Anh Hai Thật Tuyệt Vời Nha!

Chương 40: Vui lên nào Hi hoa hoa

Bên ngoài căn biệt thự, một mảnh vườn rộng với đủ loài hoa vẫn nở một cách lộng lẫy như khi chúng vừa mới nở, vậy mà giữa màn đêm lạnh lẽo này, chúng lại trông kiêu sa đến vậy, cũng lại trông thật cô đơn và xa vời.

Thế nhưng ở chính giữa mảnh vườn lạnh lẽo ấy, căn biệt thự rộng lớn kia lại mới khiến người ta cảm thấy dùng hai từ "lạnh lẽo" vẫn không đủ để miêu tả. Bên ngoài có rất nhiều hoa, cũng có rất nhiều người, nhưng ở giữa mảnh vườn vô vàn hoa ấy lại chỉ có một căn biệt thự, và ở giữa những lớp người ấy, lại chỉ có một thân ảnh.

Trên bàn là một đống vỏ snack, một vài miếng snack chưa ăn hết cũng bị rớt ra, cùng bữa tối còn thừa vẫn chưa được ăn hết. Lâm Thiên một bộ dáng mặc kệ dòng đời, đầu ngửa ra sau, khoanh chân ngồi trên ghế sofa.

Tôi thật sự hết cách rồi. ☉▵☉凸

Dành cả một buổi sáng để nghĩ cách, nghĩ không ra. Vậy thì dành tiếp một buổi chiều để tìm lối thoát, tìm không ra. Cuối cùng dành một buổi tối để phục hồi năng lượng, mai tính tiếp.

Tính thế nào đây ?

Quanh quẩn cũng chỉ ở trong cái nhà này, nếu cứ tiếp tục thật sự sẽ bị nghẹn đến chết.

"AGH !" Lâm Thiên hai mắt nhắm chặt, răng nghiến ken két, hai tay buông thõng cũng được đưa lên để cào mặt.

Qua kẽ ngón tay, đôi mắt đang nhíu chặt kia lại bất chợt mở ra mang theo ánh sáng như được cứu sống, miệng cười đến rạng rỡ, phổng cả lỗ mũi.

"Bệnh viện !!" Ai đó kêu lên trong niềm vui sướng.

Nhận ra mình lỡ miệng kêu to, Lâm Thiên nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng, vội quay đầu liếc liếc xung quanh không thấy ai rồi mới đưa một ngón trỏ đặt nhẹ lên trước miệng mình làm bộ dáng "suỵt, suỵt".

"Suỵt ! Không được nói, không được nói."

Chỉ cần có thể ra khỏi căn nhà này, cậu sẽ tìm cách chạy thoát. Nhưng muốn ra khỏi đây thì chỉ có cách giả bệnh, như vậy mới có cơ hội được đưa đến bệnh viện.

Lâm Thiên một tay xòe, một tay hình nắm đấm, đập hai tay vào nhau, ông đây thật thông minh !

Vậy làm sao giả bệnh ?

... Làm sao giả bệnh ấy à.

Hai tay vẫn đang giữ nguyên tư thế thể hiện sự vui mừng của chủ nhân, nhưng nụ cười trên mặt thì đã cứng đờ mất rồi...

Sốt thì hình như hơi nhẹ quá. Hơn hết là làm sao để cho trán nóng ?

Gãy tay gãy chân có vẻ nặng đấy. Nhưng không thể thật sự đi nhảy lầu để gãy tay gãy chân được có đúng không...?

"BỘP" , tiếng vang bất chợt vang lên, hai tay vui sướng một lần nữa đập vào nhau.

"Đau bụng !" Hàm răng trắng sáng tí tởn nhe ra, Lâm Thiên mặt mày hớn hở dùng giọng gió kêu lên.

Thỏa mãn thả lỏng người ngã "phịch" một cái xuống sofa, hai tay gác lên thành ghế, cổ chân chân này vắt lên đầu gối chân kia rồi rung rung, khiến cho cái dép bông lỏng lẻo tùy tiện trên chân cũng ve vẩy theo, mặt hất hất lên vô cùng đắc ý.

"Tưởng khó thế nào."

*

Lâm Hạo mệt mỏi nhắm mắt tựa lưng vào ghế, bàn tay thon dài gõ từng nhịp trên mặt bàn.

"Cốc cốc", tiếng cửa đột nhiên vang lên, kèm theo đó là một giọng nói nhẹ thăm dò người bên trong, "Thiếu gia ?"

"Ừ." Giọng mũi nhẹ nhàng thoát ra, người bên trong lười biếng trả lời.

Cái tai áp sát ngoài cửa sau khi đã thành công nghe được một tiếng trả lời rất bé liền tươi cười vui vẻ tiến vào.

"Thiếu gia, đây là tư liệu về hôm bữa tiệc và hành động của người kia gần đây." Kim Hi Hoa để tập tài liệu lên trên bàn, cười cười nhìn ông chủ phía trước đang giả bộ nhắm mắt làm ngơ.

"Còn một vài việc cần phải điều tra thêm, nhưng anh yên tâm, mấy việc đấy có Y Na lo hết rồi." Giọng nói như trút được gánh nặng.

Kim Hi Hoa chính là trợ lý nam ở New York của Lâm Hạo, thư ký còn lại là nữ tên Dương Y Na. Nói Kim Hi Hoa mới nhận chức cũng đúng, coi như công việc của cậu ta là một công việc danh chính ngôn thuận, nhưng ở một khía cạnh khác, cậu ta là người làm việc bên cạnh Lâm Hạo nhiều năm, là một người đáng tin cậy, luôn đi theo làm việc cho Lâm Hạo nên cậu ta cảm thấy ở gần ông chủ của mình không quá áp lực như mọi người nói, ngược lại còn cảm thấy thoải mái như ở nhà.

Thật ra thì, đối với cậu ta đâu cũng là nhà mình hết...

"Để đấy đi." Ông chủ nào đó vẫn không mở mắt, dường như còn hơi lười mở miệng nói chuyện.

Kim Hi Hoa nghe xong méo cả mặt, lần này không nhịn được nữa đành kể khổ, "Boss, em cố gắng thu thập bao nhiêu thông tin, chạy đủ mọi nơi tìm hiểu, còn giả làm người này đóng vai người nọ cho anh, anh cũng phải nhìn qua một chút chứ ? Anh xem cần tìm thêm cái gì để em còn chạy đi làm một thể, chứ mỗi lần em đang tận hưởng thời gian thì anh lại có hứng xem, nghĩ ra mấy việc quái gở rồi nửa đêm nửa hôm hay trưa nắng gắt lại kêu em đi làm." Dừng lại một chút để đè nén cơn giận, sau đó nghiến răng nghiến lợi ken két, "Anh nói xem nửa đêm thì ai lại có nhã hứng ra ngoài vỉa hè ngồi uống trà đá ngắm cảnh hít sương, mà muốn em hạ thuốc vào cốc trà đó ? Đây là New York đó, trà đá vỉa hè chỗ nào ? Cho dù không phải ở New York thì cũng không ai rảnh như vậy ! Còn nữa, trưa hè nóng muốn chết còn kêu cái gì mà giả vờ quàng khăn cho người ta để người ta cảm nhận sự lãng mạn ?! May mà em không bị người ta đá vào cái lò nướng pizza ! Em thật sự rất là khổ mà !"

Lâm Hạo chậm rãi mở mắt ra, bất mãn nói, "Nửa đêm người ta mới không phòng bị, trưa hè cậu đi quàng khăn cho người ta thì cậu chính là kẻ ngốc, như vậy cũng sẽ không phòng bị với cậu."

"Em không phải kẻ ngốc ! Anh thừa nhận đi, anh đang lấy việc đùa giỡn người kia làm thú vui đúng không ?!"

Lâm Hạo nhún nhún vai tỏ vẻ không biết.

Kim Hi Hoa khóc không ra nước mắt đành xuống nước cầu xin, "Làm ơn đi, Boss à, em cũng có bạn gái mà ! Anh kêu em làm việc vất vả thế nào cũng được, nhưng ít nhất cũng phải chừa chừa nửa đêm ra chứ, anh không biết em phải nịnh nọt khó khăn thế nào mới được..."

Kim Hi Hoa là một kẻ đào hoa, cậu ta đã trải qua rất nhiều mối tình, không biết cậu ta có thật lòng với ai không, nhưng chuyện giường chiếu thì khá thật lòng.

Lâm Hạo một bộ dáng tỉnh ngộ, cười mỉa nhìn Kim Hi Hoa, "Ra đây là lý do cậu giận ?"

"Anh cứ thử đang có một tình yêu nồng nàn, sau đó bị người khác làm phiền xem..."

Lâm Hạo liếc mắt nhìn Kim Hi Hoa một cái, rồi giả bộ thờ ơ nói, "Đưa đây."

Kim Hi Hoa lần này cảm động rơi nước mắt, không ngừng dúi dúi tập tài liệu vào tay ông chủ, "Vậy anh mau xem đi !!"

Lâm Hạo không nói gì, bắt đầu nghiêm túc xem xét những dòng chữ và hình ảnh có trong tập tài liệu.

Kim Hi Hoa có lẽ không biết rằng, Lâm Hạo đúng là nửa đêm đột nhiên có hứng làm việc, nhưng hơn hết là lúc đó anh ta đang nhàm chán, nghĩ đến việc Kim Hi Hoa có một người bạn gái, sau đó nhìn sang tiểu bảo bối nhà mình bên cạnh đang ngủ ngon lành, không thèm để ý đến anh, mức độ xấu tính kiêm sự nhàm chán của Lâm Hạo liền không chịu đứng yên mà cứ thế tăng vọt, bắt đầu tìm cách để phá rối Kim Hi Hoa.

Những lúc nhàm chán mà đi gây sự với Kim Hi Hoa, là một sự lựa chọn sáng suốt giải toả căng thẳng tuyệt vời.

Kim Hi Hoa lúc nào cũng có một người bạn gái, mỗi cô gái lại là một tính cách khác nhau, vậy nên mỗi lần cậu ta chia tay hay cãi nhau với người yêu, tổng hợp lại chính là một nồi thập cẩm đặc biệt mỗi ngày ăn vào lại là một hương vị mới, khiến người ta không ngừng bất ngờ vì sự kì diệu này.

Cam đoan không bao giờ ngán.

Hôm nay Kim Hi Hoa kể khổ như vậy, khiến người nào đó đạt được mục đích nhưng vẫn tỏ vẻ như không có gì. Sau đó cậu ta nói với Lâm Hạo thử một tình yêu nồng nàn giống như cậu ta đang hưởng thụ.

Có vẻ như không nồng nàn được mấy nữa rồi...

Ngón tay Lâm Hạo mân mê góc giấy tập tài liệu, hứng thú nhìn những hành động rất cố gắng của người được ghi chép tỉ mỉ trong đó, nhạt nhẽo hỏi, "Có biết vì sao cô ta phải cố gắng đến mức này không ?"

"Vì tiền ?" Kim Hi Hoa nhướng chân lên ngó ngó tập tài liệu Lâm Hạo đang cầm đọc trước mặt.

"Không phải."

"Cũng đúng. Gia đình cô ta đã có nhiều tiền như vậy rồi, còn cần tiền làm gì nhỉ ?!"

"Cô ta đang cố gắng vì thứ không bao giờ đoạt được."

*

Lâm Thiên nhìn đống snack trên bàn đã tăng lên gấp đôi so với lúc trước, bây giờ đúng là cảm thấy có chút khó chịu ở bụng, nhưng một chút cũng không đau.

"A ? " Bạn nhỏ nào đó thử kêu lên một tiếng, cảm thấy tiếng kêu này vẫn không đủ thuyết phục, liền suy nghĩ một chút, bỗng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Đau đẻ !

Đúng vậy, mấy người nghĩ xem, làm gì còn tiếng kêu gì rất thảm thiết dữ dội mà lại rất thuyết phục hơn tiếng kêu đau đẻ ?

Hơn nữa ông là con trai, ông không đẻ, ông chỉ học tiếng kêu thảm thiết đó thôi, và sau đó nó sẽ thành tiếng kêu của đau bụng !

Rất là đau bụng !

Đau đến mức phải đi bệnh viện, haha !

Không có máy tính hay điện thoại để nghe tiếng kêu khi đẻ, Lâm Thiên cố nhớ lại bộ phim cẩu huyết cùng Lâm mẹ xem lúc 8 giờ mỗi tối, dần dần nhớ ra được cảnh người ta đi đẻ.

Đầu tiên cậu nhăn mặt một chút, sau đó đưa tay xoa xoa bụng mình, ngửa cổ ra sau thở gấp, răng lúc thì nghiến lại lúc thì cắn chặt môi.

"AGH, AI, A, đau, đau quá, A !"

"Tốt !" Lâm Thiên tự hào khen bản thân, tay đấm xuống đệm ghế.

Chạy xuống bếp một chút, lấy vài giọt nước chấm chấm lên mấy nơi trên chán, trên cổ, khắp người nhễ nhại mồ hôi, và còn một chút nước mắt...

Không biết Hạo Hạo để lọ thuốc nhỏ mắt ở đâu nhỉ ?