Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 37: - Chương 37

Chương 37

SUÝT NỮA THÌ QUÊN, PHÓ THỜI LẪM LÀ MỘT GÃ TRAI THẲNG SẮT ĐÁ CHÍNH HIỆU, VĨNH VIỄN KHÔNG BAO GIỜ NGHE HIỂU LỜI ÁM CHỈ

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Phó Thời Lẫm đã đi tới bên cạnh Giản Thù, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô: “Từ từ duỗi thẳng tay ra.” Đồng thời, anh đón lấy khẩu súng đạo cụ trên tay cô, đặt sang một bên.

Giản Thù thử cử động, mồ hôi tứa ra trên trán: “Đau quá...”

Đôi môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, giọng hơi trầm xuống: “Duỗi thẳng tay, nếu không sẽ càng đau hơn đấy.”

Tay anh kéo cánh tay cô, Giản Thù gần như không còn chút sức lực nào, cắn răng chậm rãi duỗi thẳng tay ra.

Chỉ vừa duỗi thẳng được tay, cô đã đau đến mức sắp trào cả nước mắt.

Chờ một lúc để cô dịu đi, Phó Thời Lẫm lại nói: “Nắm tay lại.”

Tay Giản Thù hơi run rẩy, khó khăn lắm mới nắm được tay vào.

“Buông lỏng ra.”

Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, Phó Thời Lẫm khẽ hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”

Giản Thù nhẹ nhàng xoay tay một chút, không còn đau như ban nãy nhưng hễ cử động cánh tay rồi chạm tới vị trí bị co cơ thì vẫn rất đau đớn.

Phó Thời Lẫm chậm rãi thả cánh tay cô xuống, thu tay về nói: “Về nhà nhớ dùng khăn nóng chườm nhiều một chút.”

Giản Thù nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ: “Em ở một mình, làm sao tự vắt được khăn.”

“Thế thì chịu đau đi.”

Giản Thù bó tay.

Suýt nữa thì quên, Phó Thời Lẫm là một gã trai thẳng sắt đá chính hiệu, vĩnh viễn không bao giờ nghe hiểu lời ám chỉ.

Nhìn hai bình nước nóng bị vứt vội ở bên cạnh, Giản Thù chợt nhớ ban nãy khi Phó Thời Lẫm tới hình như có cầm theo thứ gì, bèn quay người nói: “Đội trưởng Phó ơi, em muốn uống nước.”

Phó Thời Lẫm không nói gì, cúi người cầm một bình nước mở ra đưa cho cô.

Giản Thù dùng bàn tay không bị chuột rút nhận lấy, cười như tỏa nắng: “Cám ơn anh.” Ánh mắt cô cong thành hai vầng trăng khuyết cực kỳ ngọt ngào.

Phó Thời Lẫm chỉ liếc thoáng qua rồi nhìn sang chỗ khác, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Mấy ngày này tạm thời em đừng chạm vào súng nữa.”

Giản Thù nhíu mày: “Nhưng em sắp phải quay cảnh phim đó rồi...”

“Tập luyện trước đã, tăng cường thể chất của em lên.”

Giản Thù cạn lời. Cô im lặng một chút mới nhỏ giọng làu bàu: “Mấy ngày nay em đến tháng, không thể vận động mạnh được.”

Nét mặt Phó Thời Lẫm không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Vậy để Mạnh Viễn dạy cho em, tôi...”

“Hình như em nhớ nhầm, hẳn là phải thêm mấy ngày nữa cơ!” Giản Thù vội vàng ngắt lời anh, mặt đầy vẻ mong đợi hỏi: “Bao giờ thì chúng ta có thể bắt đầu, hay là hôm nay luôn đi?”

“Tôi chờ em ở trong xe.”

Khoảnh khắc Phó Thời Lẫm quay người, trong đôi mắt đen láy bỗng xuất hiện chút ý cười rất nhạt.

Chờ anh đi xa, Giản Thù mới thở phào một hơi, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, thiếu chút nữa đẩy anh đến chỗ tiểu yêu tinh Tần Khả Khả kia rồi.

Không phải chỉ là tập luyện thôi sao, lần này cô liều mình cùng anh luôn.

Giản Thù nhìn bình nước ấm trên tay, ngửa đầu uống mấy ngụm rồi chạy đi tìm đạo diễn.

Đạo diễn nghe nói cô bị thương ở tay, lúc đầu còn nhíu mày, nhưng sau khi nghe thấy cô bảo sẽ được đội trưởng Phó huấn luyện tăng cường thể lực liền lập tức gật đầu: “Rồi, đi đi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng Phó.”

Tần Khả Khả đứng bên cạnh nghe lỏm, mắt như muốn phun ra lửa. Cái con pờ hò này, sao mà lắm chiêu nhiều trò vậy, chỉ cầm có khẩu súng thôi mà cũng làm tay bị thương được, quan trọng nhất là... đội trưởng Phó còn tự mình huấn luyện riêng cho cô ta nữa!

Sao mình không được đãi ngộ tốt như vậy chứ?

Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Trước khi ra về, nhận thấy lửa giận truyền tới từ ánh mắt của Tần Khả Khả, Giản Thù bèn đi tới trước mặt cô ta, nhìn trái rồi nhìn phải, rồi cực kỳ tán thưởng nói: “Tư thế cầm súng của cô chuẩn quá nhỉ!”

Tần Khả Khả trừng mắt lườm cô một cái, vừa đắc ý vừa khinh thường đáp: “Còn cần cô phải khen à? Cô tưởng ai cũng như mình chắc, đồ ăn hại!”

“Thế cô cố lên nhé, đồ ăn hại tôi đây phải đi huấn luyện riêng rồi, bái bai...” Giản Thù cười nói rồi quay người đi thẳng.

Tần Khả Khả tức đến mức tay run lẩy bẩy: “Giản Thù, cô...”

“Thẳng tay lên, không được mất tập trung.” Mạnh Viễn đứng cạnh cầm gậy gỗ nâng cánh tay của cô ta lên.

Chương 37

SUÝT NỮA THÌ QUÊN, PHÓ THỜI LẪM LÀ MỘT GÃ TRAI THẲNG SẮT ĐÁ CHÍNH HIỆU, VĨNH VIỄN KHÔNG BAO GIỜ NGHE HIỂU LỜI ÁM CHỈ

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Phó Thời Lẫm đã đi tới bên cạnh Giản Thù, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô: “Từ từ duỗi thẳng tay ra.” Đồng thời, anh đón lấy khẩu súng đạo cụ trên tay cô, đặt sang một bên.

Giản Thù thử cử động, mồ hôi tứa ra trên trán: “Đau quá...”

Đôi môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, giọng hơi trầm xuống: “Duỗi thẳng tay, nếu không sẽ càng đau hơn đấy.”

Tay anh kéo cánh tay cô, Giản Thù gần như không còn chút sức lực nào, cắn răng chậm rãi duỗi thẳng tay ra.

Chỉ vừa duỗi thẳng được tay, cô đã đau đến mức sắp trào cả nước mắt.

Chờ một lúc để cô dịu đi, Phó Thời Lẫm lại nói: “Nắm tay lại.”

Tay Giản Thù hơi run rẩy, khó khăn lắm mới nắm được tay vào.

“Buông lỏng ra.”

Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, Phó Thời Lẫm khẽ hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”

Giản Thù nhẹ nhàng xoay tay một chút, không còn đau như ban nãy nhưng hễ cử động cánh tay rồi chạm tới vị trí bị co cơ thì vẫn rất đau đớn.

Phó Thời Lẫm chậm rãi thả cánh tay cô xuống, thu tay về nói: “Về nhà nhớ dùng khăn nóng chườm nhiều một chút.”

Giản Thù nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ: “Em ở một mình, làm sao tự vắt được khăn.”

“Thế thì chịu đau đi.”

Giản Thù bó tay.

Suýt nữa thì quên, Phó Thời Lẫm là một gã trai thẳng sắt đá chính hiệu, vĩnh viễn không bao giờ nghe hiểu lời ám chỉ.

Nhìn hai bình nước nóng bị vứt vội ở bên cạnh, Giản Thù chợt nhớ ban nãy khi Phó Thời Lẫm tới hình như có cầm theo thứ gì, bèn quay người nói: “Đội trưởng Phó ơi, em muốn uống nước.”

Phó Thời Lẫm không nói gì, cúi người cầm một bình nước mở ra đưa cho cô.

Giản Thù dùng bàn tay không bị chuột rút nhận lấy, cười như tỏa nắng: “Cám ơn anh.” Ánh mắt cô cong thành hai vầng trăng khuyết cực kỳ ngọt ngào.

Phó Thời Lẫm chỉ liếc thoáng qua rồi nhìn sang chỗ khác, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Mấy ngày này tạm thời em đừng chạm vào súng nữa.”

Giản Thù nhíu mày: “Nhưng em sắp phải quay cảnh phim đó rồi...”

“Tập luyện trước đã, tăng cường thể chất của em lên.”

Giản Thù cạn lời. Cô im lặng một chút mới nhỏ giọng làu bàu: “Mấy ngày nay em đến tháng, không thể vận động mạnh được.”

Nét mặt Phó Thời Lẫm không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Vậy để Mạnh Viễn dạy cho em, tôi...”

“Hình như em nhớ nhầm, hẳn là phải thêm mấy ngày nữa cơ!” Giản Thù vội vàng ngắt lời anh, mặt đầy vẻ mong đợi hỏi: “Bao giờ thì chúng ta có thể bắt đầu, hay là hôm nay luôn đi?”

“Tôi chờ em ở trong xe.”

Khoảnh khắc Phó Thời Lẫm quay người, trong đôi mắt đen láy bỗng xuất hiện chút ý cười rất nhạt.

Chờ anh đi xa, Giản Thù mới thở phào một hơi, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, thiếu chút nữa đẩy anh đến chỗ tiểu yêu tinh Tần Khả Khả kia rồi.

Không phải chỉ là tập luyện thôi sao, lần này cô liều mình cùng anh luôn.

Giản Thù nhìn bình nước ấm trên tay, ngửa đầu uống mấy ngụm rồi chạy đi tìm đạo diễn.

Đạo diễn nghe nói cô bị thương ở tay, lúc đầu còn nhíu mày, nhưng sau khi nghe thấy cô bảo sẽ được đội trưởng Phó huấn luyện tăng cường thể lực liền lập tức gật đầu: “Rồi, đi đi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng Phó.”

Tần Khả Khả đứng bên cạnh nghe lỏm, mắt như muốn phun ra lửa. Cái con pờ hò này, sao mà lắm chiêu nhiều trò vậy, chỉ cầm có khẩu súng thôi mà cũng làm tay bị thương được, quan trọng nhất là... đội trưởng Phó còn tự mình huấn luyện riêng cho cô ta nữa!

Sao mình không được đãi ngộ tốt như vậy chứ?

Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Trước khi ra về, nhận thấy lửa giận truyền tới từ ánh mắt của Tần Khả Khả, Giản Thù bèn đi tới trước mặt cô ta, nhìn trái rồi nhìn phải, rồi cực kỳ tán thưởng nói: “Tư thế cầm súng của cô chuẩn quá nhỉ!”

Tần Khả Khả trừng mắt lườm cô một cái, vừa đắc ý vừa khinh thường đáp: “Còn cần cô phải khen à? Cô tưởng ai cũng như mình chắc, đồ ăn hại!”

“Thế cô cố lên nhé, đồ ăn hại tôi đây phải đi huấn luyện riêng rồi, bái bai...” Giản Thù cười nói rồi quay người đi thẳng.

Tần Khả Khả tức đến mức tay run lẩy bẩy: “Giản Thù, cô...”

“Thẳng tay lên, không được mất tập trung.” Mạnh Viễn đứng cạnh cầm gậy gỗ nâng cánh tay của cô ta lên.

Chương 37

SUÝT NỮA THÌ QUÊN, PHÓ THỜI LẪM LÀ MỘT GÃ TRAI THẲNG SẮT ĐÁ CHÍNH HIỆU, VĨNH VIỄN KHÔNG BAO GIỜ NGHE HIỂU LỜI ÁM CHỈ

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Phó Thời Lẫm đã đi tới bên cạnh Giản Thù, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô: “Từ từ duỗi thẳng tay ra.” Đồng thời, anh đón lấy khẩu súng đạo cụ trên tay cô, đặt sang một bên.

Giản Thù thử cử động, mồ hôi tứa ra trên trán: “Đau quá...”

Đôi môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, giọng hơi trầm xuống: “Duỗi thẳng tay, nếu không sẽ càng đau hơn đấy.”

Tay anh kéo cánh tay cô, Giản Thù gần như không còn chút sức lực nào, cắn răng chậm rãi duỗi thẳng tay ra.

Chỉ vừa duỗi thẳng được tay, cô đã đau đến mức sắp trào cả nước mắt.

Chờ một lúc để cô dịu đi, Phó Thời Lẫm lại nói: “Nắm tay lại.”

Tay Giản Thù hơi run rẩy, khó khăn lắm mới nắm được tay vào.

“Buông lỏng ra.”

Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, Phó Thời Lẫm khẽ hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”

Giản Thù nhẹ nhàng xoay tay một chút, không còn đau như ban nãy nhưng hễ cử động cánh tay rồi chạm tới vị trí bị co cơ thì vẫn rất đau đớn.

Phó Thời Lẫm chậm rãi thả cánh tay cô xuống, thu tay về nói: “Về nhà nhớ dùng khăn nóng chườm nhiều một chút.”

Giản Thù nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ: “Em ở một mình, làm sao tự vắt được khăn.”

“Thế thì chịu đau đi.”

Giản Thù bó tay.

Suýt nữa thì quên, Phó Thời Lẫm là một gã trai thẳng sắt đá chính hiệu, vĩnh viễn không bao giờ nghe hiểu lời ám chỉ.

Nhìn hai bình nước nóng bị vứt vội ở bên cạnh, Giản Thù chợt nhớ ban nãy khi Phó Thời Lẫm tới hình như có cầm theo thứ gì, bèn quay người nói: “Đội trưởng Phó ơi, em muốn uống nước.”

Phó Thời Lẫm không nói gì, cúi người cầm một bình nước mở ra đưa cho cô.

Giản Thù dùng bàn tay không bị chuột rút nhận lấy, cười như tỏa nắng: “Cám ơn anh.” Ánh mắt cô cong thành hai vầng trăng khuyết cực kỳ ngọt ngào.

Phó Thời Lẫm chỉ liếc thoáng qua rồi nhìn sang chỗ khác, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Mấy ngày này tạm thời em đừng chạm vào súng nữa.”

Giản Thù nhíu mày: “Nhưng em sắp phải quay cảnh phim đó rồi...”

“Tập luyện trước đã, tăng cường thể chất của em lên.”

Giản Thù cạn lời. Cô im lặng một chút mới nhỏ giọng làu bàu: “Mấy ngày nay em đến tháng, không thể vận động mạnh được.”

Nét mặt Phó Thời Lẫm không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Vậy để Mạnh Viễn dạy cho em, tôi...”

“Hình như em nhớ nhầm, hẳn là phải thêm mấy ngày nữa cơ!” Giản Thù vội vàng ngắt lời anh, mặt đầy vẻ mong đợi hỏi: “Bao giờ thì chúng ta có thể bắt đầu, hay là hôm nay luôn đi?”

“Tôi chờ em ở trong xe.”

Khoảnh khắc Phó Thời Lẫm quay người, trong đôi mắt đen láy bỗng xuất hiện chút ý cười rất nhạt.

Chờ anh đi xa, Giản Thù mới thở phào một hơi, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, thiếu chút nữa đẩy anh đến chỗ tiểu yêu tinh Tần Khả Khả kia rồi.

Không phải chỉ là tập luyện thôi sao, lần này cô liều mình cùng anh luôn.

Giản Thù nhìn bình nước ấm trên tay, ngửa đầu uống mấy ngụm rồi chạy đi tìm đạo diễn.

Đạo diễn nghe nói cô bị thương ở tay, lúc đầu còn nhíu mày, nhưng sau khi nghe thấy cô bảo sẽ được đội trưởng Phó huấn luyện tăng cường thể lực liền lập tức gật đầu: “Rồi, đi đi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng Phó.”

Tần Khả Khả đứng bên cạnh nghe lỏm, mắt như muốn phun ra lửa. Cái con pờ hò này, sao mà lắm chiêu nhiều trò vậy, chỉ cầm có khẩu súng thôi mà cũng làm tay bị thương được, quan trọng nhất là... đội trưởng Phó còn tự mình huấn luyện riêng cho cô ta nữa!

Sao mình không được đãi ngộ tốt như vậy chứ?

Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Trước khi ra về, nhận thấy lửa giận truyền tới từ ánh mắt của Tần Khả Khả, Giản Thù bèn đi tới trước mặt cô ta, nhìn trái rồi nhìn phải, rồi cực kỳ tán thưởng nói: “Tư thế cầm súng của cô chuẩn quá nhỉ!”

Tần Khả Khả trừng mắt lườm cô một cái, vừa đắc ý vừa khinh thường đáp: “Còn cần cô phải khen à? Cô tưởng ai cũng như mình chắc, đồ ăn hại!”

“Thế cô cố lên nhé, đồ ăn hại tôi đây phải đi huấn luyện riêng rồi, bái bai...” Giản Thù cười nói rồi quay người đi thẳng.

Tần Khả Khả tức đến mức tay run lẩy bẩy: “Giản Thù, cô...”

“Thẳng tay lên, không được mất tập trung.” Mạnh Viễn đứng cạnh cầm gậy gỗ nâng cánh tay của cô ta lên.

Chương 37

SUÝT NỮA THÌ QUÊN, PHÓ THỜI LẪM LÀ MỘT GÃ TRAI THẲNG SẮT ĐÁ CHÍNH HIỆU, VĨNH VIỄN KHÔNG BAO GIỜ NGHE HIỂU LỜI ÁM CHỈ

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Phó Thời Lẫm đã đi tới bên cạnh Giản Thù, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô: “Từ từ duỗi thẳng tay ra.” Đồng thời, anh đón lấy khẩu súng đạo cụ trên tay cô, đặt sang một bên.

Giản Thù thử cử động, mồ hôi tứa ra trên trán: “Đau quá...”

Đôi môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, giọng hơi trầm xuống: “Duỗi thẳng tay, nếu không sẽ càng đau hơn đấy.”

Tay anh kéo cánh tay cô, Giản Thù gần như không còn chút sức lực nào, cắn răng chậm rãi duỗi thẳng tay ra.

Chỉ vừa duỗi thẳng được tay, cô đã đau đến mức sắp trào cả nước mắt.

Chờ một lúc để cô dịu đi, Phó Thời Lẫm lại nói: “Nắm tay lại.”

Tay Giản Thù hơi run rẩy, khó khăn lắm mới nắm được tay vào.

“Buông lỏng ra.”

Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, Phó Thời Lẫm khẽ hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”

Giản Thù nhẹ nhàng xoay tay một chút, không còn đau như ban nãy nhưng hễ cử động cánh tay rồi chạm tới vị trí bị co cơ thì vẫn rất đau đớn.

Phó Thời Lẫm chậm rãi thả cánh tay cô xuống, thu tay về nói: “Về nhà nhớ dùng khăn nóng chườm nhiều một chút.”

Giản Thù nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ: “Em ở một mình, làm sao tự vắt được khăn.”

“Thế thì chịu đau đi.”

Giản Thù bó tay.

Suýt nữa thì quên, Phó Thời Lẫm là một gã trai thẳng sắt đá chính hiệu, vĩnh viễn không bao giờ nghe hiểu lời ám chỉ.

Nhìn hai bình nước nóng bị vứt vội ở bên cạnh, Giản Thù chợt nhớ ban nãy khi Phó Thời Lẫm tới hình như có cầm theo thứ gì, bèn quay người nói: “Đội trưởng Phó ơi, em muốn uống nước.”

Phó Thời Lẫm không nói gì, cúi người cầm một bình nước mở ra đưa cho cô.

Giản Thù dùng bàn tay không bị chuột rút nhận lấy, cười như tỏa nắng: “Cám ơn anh.” Ánh mắt cô cong thành hai vầng trăng khuyết cực kỳ ngọt ngào.

Phó Thời Lẫm chỉ liếc thoáng qua rồi nhìn sang chỗ khác, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Mấy ngày này tạm thời em đừng chạm vào súng nữa.”

Giản Thù nhíu mày: “Nhưng em sắp phải quay cảnh phim đó rồi...”

“Tập luyện trước đã, tăng cường thể chất của em lên.”

Giản Thù cạn lời. Cô im lặng một chút mới nhỏ giọng làu bàu: “Mấy ngày nay em đến tháng, không thể vận động mạnh được.”

Nét mặt Phó Thời Lẫm không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Vậy để Mạnh Viễn dạy cho em, tôi...”

“Hình như em nhớ nhầm, hẳn là phải thêm mấy ngày nữa cơ!” Giản Thù vội vàng ngắt lời anh, mặt đầy vẻ mong đợi hỏi: “Bao giờ thì chúng ta có thể bắt đầu, hay là hôm nay luôn đi?”

“Tôi chờ em ở trong xe.”

Khoảnh khắc Phó Thời Lẫm quay người, trong đôi mắt đen láy bỗng xuất hiện chút ý cười rất nhạt.

Chờ anh đi xa, Giản Thù mới thở phào một hơi, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, thiếu chút nữa đẩy anh đến chỗ tiểu yêu tinh Tần Khả Khả kia rồi.

Không phải chỉ là tập luyện thôi sao, lần này cô liều mình cùng anh luôn.

Giản Thù nhìn bình nước ấm trên tay, ngửa đầu uống mấy ngụm rồi chạy đi tìm đạo diễn.

Đạo diễn nghe nói cô bị thương ở tay, lúc đầu còn nhíu mày, nhưng sau khi nghe thấy cô bảo sẽ được đội trưởng Phó huấn luyện tăng cường thể lực liền lập tức gật đầu: “Rồi, đi đi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng Phó.”

Tần Khả Khả đứng bên cạnh nghe lỏm, mắt như muốn phun ra lửa. Cái con pờ hò này, sao mà lắm chiêu nhiều trò vậy, chỉ cầm có khẩu súng thôi mà cũng làm tay bị thương được, quan trọng nhất là... đội trưởng Phó còn tự mình huấn luyện riêng cho cô ta nữa!

Sao mình không được đãi ngộ tốt như vậy chứ?

Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Trước khi ra về, nhận thấy lửa giận truyền tới từ ánh mắt của Tần Khả Khả, Giản Thù bèn đi tới trước mặt cô ta, nhìn trái rồi nhìn phải, rồi cực kỳ tán thưởng nói: “Tư thế cầm súng của cô chuẩn quá nhỉ!”

Tần Khả Khả trừng mắt lườm cô một cái, vừa đắc ý vừa khinh thường đáp: “Còn cần cô phải khen à? Cô tưởng ai cũng như mình chắc, đồ ăn hại!”

“Thế cô cố lên nhé, đồ ăn hại tôi đây phải đi huấn luyện riêng rồi, bái bai...” Giản Thù cười nói rồi quay người đi thẳng.

Tần Khả Khả tức đến mức tay run lẩy bẩy: “Giản Thù, cô...”

“Thẳng tay lên, không được mất tập trung.” Mạnh Viễn đứng cạnh cầm gậy gỗ nâng cánh tay của cô ta lên.