Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 2 - Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

4 giờ chiều.

Lưu Thừa Triệu được đưa vào phòng thẩm vấn phân cục khu Đông Thành, dù cảnh sát thẩm vấn thế nào hắn vẫn không trả lời, chỉ nói chờ luật sư đến.

“Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, trừ phi có mặt luật sư của tôi.”

Cảnh sát hình sự đang thẩm vấn hắn ném cây bút trong tay: “Anh đừng có làm càn! Vào đây rồi, anh không còn là tổng giám đốc công ty phát hành cổ phiếu chó má gì nữa! Bằng chứng rõ ràng trước mặt, anh có mời 100 luật sư cao cấp đến cũng vô dụng, còn không bằng nghĩ thế nào để sống tốt trong tù đi.”

Lưu Thừa Triệu bình thản ung dung, nghe vậy hỏi ngược lại: “Bằng chứng gì?”

“Anh hỏi tôi hay là tôi hỏi anh?”

Lưu Thừa Triệu: “Đương nhiên là cảnh sát hỏi tôi, nhưng tôi có quyền giữ im lặng.”

Cảnh sát hình sự vỗ bàn: “Anh giết người mà không chột dạ?”

Mũi chân trái của Lưu Thừa Triệu điểm xuống đất, gót chân hơi giơ lên, không tự giác mà lại nhịp rất có tiết tấu: “Cảnh sát không thể tùy tiện vu oan người tốt. Nói tôi giết người, giết ai? Không phải là Quan Ngân đó chứ? Quan Ngân chết rồi, mấy anh không tìm được hung thủ kết án nên ụp bô cứt lên đầu tôi à? Các anh vậy là… thù phú!

Đồng chí cảnh sát hình sự nổi trận lôi đình: “Anh -“

Ngoài cửa phòng thẩm vấn, Lý Toản và lão Tăng đứng bên ngoài quan sát. Không lâu sau, Trần Tiệp phụ trách ghi biên bản đi ra.

Cô rất tức giận: “Tiết tấu thẩm vấn bị hắn khống chế, Lưu Thừa Triệu đảo khách thành chủ, không hề nói một chữ thô tục nhưng nghe là không kiềm được mà bốc hỏa. Từ lúc bắt hắn đến giờ đã gần 2 tiếng đồng hồ, hắn không xin uống nước, liên tục đánh thái cực đẩy bát quái, nói liên tục đến nỗi môi muốn nứt ra mà hắn không uống một ngụm nước?!”

“Lão đại, đội phó, hai anh biết Lưu Thừa Triệu nói gì không? Hắn nói hắn hiểu rất rõ phương thức tra tấn người của chúng ta, để bọn họ uống nước rồi không cho đi toilet! Em có thể cho hắn đi! Xem phim nhiều quá bị nhiễm rồi hả, cảnh sát chúng ta phá án chú trọng bằng chứng, văn minh, công chính! Tuyệt đối không tra tấn ép cung, đồ điên.” Trần Tiệp thở ra, mắt trợn trắng: “Các đồng chí chúng ta đã bỏ mạng nơi tiền tuyến rồi, lão đại, trông cậy vào anh đó.”

Cô nói tiếp: “Tính tình em tốt lắm mà cũng không kiềm chế được giận run, Lưu Thừa Triệu rất biết cách chọc giận người khác!”

Trần Tiệp tính tình tốt? Lý Toản và lão Tăng liếc nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu phủ nhận, không hề nha.

Lý Toản hỏi: “Bao nhiêu đồng chí bỏ mạng sa trường rồi?”

Trần Tiệp uống ngụm nước khoáng, nghe vậy giơ ba ngón tay.

Lý Toản: “Vậy thêm một người bỏ mạng đi, gom đủ 4, số đẹp, số may mắn đó.”

Trần Tiệp mặt mày nhăn nhó: “Muộn chút nữa thì luật sư của hắn sẽ vượt qua cửa ải xông đến tiền tuyến, giẫm lên thi thể các đồng chí chúng ta, phun nước bọt và pháp luật dìm chết chúng ta.”

Lưu Thừa Triệu bị áp giải đến phân cục không lâu thì Lâm Triều Kỳ vợ hắn lập tức dẫn một nhóm luật sư kỳ cựu nổi tiếng, từng trải qua không ít vụ tố tụng ở thành phố Việt Giang đến phân cục, như muốn khai chiến với cảnh sát vậy.

Phân cục lập tức phái ra mấy lão cáo già lão luyện giữ chân bọn họ bên ngoài, ít nhất phải kéo dài cho đến khi có kết quả so sánh DNA.

“Hay là lão đại lên sân khấu đi?” Trần Tiệp đề nghị, vì Lý Toản làm việc không hề có quy củ, đùa giỡn lưu manh có hiệu quả, không chừng có thể gài bẫy được Lưu Thừa Triệu.

Lý Toản lắc đầu: “Chứng cứ đầy đủ, định tội chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lâm Triều Kỳ và đám luật sư cô ta đưa tới không quan trọng, thái độ không sợ hãi của Lưu Thừa Triệu cũng chỉ là hổ giấy. Trọng điểm thẩm vấn không phải là Lưu Thừa Triệu gật đầu nhận tội ngay bây giờ, hắn có nhận tội hay không đều không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.”

Trần Tiệp hỏi: “Vậy là sao?”

Lý Toản liếc nhìn cô, chỉ nhắc một câu: “Lưu Thừa Triệu mắc chứng hưng cảm.”

“Hả?”

Lão Tăng giải thích: “Chứng hưng cảm là chứng rối loạn cảm xúc, mặc dù không thuộc về định nghĩa bệnh tâm thần trong pháp lý, nhưng nếu chứng minh được thì có thể giải thích hành động giết người của Lưu Thừa Triệu là do rối loạn cảm xúc đột phát giết người, hơn nữa hắn và Quan Ngân còn có quan hệ nam nữ bất chính, có khả năng rất lớn là bạo dâm. Nếu trước tòa, Lưu Thừa Triệu thành khẩn nhận sai, luật sư biện giải mấy câu thành ngộ sát, sau đó có giấy bãi nại của người nhà Quan Ngân, có lẽ hắn sẽ bị phán khoảng 3 năm. Tiếp theo lại giảm án… Khả năng ngồi tù không tới 1 năm.”

Lúc này Trần Tiệp đã hiểu, cô nhìn vào góc phòng thẩm vấn, ở đó có gắn camera.

Bây giờ Lưu Thừa Triệu càng hống hách thì sau này sẽ càng hối hận, hiện tại hắn ăn nói rất có logic và đâu ra đó, tư duy rõ ràng, căn bản không giống người mắc chứng hưng cảm nghiêm trọng.

Hắn biểu hiện càng tốt thì thời gian ngồi tù sẽ càng lâu.

Trần Tiệp cảm thán: “Trâu bò. Sao hai anh nghĩ đến điểm này?” Cô chỉ muốn hung thủ nhận tội, căn bản không cân nhắc trình tự phán quyết phức tạp sau đó.

Lão Tăng đáp: “Ai lão luyện cũng biết.”

Trần Tiệp: “…”

Đúng là cô quá non. Thảo nào lúc mấy lão cáo già trong phân cục đi ra ngoài ngăn cản Lâm Triều Kỳ và nhóm luật sư, thái độ vô cùng bình thản thong dong, lời nói hành động không chê vào đâu.

20 phút sau, cảnh sát hình sự thứ tư thẩm vấn thất bại, tử trận lết ra khỏi phòng thẩm vấn, mà Lâm Triều Kỳ đã dẫn đoàn luật sư thành công đột phá phòng tuyến của các lão cáo già trong phân cục. Quá trình thẩm vấn có thể cho một luật sư cùng hiện diện, vì thế họ đề cử một luật sư vào phòng thẩm vấn.

Hiển nhiên họ có chuẩn bị mà đến, blah blah một tràng, cuối cùng tổng kết lại là “Không có bằng chứng cho thấy Lưu Thừa Triệu là hung thủ, vậy họ có quyền giữ im lặng và không phối hợp điều tra”, kế đó là trách nhiệm pháp lý v.v…

Lý Toản kiên trì chờ họ nói xong mới gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mở hồ sơ ra bắt đầu nói: “11 giờ tối ngày 14 tháng 1 đến 4 giờ sáng ngày 15 tháng 1, Lưu tiên sinh luôn ở nhà?”

Luật sư nhìn về phía Lưu Thừa Triệu, hắn gật đầu.

Lý Toản hỏi tiếp: “Có phải là căn nhà ở Cẩm Tú Trang cảng Bắc Điền? Có đúng là ở cùng với vợ anh không?”

Luật sư thay Lưu Thừa Triệu đáp đúng vậy.

“Nói dối.” Lý Toản nói: “Tất cả các camera giám sát trên các tuyến đường đến Cẩm Tú Trang cảng Bắc Điền đã được lấy ra rà soát, cho thấy 5 tiếng đồng hồ từ khuya ngày 14 đến rạng sáng ngáy 15, anh không hề về Cẩm Tú Trang. 7 giờ tối ngày 14 tháng 1, anh tham gia một bữa tiệc tối thương nghiệp ở khu Tân Châu, 8 giờ 30 phút rời khỏi hội trường. Cho đến 5 giờ sáng ngày 15 tháng 1, anh lái một chiếc Mercedes trắng quay về Cẩm Tú Trang.”

“Giải thích một chút đi, vì sao nói dối? Trong khoảng thời gian này anh đi đâu?”

Lưu Thừa Triệu âm u nhìn luật sư.

Luật sư bình tĩnh trả lời thay: “Đương sự của tôi nhớ nhầm. Lưu tổng trăm công ngàn việc, nhớ lầm lịch trình một tháng trước cũng là bình thường.”

Lý Toản nói tiếp: “Vậy nói nghe xem, từ 11 giờ ngày 14 đến 4 giờ sáng ngày 15 tháng 1, Lưu tổng đi đâu? Mẹ nó đừng nhắc lại với papa là phải có bằng chứng, một đống bằng chứng nằm ở đây, có gan thì cứ mở ra xem.” Hắn không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Lưu tổng, ý tốt nhắc nhở một câu, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, không chừng còn được giảm hình phạt.”

Lưu Thừa Triệu và luật sư nghe vậy thay đổi nét mặt, hai người nhìn một đống hồ sơ chồng chất trên bàn, trong lòng ngờ vực lớn hơn tin tưởng.

Trong hoàn cảnh không có lợi cho bản thân, đương nhiên người ta sẽ hoài nghi, phỏng đoán, không tin bất cứ ai, cố gắng bịa đặt nhằm tìm cách cầu sinh, đồng thời chống lại tất cả ngôn ngữ dẫn đường có hại cho bản thân.

Lưu Thừa Triệu xoa xoa ngón tay, nhỏ giọng nói với luật sư, luật sư lại trả lời thay hắn: “Tối đó Lưu tiên sinh uống nhiều rượu, lái xe bên ngoài trúng gió, sau đó ngủ quên. Đến khi Lưu tiên sinh tỉnh lại thì đã là 5 giờ sáng, lúc đó Lưu tiên sinh mới lái xe quay về Cẩm Tú Trang.”

“Có người làm chứng không? Đi tuyến đường nào?”

“Không có nhân chứng, cảnh sát có thể xem camera giám sát trên đường.” Luật sư nói tuyến đường, nhưng vừa nói xong, hắn lập tức biến sắc. Dưới ánh mắt giễu cợt của Lý Toản, luật sư quay qua Lưu Thừa Triệu nói: “Lưu tiên sinh, trong tuyến đường ngài nói có hai đoạn đường từng xảy ra tai nạn khi đua xe vào tháng 10 năm ngoái, 4 người chết. Đầu đường đó…”

Hắn khó khăn nói tiếp: “Bị cấm rồi.”

Lưu Thừa Triệu biến sắc: “Không có khả năng! Nói dối.” Hắn trừng mắt nhìn luật sư và cảnh sát: “Nếu xảy ra tai nạn chết người là cấm đường thì trên thế giới này chẳng còn con đường nào đi được nữa.”

Lý Toản đáp: “Lúc Lưu tiên sinh chuẩn bị tuyến đường này chắc không điều tra trước, gần hai đoạn đường đó chính là đường ray xe lửa bỏ hoang, cũng là đường núi thường xuyên đua xe. Ngoại trừ dùng để đua xe, bình thường không ai đi đến đó. Tháng 10 năm ngoái xảy ra tai nạn chết người khi đua xe, một người trong số đó có gốc gác rất cứng. Cha mẹ của hắn vận dụng chút quan hệ, cưỡng chế cấm hai đoạn đường kia.”

Lý Toản ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mở nắp búp bi khác, tiếng động vang lên có tiết tấu, dù rất nhỏ nhưng lại không ngừng vang vọng trong phòng thẩm vấn trống trải.

“Ai nói cho anh biết tuyến đường này?” Lý Toản cong môi, nở nụ cười giễu cợt: “Chắc chắn muốn hại chết anh.”

Lưu Thừa Triệu siết chặt tay, hắn bỗng ngẩng phắt lên nhìn luật sư. Luật sư bị thân chủ nhìn chòng chọc như linh cẩu, cả người không tốt lắm, thận trọng gọi: “Lưu tiên sinh?”

“Đi ra ngoài.” Lưu Thừa Triệu đột nhiên đuổi luật sư: “Đi ra ngoài! Cút!  muốn hại chết tôi!!! Tôi biết ngay…”

Luật sư bị mời ra ngoài, Lâm Triều Kỳ lo lắng hỏi thăm, đối phương mờ mịt không hiểu ra sao nhưng vẫn chuyên nghiệp trấn an khách hàng.

Trong phòng thẩm vấn.

Trần Tiệp đang ghi chép thì bỗng lặng lẽ nhìn Lý Toản, dùng khẩu hình hỏi: “ là chỉ ai? Lưu Thừa Triệu thông cung với ai?”

Lý Toản gõ nhẹ xuống bàn, nhỏ giọng trả lời: “Lo ghi chép đi.”

Lưu Thừa Triệu thở hổn hển, vẻ mặt nóng nảy, gót chân nhịp liên tục, ngồi trên ghế mà luôn muốn cử động. Mấy lần hắn muốn đứng lên nhưng đang bị còng vào ghế, móng tay hắn đâm vào lòng bàn tay. Đột nhiên hắn lên tiếng: “Mấy người thật sự có bằng chứng? Cho tôi xem!”

Trần Tiệp nhìn Lý Toản, hắn gật đầu đồng ý. Vì thế cô lấy vài tấm ảnh ra, giơ lên cao cách Lưu Thừa Triệu chừng 1m: “Đây là chiếc xe di chuyển thi thể của Quan Ngân, cũng là chiếc Bentley hung thủ lái đêm đó, trên xe phát hiện vết máu của Quan Ngân và một ít tóc của hung thủ. Đây là chiếc nhẫn hung thủ đeo, trên đó có lưu lại máu, huyết tương và mảnh da của người chết, còn có mảnh da của hung thủ.”

*Huyết tương (plasma) là một trong hai thành phần chính của mô máu, là dịch chứa các thành phần vô hình và hòa tan rất nhiều protein, hormone và các chất khác. Huyết tương chứa 90% nước về thể tích, 10% còn lại là các chất tan như: protein huyết tương, các thành phần hữu cơ và muối vô cơ v.v.

Lưu Thừa Triệu vô thức nhìn xuống ngón trỏ tay phải, nơi đó đã thay đổi một chiếc nhẫn hoàng ngọc (Topaz) của nam giới.

*Topaz hay hoàng ngọc là một khoáng vật silicat của nhôm và Flo có công thức hóa học là Al2[SiO4](F,OH)2. Lần đầu tiên topaz được sử dụng làm đá quý trong đồ trang sức năm 1737 do Henekel (khi ông mô tả mỏ Saxon) bởi lẽ topaz có độ cứng tương đối cao, ánh thuỷ tinh tương đối mạnh và đặc biệt là có màu sắc đa dạng. Tên gọi của Topaz bắt nguồn từ chữ Hy Lạp là topazos có nghĩa là tìm kiếm, theo ngôn ngữ Phạn cổ topaz có nghĩa là lửa. Trước đây, một số loại đá quý có màu vàng, thậm chí cả những loại màu lục cũng được gọi là topaz. Topaz thường không màu, màu lam, lam-lục giống màu aquamarin, màu vàng, còn hồng và đỏ thì hiếm.

“Chiếc nhẫn này trùng hợp với vết thương trí mạng trên huyệt Thái Dương của Quan Ngân.”

Trần Tiệp đột nhiên cầm một tấm ảnh thi thể phóng to đưa đến gần, Lưu Thừa Triệu hoảng hồn ngửa ra sau: “Đừng đưa qua đây!”

“Lúc giết người đốt xác không sợ, bây giờ lại sợ hình chụp?” Cô châm chọc nói.

Lưu Thừa Triệu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mặt mày xám xịt nói: “Tôi thừa nhận, là tôi giết Quan Ngân. Nhưng cô ta đáng đời! Cô ta cố ý kích thích tôi, chọc giận tôi, cô ta là một ả điếm! Quan Ngân đe dọa tôi, moi tiền của tôi, còn muốn làm lộ chuyện giữa chúng tôi, muốn nói cho vợ tôi biết. Quan Ngân muốn tiền!”

Lý Toản lên tiếng: “Nói rõ một lần quan hệ giữa anh và Quan Ngân, thời gian cụ thể giết cô ta, động cơ giết người, quá trình hủy xác… Nói đi.”

“Tôi muốn uống cà phê, cà phê đen. Thứ đó có thể giúp tâm trạng tôi tốt một chút.”

Lý Toản nói: “Trần Tiệp, mang cho Lưu Thừa Triệu một ly.”

“Vâng.”

Trần Tiệp ra khỏi phòng, lấy cà phê rồi nhanh chóng bưng vào.

Lưu Thừa Triệu uống nửa ly cà phê đen rồi mới bắt đầu kể lại chuyện hắn giết người: “Quan Ngân xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, tôi thích cô ta. Tôi theo đuổi nửa năm, mua nhà mua xe, mua đồ trang sức, tăng lương cho cô ta, còn cho mẹ cô ta tiền.”

Lý Toản nhớ lại, Giang Hành tra được Lưu Thừa Triệu dùng tài khoản hắn thường cho tiền tình nhân, chuyển vào tài khoản của mẹ Quan Ngân một triệu.

“Rốt cuộc tôi ngủ với cô ta, chúng tôi duy trì quan hệ tình nhân ổn định. Cô ta rất ngoan, ban đầu ngoan, sau đó bắt đầu tham lam, luôn kiếm chuyện. Vừa ghi âm, vừa quay video, còn gọi điện đến nhà tôi quấy rầy, đích thân tới nhà tìm vợ tôi, trong sáng ngoài tối ép tôi ly hôn cưới cô ta! Loại đàn bà này… Ha, loại đĩ điếm này, tôi sẽ cưới cô ta sao? Còn không phải gái non tơ mọng nước mười bảy mười tám!”

Lưu Thừa Triệu không hề áy náy nói tiếp: “Tôi có bệnh, mắc chứng hưng cảm. Tối đó chúng tôi cãi nhau, tôi không kiềm chế được đánh chết cô ta. Lúc tỉnh táo lại thì cô ta đã chết rồi, tôi rất sợ.”

Lý Toản hỏi: “Quan Ngân chết lúc mấy giờ?”

Lưu Thừa Triệu ngẫm nghĩ rồi đáp: “12 giờ, 1 giờ… Cũng có thể là 1 giờ rưỡi.”

“2 giờ sáng anh lái xe đi vứt xác, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã chuẩn bị đầy đủ địa điểm và xăng đốt xác… Kết quả anh nói anh sợ?”

“Tôi sợ, nhưng bản thân tôi quan trọng hơn. Đồng chí cảnh sát, anh có biết người phụ trách một tập đoàn phát hành cổ phiếu phải gánh trách nhiệm nặng nề cỡ nào không? Tôi nuôi rất nhiều nhân viên, rất nhiều gia đình dựa vào tôi kiếm sống, GDP cảng Bắc Điền dựa vào tôi được kéo lên!” Dường như Lưu Thừa Triệu rất kinh ngạc Lý Toản không hiểu hắn, hắn nói tiếp: “Một khi tôi có chuyện thì công ty tôi cũng bất ổn, nhân viên, kinh tế loạn một đống.”

“Tôi không thể rối loạn, không thể xảy ra chuyện.” Lưu Thừa Triệu dừng một chút rồi đổi giọng nói: “Đương nhiên tôi sai, tôi không nên giết người. Lúc đó tôi rất hối hận, tôi nuôi người nhà Quan Ngân… Tôi lỡ tay mới giết cô ta.”

Trần Tiệp hít sâu, cô vô cùng khó chịu, thật sự muốn đập Lưu Thừa Triệu một trận.

Người này căn bản không có sự đồng cảm, hắn tàn nhẫn giết Quan Ngân, lạnh lùng nhẫn tâm hủy thi, hiện tại vẫn không nhìn ra hắn có chút hối hận. Trước khi có bằng chứng thì hắn liên tục nói dối, thấy bằng chứng rồi bắt đầu đẩy trách nhiệm, vội vàng tìm cớ đổ lỗi.

“Rác rưởi!”

Hiện tại xem như thẩm vấn đã có kết quả. Lý Toản đứng đậy, đẩy ghế bước ra: “Đi thôi.”

Trần Tiệp vội thu dọn hồ sơ và máy ghi âm, theo Lý Toản ra ngoài.

Lưu Thừa Triệu lớn tiếng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, tôi như vậy có tính là thành khẩn nhận tội? Có thể giảm hình phạt không? Tôi có bệnh tâm thần…”

Lý Toản dừng bước, quay đầu hỏi: “Vừa rồi anh nói “Nó muốn hại chết tôi”,nó là ai?

“…” Lưu Thừa Triệu nghe thế lập tức im bặt, giả ngu hỏi: “Tôi có nói hả? Đâu có, tôi nói xàm thôi.”

Lý Toản: “Anh biết Vệ Minh không?”

Lưu Thừa Triệu sửng sốt: “Là ai?”

Lý Toản đáp không có gì rồi đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đội hình sự.

Mọi người vây quanh máy ghi âm, luôn miệng thảo luận:

“Vậy là kết án được rồi phải không?”

“Lưu tổng đúng là mặt người dạ thú.”

“Dù nạn nhân không tốt cũng không được giết người.”

Trần Tiệp hỏi: “Vậy là chuẩn bị kết án đúng không? Lão đại?”

“Hửm?” Lý Toản hoàn hồn, gật đầu nói: “Có thể chuẩn bị kết án đốt xác 17/02.”

Cô hỏi lại: “Vẫn còn chuyện gì sao?”

“Hình như Lưu Thừa Triệu không biết gì về ma túy mới, hắn không biết Vệ Minh.”

Ma túy mới và tập đoàn Triều Nhật phải có liên quan, “nó” trong miệng Lưu Thừa Triệu là ai? Là nam hay nữ? Lưu Thừa Triệu đột ngột thay đổi thái độ khi nhận ra tuyến đường có vấn đề, là có người cố ý dẫn đường hắn nói ra tuyến đường có bẫy, hắn phát hiện lập tức đuổi luật sư, vì Lưu Thừa Triệu không tin luật sư.

Lưu Thừa Triệu không tín nhiệm luật sư vì đây không phải người mà hắn mời đến, mà là… cô Lưu!

Trần Tiệp ngồi vào bàn làm việc, ngước mắt nhìn bưu kiện ở góc bàn. Từ lúc nhận hàng đến giờ còn chưa kịp mở. Cô xem đơn hàng trước, là nặc danh, nhưng trên đó có số điện thoại di động, chỉ là không biết thứ gì bên trong.

Trần Tiệp lấy con dao nhỏ ra mở gói hàng, bên trong là một cái di động cảm ứng gói trong túi chân không.

“Ai gửi di động cho mình thế nhỉ?” Trần Tiệp thì thầm, cô cầm điện thoại lên thì thấy đã tắt máy. Cô khởi động máy, một điểm sáng lóe lên giữa màn hình tối đen, sau đó lan ra, các đốm sáng tụ tập lại thành một chuỗi chữ cái, đó là tên hãng di động.

Ngay giây sau điện thoại khởi động, không có mật mã.

Thời gian quay ngược lại 11 giờ sáng hôm đó.

Ở một khu vườn trà nào đó trong thành phố Việt Giang.

Vườn trà xanh biếc mênh mông, đường núi quanh co kẹp ở giữa, nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy giống như bánh mì kẹp hot dog rắc rong biển.

Nếu không nhìn kỹ hoặc tự mình đi một chuyến, có lẽ sẽ không biết ở đây còn có đường núi bí mật nằm trong lá cây xanh biếc.

Lúc này có một chiếc Volkswagen màu đỏ lái vào đường núi vườn trà, giống một con côn trùng giáp xác chạy vào giữa lùm cây xanh biếc. Con trúng giáp xác tả xung hữu đột vọt lên, có lẽ tài xế coi con đường núi chật hẹp này thành đường đua, đã thế còn tự do phóng túng không kiềm chế mà lái như bay.

Mấy người ngồi ở băng ghế sau xe và ghế phụ lái đều ngã trái ngã phải, dạ dày cuồn cuộn như nổi sóng khiến họ muốn nôn ra. Một người phụ nữ ngồi băng sau mặt mày xanh mét, môi trắng bệch, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Người đàn ông ngồi cạnh bà thấy vậy, không kiềm chế được tức giận hô to: “Mẹ nó! Dừng xe!”

Tài xế đang lái rất high, không nghe thấy.

Người đàn ông ngồi phía sau chửi “Mẹ kiếp!”, sau đó gã tháo dây an toàn, một tay nắm lấy tay vịn trên trần xe, tay kia rút khẩu súng sau thắt lưng chỉa vào đầu tài xế: “Bà mẹ mày, bảo mày dừng xe!”

Gã nói giọng Hồ Nam, trong đó nửa câu là tiếng Quảng.

Họng súng kề ngay gáy tài xế, cuối cùng hắn cũng hoàn hồn, tỉnh táo khỏi trạng thái hưng phấn phóng nhanh vượt ẩu, vừa ngẩng đầu liếc nhìn kính chiếu hậu đã thấy nửa khẩu súng đen ngòm lộ ra, hắn hoảng sợ nhấn mạnh phanh xe.

C-K-Í-T..T…T!!!

Chiếc xe đột ngột thắng gấp, gã đàn ông phía sau bị bất ngờ, lại đã tháo dây an toàn nên trực tiếp đập mặt vào ghế ngồi phía trước, cái trán đỏ một mạng.

Gã giận điên lên, hai mắt tam giác tàn nhẫn trừng tài xế, bảo hắn đổi chỗ cho người bên ghế phó lái, để người kia lái tiếp.

Tài xế vừa đi xuống thì gã mắt tam giác lập tức vung nắm đấm thật mạnh vào bụng hắn. Tài xế nôn khan, một lát sau vẫn không đứng dậy nổi, sau đó bị gã kia dùng súng đánh mạnh vào gáy, hôn mê bất tỉnh. Máu tươi chảy ra từ sau gáy, nhanh chóng thấm ướt đầy đất.

Băng ghế sau có hai người phụ nữ, một người trong đó mặt như giấy vàng, không chịu được đang nôn mửa, trong xe đầy mùi chua của bã nôn.

Gã mắt tam giác ghét bỏ, sai người phụ nữ tóc hoa râm còn lại dọn dẹp.

Người đàn ông vốn ngồi ghế phụ quay đầu lại, đưa cho người phụ nữ tóc hoa râm nước khoáng và bịch khăn ướt: “Dì Thái, cho dì Vệ uống nước đi.”

Người phụ nữ tóc hoa râm ngẩng đầu lên, bà chính là Thái Tú Anh bị cảnh sát cho là đang lẩn trốn. Bà nhận khăn và nước khoáng, đầu tiên thu dọn bãi nôn, sau đó cho Vệ Mạn Quân đang say xe bên cạnh uống nước.

Mà người đàn ông đang ngồi phía trên chính là bạn trai của Vệ Minh, Trình Khoa.

Gã mắt tam giác ngồi vào ghế phụ lái, họng súng chỉa vào đầu Trình Khoa: “Lái xe!”

Trình Khoa lo lắng nhìn Vệ Mạn Quân phía sau rồi nói: “Tôi bảo đảm không phản kháng, tuyệt đối nghe lời, có thể thông gió một chút không? Nơi này xa thành thị, cơ bản không một ai, hơn nữa trong tay anh có súng, chúng tôi không dám làm gì hết. Bây giờ có người say xe, nếu lộ trình quá xa thì dì sẽ tiếp tục nôn, trong xe không gió, mùi sẽ rất nồng. Lúc đó dì càng say xe nặng hơn, nghiêm trọng còn dẫn đến bị sốc.”

Gã mắt tam giác quay đầu nhìn Vệ Mạn Quân, thấy mặt bà vàng như nghệ, đầu đầy mồ hôi lạnh, run run không mở mắt nổi, không ngừng thật sự sẽ bị sốc.

“Phiền phức!”

Gã đồng ý hạ cửa sổ xe, nhưng chỉ hạ 1/3.

Cửa sổ xe có dáng một lớp giấy đen, người trong xe không nhìn được cảnh vật bên ngoài. Hiện tại cửa sổ được hạ xuống một chút, Thái Tú Anh vừa chăm sóc Vệ Mạn Quân, vừa quan sát cảnh vật bên ngoài.

Không ai ngờ một bà lão quê mùa ở một làng chài hẻo lánh xa xôi lại nhớ được đường xá rắc rối phức tạp trong thành thị.

Hết chương 49