Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 4

Giải vây giúp em.

Giải vây giúp em......

Ứng Như Ước đưa hai tay chống cằm, ánh nhìn chằm chằm chú mèo đang ngủ trên bệ cửa sổ không coi ai ra gì cách đó không xa đến xuất thần, dần dần mất đi tiêu cự.

Trong đầu còn có chút trống rỗng vẫn còn vang vọng câu nói trầm thấp “Giải vây giúp em” của Ôn Cảnh Nhiên nửa tiếng trước.

Cô đang cố gắng  nhớ lại xem trước ba mươi phút đó, cô có từng vô ý thức ra tín hiệu cầu cứu gì hay không.

Dĩ nhiên là không có kết quả.

Bởi vì so với việc đối phó bác sĩ Ôn, rõ ràng cho thấy nói chuyện với người lớn nhã nhặn càng làm cho cô cảm thấy buông lỏng hơn.

Cho nên......

Ai cần anh giải vây chứ!

Trong phòng bếp vang lên tiếng nấu nước pha trà ùng ục, cô phồng má có chút buồn bực thở dài.

Cô cũng chỉ dám lặng lẽ oán thầm chứ đứng trước mặt Ôn Cảnh Nhiên, cô đã hoảng sợ như chuột nhìn thấy mèo, chỉ hận không thể chạy trối chết.

"Cạch" một tiếng vang nhỏ.

Như Ước lấy lại tinh thần, trong làn hơi nước dày đặc bưng bình nước đã đun sôi đi tới trước bàn, chuẩn bị pha trà  cho mấy vị người lớn ngồi đánh cờ trong sân.

Ở núi Đông Cư, ngoại trừ nổi danh nhờ hội sở suối nước nóng ra còn có vườn trà khiêm tốn hơn một chút.

Những cây trà trong vườn Đông Cư chỉ sản xuất ra một loại lá trà đó chính là—— Tuyết Tiêm Đông Cư.

Hàng năm, sản lượng của Tuyết Tiêm Đông Cư cũng không nhiều, ngoại trừ trường hợp đặc biệt ra thì cũng chỉ có hội sở suối nước nóng Đông Cư này được cung ứng.

Nghe nói chính loại Tuyết Tiêm Đông Cư này hàng năm đã hấp dẫn không ít người thưởng thức trà tranh nhau đến.

Như Ước nhặt một tiêm trà lên ngậm vào miệng, dùng răng mài mài tỉ mỉ.

Cô không thích uống trà, đối với lá trà cũng không có nghiên cứu gì, ngoại trừ nếm được mùi trà và vị ngọt đắng của nó ra thì thật đúng là không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.

Cô xé túi giấy bạc, đầu ngón tay bóp chặt góc bị xé, sau đó từ từ đổ lá trà vào ly với số lượng vừa phải, nhìn lá trà màu xanh biếc như lưỡi chim sẻ đã được rải đều một lớp dưới đáy ly, lúc này mới cầm bình lên rót nước.

Nói ra thật xấu hổ, bình thường lúc ông cụ pha trà uống trà cũng có dạy, tuy rằng mưa dầm thấm đất nên cô cũng biết một ít, nhưng nói đến kỹ năng thật xuất sắc thì rất tệ.

Chờ pha trà xong, Như Ước lại ngồi chốc lát sau lưng ông cụ Ứng.

Không đợi kết thúc một ván cờ, ông cụ Ứng làm như mới phát hiện cô vẫn còn ở đây, lập tức vung tay đuổi người: "Con ở lại đây với mấy ông già này làm gì, đi tìm những người trẻ tuổi kia chơi đùa đi, để tránh còn nhỏ tuổi mà đã biến thành bà cụ non."

Như Ước: "......"

Nhưng những người tuổi trẻ kia...... Cô đều không biết nha.

Đóng cửa lại, Như Ước dựa lưng vào vách tường đấu tranh tư tưởng chốc lát, thật sự không có suy nghĩ nào vui đùa với những người trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ kia, trực tiếp trở về phòng của mình chuẩn bị cuộc thi viết cho tuần sau.

Về phần tắm suối nước nóng à, bên ngoài phòng của cô cũng có một hồ nước nóng bốc khói lượn lờ, thật sự thích hợp với kiểu khách không thích náo nhiệt như cô.

Trong lúc Như Ước chuẩn bị thay quần áo đi tắm nước nóng một lát thì tiếng chuông cửa trong trẻo vang lên.

Cô nghi ngờ kéo áo đã cởi đến ngực xuống, rồi nhìn vào gương sửa sang lại mái tóc bị áo làm rối loạn rồi bước đi mấy bước tới trước mắt mèo nhìn xuyên ra ngoài.

Cũng trong lúc đó, người phía bên ngoài giống như cảm thấy gì đó cũng nâng mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt mèo trước mặt, một tay nắm thành quyền đưa lên môi ho nhẹ một tiếng: "Là anh."

Da đầu Như Ước lập tức tê dại một hồi.

Cô cầm tay nắm cửa đấu tranh trong lòng hồi lâu mới kéo cửa ra, mỉm cười nhìn về phía Ôn Cảnh Nhiên đang đứng ngoài cửa.

......

Lúc này có phải nên gọi anh ấy một tiếng không?

Nên gọi là gì đây?

Cũng không thể cả tên lẫn họ là Ôn Cảnh Nhiên được, không chỉ số tuổi mà ngay cả vai vế cũng kém anh khá xa.

Gọi sư huynh?(Ở đây là nói học trò của cha chứ không phải khóa trên khóa dưới nhé)

Anh ấy cũng không phải là sư huynh chính thức của cô mà chỉ là học trò của ông nội cô mà thôi, gọi thân mật như vậy còn không bằng giết cô đi......

Gọi bác sĩ Ôn?

Cũng không phải cô tìm anh khám bệnh, sống quá rõ ràng chính là gây chuyện......

Trong lúc Như Ước đang rối rắm không biết nên chào hỏi Ôn Cảnh như thế nào thì anh đã đưa mâm đựng trái cây trong tay cho cô: "Vốn định làm cho thầy giáo nhưng không biết là đi ra ngoài hay không có nghe thấy mà không ai mở cửa."

Ứng Như Ước thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên đón lấy: "Vậy để em đưa qua."

"Không cần." Anh cúi xuống nhìn cô giống như muốn nói gì đó, nhưng mới vừa mở miệng đã nắm quả đấm nghiêng đầu đi ho nhẹ mấy tiếng.

Cô khẽ nhíu chân mày, vẻ mặt mệt mỏi rõ ràng đến nỗi khiến Ứng Như Ước muốn coi thường cũng không coi thường được.

Cô cau mày, vô ý thức mở miệng hỏi: "Anh không nghỉ ngơi tốt hả?"

"Ừ." Ôn Cảnh Nhiên ừ một tiếng, rất mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường, giọng nói khàn khàn: "Mới vừa phẫu thuật xong chỉ ngủ được ba tiếng."

Như Ước trợn tròn hai mắt có chút không dám tin.

Chỉ ngủ có ba tiếng?

Sau đó lại còn lái xe hơn hai tiếng......

Nhưng khi đó anh thật sự không có vẻ mệt mỏi chút nào nha.

"Bọn họ đều đang chơi Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ) trong phòng anh, vốn nghĩ chỗ của thầy giáo sẽ yên tĩnh......" Câu nói kế tiếp anh chưa nói xong nhưng Ứng Như Ước cũng biết là cái gì.

Cô chần chờ ngắm nhìn cửa phòng bên cạnh đang đóng chặt, nhất thời không nói nên lời.

Dĩ nhiên mâm đựng trái cây trong tay mới vừa cắt gọt không bao lâu, dưới đáy khay còn có vài phần ẩm ướt vì lạnh.

Như Ước nắm chặt tay nhìn Ôn Cảnh Nhiên một hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp lui về sau một bước: "Vậy...... Vậy anh hãy ở bên phòng em ngủ một lát đi, đúng lúc em phải chuẩn bị cho cuộc thi viết vào tuần sau, không có vấn đề gì."

Nói xong lời cuối cùng, không biết là có mấy phần chột dạ hay có mấy phần ngượng ngùng mà giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần nửa câu cuối thấp đến nỗi không thể nghe thấy.

Ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên rơi vào hàng mi đang rủ xuống, lông mi của cô rất dày, ở dưới ánh đèn ngay lối vào tạo thành một lớp bóng mờ, ngoan ngoãn mà nằm phía dưới mí mắt.

Cô hơi mất tự nhiên.

Hoặc là nói rất không tự nhiên.

Anh nhếch nhếch khóe môi, không biến sắc kiềm chế nụ cười tràn ra trong mắt, vẫn dùng giọng nói khàn khàn mệt mỏi như trước: "Rất ồn ào."

Lông mi Như Ước run lên, giương mắt nhìn anh.

Mặc dù câu nói này không liên quan đến nhau nhưng cô lại nghe hiểu.

Ôn Cảnh Nhiên đang oán trách đồng nghiệp của anh quá ồn......

Giống như bị hai chữ này nhẹ nhàng đánh trúng xương sườn mềm, cô có chút buồn cười, nhưng khi người trong cuộc trước mặt lại không biết xấu hổ, chỉ đành phải nhẫn nại mím mím môi, vuốt chóp mũi ý bảo anh vào trước.

Không gian phòng Như Ước rất lớn, đối diện sân nhỏ bên trong phòng là phòng khách nhỏ được thiết kế bằng gỗ thô, sát tường có bày một chiếc sofa  vừa rộng rãi vừa thoải mái bằng vải bố.

Trong ánh đèn trùng trùng lớp lớp, ghế sofa giống như phủ lên một tầng lụa mỏng, được phân chia ra hai nửa vừa vặn, một nửa là ánh sáng, một nửa là bóng tối.

Ánh mắt Như Ước vòng qua vòng lại trên ghế sofa hai vòng, trong lúc đang khó khăn làm sao mở miệng bảo Ôn Cảnh Nhiên chịu uất ức  một chút mà nằm ngủ trên sofa này, vẫn còn đang tìm từ thì đã thấy anh nhìn quanh bốn phía trực tiếp đi tới ghế sofa.

"Anh ngủ ở đây." Anh ngồi xuống, "Cho anh thêm tấm chăn."

Như Ước “Vâng” một tiếng, chân lại bước không đi nổi.

Mấy phút trước, cô vốn dự định ngâm suối nước nóng để thả lỏng một chút, hoàn toàn không ngờ sẽ có khách không mời mà đến......

Cho nên, giờ phút này bộ đồ bơi kiểu phân thể mà cô đinh mặc để ngâm nước nóng vẫn còn nằm trên tay vịn ghế sofa, không may nó còn đang giắt bên tay trái Ôn Cảnh Nhiên.

A......

Như Ước có chút tuyệt vọng nhắm mắt.

Tại sao lúc trước cô lại muốn mua bikini chứ?

Hiển nhiên cảm xúc suy sụp của cô quá mức rõ ràng, Ôn Cảnh Nhiên giương mắt nhìn cô có chút không hiểu: "Không tiện sao?"

Như Ước lắc đầu, thuận tay mở hộc tủ ôm cái mền ra. Suy nghĩ một chút, lại đi vòng qua phòng ngủ ôm cái gối.

Sau đó, lúc đưa cho Ôn Cảnh Nhiên thì làm bộ như rất tự nhiên nhặt đồ bơi lên, làm như không có chuyện gì xảy ra mà trở về phòng ngủ.

Một loạt động tác này cô đã sắp xếp nhiều lần trong đầu, lúc thật sự thực hành thì cũng không hề nhầm lẫn, ngoài trừ sống lưng không tự chủ thẳng băng và bước chân có chút cứng ngắc ra thì cô tự nhận lần này ngụy trang vẫn có chút thành công.

Cô cúi đầu liếc nhìn đầu ngón tay có chút thấm lạnh do vải vóc của đồ bơi, vẫn không che giấu được chán nản mà chôn vào mặt.

Cô thề, nhất định Ôn Cảnh Nhiên đã nhìn thấy!

Bên kia Ứng Như Ước vẫn còn đang bình phục tâm tình, bên này Ôn Cảnh Nhiên thật sự thấy hơi mệt, chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát.

Anh tung chăn đắp đến eo, hơi nghiêng người, hai chân thon dài gác trên tay vịn sofa. Rõ ràng ghế sofa đủ rộng rãi, nhưng khi anh nằm ngủ lại cảm thấy có mấy phần chật hẹp.

Ôn Cảnh Nhiên nhắm mắt lại.

Có tia sáng chiếu xuống mí mắt cảm thấy hơi chói.

Anh giơ tay lên che mắt lại, trong bóng tối tiếng bước chân nhè nhẹ, cẩn thận của cô giẫm trên sàn giống như mèo.

Anh chợt lại nổi lên  suy nghĩ muốn trêu chọc cô.

"Dây đai đó…" Giọng anh khàn khàn: "Hình như có hơi lỏng."

Dây đai?

Dây đai nào?

Ứng Như Ước nắm ly nước, không khỏi liếc nhìn Ôn Cảnh Nhiên, cho đến khi nhìn thấy khóe môi anh nở nục cười xấu xa thì “ầm” một cái, cả đại não đều nổ tung khắp mọi nơi như pháo hoa.

Ngón tay cầm ly nước của cô siết lại thật chặt, chặt rồi lại lỏng, hồi lâu mới khắc chế bình ổn giọng nói, như không có việc gì "À" một tiếng.

Ngay sau đó, cô không còn có cố ý thả nhẹ bước chân nữa mà lê dép lẹt xẹt vào trong sân như trút giận.

Sau lưng, người cô không hề để ý đã lặng lẽ cong khóe môi.