Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Chương 25: �? Em có muốn anh ôm em lên giường không? �? Có

“Tao nhớ thầy Triệu thật á.”

“Ai mà không đâu, chịu đựng đi, tao cầu nguyện suốt nè. Thầy Triệu ơi thầy mau mau trở về đi.”

“Tui không chịu nổi sự tàn phá của chị Mai nữa.”

Chuông vào học vang lên, lớp học ồn ào náo loạn trở nên im ắng ngay lập tức. Chị Mai ôm giáo án và sách giáo khoa bước vào cửa, nhìn thấy phòng học kỷ luật đến mức không thể nào kỷ luật hơn thì gật đầu hài lòng.

Bạn học sinh chỉ vừa kịp lấy sách giáo khoa ra một giây trước: “Hên là tao nhanh tay.”

Chị Mai: “Hôm nay các em kỷ luật hơn hôm qua nhiều, hy vọng các em sẽ tiếp tục giữ lớp kỷ luật như thế, có vậy mới là con ngoan heng. Rồi, chúng ta vào chủ đề nào, tiết này ta sẽ…”

“Xớ, có khen nữa cũng vô dụng, bà không bao giờ bù đắp được vết rạn nứt bà tự tay khắc vào lòng tui đâu.”

“Tém tém lại má ơi, mày nhìn đi hình như trong tay bả là một cây gậy kìa!”

“Người ta gọi cái thứ đó là que chỉ bảng, nhưng cũng chỉ là phiên bản đơn giản của thước kẻ phạt tay mà thôi.”

“Được lắm, em kia, đúng rồi em đó, lặp lại những gì cô vừa nói xem.” Chị Mai giơ cái que chỉ bảng bản đơn giản hay còn gọi là cây thước phạt tay lên, đương nhiên cũng có khả năng nó là một cây gậy, chỉ vào bạn học sinh đang thì thào.

Bạn trẻ run rẩy ngồi dậy, ấp úng một hồi lâu: “…” Nãy cô nói cái gì vậy écccccccc ai đó giúp tui đi éc éc.

Đáng tiếc là không có ai dám mạo hiểm tính mạng để nhắc bài cho nó cả.

Thế là cậu thanh niên đáng thương này trở thành người đầu tiên được thử nghiệm phiên bản đơn giản của que chỉ bảng hay còn gọi là cây thước phạt tay lên đương nhiên cũng có thể là một cây gậy nữa.

“Xấc láo, anh đứng lên cho tôi!” Chị Mai vung vẩy cái gậy, “À thôi anh đừng có đứng, kẻo lại chắn tầm nhìn của mấy bạn đằng sau, ngồi xổm xuống cho tôi! Anh không học nhưng người khác vẫn muốn học đó!”

Bạn ta quay đầu lại nhìn hai cậu bạn cùng bàn với nhau, một người đang làm đề Toán đại học một người thì vẽ những hình người nho nhỏ lên sách giáo khoa Ngữ văn nhưng vẫn không quên lặng lẽ nắm tay nhau, nói thầm trong lòng: Xin lỗi anh Giang anh Diễm, tao sắp ngồi xổm xuống rồi, không thể lấy thân hình to cao này để chắn cho các mày…

Diễm Hàn ngoáy bút không ngừng, một chị Tú Mai phiên bản chibi rất sống động đang mỉm cười trên sách Ngữ văn: “Em thấy đẹp ghê đó chứ, thổi tiên khí vào là sẽ sống lại.”

“Em coi như anh không tồn tại à?”

“Không,” Diễm Hàn đáp mà không thèm suy nghĩ, “Sao có thể chứ, anh sẽ luôn tồn tại trong tim em.”

Giang Diệu đang nghiên cứu đề bài chót cuối, vừa nghĩ ra thì đột nhiên bị cắt đứt cái rụp, không vui cho lắm: “Lặp lại lần nữa đi, ai ở trong tim em cơ?”

“Hở? Đương nhiên là… Ơ đậu…” Lúc Diễm Hàn chợt nhận ra và quay đầu sang nhìn thì hình người đẹp đến nỗi chỉ cần thổi tiên khí vào là có thể sống lại hồi nãy giờ đã sống lại rồi, lại còn đứng ngay phía sau cậu, trong tay cầm một cây… gậy có vẻ như là được tạo ra sau khi kết dính giấy và băng keo lại với nhau?”

Giang Diệu không rời mắt khỏi đề: “Sao thế em yêu dấu?”

Diễm Hàn: “…” Cục cưng à mấy chữ em yêu dấu này anh phải biết lựa thời mà gọi chứ!!!

Chị Mai: “…?!” Mị vừa nghe thấy cái gì vậy?

Diễm Hàn đổi đề tài, cậu bắt đầu nhận lỗi: “Em xin lỗi cô, em sai rồi.”

Giang Diệu mặt không đổi sắc, đặt bút xuống: “Em cũng sai rồi ạ.”

Quần chúng hóng hớt: Tui không nghe nhầm đấy chớ trùm trường lạnh lùng xa cách tự dưng lại nhận lỗi đã thế lại còn nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng đáng yêu ôi làm sao giờ, sao tình yêu có thể khiến một người thay đổi nhiều đến vậy.

Chế Mai tự thấy bản thân dạy học được mười bảy năm, làm gì có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp phải đâu, thế nhưng lúc này đây chế cũng phải ngớ cả người. Trước đó chế đã hỏi thăm tình hình của từng bạn trong lớp, cũng nghe những giáo viên khác nói hai cậu học sinh lớp A7 này khiến thầy cô đau đầu lắm, ì xèo các kiểu đánh lộn các thứ luôn rồi nhưng đều nằm trong phạm vi có thể giải thích và kiểm soát được, lại còn học giỏi, mặt mũi khôi ngô tuấn tú nên cũng chẳng thể trách móc quá nặng nề.

Nhưng tư tưởng truyền thống của chế vẫn chưa đủ để khiến chế nghĩ rằng, “À, nhất định là hai đứa nhóc này có chuyện gì rồi, có thể là tụi nó đang yêu nhau”.

Thế nên chế Mai cầm gậy gõ cho hai người mỗi người một cái không nhẹ không nặng: “Ngày mai thi giữa kì rồi đấy, nếu điểm thi môn Văn không trên một trăm bốn thì đừng có học lớp của tôi nữa!”

Giang Diệu: “Dạ vâng.” Dù sao bài thi Văn của em cũng chẳng bao giờ dưới một trăm bốn.

Diễm Hàn: “Úi, trăm ba lăm được không cô ơi?”

Chế Mai chỉ vào phiên bản chibi của mình trên sách giáo khoa của Diễm Hàn: “Còn dám cò kè mặc cả với tôi? Chẳng lẽ tôi phải cộng thêm cho anh năm điểm vì thấy anh vẽ tôi xinh xắn trẻ trung à?”

Diễm Hàn xua xua tay: “Em đùa ấy mà, chỉ là một trăm bốn mươi điểm thôi, dễ ẹc.”

Giang Diệu lặng lẽ liếc cậu một cái, trong mắt viết đầy hai chữ đếch tin.

Chế Mai cầm gậy, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, miệng thao thao bất tuyệt nhưng không còn những biểu cảm phong phú và giọng điệu sinh động như hồi tiết đầu tiên nữa.

*

“Ra ngoài chơi không?” Giang Diệu viết bước cuối cùng xuống bài làm, tiện thể dựa vào người Diễm Hàn luôn.

Diễm Hàn ôm mớ tài liệu ôn tập môn Văn, vùi đầu khổ cực nghiên cứu: “Không, em muốn cải tà quy chính, quyết tâm sửa lỗi, thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời*, ôi mẹ nó thế giới văn học thật là thú vị và diệu kỳ.”

* nguyên cái đoạn này Diễm Hàn xài thành ngữ hết, 〈改过自新〉 〈痛改前非〉 〈洗心革面〉 〈重新做人〉 nhưng viết liền cả nha, mình để vào ngoặc và phẩy cho dễ hiểu thôi.

“Đừng có bảo là em học nhiều quá bị ngốc luôn rồi nha?” Giang Diệu vươn tay sờ đầu Diễm Hàn, “Vậy anh không đánh game nữa, em cố lên nhé, anh làm thêm mấy bài nữa.”

“Ngủ chưa em yêu, 11 giờ rồi đó,” Giang Diệu buông bút, đẩy đẩy người bên cạnh, “Sáng mai đừng ăn vạ trên giường không chịu xuống để anh phải gọi ba lần bảy lượt mới dậy đấy nhé.”

Diễm Hàn: “Nhưng mai thi rồi, môn đầu tiên là Ngữ văn đó.”

Giang Diệu: “Em còn chỗ nào chưa thuộc không?”

Diễm Hàn chỉ cho Giang Diệu.

Giang Diệu à một tiếng: “Vậy cứ ngủ đi.”

Diễm Hàn: “…?”

“Em có muốn anh ôm em lên giường không?”

Giang Diệu vốn chỉ thuận miệng nói đùa vậy thôi, đang chuẩn bị xoay người đi, ngờ đâu Diễm Hàn lại kéo góc áo anh lại: “Có.”

Giang Diệu sửng sốt một hồi lâu: “Cái gì, em nói lại lần nữa đi?”

Diễm Hàn cố tình ghẹo Giang Diệu, dịu giọng lặp lại lần nữa: “Có, em muốn anh ôm em.”

Cảm giác lửng lơ không trọng lượng chỉ kéo dài một khắc, giây tiếp theo Diễm Hàn đã bị Giang Diệu đè dưới thân, Giang Diệu hạ giọng thì thầm vào tai Diễm Hàn: “Em có tin anh chơi em ngay bây giờ luôn không?”

Lúc này Diễm Hàn mới ý thức được rằng có vẻ như cậu đã đùa quá trớn rồi, tình hình trước mắt thật bất lợi cho bản thân, cứ có cảm giác người là dao là thớt tôi là cá là thịt, mặc người xâu xé.

Diễm Hàn nói: “Nếu bây giờ anh chơi em liền luôn thì ngày mai đi thi đừng nói là một trăm bốn mươi điểm, một trăm hai chục thôi cũng quá sức.”

“Hơn nữa, chúng ta còn chưa thành niên, chưa chắc gì em đã… chịu đựng được…”

Giang Diệu cảm thấy dường như người dưới thân đã biến thành một vũng nước, dịu dàng để anh ôm lấy, mềm mại đến lạ.

“Đờ mờ anh chịu không nổi nữa rồi,” Giang Diệu phớt nhẹ lên môi Diễm Hàn, “Tương lai còn dài, sau này nói tiếp.”

Diễm Hàn cảm thấy mình thả hết thính hết bả trêu này ghẹo nọ xong lại buông tay mặc kệ thì cũng vô trách nhiệm quá nên là đỏ mặt hỏi: “Nếu không… Cái thứ kia ấy, khụ, em giúp anh nhé?”

“Tắt đèn.”

Đáng lẽ đã nói là 11 giờ đi ngủ nhưng hai người ầm ĩ quậy phá như vậy đâm lại sinh ra nhiều chuyện trì hoãn giờ ngủ.

Diễm Hàn: “Tối nay anh định ngủ trên giường em à?”

Giang Diệu ôm eo cậu: “Anh quyết định từ lâu rồi ấy chứ, không phải là em còn có vài đoạn chưa thuộc sao, hay là anh đọc cho em nghe? Coi như là hát ru nhé?”

Diễm Hàn cười khẽ: “Được đó, anh đọc đi, em nghe.”

Có lẽ là do người đọc là Giang Diệu, giọng nói trầm thấp lành lạnh trong trẻo, hiệu quả hơn chế Mai và giáo viên môn Văn trước đó nhiều. Cũng có lẽ là do cái ôm ấp quá mức ấm áp, không bao lâu Diễm Hàn đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đêm dài miên man, biển sao bao la sáng mờ mờ, điểm trang từng tấc vuông của thế gian.

Thật lạnh lẽo và đẹp đẽ.