Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 30: Người đại diện Phương đại

Bạch Dã nhớ tới ngày hôm qua trước khi ngủ hình như thấy được Lâm a di, chính mình còn là ôm lấy Lâm a di mà ngủ, nhưng mà vừa mở mắt, mình ôm lấy cũng chỉ là cái chăn..

Liếc mắt nhìn thời gian, đã dậy trễ rồi, đồng hồ báo thức vang lên rồi chính mình vậy mà không biết!

Vội vàng đứng dậy đi rửa mặt.

Khi từ phòng tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Tiểu Tử ở gian phòng của mình.

"Tiểu di, chào buổi sáng, hôm nay con dậy trễ rồi."

"Không muộn, đồng hồ báo thức là ta tắt cho ngươi, sau này ngươi cũng đừng dậy sớm nấu cơm, những việc này để ta làm thì được rồi, ngươi điều chỉnh tốt trạng thái, chuẩn bị đóng phim đó, công tác quay phim là rất cực khổ."

"Ngô."

"Lại đây để ta xem một chút, còn đau không?" Đem tiểu gia hỏa kéo đến trước mắt, xốc lên quần áo liếc mắt nhìn vết thương trên eo.

"Vẫn tốt, động tác quá lớn vẫn sẽ có chút đau, nhưng đã tốt lắm rồi."

"Ừm, chính mình chú ý nhiều một chút." Hạ Tiểu Tử nghiêm túc giúp nàng thoa thuốc.

"Tiểu di, các ngươi ngày hôm qua mấy giờ trở về?"

"Hơn hai giờ đó, khá muộn, không phải nói cho ngươi biết không cần chờ chúng ta, tự mình nghỉ ngơi trước sao." "

"Hắc.." Bạch Dã ngại ngùng cười cười, "Vậy ngày hôm qua, là ai ôm con trở về phòng?"

"Ngươi xem ta ôm nổi ngươi sao?" Hạ Tiểu Tử tức giận liếc nàng, không phải là muốn nghe ta nói là Lâm a di của ngươi ôm ngươi trở về sao! Tâm tư nhỏ này đều viết lên mặt rồi!

Tiểu gia hỏa lén lút cười.

"Muốn cười thì cười, còn lén lén lút lút."

"Được rồi, thay xong quần áo đi xuống ăn cơm đi." Hạ Tiểu Tử đem bình thuốc đậy kín để lên bàn, đứng dậy ra khỏi phòng.

"Ừm!"

Lâm Úc Thanh đang lật xem kịch bản, thấy được tiểu Dã xuống, liền đem kịch bản để ở một bên, chuẩn bị dùng cơm.

"Hôm nay kết thúc công việc chắc sẽ rất muộn, ngươi không cần chờ ta, tự mình nghỉ sớm một chút."

"Ân.. Được."

Nghe ngữ khí của tiểu Dã hình như có chút không tình nguyện.

"Làm sao vậy, ở nhà một mình sẽ sợ sao?"

Bạch Dã vội lắc đầu một cái, "Không có, không biết."

"Ừm, nếu sợ, liền để tiểu Tử trở về cùng ngươi."

"Không cần." Bạch Dã vội cự tuyệt, vẫn là để tiểu di ở cạnh Lâm a di đi.

"Đúng rồi Lâm a di, ngày hôm qua con nhìn thấy Lộ lão sư rồi."

"Hả?"

"Lộ lão sư hỏi con có ý tìm một công ty quản lý hay không, con nói tạm thời vẫn không có, nàng liền nói nàng đi giúp con liên hệ, con không quá muốn làm phiền nàng, nhưng mà lại không biết nên làm sao từ chối." Bạch Dã có chút khổ não, ngày hôm qua luôn nghĩ vấn đề này, muốn chờ Lâm a di trở về hỏi ý kiến của cô một chút, kết quả đợi cũng không trở về, mới có thể ngủ trên ghế sofa.

Nghe nói như thế, trong lòng Lâm Úc Thanh hơi chút kinh hỉ, cái tên này cuối cùng chịu cùng chính mình chia sẻ tâm sự của nàng rồi!

Hạ Tiểu Tử nghe vậy lén lút liếc nhìn Lâm Úc Thanh một chút, Lộ Tinh này vẫn đúng là đi đúng hướng!

"Ừm, kí công ty quản lý, ít nhất có một hậu đài có thể dựa vào, sẽ không bị người tùy tiện bắt nạt, chuyện này, có thể cân nhắc."

"Ngô, nhưng như vậy có quá làm phiền Lộ lão sư không?"

"Cho nên ngươi càng phải nỗ lực một chút, như vậy mới không có lỗi nàng trả giá ở trên người ngươi."

"Ừm, con biết rồi."

"Được rồi, tiểu Dã đã rất cố gắng rồi, ngài cũng đừng luôn tạo áp lực cho nàng, mệt hư rồi hình như ngươi không đau lòng." Hạ Tiểu Tử ở trên bánh mì bôi xong mứt hoa quả ướt đưa cho Bạch Dã.

Bạch Dã hì hì nở nụ cười, vui vẻ tiếp nhận, "Cảm tạ tiểu di!"

Lâm Úc Thanh cũng không nói thêm, vùi đầu vùi đầu ăn cơm.

* * *

Không thể không nói hiệu suất làm việc của Lộ Tinh vô cùng cao, sáng sớm, khi Tô Dự vừa tới đoàn kịch, Lộ Tinh cũng đã chặn ở cửa phòng hóa trang rồi.

"Yo, Lộ lão sư, ngài đây là hít thuốc lắc à! Ta biết ta sai rồi, không bảo vệ tốt học sinh ngài yêu nhất, là ta sơ sẩy bất cẩn rồi, nhưng ngài cũng không cần một ngày ba bữa đến mắng ta chứ! Còn đuổi tới đoàn phim mắng ta? Chừa chút mặt mũi cho ta không được sao!" Tô Dự thực sự là oan ức muốn khóc ra thành tiếng.

"Được rồi, hiện tại biết gào khóc rồi, bây giờ biết hối hận rồi." Lộ Tinh tức giận liếc nàng một chút.

"Vậy ngươi thế nào cũng phải cho ta chút thời gian đi điều tra chứ, nào có người đòi mạng như ngươi vậy!"

"Ta cũng không phải vì ngươi tới a, ta ở đây chờ Bạch Dã đó, giúp nàng liên lạc một người đại diện, một hồi dẫn nàng đi gặp. Mở cửa nhanh để ta đi vào ngồi chút, đứng ở đây hơn nửa ngày rồi."

"Người đại diện? Cũng tốt, ơ nhưng mà, ngươi để bụng đối với nàng như thế, không sợ lão Giang nhà ngươi ghen hả ha ha!" Tô Dự không biết chết, đâm chân đau của Lộ Tinh.

"Ngươi được rồi a, đừng nhắc nàng với ta."

"Làm sao rồi, lại giận dỗi rồi? Ngươi nói một chút hai ngươi, chia chia hợp hợp kỳ kỳ quái quái đều ầm ĩ mười mấy năm rồi, đến cùng có thể đi đến ở cùng nhau hay không a? Chờ ăn tiệc cưới của hai ngươi thực sự là đợi đến tóc bạc rồi."

"Chậc, càng nói ngươi còn càng mạnh hơn phải không? Xem ra lần này ta đem Phương Di tìm đến thực sự là tìm đúng rồi, nên có có người trị ngươi!"

"Ai ai ai? Phương Di?"

"Không không không, không được không được, ta không đồng ý a, không đồng ý!"

"Cần phải ngươi đồng ý sao." Lộ Tinh liếc nàng một chút, nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng này của nàng liền cảm thấy buồn cười, trước đây khi mọi người ở cùng nhau, hai người này là một đôi đối thủ một mất một còn, gặp mặt thì oán hận.

"Yên tâm đi, từ sau khi Hân Nhiên xảy ra chuyện, Phương Di đã biệt tâm lâu rồi, tính khí cũng ôn hòa rất nhiều, như thay đổi người khác, đối phương đã sớm không phải oán oán giận giận của năm đó rồi. Những năm này nàng cũng rất ít đặt chân vào giới diễn viên, cũng không dẫn người mới nữa, cái này ngươi phải biết chứ. Ta chính là muốn nhìn một chút Bạch Dã có thể để nàng đốt lên ý chí chiến đấu hay không. Kỳ thực vừa rồi khi nhìn thấy Bạch Dã, ta đã từng nghĩ giới thiệu nàng cho Phương Di, nhưng lại sợ Bạch Dã không có ý vào trong giới, lần này xảy ra chuyện này, cũng coi như là biết thời biết thế chứ."

Tô Dự bừng tỉnh, kỳ thực nói thật, những năm này cùng bạn cũ của ngày xưa liên hệ xác thực không nhiều, nhớ năm đó, nàng, Lộ Tinh, Phương Di, Giang Bạc Yên, Lâm Úc Thanh và Cố Hân Nhiên, mấy người là bạn thân ở chốn khuê phòng, không có gì giấu nhau, ở trong giới hỗn loạn này, hiếm thấy tri kỷ có thể thổ lộ tâm tình.

Trong đó lại lấy Cố Hân Nhiên hơi lớn tuổi, đồng thời ngay lúc đó Cố Hân Nhiên là ngôi sao lớn nóng bỏng tay, mà các nàng trên căn bản đều là mới vừa vào giới, một đám người không có tiếng tăm gì, kẻ chạy cờ một chút, làm đóng thế một chút, nhưng Cố Hân Nhiên đối với mấy cái này cũng không lưu ý, còn trợ giúp hết khả năng dành cho mọi người.

Phương Di lúc đó cũng là mới vừa vào, làm phụ tá cho Cố Hân Nhiên, lúc đầu tay chân vụng về, thường thường làm sai chuyện, nhưng Cố Hân Nhiên chưa từng có quở trách nàng, ngược lại còn rất chăm sóc nàng, nàng cũng không chịu thua kém, từng bước một bò lên vị trí người đại diện, sau đó thì một lòng tâng bốc Cố Hân Nhiên, hai người tình như tỷ muội.

Cho nên năm đó Cố Hân Nhiên xảy ra chuyện, đối với nàng đả kích lớn vô cùng, đồng thời không hề tiếp xúc trong giới này, không hề dẫn bất kỳ nghệ nhân nào nữa.

Miệng cống hồi ức vừa mở ra, Tô Dự cũng có chút thu lại không được, nhớ lúc đầu mình có thể có cơ hội kết giao Cố Hân Nhiên, hoàn toàn là bởi vì hứng thú hợp nhau! Ở thời đại coi đồng giới như lũ lụt thú dữ, Cố Hân Nhiên lại dám công nhiên nói với mọi người chính mình thích nữ sinh, lúc đó Tô Dự đã bị tính cách cởi mở của Cố Hân Nhiên hấp dẫn lấy, hai người quả thực là gặp mặt quá muộn.

Nhưng mà nếu nói tới những người bên trong này, thân cận với Cố Hân Nhiên, hẳn là Lâm Úc Thanh.

Lúc đó nàng chỉ là ở bên trong đoàn kịch làm việc vặt, không hề có tiếng tăm, Cố Hân Nhiên phát hiện cô đi nhặt kịch bản bị vứt bỏ, sau đó một mình lén lút nghiên cứu, còn sẽ cẩn thận quan sát mỗi cái dáng vẻ của diễn viên lúc diễn kịch để học tập thêm, ban đầu nàng cũng chỉ là cảm thấy Lâm Úc Thanh rất nỗ lực, rất vươn lên, cho nên sẽ dạy cô một ít phương diện kỹ xảo đóng kịch, nhưng không nghĩ tới cái tên này đầu óc rất tốt, thông minh, lại nỗ lực tiến tới có thể chịu được cực khổ, rất hợp khẩu vị của Cố Hân Nhiên.

Cố Hân Nhiên liền vận dụng tài nguyên của nàng, đem Lâm Úc Thanh kéo vào trong giới, nhưng cũng tiếc chính là, tính tình Lâm Úc Thanh có chút lạnh, người ở bên ngoài xem ra cũng không ghét hay thích, Cố Hân Nhiên tiếp xúc với nàng nhiều, mới biết cô kì thực là trong nóng ngoài lạnh, đồng thời vô cùng nặng nghĩa khí, là người có ân sẽ báo.

Cố Hân Nhiên cũng không nhẫn tâm nhân tài như vậy thì mai một như thế, liền khắp nơi dẫn theo Lâm Úc Thanh, thực sự không có cơ hội diễn xuất, liền để Lâm Úc Thanh làm đóng thế cho mình, tuy không thể ló mặt, nhưng ít ra có thể tham dự cận thân để quay phim, tốt xấu gì cũng có thể tích lũy kinh nghiệm.

Cô là nghiêm túc, coi Lâm Úc Thanh như em gái ruột chăm sóc như thế.

Khi đó, phàm là có được nhàn rỗi, mọi người sẽ vây cùng nhau trời nam đất bắc trò chuyện.

Nhớ tới Cố Hân Nhiên từng nói, chờ nàng không đóng phim, nàng muốn đi tìm một nơi kế núi kề sông, phong cảnh tú lệ, nàng muốn tự tay thành lập một trang viên, muốn gieo vào một mảnh biển hoa, bởi vì nữ nhân nàng thích yêu thích hoa lan, nàng muốn nhìn người yêu của nàng đứng trong biển hoa, nàng thưởng thức hoa, nàng ôm ấp lấy nàng..

Lúc đó một đám người cong như cọng nhang muỗi cũng đều ước mơ lấy một màn tốt đẹp như vậy, còn dồn dập tỏ thái độ muốn hợp tổ với nàng! Cố Hân Nhiên vô cùng sảng khoái đáp ứng, còn nói, sau này trong trang viên của nàng, sẽ lưu cho mỗi người một gian phòng, chờ các nàng mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm nàng.

Nhưng người ấm áp như vậy, người cho các nàng hy vọng vô hạn, người chiếu sáng mỗi người các nàng, lại thê thảm rời khỏi các nàng như vậy. Nàng vẫn không có vì người yêu gieo vào một mảnh biển hoa, vẫn không có thấy được Lâm Úc Thanh bộc lộ tài năng, vẫn không có cùng Phương Di cùng nhau thu hoạch tất cả giải thưởng, vẫn không có giúp Tô Dự tìm được bạn gái, vẫn không có tác hợp thành Lộ Tinh và Giang Bạc Yên, cứ như vậy dứt khoác rời đi.

* * *

"Ngươi làm sao vậy?" Lộ Tinh thấy được Tô Dự vẫn vùi đầu im lặng không lên tiếng, tò mò hỏi một câu.

"Hả? Không có chuyện gì." Tô Dự nhếch miệng, quay lưng lau một chút nước mắt của khóe mắt, nàng rất ít nhớ lại Cố Hân Nhiên, thật sự là quá để người ta tiếc hận rồi, nàng mới 28 tuổi, nàng còn có tiền đồ tốt đẹp.

"Đúng rồi, gần đây Lâm Úc Thanh không có tìm Bạch Dã làm phiền chứ? Ơ việc này có phải là Lâm Úc Thanh làm ra hay không!" Lộ Tinh không nhịn được mở to cái não.

"..."

Tô Dự một cái liếc mắt, suýt chút nữa để nàng làm cho tức cười rồi.

"Không thể nào đâu, trước tiên không nói những cái khác, mấy ngày nay công tác quay phim đều sắp vội chết rồi, luôn đuổi tiến độ, nàng nào có thời gian rảnh rỗi kia? Thái độ làm người của nàng ngươi còn không rõ ràng lắm sao, yêu thích chính là yêu thích, không thích chính là oán giận, không đến nỗi làm loại thủ đoạn này. Hơn nữa.."

"Hơn nữa cái gì?"

"Hơn nữa các nàng gần đây đang bồi dưỡng cảm tình, Úc Thanh đối với Bạch Dã cũng không có loại địch ýcủa lúc trước, hai người ở chung càng ngày càng hài hòa rồi."

"Cái gì? Ngươi điên rồi sao! Vây mà để hai nàng bồi dưỡng cảm tình?" Lộ Tinh trực tiếp xù lông rồi.

"Làm sao vậy? Các nàng ở bên trong kịch diễn một đôi, không bồi dưỡng cảm tình, kịch này làm sao diễn?"

Lộ Tinh vỗ trán một cái, nàng làm sao quên cái này rồi! Sớm biết lúc trước nên liều mạng ngăn cản Bạch Dã nhận vai này!

"Được rồi ngươi đừng luôn mang thành kiến nhìn người, Úc Thanh nào có như ngươi nghĩ như.."

"Đó là ta nghĩ sao? Đây không phải là sự thực sao? Sự thực bày ở nơi đó, nàng có thể làm ra còn sợ người khác nói sao?"

Nhìn thấy tư thế hùng hổ dọa người của Lộ Tinh, Tô Dự có chút muốn phát hỏa, "Ta còn là cảm thấy ngươi đối với nàng có chút hiểu lầm."

Lộ Tinh không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian, sau đó bấm một số điện thoại, điện thoại vang lên bảy, tám tiếng, đối diện mới nhận, truyền tới một thanh âm lười biếng, "Ừm.." Chủ nhân của thanh âm này rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.

"Ngươi còn đang ngủ hả? Không phải hẹn xong rồi mười giờ gặp mặt ở phố điện ảnh sao!"

"Ai hẹn xong với ngươi rồi.."

Nghe Phương Di có chút ý muốn chơi xấu không giữ lời hứa, Lộ Tinh cũng là rất tức giận, từ sau khi Cố Hân Nhiên qua đời, Phương Di cả người đều sụp đổ rồi, chuyện gì cũng không để tâm, nhìn nàng mặt ngoài náo nhiệt, bay nơi này nơi kia, khắp nơi du lịch, nhưng trái tim của nàng xưa nay thì không từng ổn định, không muốn đi đối mặt tất cả thứ này.

"Ta thật không có nói đùa ngươi a, đứa nhỏ này thật sự có mấy phần giống Hân Nhiên, nếu không ta mới không tìm ngươi đó, ngươi thì đến xem thử đi, cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào!"

"Ai yo, ta cũng hi vọng nàng có thể để ta thiếu miếng thịt đó, ngày hôm qua mới vừa bay trở về, mệt đến không xong, chờ ta hòa hoãn lại rồi nói." Phương Di ngáp một cái.

"Này, vậy ta có thể dẫn nàng đến nhà ngươi tìm ngươi không a!"

"Tùy ngươi tùy ngươi." Trực tiếp liền đem điện thoại ngắt đi.

"Ta nói ngươi cũng đừng làm người khác khó chịu rồi." Tô Dự không nhịn được mở miệng.

"Vậy thì tiếp tục để nàng chán chường như vậy tiếp đi? Lúc trước ở cùng với Hân Nhiên, mỗi ngày như hít thuốc lắc, nhưng ngươi nhìn lại nàng bây giờ một chút, còn có tên gia hỏa kia, càng nghiêm trọng! Ta xem nàng đều sắp bước vào cuộc sống tuổi già rồi, mỗi ngày phơi nắng xem tiểu thuyết! Nói uống chút trà, thực sự là nhìn không quen bộ đạo đức này của họ!" Lộ Tinh càng nói càng giận.

"Giang Bạc Yên? Người ta nhà lớn sự nghiệp lớn, nằm đều kiếm tiền, ta nghĩ có thể phơi nắng uống trà còn không lo ăn uống, ta cũng hưởng phúc a!"

"Đi đi đi, xem ngươi cái khí phách này!"

"Ơ, ngươi cũng đừng cãi nhau với nàng chạy đến chỗ ta vung lửa a." Tô Dự cảm giác mình có phải là trở thành nơi trút giận của người nào đó?

Lộ Tinh bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Ơ, đến rồi." Tô Dự hướng về cách đó không xa nhìn xung quanh một hồi, nhìn thấy Bạch Dã và Lâm Úc Thanh Hạ Tiểu Tử cùng đi tới, "Ơ ơ ơ, cảm tình này bồi dưỡng không tệ lắm, đều cùng nhau đi làm rồi~" Tô Dự cũng rất vui mừng, Lộ Tinh nhìn thấy, thì giận không chỗ phát tiết, trực tiếp đi tới trước mặt.

"Ơ, Lộ lão sư?" Bạch Dã rất xa nhìn thấy Lộ Tinh đi tới, còn kinh ngạc một hồi vừa sáng sớm, nàng làm sao sẽ đến nơi này?

Lộ Tinh cười với Bạch Dã, mang tính lựa chọn không thấy Lâm Úc Thanh và Hạ Tiểu Tử, đơn giản Lâm Úc Thanh cũng không quá muốn phản ứng nàng, dẫn Hạ Tiểu Tử vòng qua nàng thì đi.

Hai người dáng dấp đối chọi gay gắt Bạch Dã nhìn ra rồi, cũng rất kỳ quái, rõ ràng sáng sớm ở nhà khi nhắc đến Lộ lão sư, Lâm a di không có biểu hiện ra địch ý gì a, hơn nữa còn dặn chính mình phải nỗ lực nhiều, đừng phụ lòng Lộ lão sư, nhưng trước mắt cái này lại náo thành loại nào?

"Lộ lão sư, ngài làm sao tới sớm như thế a."

"Ta muốn dẫn ngươi đi gặp một người." Lộ Tinh vô cùng thần bí nói.

"Nhưng mà ta còn muốn luyện tập động tác, lập tức liền phải bắt đầu làm phim rồi.."

"Chúng ta hiện tại qua đó, đi sớm về sớm, nhiều nhất làm lỡ một buổi trưa của ngươi, Tô Dự bên kia ta từng nói với nàng rồi."

"Được rồi, vậy làm phiền ngài rồi."

Lộ Tinh dẫn Bạch Dã đi đến bãi đậu xe, "Ngươi làm sao cùng đi với Lâm Úc Thanh?"

"Huh? Không có a, chỉ là ở trước cửa phố diện ảnh trùng hợp gặp, tiện đường, thì cùng đi vào." Bạch Dã vén vén tóc, cũng không phải rất biết nói dối, vẫn may Lộ Tinh không có nhìn nàng, nếu không chỉ định có thể nhìn ra sự chột dạ của nàng.

"Ừm.. Chúng ta đi đâu a?" Bạch Dã lên xe, buộc chặt dây an toàn.

"Đi đến nhà một vị lão tiền bối hỏi thăm lão nhân gia một chút!"

Bạch Dã một mặt ngu dốt, mơ mơ màng màng thì bị Lộ Tinh dẫn đi rồi.

* * *

Xe chạy gần như nửa giờ, trong lúc Lộ Tinh còn lạc đường, lòng lòng vòng vòng tìm nửa ngày mới tìm được nhà Phương Di.

"Lộ lão sư, ngài muốn dẫn ta gặp người nào a? Ta cuối cùng trước tiên cần phải tìm hiểu một chút chứ." Bạch Dã rất mờ mịt, Lộ Tinh cũng không nói muốn đi gặp người nào, một chút gặp mặt phải rất lúng túng a.

"Không cần, nhìn thấy chưa, tòa nhà này, 22 tầng, phòng, tự ngươi đi lên, để người trong phòng đến phòng cà phê dưới lầu." Lộ Tinh dừng xong xe, chỉ vào một tòa cao tầng đối diện.

"Hả?" Bạch Dã có chút ngớ ra, đây không phải chuyện gọi điện thoại sao..

"Ta kêu nàng nàng khẳng định không xuống, ngươi đứng ra có lẽ hữu hiệu, đi đi, ta ở đây chờ ngươi."

Nhìn Lộ Tinh gương mặt tự tin kia, Bạch Dã nửa tin nửa ngờ, đây là quỷ xui khiến cái gì, để cho mình đi gõ cửa của một người xa lạ, còn muốn đem người ta hẹn đến phòng cà phê dưới lầu, làm sao nghe tới không giống như là chuyện người tốt làm chứ..

Tràn đầy thấp thỏm vào thang máy, không khí lực gì liền đi tìm 2203, Bạch Dã hít một hơi thêm can đảm một chút, nghĩ Lộ lão sư hẳn là sẽ không hãm hại chính mình đâu, giơ tay nhấn vang chuông cửa.

Trong phòng cũng không có người lên tiếng, Bạch Dã lại nhấn một hồi, dán vào cửa phòng lắng nghe, vẫn là không có động tĩnh, đợi một hồi, tính toán trong nhà sẽ không có người, Bạch Dã quay người vừa muốn đi, phía sau răng rắc một tiếng, cửa vậy mà mở ra rồi.

Bạch Dã quay đầu lại liếc mắt nhìn, một tiếng thét kinh hãi, suýt chút nữa nhảy lên!

Chỉ thấy mở cửa ra là một nữ nhân, ăn mặc áo ngủ rộng rãi, tóc rối bù, không có hình tượng chút nào, hơn nữa sắc mặt âm trầm đáng sợ, so với Lâm a di trong tức giận cũng không hơn bao nhiêu, nữ nhân đầy mặt ủ rũ, một đôi mắt không có tức giận gì, nhìn Bạch Dã trong lòng trực tiếp hoảng sợ, luôn cảm thấy một giây sau, nàng có thể nhào tới theo cái cổ của mình hung hăng cắn một cái!

"Xin.. Xin chào, ta là học sinh của Lộ Tinh Lộ lão sư, nàng.. Để cho ta tới hẹn ngài đến phòng cà phê dưới lầu gặp mặt.." Bạch Dã nhắm mắt nói xong, kinh ngạc phát hiện nữ nhân trước mắt nhìn về phía mình ánh mắt vậy mà cực kỳ chăm chú, không giống như vừa bắt đầu không khí trầm lặng.

"Ngươi là học sinh của Lộ Tinh?" Thanh âm của Phương Di có chút khàn khàn, nhìn chằm chằm mặt của Bạch Dã nhìn kỹ một chút, sau đó có trên dưới đánh giá nàng vài cái.

"Ngươi tên là gì?"

"Chào ngài, ta tên Cố Bạch Dã."

Phương Di tựa hồ hơi ngẩn ra, "Ngươi bao lớn?"

"Hả? Ta 19 tuổi." Bạch Dã lễ phép cười, nhìn mặt của Phương Di, ánh mắt căn bản không dám liếc xéo, bởi vì vừa rồi Phương Di vén vén tóc, theo động tác của nàng, áo ngủ, váy ngủ rộng của nàng chảy xuống một nửa, rãnh sâu trước ngực hết sức rõ ràng..

"Ừm.. Ngài có muốn đi thay bộ quần áo trước hay không, rửa mặt một chút?" Bạch Dã thực sự không chịu được nữ nhân không có hình tượng chút nào, nhưng nói rồi lại một mặt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, cảm giác này thật là quỷ dị.

"Hả?" Phương Di cũng không có phản ứng lại, trải qua nhắc nhở của Bạch Dã, lúc này mới cúi đầu nhìn lên, mẹ ư, ấn tượng đầu tiên này không phải nguội lạnh rồi sao!

"Chờ ta mộtchút, năm phút đồng hồ."

Thấy được Phương Di khép hờ cửa lại, Bạch Dã âm thầm thở ra một hơi, luôn cảm giác người này là lạ..

Còn tưởng rằng phải đợi rất lâu, kết quả không tới năm phút đồng hồ, cửa phòng mở ra.

Bạch Dã nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn lại, lại ngu rồi, nữ nhân trước mắt mặc một bộvest nhỏ màu màu đỏ sậm khéo léo, bên trong mặc một cái áo ba lỗ màu đen, mang một đôi giày cao gót da láng, nhìn lên vô cùng trào lưu! Hóa trang nhạt, khuôn mặt tinh xảo, mái tóc màu nâu hạt dẻ xõa tung hơi uốn, rải rác ở bên tai, trên người cô gái còn tản ra mùi vị cây mộc hương nhàn nhạt.

Mẹ ơi, không hổ là tà thuật Châu Á.. Tùy tiện hóa trang một chút, quả thực là thay da đổi thịt a!

Bạch Dã cảm thấy có chút khó mà tin nổi, đồng thời rất thành thực nhìn một chút về trong phòng.

"Trong phòng chỉ có một mình ta." Phương Di vừa nhìn thấu tâm tư nhỏ của nàng, tên gia hỏa này tám phần mười là vì chính mình cùng với vừa rồi mở cửa ra là hai người đó~

"Ạch a, thật ngại quá, ta.." Bạch Dã gãi đầu một cái, thẹn thùng.

"Không có chuyện gì, Lộ Tinh không phải còn đang dưới lầu chờ sao, đi thôi."

"Ân."

* * *

Trong quán cà phê, Lộ Tinh thảnh thơi liếc nhìn thực đơn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút ngoài quán, vừa vặn nhìn thấy Bạch Dã và Phương Di cùng đi đến, đánh giá một chút trang phục của Phương Di, không khỏi mừng thầm, rất lâu chưa từng thấy nàng mặc chính trang rồi.

Vừa muốn thu hồi ánh mắt, lại là ngừng lại, nhìn hai người song song đi tới, có trong nháy mắt như vậy, cả nàng đều đem Bạch Dã nhìn sai thành Cố Hân Nhiên.

"Yo yo yo người đại diện Phương đại, kiêu căng thật đó." Lộ Tinh cười tủm tỉm để Bạch Dã ngồi ở bên cạnh nàng.

Phương Di ho nhẹ một tiếng, ánh mắt không ngừng đảo qua ở trên người Bạch Dã, "Đây chính là đứa nhỏ ngươi nói kia?"

"Ừm."

"Là có chút giống.." Phương Di cười cười, trên mặt toát ra một tia vui mừng, không nghĩ tới lại vẫn có thể thấy được bóng dáng của cố nhân

Giống? Giống cái gì?

Trong lòng Bạch Dã có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi ở một bên mà nghe.

"Như thế nào, có hứng thú hay không, dẫn nàng một chút?"

"Nói thật, ta đối với nghề này cũng không hứng thú rồi."

"Vậy ngươi còn ăm mặc chính thức như thế, cho ai xem hả?"

"Chậc, không muốn ở trước mặt người bạn nhỏ thất thố không được sao?"

* * *Orz, ngài là quên đi khi ngài vừa rồi mở cửa là cái bộ dáng quỷ gì sao..

"Vậy chính là không thương lượng rồi?" Lộ Tinh khuấy cà phê, vừa lén lút quan sát sắc mặt của Phương Di, cái tên này chỉ là nhìn Bạch Dã vài lần.

"Xin lỗi, thương mà không giúp được gì." Phương Di hơi do dự một chút, lắc lắc đầu, có thể từ trên người Bạch Dã thấy được bóng dáng của Cô Hân Nhiên, nàng dĩ nhiên vui mừng, nhưng trong lòng lại thêm một tia chua xót, nhớ tới Cô Hân Nhiên mới 28 tuổi thì mất sớm, thiếu nữ tươi trẻ trước mắt này, tại sao mình còn có thể nhẫn tâm đem nàng kéo vào trong vũng bùn đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Bị tiểu lục tự làm lỡ phần chính văn:

Lâm Úc Thanh trầm mặc, chóp mũi hơi rung, mí mắt run, nước mắt từ từ ngưng tụ viền mắt, mặc dù trôi qua nhiều năm như vậy, được nghe lại chuyện có liên quan với Cố Hân Nhiên, vẫn là sẽ không nhịn được khó chịu, lúc còn trẻ giả vờ kiên cường chưa bao giờ để những tâm tình này biểu lộ ra mặt, nhưng hôm nay, lại là đặc biệt dễ dàng xúc động.

Bạch Dã thấy cô như vậy, trong lòng cũng biết khó chịu trong lòng cô, nhẹ nhàng vỗ cô động viên.

Không có nỗ lực đi an ủi cô đừng rơi lệ, chỉ là yên lặng lau đi nước mắt khóe mắt của cô, nàng biết, những năm này, đối với chuyện này, Lâm a di sống quá cực khổ rồi.