Anh Hai Thật Tuyệt Vời Nha!

Chương 2: Không phải lỗi tại em

Trong phòng lập tức giảm xuống mấy độ. Mọi người đều đồng loạt run lên.

Tôi đã nói mấy người chết chắc mà. Mặt anh hai đen hơn phân nửa rồi kìa. Được rồi... sao ngay cả tôi cũng lạnh hết sống lưng thế này...? Anh hai, em hoàn toàn vô tội QAQ

Lâm Hạo nhíu chặt mày, đôi mắt mang theo tia tức giận đặt lên những cánh tay vẫn đang ôm lấy Lâm Thiên.

" Buông ra! " Giọng nói trầm thấp, phát ra từ những kẽ răng kia. Gằn từng chữ một.

Tôi nói, anh hai tức giận rồi...

Tôi nói tiếp, không chỉ có mấy người chết chắc đâu... tôi cũng chết chắc rồi QAQ

Giọng nói lạnh băng của Lâm Hạo vừa phát ra, những cánh tay ôm Lâm Thiên ngay lập tức liền buông. Này này này, lúc nãy còn ôm hôn nhau thắm thiết mãi không chịu buông cơ mà, sao bây giờ bảo buông là buông thế kia!!!

Lâm Hạo từ từ bước tới. Lâm Thiên từ từ nuốt từng ngụm nước miếng...

A... hình như thế giới đang ngừng hoạt động...

" Thiên Thiên " tới rồi QAQ

" Anh hai " Giọng Lâm Thiên muốn bao nhiêu ngọt thì có bấy nhiêu. Cậu cần phải cứu chính mình a.

" Lại đây với anh " anh trai đại nhân, ngài làm ơn đừng cười trong hoàn cảnh này có được không? Nụ cười của ngài thực đáng sợ a QAQ

Bị nụ cười kia doạ sợ, Lâm Thiên ngay lập tức túm lấy chị gái bên cạnh rồi núp đằng sau " Em mới không ngốc mà đến với anh đâu "

Tôi phản ứng thật nhanh đúng không? Hắc hắc. Nhưng mà... hình như lần này cậu thực sự chọc giận Lâm Hạo rồi...

" Lâm Thiên!! " Lâm Hạo gầm lên. Khuôn mặt anh hoàn toàn đen xì, tiến tới bắt lấy Lâm Thiên rồi đánh vào cái mông mềm mại đáng thương kia của cậu. Lần này Lâm Hạo đánh thực sự rất mạnh, không như những lúc đánh yêu vào mông em trai, Lâm Thiên vì đau không nhịn được liền khóc nấc lên. Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ 10 tuổi, đâu chịu được lực lớn như vậy. Còn chưa kể đến việc Lâm Hạo chưa bao giờ đánh cậu, cũng chưa bao giờ tức giận như vậy.

Lâm Thiên cố kìm nén giọng mình lại, cậu không dám khóc to vì sợ Lâm Hạo lại đánh tiếp. Chỉ dám tủi thân úp mặt vào lòng anh hai mà thút thít, nước mắt nước mũi lau sạch lên áo của Lâm Hạo. Cho áo anh hai bẩn hết đi ai bảo anh hai lại đánh em đau như vậy QAQ. Rồi cứ như thế mặc cho Lâm Hạo bế mình lên.

Hic... Lâm Thiên tuyên bố, cậu chính thức không thèm để ý đến Lâm Hạo nữa. QAQ

Mọi người thấy Lâm Thiên như vậy liền thương cảm. Lại gần định khuyên Lâm Hạo bình tĩnh một chút nhưng còn chưa kịp làm gì thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh kia, lập tức câm nín.

Ê ê ê! Còn thương cảm? Người ta bị đánh xong rồi mới thương cảm? Tôi đây mới không cần mấy người đâu QAQ

" Cút hết cho tôi! " Lâm Hạo nghiến răng quát.

Ở trường Lâm Hạo học rất giỏi, chơi thể thao cũng rất tốt. Lại thêm khuôn mặt đẹp trai, cơ thể cao lớn, gia thế không đơn giản mà chính bản thân anh  cũng không phải người dễ chọc. Cho nên, cũng không có ai dại mà dám đắc tội với Lâm đại thiếu gia. Mặc dù không phải tất cả, nhưng vẫn có rất nhiều người ngưỡng mộ anh.

Vậy nên Lâm Hạo vốn đang rất tức giận, cũng không ai dám nói thêm câu gì nên rất nhanh chóng căn phòng lập tức chỉ còn lại hai anh em Lâm gia...

Lâm Thiên đương nhiên nhận ra điều này, liền nhanh chóng cố nén tiếng khóc của mình lại, càng cố vùi mặt mình vào ngực Lâm Hạo, tay vòng qua cổ anh trai càng thêm chặt. Mình không thể ngẩng mặt lên, tuyệt đối không thể, ác quỷ xấu xa ở bên trên, đang ở bên trên a QAQ

Qua một lúc sau, Lâm Thiên đang nghi ngờ có phải người ôm mình là bức tượng đã bị hoán đổi với anh hai không thì Lâm Hạo mới lên tiếng " Thiên Thiên, đừng không đến với anh, cũng đừng không để ý anh " Trong giọng nói còn mang theo vài phần bi thương, Lâm Thiên đang nghe nhầm đúng không? Nói xong Lâm Hạo liền vùi đầu vào hõm cổ của cậu. Thật ngứa nha!

Nhưng mà... Lâm Hạo đang làm nũng? Nhưng anh hai đang rất tức giận nha? Như thế nào lại làm nũng được

Hừ! Cậu không biết đâu. Lúc nãy anh hai đánh cậu rất đau. Bây giờ cậu không muốn để ý anh hai nữa. Anh hai xấu lắm!

" Cực cưng, lúc nãy là anh không kiểm soát được bản thân lỡ tay đánh đau em. Nhưng anh thật sự không thích những người khác cùng em thân mật " Lâm Hạo đau lòng xoa xoa mông em trai, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của bạn Lâm Thiên nào đó vẫn đang không chịu ngẩng mặt lên. Huhu, nhìn kìa nhìn kìa, anh hai thật đáng thương nha. Nhưng cậu đâu dễ dàng tha thứ như vậy.

" Đừng không để ý anh như vậy, anh hai sẽ rất đau lòng "

" ... " Anh hai quá quá ôn nhu nha. Nhưng em mới không cần đâu. Hừ!

" Lát nữa về nhà anh bảo bác Kim rán xúc xích cho em nhé, có được không? "

" Được!! " Tại sao anh hai lại dễ thưong như vậy a~

Sau này Lâm Thiên mới phát hiện. Lâm Hạo không hề đáng thương, một chút cũng không! Lâm Hạo lúc đó đúng là rất tức giận, nhưng cũng không phải lỗi tại cậu a! Anh hai lại còn bày ra bộ dáng đáng thương, khiến cho cậu mềm lòng tha thứ... E hèm! Được rồi, tôi tha thứ cho anh hai là vì xúc xích, nhưng lúc đó tôi thực sự thấy anh hai đáng thương mà QAQ. Mấy người phải tin tôi, ở đây tôi mới là người đáng thương nhất a QAQ

Lâm Hạo sủng nịch lại hôn hôn Lâm Thiên mấy cái, cưng chiều mà ôm em trai đi về nhà. Xúc xích à, ta tới đây~