Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 17

Edit: Từ chương này tu sẽ đổi xưng hô một tí, Lâm a di vẫn xưng ta kêu ngươi (vì ẻm chưa biết mình thích, khi nào thích tui sẽ đồi thành dì và con). Tiểu Dã. Tiểu Dã thì xưng con kêu dì nghe cho nó dễ thương tí hehe.

Hôm nay là Bạch Dã lần đầu tiên chính thức hòa vào tổ kịch, tiếp xúc công việc quay phim, tuy toàn bộ hành trình chỉ là đang vây xem, hoặc là giúp nhân viên lấy đồ vật, bày bố trí, không nữa chính là hỗ trợ đẩy máy móc, làm một ít việc vặt, nhưng nàng vẫn là làm không biết mệt.

Bởi vì, mặc kệ nàng ở đâu, chỉ cần vừa ngẩng đầu, là có thể thấy được Lâm a di một thân áo giáp, soái đến khiến người ta mơ tưởng viển vong đứng trong mọi người!

Người thích đang ở trước mắt, cái cảm giác này làm cho nàng thỏa mãn cực kỳ.

Một ngày ngắn ngủi, Bạch Dã liền làm quen cùng mọi người đoàn kịch, tên gia hỏa này nhiệt tình, thích cười, còn rất dễ nói chuyện, đem tư thái của mình thả đến mức rất thấp, hoàn toàn ôm một bộ thái độ học tập, cũng làm cho mọi người đối với nàng rất có hảo cảm.

Trong quá trình quay phim, Tô Dự cũng sẽ có ý chỉ điểm nàng, càng là lấy hành động của Lâm Úc Thanh đến lấy ví dụ thực tế làm cho nàng quan sát, Bạch Dã nhìn rất chăm chú, nhìn chằm chằm không chớp mắt Lâm Úc Thanh trong màn ảnh, mỗi một lần chớp mắt của cô, mỗi một lần cau mày, thở dài, tức giận, từng cái trong nháy mắt, Bạch Dã cũng không nguyện bỏ qua, còn lén lút dùng di động chụp đuợc mấy bức góc độ ảnh đẹp, chuẩn bị đi trở về giữ lại.

Thuận tiện, Bạch Dã còn rất nghiêm túc nhìn biểu diễn của tiểu Bảo, cái tên này ở trong kịch thực sự là "gấu" đến không xong, các loại đùa bỡn khôn vặt, như miêu tả bên trong kịch bản, làm việc đùn đẩy, lừa bịt gian lận, khiến người ta đau đầu, hơn nữa Bạch Dã nhìn thế nào, thế nào cảm giác tên gia hỏa này căn bản chính là bản sắc biểu diễn mà, không hề có dấu vết biểu diễn, một mặt đắc sắt (đắc ý nên khoe khoang) kia, dáng vẻ cười hì hì, quả thật có chút đòi đánh, nhìn dáng dấp vẫn đúng là không phải tính khó to như Lâm a di ha.

* * *

Mắt thấy sắp tới giữa trưa, mặt trời càng ngày càng rắt, Bạch Dã không có mặc đồ hóa trang, cũng chỉ là ở đứng bên máy quay phim, thì rõ ràng cảm giác được phía sau lưng của sơ mi T đã bị mồ hôi làm ướt, Lâm a di còn ăn mặc khôi giáp dày cộm nặng nề, đang đứng ở dưới mặt trời, trình độ oi bức có thể tưởng tượng được.

Nghỉ ngơi trong thoáng chốc, Bạch Dã cầm một bình nước, muốn đưa cho Lâm a di uống, đi tới một nửa lại cảm thấy không quá thỏa đáng, chính mình có quá mức quan tâm cô một chút hay không? Có thể bị người nhìn ra cái gì hay không?

Đang rối rắm, trên tay nhẹ đi, nước bị người cầm đi rồi.

"Cảm tạ a, nhóc người mới." Diễn viên Kỷ Minh đóng vai Phó tướng Mạc Cửu cũng rất không khách khí, cầm lấy bình nước, rầm rầm rót hơn nữa bình, lau vệt nước khóe miệng nói cám ơn với Bạch Dã.

"Ạch ân, đừng khách khí.." Bạch Dã lúng túng cười cười, nước của Lâm a di..

"Nầy, ngươi bao lớn rồi? Xem ra rất là nhỏ." Kỷ Minh xem ra dáng vẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cùng Lâm Úc Thanh cao gần nhau, khoảng 1m7, cũng là tính tình lẫm lẫm liệt liệt, quen thuộc đến gần với Bạch Dã.

"Ta? Mười chín rồi."

"Không giống a, nhiều nhất cũng là dáng vẻ mười sáu, mười bảy chứ."

Bạch Dã ngại ngùng cười cười, "Ngài cũng đừng nói đùa với ta."

"Ngươi cũng đừng ngài ngài, ta còn thực sự không lớn hơn ngươi mấy tuổi, đều là một tổ kịch, làm quen một tí, ta tên Kỷ Minh." Kỷ Minh chủ động đưa tay đến trước mặt Bạch Dã.

Bạch Dã thụ sủng nhược kinh, "Ta tên Cố Bạch Dã, ngài gọi ta Bạch Dã là được rồi."

Vừa muốn đưa tay nắm lấy nhau, Kỷ Minh lại thu tayvề, đồng thời ở thời điểm Bạch Dã còn không có phản ứng lại, giơ tay gõ trán của nàng một cái, "Đã nói rồi không cần dùng kính ngữ, không biết ghi nhớ."

"Ạch.." Bạch Dã một mặt lúng túng, "Được, ta nhớ kỹ rồi.."

Kỷ Minh cười cười, nâng quai hàm, nhìn chằm chằm Bạch Dã trên dưới đánh giá một hồi, cái tên này thật đáng yêu a.. Không nhịn được đưa tay muốn sờ sờ đầu nàng, nhưng mà tay mới vừa đưa đến một nửa, không biết làm sao giật mình run lên, cả bản thân nàng cũng bối rối, đang yên lành làm sao sẽ cảm giác được rùng mình cả người chứ..

Bạch Dã nhìn thấu ý đồ của nàng, theo bản năng lui về sau một bước, cũng may Kỷ Minh không có động tác tiếp tục, "Cái kia, ngài bận việc trước đi, ta còn có việc." Nói xong, quay đầu bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng một đường chạy chậm của Bạch Dã, Kỷ Minh cảm thấy rất thú vị, nàng vẫn là lần đầu ở trong giới này thấy được cô gái thanh thuần không làm bộ như vậy, bình thường cô gái lớn cỡ nàng như vậy, muốn ở trong giới này lăn lộn, chắc chắn sẽ vót đến nhọn cả đầu đi kết bạn một ít tiền bối trong giới, để cầu có thể có được một ít tài nguyên đến giúp đỡ các nàng phát triển, cái tên này lại la ó, chính mình tuy không phải đại gia gì, nhưng dù gì cũng xem như là tiền bối, cũng có chút tiếng tăm, nàng vậy mà một bộ dáng vẻ e sợ tránh không kịp! Thực sự thú vị!

Lại nói Lâm Úc Thanh bên này, lấy nước Hạ Tiểu Tử đưa tới, hơn nửa ngày rồi cũng không đưa vào trong miệng.

Ranh con này, vậy mà lấy nước cho Kỷ Minh uống!

Kỷ Minh vậy mà còn muốn sờ đầu nàng!

Nàng vậy mà còn một mặt e thẹn chạy đi!

Lẽ nào, thần tượng nàng nói.. Là Kỷ Minh?

"Chị Thanh? Chị Thanh? Ngài xem cái gì chứ?" Hạ Tiểu Tử theo ánh mắt của Lâm Úc Thanh nhìn sang, cái gì cũng không nhìn thấy, cái tên này làm sao còn bắt đầu ngẩn người?

Lâm Úc Thanh thu hồi ánh mắt, một mặt khó chịu, đem ly nước nhét về cho Hạ Tiểu Tử, rầu rĩ đi đến bên trong mái che nắng nghỉ ngơi.

Hạ Tiểu Tử hoàn toàn không rõ ý tưởng, vội đuổi theo, "Lời vừa rồi ta nói với ngài ngài có nghe thấy không hả?"

"Cái gì." Thiếu kiên nhẫn đáp lại.

"Ta.." Hạ Tiểu Tử đỡ trán, quả nhiên cô hoàn toàn không nghe vào a..

"Ta muốn xin nghỉ hai ngày, về Du Dương thăm mẹ ta, thân thể bà có chút không tốt lắm."

"Nga, làm sao vậy?"

"Tim không quá khỏe, nằm viện rồi." Hạ Tiểu Tử một mặt lo lắng.

"Tiểu Dã phải đi về sao?" Lâm Úc Thanh cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng.

"Không cần, ừ.. Ngươi biết, mẹ của ta bà ấy.."

"Bà ấy còn không đồng ý tiếp nhận nàng?" Lâm Úc Thanh nhíu mày, cũng không phải không thể lý giải mẹ Hạ, bởi vì lúc đó sau khi Hạ Nam quyết định nhận nuôi tiểu Dã, vẫn không nói chuyện cưới gả, tuổi trẻ tốt đẹp hao tổn ở trên người một đứa trẻ nhận nuôi, mẹ Hạ lòng có bất mãn cũng là bình thường.

"Ừm, đi đi, chăm sóc thật tốt mẹ ngươi, còn nữa, giúp ta hỏi thăm với Hạ Nam."

"Được, vậy hai người các ngươi ở nhà ngoan ngoãn a, ngươi cũng không cần vào phòng bếp, đừng đụng thiết bị điện, những chuyện này tiểu Dã đều làm được, có nàng chăm sóc ngươi ta vẫn là rất yên tâm." Hạ Tiểu Tử dặn dò một hồi.

Lời này Lâm Úc Thanh nghe xong cũng rất không cao hứng, "Ta cần nàng đến tới chăm sóc?"

Hạ Tiểu Tử bĩu môi, nhìn ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào!

"Nha đúng rồi, ngươi buổi tối lúc ngủ máy điều hòa không khí đừng mở quá thấp, hơn nữa sáng ngày mốt hình như có mưa, nếu như sét đánh, ngươi phải ở cùng tiểu Dã chút, nàng sẽ sợ."

"Biết rồi, ngươi chừng nào thì trở nên dài dòng như vậy." Lâm Úc Thanh thiếu kiên nhẫn vung vung tay.

"Được được được, ta không nói còn không được sao!" Hạ Tiểu Tử bĩu môi, nói với cô cũng là nói vô ích, cái tên này phỏng chừng vừa quay đầu thì quên rồi!

Suy nghĩ một chút, vẫn là gửi tin nhắn, hẹn Bạch Dã đến bãi đậu xe.

Lời nói tương tự, lại nguyên xi dặn dò Bạch Dã, tiểu gia hỏa thái độ thì tốt vô cùng, trực tiếp nói biết rồi, sẽ chú ý.

"Vậy tiểu di, ngươi cố gắng chăm sóc bà ngoại, khi gặp được mẹ ta, giúp ta giải thích một chút với nàng, ta qua một trận liền trở về thăm nàng."

"Được, biết rồi, ngươi thì chăm sóc tốt mình và Lâm a di của ngươi thì được rồi."

"Ừm!"

"Đúng rồi, tên kia nếu như tức không xong, ngươi trốn nàng một chút, nàng tính cách động kinh gián đoạn, để tránh dẫn lửa thiêu thân."

Bạch Dã dở khóc dở cười, lời này nếu để cho Lâm a di nghe thấy còn tuyệt vời?

"Ngài cứ yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt Lâm a di!"

"Ừm, ta đương nhiên yên tâm, ta chính là lo lắng cho ngươi, ngươi cũng đừng ủy khuất chính mình a."

"Được, ta biết rồi!"

* * *

Lúc xế chiều, Lâm Úc Thanh bên kia công việc quay phim đang tiến hành, Bạch Dã lén lút chạy ra ngoài, tiễn Hạ Tiểu Tử rời khỏi, nhìn xe của Hạ Tiểu Tử càng đi càng xa, Bạch Dã mới đột nhiên ý thức được, hai ngày tiếp theo, chính mình có phải đơn độc sống chung với Lâm a di không?

Trước đây chưa từng có nghĩ tới chính mình có thể đơn độc ở chung với Lâm a di, cho tới thời điểm ngày này đến, Bạch Dã hoàn toàn không có chuẩn bị, đồng thời cảm thấy vô cùng đột nhiên.

Lúc trở lại, Bạch Dã có chút mất tập trung, tính toán tiếp theo thời gian hai ngày quý báo nên làm sao vượt qua, buổi tối Lâm a di chắc sẽ tự mình láy xe trở lại, cô bảy giờ kết thúc công việc, trước tám giờ về đến nhà, vậy trước lúc này, chính mình nên giúp cô chuẩn bị kỹ càng bữa tối, suy nghĩ xong, liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp năm giờ rồi, vội chào hỏi với Tô Dự, rời khỏi trước.

* * *

Buổi tối, Lâm Úc Thanh về đến nhà, đang muốn nhấn mật mã cửa, còn không có nhấn xong, cửa liền mở rồi.

"Lâm a di, dì trở về rồi." Bạch Dã quấn lấy tạp dề, nghênh đón Lâm Úc Thanh về nhà, "Cơm tối còn phải chờ một chút, dì nghỉ ngơi trước một chút đi!" Nói xong, lại vội chạy trở về nhà bếp.

Lâm Úc Thanh nhìn nàng một chút, chẳng trách buổi tối không nhìn thấy người nàng, thì ra đã chạy về sớm rồi.

Lâm Úc Thanh nện lấy cái cổ, ngồi ở trên ghế salông nghỉ ngơi, cô là tự mình lái xe trở về, bình thường ngồi xe đều là đẩy ngã ghế dựa trực tiếp ngủ, rất lâu không có từng lái xe rồi, cô ngồi cổ đều có chút cứng, buổi chiều đầu tiên Hạ Tiểu Tử không ở nhớ nàng.

"Cái cổ không thoải mái sao? Muốn con giúp dì xoa một chút không?" Khi Bạch Dã bưng lấy mâm thức ăn đi ra, nhìn thấy tình cảnh này.

"Không cần."

"Được rồi, tới dùng cơm đi."

Bạch Dã đem đồ ăn để lên bàn, một dĩa rau xào, 1 dĩa bông cải xanh luột, cộng thêm một phần nước dùng hạt ngô, món ăn khá là thanh đạm, rất hợp khẩu vị của Lâm Úc Thanh.

Lúc Lâm Úc Thanh ăn cơm không thích nói chuyện, càng yêu thích yên lặng đi thưởng thức mùi vị của đồ ăn, cũng coi như là cố gắng an ủi chính mình cực khổ cả ngày.

Điểm này Bạch Dã cũng theo cô, lúc ăn cơm rất yên tĩnh, trừ phi khi Hạ Tiểu Tử ở, loại bầu không khí yên tĩnh này mới có thể bị phá rách.

Lâm Úc Thanh mặc dù không có bình phẩm món ăn, nhưng nhìn cô đem một ít bát cơm tẻ ăn sạch sành sanh, đồng thời rõ ràng còn có chút dáng vẻ chưa hết thòm thèm, Bạch Dã cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Thu thập xong bát đũa, đi tới phòng khách, Lâm a di theo thường lệ ngồi ở trên ghế salông đọc sách, Bạch Dã không muốn trở về phòng, muốn cùng Lâm a di ở thêm một chút, liền cũng lấy kịch bản, ngồi ở trên ghế salông khác, mất tập trung lật lên kịch bản, thỉnh thoảng liếc trộm Lâm a di.

"Hôm nay ở đoàn kịch, cảm giác thế nào?" Lâm Úc Thanh có vẻ như không thèm để ý dò hỏi.

"Hả? Rất tốt a, rất vui vẻ, các tiền bối của đoàn kịch đều rất dễ thân cận, hơn nữa Tô đạo cũng có chỉ điểm con."

"Ừm." Lâm Úc Thanh đáp một tiếng, không nói nữa, trong phòng lại lâm vào trầm mặc, Bạch Dã cúi đầu, đang chuẩn bị tiếp tục xem kịch bản.

"Nhìn thấy thần tượng của ngươi?" Lâm Úc Thanh không hề có điềm báo trước mở miệng.

"Hả?" Bạch Dã sửng sốt một chút, rõ ràng còn không có phản ứng lại, chỉ chốc lát sau, bừng tỉnh, nở nụ cười ngọt ngào, "Gặp được a!" Nàng vốn còn muốn nói, con còn chụp ảnh cho nàng, muốn hỏi Lâm a di có muốn xem hay không!

Nhưng mà, sắc mặt của Lâm a di lại đột nhiên trở nên rất khó coi, đồng thời vô cùng u ám..

"Đem ý nghĩ đặt ở trên học tập hơn, còn nhỏ tuổi theo đuổi minh tinh cái gì!" Bất mãn nói một tiếng, trực tiếp đứng dậy lên lầu.

Bạch Dã có chút mờ mịt, Lâm a di không thích mình theo đuổi cô sao..

Hết chương 17

Tác giả có lời muốn nói:

Bị tiểu lục tự làm lỡ phần chính văn:

"Làm sao vậy?" Bạch Dã nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của Lâm Úc Thanh, chu đáo dò hỏi.

"Quá ngu ngốc, quá ngu ngốc quá ngu ngốc quá ngu ngốc!" Lâm Úc Thanh tức giận chụp lấy tay vịn cái ghế, Bạch Dã vội đè lấy tay của cô, "Được rồi được rồi, không tức không tức." Cầm lấy tay của Lâm Úc Thanh đặt ở bên miệng thổi nhẹ.

"Lâm a di a, chính là nhất thời đầu óc không có xoay chuyển, nàng sẽ biết." Vỗ nhẹ bờ vai của Lâm Úc Thanh an ủi.

"Tại sao có thể có người ngốc thành như vậy!"

Bạch Dã cũng là rất muốn nở nụ cười, cái tên này a, mắng chính mình cũng là không có chút nào hàm hồ chứ~