Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 20

Sắp tới chạng vạng, mưa mới có giảm bớt, Bạch Dã nghe lời đi bãi đậu xe chờ trước, không tới 20 phút, Lâm Úc Thanh cũng tới.

Lâm Úc Thanh khởi động xe, kêu Bạch Dã lên xe, tiểu gia hỏa rất cẩn thận lấm lét nhìn trái phải, sau đó tựa như kẻ trộm nhanh chóng lẻn lên xe, dáng dấp có chút buồn cười, Lâm Úc Thanh lại không cười nổi, nếu như không có trận bất ngờ kia, tên gia hỏa này, làm sao đến mức lén lén lút lút quá như vậy, cuộc sống ăn nhờ ở đậu.

Bạch Dã lên xe còn đang nhìn xung quanh.

"Được rồi, lấy độ hot của ta, loại không khí quỷ này, chắc sẽ không có chó săn đến chụp ta." Lâm Úc Thanh cười nói.

"Đó là bọn họ không có mắt.." Bạch Dã chép chép miệng, ngập ngừng nói.

"Hả?" Lâm Úc Thanh cũng không có nghe rõ.

"Không, không có gì."

Lâm Úc Thanh không tiếp tục nói nữa, chuyên tâm lái xe, Bạch Dã ngồi một hồi, ôm gối hình chữ U Lâm a di chuẩn bị cho, bất tri bất giác thì ngủ thiếp đi.

Lâm Úc Thanh nhín chút thơi gian nhìn nàng một chút, cái tên này gò má mập mạp trắng trẻo, ôm gối dựa cũng không biết gối lên, đầu buông xuống một chút, ngốc hề hề có chút đáng yêu.

"Đem ghế dựa để ngã cố gắng ngủ." Lâm Úc Thanh nhớ cô cũng là không ngủ ngon, lên tiếng nói.

"Ừm.." Bạch Dã trầm thấp đáp một tiếng, lại một lát không nhúc nhích, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, rõ ràng cảm giác mình có chút lực bất tòng tâm rồi, muốn đi đẩy ngã ghế dựa, cánh tay lại di chuyển nửa phần không động.

Mơ mơ màng màng, cảm giác có một thân thể ấm áp nhích lại gần mình, mặc dù biết rõ là Lâm a di, nàng vẫn là muốn mở mắt ra liếc mắt nhìn, tốn sức đẩy ra mí mắt, quay về gương mặt gần trong gang tấc của Lâm a di, khẽ mỉm cười.

Lâm Úc Thanh chỉ lo giúp nàng thả ghế dựa, cũng không có chú ý tới vẻ mặt của nàng, cô cũng là rất bất đắc dĩ, cái tên này như vậy đều có thể ngủ?

* * *

Nửa giờ sau, xe chậm rãi lái vào bãi đậu xe dưới đất của tiểu khu, Lâm Úc Thanh dừng xe xong, quay đầu liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa ngủ say sưa bên cạnh.

"Tiểu Dã?"

Bạch Dã nghe thấy động tĩnh, nhướng nhướng mí mắt, ngủ một chút, làm sao cảm giác thân thể càng vô lực rồi..

"Lâm a di.." Nhỏ giọng đáp một tiếng, tiếng nói hơi có chút khàn khàn, Lâm Úc Thanh cũng không chú ý tới.

"Ngồi dậy, đến nhà rồi, trở lại rồi ngủ."

"Ừm." Bạch Dã giơ tay xoa nắn lấy cổ họng, rõ ràng cảm giác được có chút không khỏe, khô khốc ngứa ngấy.

* * *

Về đến nhà, Bạch Dã mạnh mẽ đánh lên tinh thần đi chuẩn bị bữa tối, dứt khoác Lâm Úc Thanh cũng không có khẩu vị gì, hai người nấu chút cháo, tùy tiện ăn một miếng.

"Buồn ngủ thì lên lầu ngủ đi, không cần thu dọn." Nhìn thấy Bạch Dã bưng mâm thức ăn đi nhà bếp, Lâm Úc Thanh mở miệng nói, lúc ăn cơm liền cảm thấy tên gia hỏa này có điểm không đúng, hình như không nhấc lên được tinh thần gì a.

"Vậy cũng tốt, ngày mai con rồi rửa, khụ.." Bạch Dã ho nhẹ hai tiếng, "Con đi nghỉ ngơi trước, Lâm a di ngủ ngon."

"Buổi tối có thể có sét đánh, ngươi sợ hãi liền đi phòng ta ngủ."

Bạch Dã sững sờ, "Hả? Có thể, có thể sao?"

Hả? Này có cái gì không thể?

"Được!" Sợ Lâm Úc Thanh đổi ý, Bạch Dã vội đồng ý.

"Thế nhưng ngươi chỉ có thể ngủ trên sofa."

"Được!" Bạch Dã vội vàng gật đầu, có thể cùng Lâm a di ngủ chung một chỗ, ngủ trên sofa cũng tốt a!

Bạch Dã hứng thú bừng bừng về phòng của mình tắm rửa, thay xong váy ngủ.

"Lâm a di, con ngủ trước?" Bạch Dã ôm chăn mỏng từ trên lầu nhìn xuống xung quanh.

"Ừm." Lâm Úc Thanh đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu.

Bạch Dã đẩy cửa ra, tiến vào phòng của Lâm Úc Thanh, mở đèn, ánh đèn màu vàng nhu hòa trong nháy mắt chiếu sáng gian phòng, trong phòng thu thập rất sạch sẽ, chăn màu trắng phủ ở trên giường, giường của Lâm a di là giường đôi, đồng thời xem ra đặc biệt lớn, đệm giường rất mềm, nhìn cũng rất thoải mái.

Bạch Dã hơi đánh giá vài cái, sau đó thẳng đến sofa một bên, sofa cũng rất mềm, nằm trên đó cơ hồ muốn vùi lấp ở bên trong, vô cùng thoải mái.

Bạch Dã đắp kín mền, nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật dài, thế nhưng mũi tựa hồ có chút không thông khí, chỉ ngửi được một tia vị mùi thơm ngát bạc hà nhàn nhạt trên người Lâm a di.

Sau đó thỏa mãn ngủ đi.

* * *

Lâm Úc Thanh vốn là đang xem sách! Bên ngoài bỗng dưng một tiếng sét dọa cô ngật mình, dọa đến trong lòng cô ầm ầm nhảy lên, đại lôi đột nhiên như thế ngươi đừng nói tiểu Dã sẽ sợ, cả cô đều có chút không chống đỡ được.

Ngẩng đầu nhìn trên lầu, cũng không biết tên kia có nghe hay không, có sợ hãi hay không?

Suy nghĩ xong, Lâm Úc Thanh liếc nhìn thời gian, đã mười giờ rưỡi, cũng gần như nên nghỉ ngơi, đứng dậy chậm rãi xoay người, trở về phòng chuẩn bị lấy đồ dùng tắm rửa đi phòng tắm dưới lầu tắm.

Khe khẽ đẩy cửa vào phòng, trong phòng có chút oi bức, Lâm Úc Thanh thuận tay cầm lên dụng cụ điều khiển từ xa đầu giường, đem máy điều hòa không khí mở ra.

Liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa trên ghế salông, vừa rồi tiếng kinh lôi kia cũng không có đánh thức nàng, ngủ còn rất thơm, mặt đỏ bừng.

Lâm Úc Thanh không lên tiếng nữa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài.

* * *

Nửa giờ sau, Lâm Úc Thanh tắm rửa xong xuôi, khi trở về phòng, vậy mà quên còn có một người trên ghế salông.

Liếc mắt nhìn nhiệt độ của máy điều hòa không khí, 26 độ, cao như vậy, có thể ngủ sao!

Dứt khoác chỉnh về 20 độ, sau đó bò lên giường, chui vào ổ chăn.

Khi mùa hạ ở bên ngoài làm việc, trên người sẽ duy trì trạng thái dinh dính, Lâm Úc Thanh vô cùng không thích cái cảm giác này, mỗi ngày hy vọng nhất chính là buổi tối về đến nhà, tắm xong, nằm ở trong phòng máy điều hòa không khí, che kín chăn, để thân thể thời khắc vẫn duy trì khô mát lại không đến nỗi rất lạnh, có lúc nhiệt độ rất cao, che kín chăn sẽ nóng, không đắp chăn lại lạnh, trái lại không ngủ ngon, Lâm Úc Thanh cũng là thử nghiệm rất nhiều lần, mới đem máy điều hòa không khí chỉnh đến 20 độ, cái nhiệt độ làm cho cô thoải mái.

Tắt đèn, Lâm Úc Thanh đem chăn phủ qua đầu, nhắm mắt lại, yên tĩnh ngủ, trong lúc này, luôn cảm giác mình hình như quên đi chút việc gì, nghĩ đi nghĩ lại, thì ngủ thiếp đi.

* * *

"Khụ.. Khụ khụ.."

Lâm Úc Thanh ngủ nhẹ, tính cảnh giác khá mạnh, nghe được chút động tịnh thì sẽ thức tỉnh, càng huống hồ ở trong phòng ngủ của mình nghe được một trận tiếng ho khan!

Lâm Úc Thanh mở mắt ra một lát không có động tác, lẳng lặng mà nghiêng tai nghe, thuận tiện hòa hoãn tinh thần.

"Khụ.." Lại là một tiếng ho nhẹ, nương theo lấy thanh âm khịt mũi.

Lâm Úc Thanh ngẩn ra, vén chăn lên ngồi dậy, mở ra đèn giường, nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh, một gia hỏa hoàn toàn được thảm len phủ lấy, còn đang nhúc nhích..

"Tiểu Dã?" Lâm Úc Thanh cuối cùng nhớ lại chính mình quên đi cái gì, vội vàng đứng dậy đi tới bên sofa, cúi người xuống hất lên cái chăn, nhìn thấy tên gia hỏa kia cuộn thành một cục run lẩy bẩy.

Lâm Úc Thanh bối rối một chút, đưa tay dán dán cái trán của tiểu Dã, rõ ràng có chút phát nóng.

Vội tắt máy điều hòa không khí, đem cửa phòng mở ra.

"Tiểu Dã?" Lâm Úc Thanh vỗ nhẹ nhẹ Bạch Dã, có chút ảo não, làm sao có thể quên nàng rồi!

"Lâm a di.. Khụ khụ.. Xin lỗi, con làm phiền đến dì.." Âm thanh Bạch Dã vô cùng khàn khàn, có khí vô lực, lời này Lâm Úc Thanh nghe đến cau mày, đứa nhỏ này hẳn là phát sốt ngốc rồi chứ, khó chịu cũng không nói, còn xin lỗi với mình? Có cái gì có lỗi với mình?

Lâm Úc Thanh cũng là rất bất đắc dĩ, cúi người đem tiểu gia hỏa ôm đến trên giường, đắp kín mền cho nàng, quấn đến chặt chặt chẽ chẽ, sau đó, cô liền không biết nên làm cái gì.

Thể chất cô tốt hơn, bình thường cũng rất ít sinh bệnh, hơn nữa bình thường những việc này đều có Hạ Tiểu Tử lo, hoàn toàn không cần cô bận tâm.

Suy nghĩ xong, Lâm Úc Thanh quả đoán gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Tử.

"Alo lão bản.. Xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm, ta vừa mới ngủ.." Thanh âm của Hạ Tiểu Tử cũng vô cùng uể oải.

Lâm Úc Thanh cũng không phí lời, đi thẳng vào vấn đề, đem tình huống của Bạch Dã nói đơn giản một chút.

Đối diện một trận âm thầm, ngay sau đó..

"Cái gì? Ta mới một ngày không ở, ngươi liền đem người bị bệnh rồi?" Hạ Tiểu Tử suýt chút nữa ăn điện thoại rồi!

"Đừng nói nhảm, nên uống thuốc gì?"

"Ừ.. Dạ dày nàng không tốt, tuyệt đối đừng cho nàng uống thuốc lung tung, trước tiên dán miếng dán hạ sốt xem nhiệt độ có thể xuống hay không, cho nàng uống nước nóng nhiều chút, để nàng ra chút mồ hôi, không được nữa lại cho nàng uống thuốc pha nước hạ sốt, nếu như quá nghiêm trọng, vẫn là kêu bác sĩ đến tiêm đi."

"Dạ dày không tốt?" Lâm Úc Thanh sửng sốt một chút, cô làm sao không biết?

"Ạch ừm.. Ai nha, thuốc ta mới vừa nói trong ngăn kéo phòng ta đều có, trước tiên đừng quản cái khác."

"Ừm." Lâm Úc Thanh đáp một tiếng, đi phòng Hạ Tiểu Tử tìm thuốc tới.

* * *

Sau hai mươi phút, Lâm Úc Thanh dựa vào bên giường, thở dài một cái, vừa rồi cô mở ra một hộp miếng dán hạ sốt, dán lên cho cái trán, cả lòng bàn tay bàn chân của Bạch Dã, không tin nàng nhiệt độ này không hạ xuống được!

Đồng thời cẩn thân dặn dò của Hạ Tiểu Tử, vì để cho Bạch Dã đổ thêm chút mồ hôi, lại đắp một cái chăn cho nàng.

Tiểu gia hỏa ngủ cũng không chân thật, cách một hồi thì tỉnh lại, nóng đến sống không thể luyến, nhưng mà ngoại trừ cái đầu, phàm là có vị trí chui ra cái chăn, lại bị Lâm a di mạnh mẽ nhét vào trở lại..

Bạch Dã lại một lần bị nóng tỉnh, mở mắt ra, rõ ràng tinh thần không ít, nhìn thấy Lâm a di thì gối lên cánh tay nằm ở bên cạnh mình, một cánh tay khác còn khoát lên trên người mình, trong lòng đắc ý.

Động tác nhẹ vô cùng đem một cánh tay đưa đến bên ngoài chăn, còn không chờ mát mẻ một hồi, Lâm Úc Thanh thì mở mắt ra, không nói hai lời cầm lấy tay nàng lại nhét vào trong chăn, đồng thời còn đem cái chăn kéo kéo lên trên, đắp càng chặt chẽ.

"Lâm a di.." Bạch Dã có chút muốn khóc..

Lâm Úc Thanh nhấc lên mí mắt, "Hả? Còn khó chịu hơn sao?" Âm thanh vô cùng ôn nhu, Bạch Dã nghe đều ngây ngẩn cả người.

"Ừm.. Con có chút.. Nóng.."

"Ừm, nóng."

"..."

"Ra nhanh chút mồ hôi, bị bệnh cũng không nói, đáng đời ngươi khó chịu."

"..."

Đây không phải Lâm a di của ta!

"Lâm a di, con không khó chịu rồi, thật sự." Bạch Dã nháy nháy mắt, ngữ khí có chút mềm mềm, nghe tới như đang làm nũng, chí ít Lâm Úc Thanh thì cho là như vậy.

Lâm Úc Thanh lại sờ sờ trán của nàng, vẫn đúng là hạ xuống rồi, chính là mồ hôi cả trán, đứng dậy thu lại một giường mền.

Bạch Dã vội ngồi dậy muốn giúp đỡ, Lâm Úc Thanh quay đầu lại trừng nàng một cái, "Ngươi ngủ, dằn vặt lung tung cái gì?"

Bạch Dã sợ hết hồn, vội lại ngoan ngoãn nằm xuống lại, rất tự giác đắp kín mền.

"Lâm a di, dì có nóng không, nếu không con trở về ngủ đi." Bạch Dã liếc mắt nhìn máy điều hòa không khí, lo lắng cô không mở máy điều hòa không khí ngủ không thoải mái, nhưng mà đối đầu con mắt có chứa vẻ giận kia của Lâm Úc Thanh, dứt khoác kinh sợ rồi, càng kéo kéo chăn lên, lộ ra một đôi mắt to ướt nhẹp, "Lâm a di ngủ ngon.."

* * *

Lâm Úc Thanh khi tỉnh lại, nhìn trên người mình quấn lấy cái chăn, hòa hoãn tinh thần, mới ý thức tới tiểu gia hỏa vốn nên là nằm ở bên cạnh mình, bị chăn bao bọc không thấy rồi! Hơn nữa trong phòng còn mở máy điều hòa không khí, rất mát mẻ, chắc mở có một hồi rồi.

Cầm lấy đồng hồ báo thức một bên liếc mắt nhìn, vừa mới sáu giờ, nhóc con này dậy sớm như thế làm gì? Nàng khỏi bệnh rồi?

Đang nghĩ ngợi, nghe được nhà bếp tựa hồ có chút động tĩnh, Lâm Úc Thanh chau mày, không cố gắng nghỉ ngơi lại bắt đầu dằn vặt lung tung, nàng là ngứa da rồi à!

Dứt khoác đứng dậy, đến thẳng nhà bếp.

* * *

Trong phòng bếp, Bạch Dã đang suy nghĩ nên làm bữa sáng gì cho Lâm a di, tối ngày hôm qua nàng không quá thoải mái, đều không có chuẩn bị bữa tối thật ngon cho Lâm a di, buổi tối còn để Lâm a di chăm sóc chính mình, đến làm chút điểm tâm cho cô an ủi một chút.

Lật tủ lạnh qua lại, ngày hôm qua tiểu di trước khi đi cố ý mua không ít rau dưa, thế nhưng món chính nàng không quá biết làm, biết nấu đồ ăn cũng không quá nhiều, hơn nữa bữa sáng, Lâm a di bình thường thích ăn kiểu tây phương, ừm.. Làm cái sandwich thêm salad được rồi.

Suy nghĩ xong, lấy ra rau dưa cần đến bên bồn rửa sạch.

Khi Lâm Úc Thanh đến, đang nhìn thấy nàng đang rửa rau, chống nạnh đứng ở trước cửa một hồi, cái tên này làm sao cứ như vậy yêu thích làm cơm chứ?

"Khụ, khụ khụ.." Bạch Dã dồn dập ho khan hai tiếng.

Lâm Úc Thanh nghe thấy được, chau mày, đi vào nhà bếp, nhìn thấy tiểu gia hỏa còn đang nghiêm túc rửa rau, hoàn toàn không có chú ý tới mình đi vào.

Lâm Úc Thanh có chút tức, tuốt ống tay áo, theo cái mông nhỏ hơi cong lên của Bạch Dã, giơ tay chính là một cái tát.

"Ai ya!" Bạch Dã một tiếng thét kinh hãi, trực tiếp nhảy lên, vội xoay người nhìn lại, ngẩn ra, "Lâm, Lâm a di?"