Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Chương 31: Tương lai

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, mỗi ngày là một ngày mới. Kỳ nghỉ này mới đầu thì hầu như ngày nào cậu và Giang Diệu cũng gặp nhau, nhưng sau đó Giang Diệu bị Giang Trường Tư bắt lên công ty, không có nhiều thời gian để gặp nữa.

Còn Amy, khoảng thời gian ở chung này đã khiến Diễm Hàn hoàn toàn buông bỏ định kiến của mình về cô, cậu nghĩ, thực tình thì có lẽ cậu cũng có thể chấp nhận cô. Khi rảnh rỗi Hàn Lăng cũng ghé qua nhà chơi.

Trong kỳ nghỉ này, dưới sự xúi giục của Hàn Lăng, Diễm Hàn đi đọc chương mới nhất của bộ fanfiction kia.

Cái cô tiểu mỹ nữ Kitty này, thật là…

Viết truyện hợp khẩu vị cậu quá trời luôn!!!

Không ngờ lại có tình tiết phản công trong cốt truyện!!!

Nói thật, cậu muốn kết bạn cái nhẹ với tiểu mỹ nữ Kitty thần bí này…

Lớp 12, ngày khai trường, cổng trường đông như kiến vỡ tổ.

Diễm Hàn và Hàn Lăng sóng vai tới trường. Vừa trông thấy cảnh tượng này, gen bà tám trong xương cốt Hàn Lăng bắt đầu rục rịch: “Đằng trước xảy ra chuyện gì vậy ta, em muốn đi nghía ghê.”

Diễm Hàn: “Còn có thể là chuyện gì nữa, còn có người nào hấp dẫn ánh mắt người khác hơn anh Diễm đây sao?”

Hàn Lăng trợn tròn mắt.

Hàn Lăng kéo Diễm Hàn xuyên qua biển người, đi về phía trước: “Em muốn đứng tuyến đầu để hít drama!”

Diễm Hàn tính hất cu cậu ra: “Muốn mất mặt thì làm một mình là được, đừng kéo bố mày theo.”

Hàn Lăng: “Vậy sao được, chúng ta phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu chứ!”

Diễm Hàn: “Tao thấy tụi mình không cùng hưởng phúc mà là thường xuyên đối mặt với gian khó thì có.”

Hàn Lăng: “Em thấy câu đó nên để em nói mới đúng.”

Hàn Lăng quen biết rộng cực, dọc theo đường đi cu cậu gần như không lơi chào hỏi một giây nào, chen lách một hồi rốt cuộc cũng tới cổng.

Người đang thu hút sự chú ý của mọi người là một cậu học sinh tóc dài để xõa, Diễm Hàn đã từng gặp, cậu ta cứ toả ra cái cảm giác lạnh nhạt xa cách, túm cái quần lại là không dễ gần.

Hình như tên là…

Nguyên Thiệp Thu.

Không ngờ cậu ta lại là tân học sinh khối 10 trường bọn họ. Cậu nhìn sang người đang đứng bên cạnh Nguyên Thiệp Thu, chậc, là Nhan Yên.

Cái con nhỏ viết thư tình cho bạn trai cậu.

Nhan Yên lẽo đẽo đi theo Nguyên Thiệp Thu cả buổi, luôn mồm liên tọi, Nguyên Thiệp Thu cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ hờ hững đáp vài câu.

Nhan Yên thấy Diễm Hàn đứng cách đó không xa thì trợn mắt với cậu, sau đó nở một nụ cười chả biết mang ý gì.

Da gà da vịt Diễm Hàn dựng hết cả lên vì nụ cười của nhỏ, Nguyên Thiệp Thu như chú ý tới bên này, cậu ta gật đầu chào Diễm Hàn.

Cổng trường mở ra.

Diễm Hàn bước tới: “Đã lâu không gặp, không ngờ cậu sẽ học cùng trường, lớp dưới tôi đấy.”

Nguyên Thiệp Thu cười nhạt: “Trùng hợp nhỉ, tôi cũng không ngờ.”

Các nữ sinh xung quanh xì xào bàn tán, có không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người bọn họ lại, Diễm Hàn đã quen rồi, thậm chí còn làm dáng vẫy vẫy tay kiểu nữ quàng với họ.

Nhan Yên đảo mắt xem thường: “Anh Thu, sao anh quen cái con người này vậy, hồi đó anh em kiếm ổng để oánh lộn đó, à với cả anh cũng phải cẩn thận chút nha, ổng là loại chay mặn không kỵ nam nữ gì cũng chơi tuốt.”

Nguyên Thiệp Thu chỉ cười rồi nói: “Em đi báo tin, mọi người đi trước đi, tạm biệt.”

Nói tạm biệt với nhau xong, Diễm Hàn quay qua Nhan Yên: “Nghe mày nói kìa, viết thư tình cho bạn trai tao mà còn đòi được phải chăng ra nhẽ, anh Diễm đây không chấp nhặt với nữ sinh.”

Nhan Yên bỗng vỡ oà ra cười.

Diễm Hàn: “Mày cười cái gì, con gái xinh đẹp thế cười lên lại trông ớn lạnh tới vậy.”

Nhan Yên: “…”

Nhan Yên: “Giờ tui chỉ u mê CP anh và Giang trùm trường thôi, nhìn sức mạnh của tình yêu đi, trước kia Giang trùm trường là một con người rất lạnh lùng, giờ ổng ôn hoà hơn nhiều lắm.”

Diễm Hàn đột nhiên nhớ tới bộ fanfic kia: “Vậy tiểu mỹ nữ Kitty… không phải là mày đó chứ?”

Nhan Yên: “Thế nào, truyện có hay không? Ô hay, anh cũng đọc à?!”

Diễm Hàn: “Là mày thật đấy hả?”

Nhan Yên: “Xời đương nhiên, ngoại trừ bổn tiểu thư ra còn có ai có lối hành văn và trí tưởng tượng như vậy chứ?”

Nhan Yên: “Không ngờ chính chủ cũng đọc cơ, hôm nay về em sẽ update thêm mười nghìn chữ nữa!”

Diễm Hàn: “…”

Nguyên Thiệp Thu nổi lên như cồn bởi tướng mạo ngon giai, thành tích tốt, thi khảo sát chất lượng đầu năm được hạng nhất, đã thế lại còn thờ ơ lạnh nhạt, trong trường ai cũng nói có khi đây là Giang Diệu thứ hai.

Diễm Hàn chọt chọt Giang Diệu ngồi bên cạnh.

“Anh yêu, ai cũng bảo thằng nhóc Tiểu Thu kia sẽ tiếp nối hàng lớp của anh cả.”

Giang Diệu gục xuống bàn ngủ giờ vẫn lơ mơ: “Hàng lớp gì?”

Diễm Hàn: “Uầy, khí chất nè, tác phong nè, cả thành tích nữa.”

Diễm Hàn: “Người ta ưu tú như vậy, anh không sợ em thay lòng đổi dạ sao?”

Giang Diệu: “Không, anh tin tưởng vào bản thân.”

Diễm Hàn: “Sao trước kia em không phát hiện ra anh tự luyến dữ vậy nhỉ, cơ mà anh nói đúng, ở trong lòng em, anh sẽ luôn là duy nhất.”

Hôm nay, bố của Diễm Hàn gọi điện tới nói cho Diễm Hàn biết ngày mai là sinh nhật Amy, hy vọng sẽ Diễm Hàn về nhà một chuyến.

Diễm Hàn do dự một chút, nhưng rồi vẫn đồng ý.

Cậu xuống phòng giáo viên tìm chế Mai tỷ để xin nghỉ trước.

Sau khi biết chuyện, Giang Diệu nói: “Chiều mai anh lại phải vừa làm Toán vừa nghĩ tới em rồi.”

Diễm Hàn: “Chậc, nói ngon nói ngọt bùi tai quá.”

Giang Diệu: “Em không chuẩn bị quà sinh nhật sao?”

Quả thật Diễm Hàn chưa nghĩ tới việc đó.

Nếu cậu tặng quà thì chẳng khác nào nói rằng cậu có thể chấp nhận Amy, có thể chấp nhận cô làm bà chủ của họ nhà Diễm sau này. Nếu cậu không tặng, nói kiểu gì thì cũng thấy hơi xấu hổ.

Diễm Hàn: “Em vẫn chưa nghĩ xong.”

Giang Diệu: “Nếu em cảm thấy mình có thể chấp nhận cô ấy, sáng mai anh và em cùng đi chọn quà.”

Diễm Hàn: “Ừm, vậy để em nghĩ lại. Ủa thế sáng mai anh định trốn học à?”

Giang Diệu: “Dưới ách thống trị của chế Mai, đương nhiên không thể tùy tiện cúp được, anh phải bịa đại một lý do nào đó với chế ấy để qua cửa chứ.”

Cuối cùng Diễm Hàn cũng quyết định đi chọn quà tặng Amy.

Giang Diệu và Giang Trường Tư nội ứng ngoại hợp, phỉnh được chế Mai, có được quyền lợi tự do hoạt động cả buổi sáng.

Trên đường tới trung tâm thương mại Gia Lâm, Diễm Hàn hỏi: “Mua cái gì thì được nhỉ, bạn trai gợi ý giùm cái đi.”

Giang Diệu: “Cô thích cái gì?”

Diễm Hàn ngẫm nghĩ: “Thật sự thì em cũng không rõ lắm.”

Giang Diệu: “Vậy mình đi ngắm đồ trước đã.”

Tới trung tâm thương mại, Diễm Hàn bị hàng loạt vật phẩm rực rỡ muôn màu làm choáng váng tới hoa cả mắt.

Cậu nói: “Nói thật nhé, em không biết đi mua sắm thì phải làm sao đâu.”

Giang Diệu: “Nói thật luôn, anh cũng vậy.”

Hai người lượn quanh mall suốt hai tiếng vẫn chưa quyết định được rốt cuộc nên mua cái gì.

Diễm Hàn nhìn cửa hàng vàng bạc đá quý ở đằng trước, nói: “Hay là mua luôn một sợi dây chuyền đi, chẳng phải phụ nữ đều thích đồ trang sức hay sao?”

Cuối cùng, Diễm Hàn mua một chiếc vòng cổ bằng bạc.

Rời khỏi thương xá, Giang Diệu nói: “Nhìn thấy những món đồ trang sức đó làm anh cũng muốn đánh một đôi nhẫn, chúng ta mỗi người một chiếc, sẽ không có tên mắt mù nào dám cưa cẩm em nữa.”

Diễm Hàn: “Cướp lời kịch trong đầu em nhanh đấy, em vừa định nói y chang. Thôi không phải vội, thi đại học xong, tiểu gia đây sẽ cầu hôn cưng.”

Giang Diệu: “Thi đại học xong cầu hôn luôn thì có hơi sớm quá đó.”

Diễm Hàn: “Nếu không thì để anh lên đại học xong bị người ta ngấp nghé à? Nằm mơ nhé.”

Giang Diệu cười: “Chuyện này để anh lo mới phải, em chỉ cần tập trung vào việc thích anh là được.”

Giang Diệu xuống xe trước, đi về trường.

Diễm Hàn hồi tưởng lại những lời vừa nói, đúng là có chút mong đợi, mong đợi vào tương lai.

Đến trước cửa, cậu bấm chuông.

Người mở cửa là Amy.

Diễm Hàn: “Amy, sinh nhật vui vẻ.”

Cậu đưa hộp quà trong tay cho cô: “Hơi gấp nên con không kịp chuẩn bị đàng hoàng. Gửi cô chút lòng thành của con.”

Amy nhận lấy hộp quà, trông cô rất vui, cũng rất cảm động, liên tục nói cảm ơn: “Thành thật mà nói, Tiểu Hàn, cô thật sự không nghĩ rằng con sẽ chuẩn bị quà cho cô. Cô hạnh phúc lắm.”