất đứa nhỏ của mình ở nhà ga, suốt 15 năm bà đều tìm kiếm con trai.

Trong lúc này bà ly hôn với chồng, cha mẹ mất, dưới áp lực sinh hoạt lưng bà còng, bà dựa vào tấm hình lúc con trai ba tuổi mà thẳng sống lưng lần nữa.

Trong quá trình tìm kiếm, Trần Mẫn quen với Trương Đạt một công nhân đi tìm con gái.

Hai người đi qua vô số thành thị, thôn trấn, thậm chí thôn xóm xa xôi lạc hậu khe núi, lần lượt từ tuyệt vọng tìm kiếm rồi lại hy vọng rồi lại lần lượt bị hiện thực dập nát.

Trương Đạt trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc tìm thấy con gái, hai người suốt đêm lao tới, mặt xám mày tro chạy tới sơn thôn hẻo lánh.

Không ngờ lại được báo cho cô bé năm thứ hai bán tới đây trượt chân chết chìm ở ao cá trong thôn.

Không gì hơn chết tâm, lực lượng giúp Trương Đạt vẫn luôn chống đỡ hối hả ngược xuôi đột nhiên rút cạn, cả người như bị đục rỗng trái tim qua nhiều năm bôn tẩu, sắc mặt hôi bại một mảnh.

Trương Đạt không rời thôn, ngày hôm sau thi thể ông tại ao cá con gái chết chìm nổi lên.

Ông dùng phương thức như vậy cùng thân sinh cốt nhục gặp lại.

Hai chân Trần Mẫn nhũn ra, than khóc một tiếng gục trên mặt đất.

Bà nhìn thi thể Trương Đạt trương phềnh trắng bệch phảng phất thấy chính mình về sau, chết cũng không thể lá rụng về cội.

Nhưng bà vẫn chưa từ bỏ, cả đời này của bà chấp niệm tìm con trai, nếu chấp niệm này đều không có, bà cũng không sống nổi.

Trời cao chung quy vẫn thương hại bà để bà ở một sơn thôn xa xôi giống thế tìm thấy con trai.

Bé trai không đến bốn tuổi bị bắt cóc năm đó đã trở thành thiếu niên còn cao hơn bà, hắn có người nhà chính là vướng bận của mình.

Bà tìm hắn mười lăm năm, trải qua trăm cay ngàn đắng đứng trước mặt hắn, trong mắt hắn lại tràn đầy xa lạ phòng bị, phảng phất như năm đó bà mới là người bắt cóc buôn lậu.

Cuối phim nhựa, Trần Mẫn đứng ở nhà ga nơi mất đi con trai, bên người người qua lại như nước chảy. Biểu tình bà hoảng hốt đứng, đáy mắt là một mảnh lỗ trống cùng hoang vu.

Bên tai tựa hồ nghe thấy thanh âm khi con trai còn nhỏ, thân mật kêu bà —— "Mụ mụ".

Cả cốt truyện phim nhựa đều thể hiện rõ ý chính, chủ đề "Tìm kiếm" xuyên suốt từ đầu đến cuối.

Bộ phim vạch trần một loạt thao tác buôn lậu của xã hội, "Ngành sản xuất" hãm hại bao gia đình phá thành mảnh nhỏ, khóc rống thất thanh.

Một gương mặt thần sắc bi thương, thống khổ được chậm rãi chiếu lên, cuối cùng hội tụ thành đôi mắt ứa lệ nếp nhăn che kín.

Phim đang chiếu tới Trần Mẫn điên điên khùng khùng ở trên đường cái tìm con trai khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì mà về đến nhà, ôm ảnh chụp con trai như hỏng mất khóc lớn, mũi Chiêm Ngọc đau xót, hít một hơi thật sâu.

Bên cạnh Thẩm Tùng An nghe được động tĩnh rất nhỏ của cậu, nghiêng đầu dựa qua thấp giọng nhắc nhở cậu: "Khăn tay."

Chiêm Ngọc từ túi tiền lấy ra khăn tay, nắm chặt ở lòng bàn tay.

Ở sau truyền tới tiếng nức nở nhỏ, không ít người xem đều chịu ảnh hưởng tình cảm bùng nổ của Trần Mẫn làm kinh sợ lại như nhập vai mà đồng cảm vì người mẹ số khổ mà nức nở ra tiếng.

Chiêm Ngọc không có khóc thành tiếng nhưng phim nhựa biểu đạt ra loại tê tâm liệt phế vẫn làm cậu xúc động, đôi mắt dần dần ướt át.

Xã hội này, trẻ nhỏ bị lừa bán càng ngày càng nhiều, có đứa còn sống lại không có một ngày ngày lành, có đứa đã chết đến thi cốt đều không thể trở lại bên người cha mẹ.

Ngồi trên xe, khóe mắt Chiêm Ngọc vẫn ửng đỏ.

Trong tay cậu cầm khăn tay của Thẩm Tùng An, bị cậu làm ướt một chỗ nhỏ tuy không phải nước mũi lại vẫn làm cậu thấy ngượng ngùng.

"Tôi giặt sạch trả lại cho anh." Chiêm Ngọc nói.

"Không quan hệ, cậu có thể giữ." Thẩm Tùng An một bên nói một bên khởi động xe.

Chiêm Ngọc nhớ tới trong nhà còn có một cái, nói thầm một câu: "Kia cũng không thể mỗi lần đều không trả anh nha."

"Hả?" Thẩm Tùng An như không nghe rõ cậu nói, "Cậu nói cái gì."

"Không có gì." Chiêm Ngọc qua loa lấy lệ chuyển đề tài.

Cùng Thẩm Tùng An ở chung khoảng thời gian này, cậu chú ý khăn tay của đối phương không có lặp lại, trong nhà khẳng định có rất nhiều khăn dự phòng, thiếu một cái cũng không thèm để ý. Bất quá cậu đã cầm một cái của Thẩm Tùng An, tổng không thể mỗi lần đều không trả lại.

Nhưng mình dùng xong trả lại cũng không tốt lắm, dứt khoát đưa cái mới là được.

Chiêm Ngọc quyết định xong, duỗi tay ấn radio nghe, muốn hoãn tâm tình trầm trọng ảnh hưởng cảm xúc sau khi xem bộ phim nhựa 《 tìm kiếm 》.

Lúc này đã 10 giờ, sáng mai Chiêm Ngọc còn có tiết, Thẩm Tùng An cũng có việc.

Thẩm Tùng An đưa Chiêm Ngọc đến cửa nhà Chiêm gia, Chiêm Ngọc xuống xe, khom lưng đối mặt nói với Thẩm Tùng An trong xe: "Trên đường cẩn thận, tới rồi gửi tin cho tôi."

"Ừ." Thẩm Tùng An gật đầu, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Chiêm Ngọc vẫy tay, lui ra phía sau hai bước, ý bảo anh quay xe rời đi.

Thẩm Tùng An không có động mà nói: "Cậu vào trước đi."

Chiêm Ngọc thấy anh bày bộ dáng "Cậu không vào, tôi không đi", bật cười một tiếng: "Tôi vào đây, Thẩm ca gặp sau."

Nói xong xoay người ấn mật mã, đi vào sân.

Thẩm Tùng An thấy cậu khoá cửa kỹ, lúc này mới quay xe rời đi.

Loại phương thức như đưa bạn trai về nhà lại hứa hẹn làm Thẩm Tùng An thập phần vui sướng, tâm tình tốt này từ nhà Chiêm Ngọc kéo về nhà mình.

"Thiếu gia tâm tình hôm nay tựa hồ thực tốt." Chú Chung ở cửa nghênh đón anh cười hỏi.

"Vâng." Thẩm Tùng An cùng ông vào nhà, bước chân nhẹ nhàng hơn ngày thường nhiều, "Hôm nay cháu cùng Chiêm Ngọc đi xem phim."

"Thì ra là thế." Chú Chung hiểu rõ gật đầu, "Kỳ thật trong nhà cũng có thiết bị rạp chiếu phim không tồi nha."

Ngụ ý khi nào mang Chiêm Ngọc thiếu gia trở về xem thử xem.

Lúc trước dưới tình huống không biết Chiêm Ngọc chia tay, Thẩm Tùng An tự nhiên không thể có hành động tiến thêm một bước, hiện giờ biết Chiêm Ngọc đã khôi phục độc thân vậy anh cũng không băn khoăn.

"Cháu sẽ hỏi em ấy." Thẩm Tùng An nói, dưới chân khẽ dừng, như thường quay đầu hỏi chú Chung, "Chú dùng sao?"

Chú Chung mặt không đổi sắc: "Tôi không dùng."

"Cháu đây cho chú......"

"Thiếu gia."

Chú Chung đánh gãy lời anh nói, từ một bên cầm kèn xô na, nói: "Hôm nay vui vẻ như vậy, tôi thổi kèn xô na cho cậu nghe."

Thẩm Tùng An: "......"

Không, cháu không muốn nghe.