Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Chương 2: Giang Diệu? Ồ

Bởi vì có Hàn Lan ở đây nên mợ cười tươi như hoa, kéo Diễm Hàn hỏi này hỏi nọ. Diễm Hàn lười chẳng muốn giả vờ tiếp chuyện mợ, tùy tiện trả lời đối phó hai câu rồi đi lên lầu.

Đến lúc ăn tối, Hàn Lan bảo cậu: “Tiểu Hàn, ngày mai khai giảng, con đi cùng với Hàn Lăng đi. Thủ tục chuyển trường xong cả rồi, trường phổ thông Thực nghiệm. Cậu đã kiếm thầy Triệu để báo cho thầy biết trước, chia đại cho con vào lớp 11-7.”

“Vâng,” Diễm Hàn gật đầu, lại nói tiếp, “Cậu có lòng quá.”

“Khách sáo với cậu làm gì, cũng không phải lần đầu tiên con tới đây. Muốn gì cứ việc nói.”

“Tiểu Lăng học lớp 10, mấy đứa có thể quan tâm để ý nhau được,” mợ nói, “Cơm nước xong thì nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi…”

Ngày hôm sau, Diễm Hàn bị Hàn Lăng dựng dậy.

“Anh, anh nhìn giờ đi! Sắp muộn rồi! Bò ra khỏi giường nhanh!” Hàn Lăng nhìn đồng hồ, sắp phát rồ tới nơi, “Ngày đầu tiên của học kỳ mới! Nhanh lên!”

Diễm Hàn bất đắc dĩ mở mắt ra, sửa soạn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì hỏi: “Chúng ta đi thế nào đây?”

Hàn Lăng gặm bánh mì, mồm miệng nhồm nhoàm nói chẳng rõ tiếng: “Đi bộ thôi, không xa. Ba mẹ đi làm cả rồi, anh theo em nè.”

Hai người kéo va li, đi mười phút là đến cổng trường. Vừa nhìn thấy chỗ cổng trường còn đông người hơn cả kiến, Diễm Hàn bình tĩnh tìm một góc đứng tựa lưng, không định chen lấn với bọn họ.

Hàn Lăng là học sinh mới vào cấp 3, nghĩ bụng không thể vừa vào lớp là đã để lại ấn tượng xấu cho giáo viên được, cậu chỉ ước rằng mình có thể cắm lên lưng một đôi cánh nhanh như chớp, bay lướt qua dòng người. Quay đầu lại thấy Diễm Hàn đang dựa vào tường chợp mắt, cu cậu hoàn toàn cạn lời.

Diễm Hàn nhắm mắt lại, nghe mấy người đứng ngoài chúng khẩu đồng từ: “Nghe nói nam sinh vừa mới đi qua là lão đại của trường chúng ta đấy!”

“Tui cũng thấy, thanh HP tụt xuống không rồi, người gì đâu mà đẹp quá đi. Tui nghĩ kỹ rồi, nam sinh như thế, tui nhất định sẽ theo đuổi!”

“Cưng à, nhắc nhở nhẹ nhàng nhé, mấy hôm trước nhỏ em gái của anh bạn trai của cậu bạn thân của cô bạn gái cũ của tôi thổ lộ với Giang trùm trường, kết quả bị người ta phớt lờ thẳng thừng luôn. Thế nên tìm trùm trường Giang mà thổ lộ, còn không bằng tới tìm anh đây.” Nam sinh vừa dứt lời, đón chào nó chỉ có tiếng xì xì tỏ vẻ chê bai.

“Cậu học lớp 11 à?” Lúc này cô nữ sinh mới chú ý rằng cậu ta đang mặc đồng phục, “Soái ca đó họ Giang? Hay trùm trường họ Giang? Cậu nói cho tụi này nghe chút coi?”

“Ê nè nè, nhìn bên kia kìa, cậu soái ca kia trông cũng ngon giai đó, không mặc đồng phục, chắc cũng là học sinh mới vào lớp 10, ai dám lại gần bắt chuyện nào?”

Một nữ sinh bị đẩy ra, ngượng ngùng xoắn xít bước tới, đi đến bên cạnh Diễm Hàn: “Xin hỏi…”

Diễm Hàn mở mắt ra, cười với cô gái: “Xin lỗi cậu, tôi có bạn trai rồi.”

Rồi cậu ôm lấy thanh niên Hàn Lăng mới chen ra khỏi đám người, bởi vì sốt ruột nên mày Hàn Lăng nhíu chặt: “Nhìn nè, anh ấy đang giận đó.”

Nữ sinh: “…”

Hàn Lăng: “…?!” Anh giải thích rõ ràng cho tui!

Diễm Hàn không cho nữ sinh thời gian để đặt câu hỏi nữa, thấy dòng người cũng đã đi vào gần hết rồi, cậu ôm Hàn Lăng bước vào.

“Anh, vừa rồi anh nói gì với cổ thế?” Vì sao người ta lại nhìn tui bằng ánh mắt đó?

Hàn Lăng không biết Diễm Hàn đã tiêu diệt khả năng yêu sớm cấp phổ thông hộ cậu rồi, đã thế vị đầu sỏ gây tội còn nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Cô gái đó cùng thảo luận đôi câu với anh vì sao cổng trường lại đông đúc như vậy, ngay lúc đấy mày bước tới, anh nói vì mày phải luồn lách chen chúc qua đoàn người nên mới nổi nóng.”

Hàn Lăng vẫn mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, còn chưa kịp nghiền ngẫm ra được một hai ba điều sai trái đã bị Diễm Hàn túm tới chỗ bảng thông báo của trường học: “Nhìn xem mày học lớp nào đi, anh mày đi trước.”

Diễm Hàn đến trước phòng giáo vụ của khối lớp 11, đẩy cửa ra, nói thẳng vào vấn đề: “Em tìm thầy Triệu.”

Một người đàn ông trung niên đẩy kính lên, cười bước tới: “Em Diễm Hàn mới chuyển đến đấy à?”

Diễm Hàn vâng một tiếng.

Người đàn ông trung niên đánh giá Diễm Hàn một lượt từ trên xuống dưới: “Được đấy, nom rất năng động hoạt bát. Trước kia em học ở Mỹ đúng không?”

Các thầy cô giáo khác trong văn phòng quay đầu lại nhìn bằng ánh mắt tò mò.

“Không, em chỉ học mỗi năm ngoái thôi.” Diễm Hàn làm lơ ánh nhìn của các giáo viên khác, đáp.

“Nghe nói thành tích của em tốt lắm, là một học sinh ngoan.”

“Thành tích của em quả thật rất tốt, nhưng ba chữ ‘học sinh ngoan’ hoàn toàn không dính dáng gì tới em cả,” Diễm Hàn một tay đút túi, tay còn lại kéo va li, cười nói, “Nhưng cũng không phải là kiểu hư đến nỗi không dung thứ nổi.”

Những giáo viên khác trong văn phòng đã bắt đầu lầm rầm khe khẽ.

Hiển nhiên thầy Triệu cũng không ngờ rằng em Diễm Hàn diện mạo xuất chúng, nhìn thế nào cũng là học sinh ba tốt lại mở miệng ra nói vậy, sau khi sửng sốt một hồi mới bảo: “… Có cá tính, có cá tính.” Rồi thầy vỗ trán một cái, lấy chìa khoá ra khỏi túi áo, đưa cho Diễm Hàn: “Đây là chìa khóa ký túc xá của em, ký túc xá số 311, mỗi tháng được về nhà một lần. Năm nay học sinh mới khá nhiều, không có ký túc xá nào trống cả. Em ở cùng một ký túc xá với bạn Giang lớp chúng ta, tính tình bạn Giang hơi xấu. Nếu không phải là thật sự không còn phòng nào khác, thầy cũng không xếp cho em ở chung với bạn ấy đâu…”

“Bạn Giang? Tính hơi xấu?” Diễm Hàn nhướng mày.

“Ừ, bạn Giang Diệu. Nếu em cảm thấy mình thật sự không sống chung với người ta nổi thì đi tìm thầy, thầy sẽ nghĩ cách khác cho em.” Thầy Triệu nói.

“Giang Diệu? Ồ.” Diễm Hàn nhận lấy chìa khóa, “Tính tình hơi xấu cũng không sao.”

Thầy Triệu đang muốn khen mấy câu thằng nhóc này thật hiểu chuyện, câu kế tiếp của Diễm Hàn lập tức khiến ông nghẹn họng, lời khen còn chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nuốt ngược xuống.

“Tính em còn tệ hơn bạn ấy nhiều.” Diễm Hàn cất chìa khoá đi, “Thầy Triệu, em đi trước.”

Hiển nhiên thầy Triệu còn chưa hồi thần lại, lúc Diễm Hàn đẩy cửa ra thầy mới dặn với theo một câu: “Lớp 11-7 ở trên tầng ba!”

Diễm Hàn gật đầu, trước khi cậu đóng cửa, giọng nói của một cô giáo trẻ vang lên: “Thầy Triệu thảm quá, trong lớp có một trùm trường còn chưa nói, giờ lại có thêm một nhóc ngông cuồng như vậy. Thầy Triệu à, gánh thì nặng mà đường thì xa.”

Hình như thầy Triệu bật cười, văn phòng trở nên náo nhiệt hẳn. Diễm Hàn không ở lại nghe, kéo va li đi tới ký túc xá. Phần lớn bọn học sinh đều cất đồ xong xuôi cả rồi, chỉ còn lại vài người lởn vởn ngoài hành lang.

“311? Đúng là chỗ này rồi.” Diễm Hàn đẩy cửa ra, mắt đối mắt với người đang ngồi chơi điện thoại trên ghế giữa phòng, chân vắt chéo.

“Tao không nhìn lầm chứ, đó là ký túc xá số 311?”

“Trời, vậy mà cũng có người chịu ở chung một ký túc xá với Giang trùm trường. Còn chưa đánh nhau ư?”

“Tao linh cảm sau này sẽ có trò vui để xem đây.”

Diễm Hàn lia mắt ngoái đầu lại, tựa người vào khung cửa, cười nói: “Chào mọi người!”

Mấy nam sinh vẫn còn đang kinh ngạc, cũng có vài người phản ứng mau lẹ, sau khi nhận ra được rằng người trước mặt rất có tiềm chất trở thành đại ca mới, lập tức tụ lại chào hỏi.

“Đóng cửa, phiền.”

Mọi người nghe thấy Giang trùm trường lên tiếng, nhanh chóng rút lui. Diễm Hàn nhún vai, nghe lời đóng cửa lại.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Ký túc xá tổng cộng có hai giường, hẳn là đãi ngộ đặc biệt. Giang Diệu ngồi vắt chéo chân, chăm chú đánh game, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, phía dưới là quần đồng phục, vì chân dài nên lộ ra một đoạn cổ chân, áo đồng phục bị tùy tiện ném lên giường. Ngỡ ngàng thay, toàn bộ căn phòng sạch sẽ đến lạ.

Diễm Hàn cất dọn đồ đạc, cảm thấy trên người cậu bạn cùng phòng có một loại aura rất quen thuộc nhưng không sao giải thích được. Cậu vu vơ nhìn lướt qua cổ tay Giang Diệu, hình xăm chữ màu đen bị ống tay áo che khuất một nửa, nhưng phần lộ ra khiến người ta đoán ngay được hai chữ được xăm là chữ gì.

Diễm Hàn mở điện thoại ra, vẫn còn mười phút mới tới lúc phải quay lại lớp học. Cậu không có thói quen đi sớm, cũng không có thói quen đến trễ, thế là đeo tai nghe lên nghe nhạc.

Đánh xong một ván game, Giang Diệu thuận tay ném điện thoại lên bàn, nhặt quần áo trên giường mặc vào. Diễm Hàn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên chỗ người ta, thấy Giang Diệu chuẩn bị bước ra cửa, Diễm Hàn gọi một tiếng: “Giang Diệu.”

Giang Diệu đi đến trước cửa, nghe tiếng quay đầu lại.

“Ngày đó ở sân bay, tôi thiếu cậu một câu cảm ơn. Hôm nay bù lại, tôi cảm ơn cậu.” Diễm Hàn rút tai nghe ra, đi đến bên cạnh Giang Diệu mới phát hiện người ta còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Giọng Giang Diệu lạnh lùng: “Cảm giác rửa mặt bằng trà sữa là thế nào?”

Không đợi cậu phản ứng, Giang Diệu vứt ra đằng sau hai chữ “Khóa cửa” rồi xoay người bước xuống lầu.

Diễm Hàn cảm thấy mình đụng mặt đại gia rồi, móc chìa khóa ra khóa cửa lại rồi đuổi theo bạn cùng phòng của mình, thuận tay khoác vai người ta: “Thật sự thì rửa mặt bằng trà sữa chẳng ho hay gì, thế nhưng hai ta duyên sâu phận dày đấy.”

“Bỏ tay ra.” Giang Diệu lạnh lùng liếc cậu một cái.

“Cậu lắm chuyện thật,” Diễm Hàn buông tay y lời, “Được thôi, bỏ thì bỏ.”

Hai người nói chuyện, đi về phía khu dạy học, thực tế thì chỉ có mỗi mình Diễm Hàn lên tiếng, Giang Diệu thì chỉ thốt lên vài từ đơn khi nghe không nổi nữa, ví dụ như chữ “Cút”.

Hai người một trước một sau bước vào lớp học, thầy Triệu đã ở đó rồi. Diễm Hàn đưa mắt nhìn đồng hồ một cái, vừa đúng giờ. Giang Diệu tay đút túi đi đến hàng ghế cuối cùng bên phải rồi nằm nhoài lên bàn, ngủ.

Diễm Hàn: “…” Vậy mà còn có người ngông cuồng hơn cả mình.

Các bạn học đã nhìn quen rồi, lực chú ý của bọn họ đều tập trung lên người Diễm Hàn.

Thầy Triệu chặn Diễm Hàn lại, nói: “Đây là bạn Diễm Hàn mới chuyển tới lớp chúng ta. Em Diễm Hàn, mời em tự giới thiệu.”

Tràng pháo tay vang lên ngay tức thì.

“Tôi, Diễm Hàn,” Diễm Hàn thuận tay cầm lấy một viên phấn, viết tên mình lên bảng đen, “Phương châm cuộc đời là, tôi đẹp trai nhất, tôi ngông cuồng nhất. Nếu có ai đó nhàn rỗi không có gì để làm, cứ đến gây sự với mình.”