Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 18: Sát nhân tốc độ

McGrady giận dữ nhìn Hunt: “Cái gì mà tao dùng dao ăn đâm mày?”

“Tốt nhất là như vậy! Tôi không muốn nghe truyền thông đưa tin đội ta thiếu đoàn kết, lục đục nội bộ nữa đâu!”

“Làm gì có, bọn tôi đoàn kết mà.” Hunt nhếch mép nhìn McGrady.

“Au!!” McGrady đột nhiên hét lên.

“Sao thế?”

“Evan Hunt! Mày dám đạp vào mắt cá chân tao!”

“Ôi, xin lỗi nhé! Tao không cố ý đâu! Tao chỉ quen duỗi hai chân ra thôi mà!”

Ai bảo chân tao dài cơ! Biết làm sao được!

McGrady ném chén đĩa, nổi giận đùng đùng đứng dậy bỏ đi.

Hunt lại lần nữa âm thầm vui sướng.

Nhưng cũng bởi vậy, mình nhất định phải càng cẩn thận.

Từ phiên chạy thử, trận phân hạng tới trận đua chính, mỗi bước đi đều cần thận trọng.

Vui sướng xong, tâm trạng lại trở nên nặng nề.

Đội đua bay tới London, Anh vào rạng sáng.

Vì đã ngủ một giấc trên máy bay nên lúc này chẳng buồn ngủ chút nào, Hunt nằm trong phòng khách sạn, ngước mắt nhìn trần nhà, thở dài một hơi. Cậu chơi Anipop đến mười mấy phút rồi mà chẳng mệt mỏi, ngược lại còn càng lúc càng tỉnh táo.

Nếu không thì… kiếm một bộ phim xem vậy?

A, đúng rồi, hồi trước lái Ferrari, Winston đã bắt chước bộ phim nào để dọa mình nhỉ?

“Hình như tên là “Sát nhân tốc độ”?”

Hunt tựa vào đầu giường, bắt đầu tìm kiếm… Không ngờ bộ phim này cũng khá nổi tiếng, đã giành được vài giải thưởng điện ảnh độc lập, hơn nữa hai nhân vật chính là hai tay đua, trong đó vừa khéo còn có một người tên Hunt!

“Ha, thú vị ghê.”

Chuyện kể rằng hai tay đua kia vừa là đối thủ của nhau suốt mười mấy năm trời, cũng vừa là hai người bạn thấu hiểu nhau nhất thế giới. Họ cổ vũ cho nhau trong mỗi giải đua, cùng nhau đi câu cá, du lịch và luyện tập trong mỗi đợt nghỉ… Bức tranh bộ phim vẽ ra khá sáng sủa và nhẹ nhàng.

Hunt xem phim mà khóe miệng không khỏi nhếch lên. Cậu hi vọng cuộc sống của mình và Winston cũng sẽ thế này.

Nhưng tất thảy đã thay đổi sau chấn thương của Hunt trong một trận đua, khiến Hunt không thể không rút khỏi giới F1. Anh dự định cùng người nhà chuyển đến Iceland, sống một cuộc sống không có tiếng động cơ ồn ã, bỏ lại đường đua và cả Zero, nhân vật chính thứ hai cô độc.

Sau mùa giải ấy, Zero vẫn đưa Hunt đến ngôi nhà vùng ngoại ô nghỉ ngơi như trước, thế nhưng đây lại là lần nghỉ ngơi cuối cùng hai người được ở cạnh nhau.

Màn đêm buông xuống, Hunt phát hiện tuyến đường của Zero không giống mọi khi, vì thế bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Em thích tôi dịu dàng hơn, hay thô bạo hơn?”

“Em thích còng tay làm bằng gì?”

“Roi thì sao? Em thích loại to hay loại nhỏ?”

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Zero u ám xen lẫn điên cuồng, Hunt trông thấy không rét mà run.

Thì ra Zero đã kìm nén tình yêu với Hunt suốt bao nhiêu năm nay mà không tìm được một cơ hội để bày tỏ. Hắn vẫn luôn kiềm chế, cho đến tận lần này, khi Hunt thật sự muốn rời bỏ cuộc sống của hắn, sự điên cuồng của hắn mới bùng phát, xui khiến hắn nhốt Hunt đang không tiện vận động vào một căn hầm.

Hunt trong phim mới đầu còn cho rằng chỉ cần mình cố chịu đựng một chút, Zero sẽ dần dần khôi phục lí trí, nhưng tình trạng của Zero càng lúc càng tồi tệ, mãi cho đến khi Hunt không thể chịu đựng được nữa, dùng dao găm đâm chết Zero.

Zero chảy máu không ngừng, mà Hunt lại không định trốn đi, chỉ dùng hết sức ấn mạnh vào ngực hắn.

“Tốt quá… Tốt thật đấy… Cuối cùng tôi cũng không cần tiếp tục yêu em nữa rồi…”

Zero nhắm hai mắt lại, Hunt rốt cục cũng rõ tất cả chỉ là kế hoạch Zero bày ra để mình giết hắn.

Kết phim, Hunt đưa Zero lên chiếc xe hai người vẫn luôn lái khi đi du lịch cùng nhau trước kia. Anh dịu dàng thắt dây an toàn cho hắn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao tới cuối đường.

Không có anh, tôi rất cô đơn.

Nếu chỉ có cô đơn, tôi thà rằng lựa chọn cái chết.

Khi tiếng nhạc cuối phim vang lên, Hunt chớp chớp mắt.

“Chết tiệt! Bộ phim quỷ quái!”

Đầu phim thì nhẹ nhàng, giữa phim thì đáng sợ, đến cuối phim thì…

Cậu chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Chính xác là sợ hãi sự cô đơn.

Hunt thở dài một hơi.

“Tiêu rồi tiêu rồi, thế này thì càng không ngủ nổi!”

May mà ngày tiếp theo, đội đua vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, trận đua thử vẫn chưa diễn ra.

Hunt với dáng vẻ uể oải thiếu tinh thần dùng bữa trưa xong, liền nói với Marcus rằng mình vẫn chưa thích ứng được với múi giờ chênh lệch, cần phải ngủ bù.

“Hả? Lệch múi giờ?” Marcus không hề tin tưởng: “Tên nhóc nhà cậu rõ ràng thích ngủ là ngủ, gặp vấn đề chênh lệch múi giờ từ khi nào đấy?”

Nhưng ông cũng nhận ra Hunt quả thực rất mệt mỏi.

“Vậy cậu đi ngủ một giấc đi.”

Hunt quay lại phòng mình, ngã lên giường, vẫn còn chưa nhắm mắt, điện thoại đã kêu vang. Nhìn lại, là số máy lạ, cậu đang định ấn nút tắt, lại thấy tò mò không biết ai là người gọi cho mình.

“A lô, Evan Hunt đây.”

“Cậu ở khách sạn nào?” Giọng nói hơi lạnh lùng vang lên nhờ sóng điện từ.

Hai vai Hunt cứng lại.

Là Winston!

Từ từ, sao hắn có số của mình được nhỉ? Hình như mình chưa cho hắn số bao giờ mà.

À… mà cũng đúng, số máy của mình thì có gì bí mật. Tùy ý hỏi một nhân viên trong đội đua Marcus là có được rồi.

“Khách sạn Luna. Chắc một vài đội đua khác cũng sẽ chọn khách sạn này nhỉ.”

“Đội tôi cũng thế. Hay cùng ra ngoài chạy bộ sớm đi?”

“Chạy bộ sớm? Thôi… giờ tôi chỉ muốn ngủ.”

“Tối qua cậu làm gì?”

Không biết có phải ảo giác hay không, Hunt cảm thấy nếu vừa rồi giọng nói của Winston là ôn hòa, thì bây giờ có thể dùng lạnh lùng để miêu tả.

“Tôi xem cái phim “Sát nhân tốc độ” mà anh từng kể ấy! Nếu biết trước kết phim là như thế, tôi chắc chắn không xem!”

“Thế nên cậu không phản cảm với tình cảm của hai tay đua, mà chỉ để ý đến kết cục.”

“Thần linh ơi… vậy mà gọi là tình cảm á? Vậy là tổn thương lẫn nhau! Mà mấy nhà phê bình điện ảnh còn đánh giá cái quỷ gì mà lý trí giãy giụa trong hiện thực! Nếu như Zero nói thẳng với Hunt, cậu đừng rời xa tôi, xin cậu hãy mãi dõi theo tôi, tôi muốn chúng ta ở bên nhau, kết cục sẽ không biến thành như vậy!” Hunt bắt đầu điên cuồng phê phán.

“Ừm.” Winston khẽ khàng lên tiếng.

“Thế nhưng điều khiến người ta sợ hãi thực sự lại không phải là những gì đã xảy ra khi Zero nhốt Hunt trong hầm kín…”

“Vậy thì là gì?”

“Tất nhiên là chủ đề chính của phim— sự cô đơn. Bởi vì sợ cô đơn, Zero mới cần đến Hunt. Cũng bởi vì sợ cô đơn, Hunt mới không phản kháng Zero ngay từ đầu, là do… anh ta không muốn mất đi người kia. Mà điên nhất là vì sao nhân vật chính cũng tên là Hunt! Làm cả đêm tôi cứ mê man mãi, mơ thấy mình bị giam trong hầm!”

“Chỉ là một bộ phim thôi mà.”

“Đúng thế… chỉ là một bộ phim thôi…” Hunt thở phào: “Mà cảm giác nói chuyện với anh qua điện thoại thật mới lạ. Anh có biết tôi đã đánh cược gì với McGrady không?”

“Cược gì?”

“Trong chặng đua ở Anh này, tôi ít nhất cũng phải giành được vị trí thứ sáu.”

“Tiền cược là gì?”

“Cái gì mà tiền cược, nếu tôi thắng, gã không được sủa bậy với tôi nữa! Ừ, nhưng mà tôi cảm thấy cũng khó thắng lắm.”

Hunt không nói thực ra tiền cược có liên quan đến Winston.

“Cậu ở phòng nào?”

“1665. Sao thế?”

“Mở cửa.”

Hunt từ trên giường ngồi choàng dậy.

Không phải chứ? Chẳng nhẽ Winston đang ở trước cửa phòng?

Hunt vừa mở cửa ra đã thấy Winston mặc quần áo thể thao đang đứng tại đó, có lẽ hắn đã chạy bộ xong rồi. Cậu ngẩn người lùi nửa bước về sau, nhường lối cho người kia vào phòng. Căn phòng này chỉ có một chiếc giường đôi, trên sô pha là mớ quần áo thay ra vứt lộn xộn của Hunt.

Hunt gãi gãi đầu, có hơi ái ngại. Nếu biết trước Winston sẽ đến, cậu đã dùng tốc độ nhanh như gió thu dọn tí tẹo rồi.

Nhưng mà nghĩ lại… thôi cũng được!

Cậu là người như vậy, để người này biết sớm một chút cũng tốt.

Winston không bình luận xem phòng của Hunt bừa bộn đến mức nào, chỉ ngồi xuống bên giường.

“Chỉ cần cậu phát huy phong độ ổn định, vị trí thứ sáu chắc chắn không phải là vấn đề.”

“Thật á?”

“Ừ.” Winston vỗ vỗ vị trí bên giường, ý bảo Hunt ngồi xuống: “Chúng ta mô phỏng.”

“Được.”

Hunt biết Winston định phân tích đặc điểm đường đua và chiến thuật vượt qua đối thủ cho mình.

Cậu nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói của Winston giống như lần trước. Rõ ràng chưa từng đua ở Silverstone, thế nhưng cậu lại cảm thấy quen thuộc lạ kỳ, tựa như cậu đã từng chạy ở đây vô số lần.

Không chỉ là đường đua, Winston thậm chí còn phân tích cho cậu đặc điểm kỹ thuật của Enzo đội Lotus, Duchovny đội McLarren, Kurt đội Williams, và cả Donald đội Sauber cậu không thể thành công vượt qua lần trước nữa, hắn giúp cậu tưởng tượng đoạn cua nào thì nên vượt ra sao.

“Những… kinh nghiệm này, anh cứ dạy cho tôi thế hả?”

“Tôi có không dạy cậu, cuối cùng cậu cũng sẽ tự học được thôi. Còn không bằng nói tôi đang tiết kiệm thời gian chờ đợi cậu.”

Winston nói vậy.

“A… cảm giác như thể nếu không giành được vị trí thứ sáu, tôi sẽ trở thành tội đồ F1 vậy!”

Sự tồn tại của Winston khiến cậu cảm thấy an tâm một cách kì lạ. Hunt díp mắt ngáp một cái, ngả về sau, dần dần cuộn tròn người lại, nói lẩm nhẩm: “Winston… nói xem vì sao… anh lại đối tốt với tôi như vậy?”

Trên thế giới này có nhiều người như vậy, nhiều tay đua xuất sắc như vậy, vì sao anh lại chọn tôi?

Winston chống tay xuống đệm, chầm chậm nghiêng mình về phía Hunt, ngón tay sẽ sàng lướt qua lông mày cậu.

“Tôi tới nơi này chỉ vì em.”

Hunt thở đều đều, cậu đã ngủ mất rồi.

Trong mơ hồ, cậu cảm thấy có thứ gì mềm mại mà ấm nóng khẽ khàng lướt từ chân mày kề tới khóe môi, cuối cùng ôm chặt lấy cậu.

Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Vì sao trong nhiều tay đua xuất sắc như vậy, anh lại chọn tôi?

Winston: Cậu lại gần đây, tôi nói cho nghe.

Hunt: Chết tiệt! Anh sờ đi đâu thế hả! Chết tiệt! Anh liếm chỗ nào đấy! Biến đi!