"Cô... cô...." Giang Vũ Vi nhìn Dạ Cô Tinh đang cười nhạt vui vẻ đứng ở trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cứ giống như một khuôn mặt của ác quỷ dữ tợn, đang chậm rãi vươn cánh tay đầy máu về phía cô ta!
"Có cần tôi chỉ đích danh để cho cô nhớ lại không?”
“Tôi không biết cô đang nói hươu nói vượn gì cả! Ngày hôm nay, hai cái tát này, Giang Vũ Vi tôi sẽ nhớ kỹ! Dạ Cô Tinh, cô hãy chờ tới lúc bị trường đuổi học đi!"
Dạ Cô Tinh lắc đầu, phủi ống tay áo ngủ, vẻ mặt tiếc nuối: "Cô thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Bố mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Cô cứ chờ đó đi, tôi sẽ khiến cho cô không chịu nổi..."
Dạ Cô Tinh nhếch mày lên nói: "Cô không cần phải khổ tâm và tốn thời gian để đánh trống lảng như vậy đâu. Còn về tình nhân của cô, một giáo sư tài năng nổi tiếng của trường đại học Bắc Kinh..."
Ánh mắt Giang Vũ Vi chớp mạnh một cái, trong lòng hoảng hốt: "Không có bằng chứng. Cô... cô đừng mơ tưởng hắt được nước bẩn lên người tôi!”
“Quản lý học viện, giảng môn quản trị kinh doanh....”
“Im đi! Cô im miệng đi! Aaaaa...." Giang Vũ Vi ôm đầu hét lên, khuôn mặt méo mó.
Cô ta biết! Vậy mà cô ta lại biết! Không... cô không thể để cho Dạ Cô Tinh hủy hoại bản thân được. Không thể!
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}Đại học Bắc Kinh có tác phong chặt chẽ cẩn thận. Nếu chuyện của mình và Giang Châu bị người ta vạch trần, thì nhất định mình sẽ bị trường đuổi học. Bố cô ta cũng sẽ hoàn toàn thất vọng, vậy thì cô ta và mẹ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang!
Cô ta chính là một đứa con riêng, sự cưng chiều của cha cô ta chính là thứ lớn nhất cô ta có thể dựa vào ở nhà họ Giang này. Bây giờ mẹ cả và mẹ hai đều đang hợp tác lại đối phó hai mẹ con cô ta.
Chỉ cần có bước đi sai lầm một chút thì sẽ bị nắm tóc hất ra ngoài đường, đến lúc đó cô ta và mẹ của cô ta một đồng cũng đừng mong có được. Càng huống hồ Giang Châu đã có vợ con.
Cô ta là con gái của nhà họ Giang, cho dù chỉ là một đứa con ngoài giá thú, nhưng cũng không thể bị đội cho cái mũ danh phận "vợ lẽ" được.... Cô ta gánh không được tiếng xấu đó đâu!
Giang Vũ Vi bình tĩnh trở lại nhìn Dạ Cô Tinh, ánh mắt cô ta khó nén nổi sự tức giận. Cuối cùng lại hạ bả vai xuống, không thể không thỏa hiệp: "Tôi đồng ý sẽ không gây phiền toái cho cô nữa, về sau hai người chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nhưng mà, hi vọng cô... Quản-cho-tốt-cái-miệng-của-cô!”
“Điều đó là đương nhiên rồi. Cô nghĩ mà xem, chúng ta ở chung cũng khá tốt mà. Cậu nói xem có đúng không, Hiểu Yến?" Kha Hiểu Yến bị gọi đến tên thì hoàn hồn trở lại, vẫn chưa kịp thu hồi vẻ mặt khiếp sợ, vẫn còn nhìn chằm chằm hai người trước mắt.
"Cậu nói xem có đúng không, Hiểu Yến?" Dạ Cô Tinh lặp lại câu hỏi.
Giang Vũ Vi cũng chăm chú mà nhìn chằm chằm.
Kha Hiểu Yến cười gượng hai tiếng: "Đúng... Đúng vậy đó..." Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều khiến cho cô ta vô cùng khiếp sợ, trở tay không kịp! Đầu tiên là Dạ Cô Tinh từ đầu đến chân đều như biến thành một người khác, nhất là ánh mắt lạnh lẽo của cô. Chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến cho người ta có cảm giác giống như đang ở bên trong một hầm băng... Lạnh tới xương tủy, lại càng giống như chỉ cần đến một giây sau là sẽ bị mất đi hô hấp.
Thêm nữa, Giang Vũ Vi... cô ta, cô ta lại có quan hệ tình cảm với giáo sư nào đó của đại học Bắc Kinh? Một khi chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, vậy thì cô ta và người đàn ông kia sẽ có kết cục gì... Quản lý học viện, giảng môn quản trị kinh doanh... một giáo sư tài năng...
Trời ơi! Chẳng lẽ là... Kha Hiểu Yến hình như đã biết được bí mật gì đó kinh thiên động địa, vừa khiếp sợ lại vừa lo lắng bất an. Nếu không phải là bản thân đang ở thế kỷ 22 có nền pháp trị nghiêm minh, thậm chí cô ta còn hoài nghi liệu bản thân có thể bị giết người diệt khẩu hay không nữa.
Cô ta cẩn thận nhìn về phía Dạ Cô Tinh, loại bí ẩn tột cùng như vậy, làm sao mà cậu ta lại có thể biết được? Cô ta càng nhìn càng không hiểu Dạ Cô Tinh.
Đến cuối cùng thì từ khi nào đã có loại cảm giác này đây?.... Hình như là chủ nhật cuối tuần trước, bắt đầu từ khi cô ấy trở về ký túc xá mà không nói một lời nào. Tất cả đều thay đổi từ lúc đó…..
Trải qua một hồi như vậy, phòng 3514 hoàn toàn yên lặng. Dạ Cô Tinh và Giang Vũ Vi nước sông không phạm nước giếng, tuy rằng ở chung một phòng nhưng mà cả hai đều không có phản ứng gì với nhau, càng đừng nói đến dùng khuôn mặt tươi cười mà chào hỏi nhau... Đó là chuyện căn bản không có khả năng!
Trong lòng Kha Hiểu Yến biết rõ, nên đã thông minh lựa chọn không nhắc tới, ngược lại cô ta lại thay đổi thái độ đối xử với Dạ Cô Tinh, nhiều lần bày tỏ ý tốt.
Vốn cô ta cũng không chán ghét Dạ Cô Tinh, người mà cô ta ghê tởm thật sự chính là Lăng Tuyết. Con người này luôn bày ra một bộ dạng lẳng lơ, đong đưa, nhìn là thấy tởm.
Trước kia, đầu óc Dạ Cô Tinh không được ổn định, chỉ một mực nhẹ dạ cả tin vào những lần giật dây châm ngòi của Lăng Tuyết. Cô thường xuyên ra mặt giúp cô ta, con người Kha Hiểu Yến không thích nhất chính là những người con gái nghe lời một cách yếu đuối, lại không biết phân biệt trắng đen, cứ thế cố tình gây sự, chẳng khác gì bà cô cả! Cho nên cô ta cũng chán ghét lây Dạ Cô Tinh.
Nhưng mà, bây giờ không giống vậy nữa rồi. Sự thay đổi của Dạ Cô Tinh khiến cho cô ta hết sức ngạc nhiên, hơn nữa cũng khiến trong lòng cô ta sinh ra thiện cảm... thông minh lanh lợi, yêu ghét rõ ràng, có lẽ... không chừng là ngoài lạnh trong nóng?!
Cô ta tán thưởng loại tính cách như vậy, bởi vậy đã quyết định thử đón nhận người bạn này.
Chậc..... Có điều, người ta lại có vẻ không quá cảm kích, cô ta thường xuyên hay tự suy diễn linh tinh, xong thì quyết định bồng bột. Người ta căn bản là không đáp lại cô ta rồi.
Không sao! Không sao hết! Cô tự an ủi bản thân, từ từ thôi, không cần gấp. Kẻ chính trực sợ kẻ bấu bám, có công mài sắt, có ngày nên kim, bla bla....
Còn một chặng đường dài để ‘theo đuổi’ những người bạn, Kha Hiểu Yến lại bắt đầu thả hồn vào mây nữa rồi...
Thời gian tĩnh như mặt hồ thu, trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua…..
Cùng lúc đó, Diêm Đông Bình chính thức gửi thư mời đến Dạ Cô Tinh, mời cô gia nhập phòng thí nghiệm Vật lý hạt nhân, tin tức lan truyền khắp khoa Vật lý hạt nhân chỉ trong một ngày, gây náo động cả khoa.
Dạ Cô Tinh là ai? Trong khoa Vật lí hạt nhân cô ấy luôn có thành tích thứ nhất từ dưới lên! Thi lại nhiều nhưng điểm vẫn chỉ là 60. Tại sao cô ấy đủ tư cách nhận thư mời chính thức!
Bình thường, những sinh viên ngồi 3 hàng ghế đầu tiên cũng sẽ bị Diêm Đông Bình ra lệnh cưỡng chế đến phòng thí nghiệm để hỗ trợ vào cuối tuần. Nhưng nó chỉ giới hạn là “giúp đỡ” những điều đơn giản như là ghi chép số liệu, điều chỉnh máy móc, và một vài việc vặt vãnh, và căn bản không thể động đến các dự án cốt lõi của phòng thí nghiệm.
Để có thể vào được trường đại học Bắc Kinh là một trong ba trường đại học hàng đầu Trung Quốc, học sinh nào mà chẳng kiêu ngạo và tự cao, phải làm những kiểu “công việc nặng nhọc” không có lợi gì, lâu dần sẽ thấy mệt mỏi và cảm thấy công việc đó thật vô nghĩa, rồi kiếm cớ xin rút lui.
Kể từ đó, 3 hàng ghế đầu tiên trong lớp của Diêm Đông Bình hoàn toàn trống, nhưng hành động ngày hôm đó của Dạ Cô Tinh lại là một ngoại lệ.
Không lẽ chỉ vì vậy mà giáo sư Diêm thay đổi cách nhìn về Dạ Cô Tinh?
Không hợp lý.... Phải biết rằng, bị lệnh cưỡng chế đến phòng thí nghiệm để “hỗ trợ những việc lặt vặt” với chính thức nhận được thư mời là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Nhận được thư mời chính thức có nghĩa là có thể trở thành một thành viên cốt lõi của phòng thí nghiệm, bạn có thể lập nhóm nhỏ chuyên nghiệp và sử dụng các công cụ tinh vi và tân tiến nhất trong đó để thực hiện nghiên cứu các dự án.
Phòng thí nghiệm Vật lý hạt nhân ở đại học Bắc Kinh được xếp hạng là phòng thí nghiệm đẳng cấp toàn quốc, đối với nghiên cứu vũ khí hạt nhân sinh hóa thì ngay cả Bộ Quốc phòng cũng cực kì coi trọng.
Không hề quá khi nói những người trong phòng thí nghiệm này là những thiên tài nghiên cứu hiếm có trong lĩnh vực Vật lý hạt nhân của Trung Quốc, và họ chắc chắn có thể chiếm được một vị trí cao trong lĩnh vực này.
Khi nhận được thư mời, Dạ Cô Tinh cũng hơi kinh ngạc, dù sao lúc trước cũng chưa từng có sinh viên chưa tốt nghiệp nào được hưởng đãi ngộ như này, huống hồ cô chỉ là sinh viên năm thứ hai.
Dù cô đã học xong khóa học 4 năm đại học và khóa học tự chọn, nhưng Diêm Đông Bình không biết điều đó! Chẳng lẽ chỉ dựa vào câu trả lời của cô trong lớp, cùng với kết quả thi mà Diêm Đông Bình lại bày tỏ lòng chân thành lớn như vậy?
Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy khó hiểu vì cô và Diêm Đông Bình cũng không thân quen gì, ông ấy không có lý do gì phải hao tâm tổn trí để mở đường cho cô như vậy….
Thực ra cô không hề biết rằng Diêm Đông Bình trông có vẻ nghiêm túc và hà khắc, nhưng trong lòng ông vẫn luôn bao che khuyết điểm cho những người mà mình quen biết.
Dù Dạ Cô Tinh còn chưa ba quỳ chín khấu nhận ông làm sư phụ, nhưng trong lòng Diêm Đông Bình vẫn luôn coi Dạ Cô Tinh như một người đệ tử của mình rồi. Ông cũng tin rằng cô là một người đệ tử có tài năng, vì vậy ông không có lý do gì không giúp đỡ cô.
Ngày hôm sau khi đến trường, Dạ Cô Tinh nghe nói có người viết thư nặc danh gửi đến hiệu trưởng, nói Diêm Đông Bình có mối quan hệ không rõ ràng với cô. Nói ông đã sử dụng chức vụ và quyền lực vì lợi ích cá nhân và có tác phong phóng túng, ngoài ra bức thư nặc danh cũng nói rằng Dạ Cô Tinh là con gái mà lại không giữ gìn trong sạch, dụ dỗ giáo sư.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}Tuy nhiên, Dạ Cô Tinh vẫn giữ im lặng và không để ý đến ánh mắt tò mò cùng dè bỉu của những người xung quanh, tới giờ vào lớp thì vào lớp, đến lúc ăn cơm thì ăn cơm.
Kha Hiểu Yến nhìn thấy cũng tấm tắc khen ngợi, lại còn giơ ngón tay cái lên với cô.
Ngay cả Giang Vũ Vi thỉnh thoảng cũng lén liếc nhìn cô với vẻ tò mò.
Ngay khi Diêm Đông Bình nghe được tin này từ vợ mình, thì nổi giận đùng đùng. Ông lập tức lao đến phòng hiệu trưởng với khuôn mặt chù ụ nhưng rất bình tĩnh. Còn tìm bí thư chi bộ đảng và nói ‘vàng thật không sợ lửa’.
Ông ấy còn chủ động yêu cầu cảnh sát vào cuộc, thông qua các kênh pháp lý và truy cứu trách nhiệm pháp lý với người bịa đặt tin đồn.
Trước sự khăng khăng của Diêm Đông Bình, trường học đã đứng ra làm rõ mọi việc và bác bỏ tin đồn. Các giáo sư già trong phòng thí nghiệm cũng đưa ra văn kiện quyết định Dạ Cô Tinh đã nhận được sự đồng ý của sáu người bọn họ. Đến lúc này, sự hỗn loạn bởi lời mời đó cũng tạm thời lắng xuống.
Dạ Cô Tinh thấy rất biết ơn, đương nhiên là cô biết Diêm Đông Bình đang bênh vực cô ở mọi nơi, và luôn tôn trọng nguyện vọng của cô.
Vì thầy ấy đã bất chấp dư luận và áp lực từ nhà trường, vẫn luôn kiên trì muốn để cô gia nhập phòng thí nghiệm.
Sau lần này, quan hệ giữa hai thầy trò được cải thiện nhanh chóng. Đây là cảm giác được người khác bảo vệ sao? Có vẻ như là khá tốt...