Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Chương 7: Hôm nay tao sẽ chống mắt lên mà coi, tụi bây và nó ai xong trước

Giang Diệu lại cầm lên một chai bia từ bên cạnh, hung hăng nện vào mấy kẻ mình đầy vết thương ở trước mặt. Tên cầm đầu nghiêng người ra sau né được, nhưng kẻ bên cạnh hắn thì không may mắn như vậy, chỗ cẳng chân xuất hiện thêm một vết thương.

Giang Diệu nhìn lại, xong một tên, tên còn lại thì chưa.

Tên cầm đầu ưỡn ngực, lộ ra một hình xăm to bự, hùng dũng oai vệ, ngạo nghễ búng tay một cái, mang theo ba thằng đệ ở đằng sau áp sát Giang Diệu.

Giang Diệu một tay đỡ cánh tay còn lại, thở dài. Tuy rằng mấy thằng lưu manh trước mặt mỗi người đều có vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ trên người, nhưng chúng vẫn hừng hực khí thế. Trái lại chính cậu thì không chỉ có miệng vết thương được xử lý sơ qua trong phòng y tế của trường học ngày hôm qua đã nứt ra rồi, mà còn có thêm vài vết thương mới. Một lúc một chấp bốn, quả thật quá sức.

“Nhận thua, gọi tao một tiếng ông nội, tao sẽ để mày đi,” trong túi ông anh xăm trổ thòi ra một con dao nhỏ, “Bằng không hôm nay mày xong rồi.”

“Hôm nay nó xong rồi?”

“Chắc chắn,” ông anh xăm trổ tự cho là ngầu lòi, huơ huơ con dao trong tay, tưởng thằng đệ nào đó đang đặt câu hỏi, “Tao cũng không tin, nó đã thành ra vậy rồi, còn có thể lật trời… Không đúng, mày là ai?”

Diễm Hàn không cho hắn thời gian để quay đầu lại, cậu đá chân lên. Ông anh xăm hình lảo đảo vài bước về phía trước rồi chật vật nằm rạp xuống đất, phun ra một câu chửi tục.

“Tao là ông nội của mày.” Diễm Hàn tháo kính râm chuyên dùng để giả vờ đạo mạo xuống, ném ngược ra đằng sau, va trúng mặt một đứa miệng chuột tai khỉ chỉ cần nhìn một cái là đã biết thằng khốn ấy chẳng phải người tốt, sau đó chỉ tay vào Giang Diệu vẫn còn đang kinh ngạc, “Hôm nay tao sẽ chống mắt lên mà coi, tụi bây và nó ai xong trước.”

“Thằng vô lại này chui từ đâu ra vậy? Bắt lấy nó cho tao!” Ông anh xăm trổ bò dậy khỏi mặt đất, vung dao nhắm vào Diễm Hàn.

Giang Diệu bổ một nhát vào tay hắn, gã xăm trổ run tay, con dao rơi xuống đất, Giang Diệu nhanh chóng đá dao đi xa, sau đó vòng tới trước mặt ông anh, nâng đầu gối, thụi một cái thật mạnh vào của quý của hắn—

“Á—” ông anh xăm trổ ngã xuống mặt đất đầy những mảnh vụn thủy tinh, phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.

“Cho dù tao đã thành ra vậy rồi, chơi một mình mày cũng dư sức,” Giang Diệu đá vào bắp chân hắn, “Lần sau gọi thêm đại ca của mày tới, mỗi mình mày thì chưa đủ trình đâu.”

Nói xong tùy tiện nhặt một mảnh thủy tinh có cạnh tương đối nhọn từ dưới đất lên, bước hai bước đến để chi viện cho trận chiến của Diễm Hàn.

“Tao còn có thể chơi cùng đám cháu trai này một hồi nữa, mày nhanh chóng dẹp sạch đứa cháu lớn của tao đi,” Diễm Hàn né tránh đòn giáp công của hai tên, nhìn lướt qua ông anh xăm trổ đang lăn lộn trên mặt đất che đi hòn ngọc giống của hắn mà nở nụ cười, không cho hắn chút mặt mũi nào, “Thằng cháu lớn, sức chiến đấu của mày còn không bằng mấy đứa đàn em này đâu!”

Ông anh xăm trổ tức muốn chết, thế nhưng bắp chân bị Giang Diệu đá với một lực mạnh ghê hồn, hắn không đứng dậy nổi.

“Tốc chiến tốc thắng.” Giang Diệu bước tới bên cạnh Diễm Hàn, đấm rụng răng cửa của một thằng oắt khác.

“Đi!” Nhìn mấy người năm phút đồng hồ trước còn hất mặt lên trời coi trời bằng vung giờ đây lần lượt nằm lăn ra trên đất hết, Giang Diệu nắm cổ tay Diễm Hàn kéo cậu đi, dẫn cậu rẽ trái rẽ phải, đi ra ngoài. Lúc này Diễm Hàn mới phát hiện, đây là một ngõ nhỏ.

“Mày…”

“Không cần phải vội vã cảm ơn tao đâu, bạn cùng bàn yêu dấu của tao,” Diễm Hàn ngó sắc trời đã tối đặc, nhìn lướt qua đồng hồ, “Còn có năm phút nữa là tới tám giờ, trước tiên tìm một phòng khám xử lý sơ qua vết thương trên người mày đã.”

Giang Diệu gật đầu, vừa rồi khi đánh người trên đường cũng không thấy đau, hiện tại thư thả lại thì thấy đau muốn chết, cả người không còn chút sức lực nào, vừa nhấc chân là đổ nhào về phía trước.

Diễm Hàn vội vàng đỡ lấy cậu ta: “Tại sao mày phải cao hơn tao mấy xăng-ti-mét vậy chứ? Đỡ phải khó nhọc thế này.”

Giang Diệu nhìn cảnh Diễm Hàn giúp cậu ta đánh nhau, nhịn quả đấm trong tay xuống.

Diễm Hàn đỡ vị đại gia kia đi lòng vòng mấy bận quanh khu đổ nát này, cảm thán tự đáy lòng: “Mẹ nó, nơi này loạn thật.”

“… Này mà gọi là phòng khám?” Ngay khi cậu vất vả tìm được phòng khám, Diễm Hàn sụp xuống ngay tại chỗ, “Điều kiện vệ sinh cỡ này, chẳng kém chuồng heo là bao đâu.”

Hình như Giang Diệu cười một tiếng, không đợi Diễm Hàn nhìn cho rõ ràng, cậu ta đã lại làm mặt lạnh như băng.

Diễm Hàn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề: “Vừa rồi mày mới cười à?”

Giang Diệu: “Không.”

Diễm Hàn: “Mày có quen thuộc với khu này không?”

Giang Diệu: “Không quen.” Nếu tao quen khu này thì tao còn mù quáng đi lòng vòng theo mày xung quanh làm gì?

Diễm Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tám giờ mười phút. Nếu mày không về nhà, người nhà có lo lắng không?”

Giang Diệu: “Tao ở một mình.”

Diễm Hàn: “Ồ, vậy nhà mày có thuốc sát trùng, cồn i-ốt, nước muối sinh lý, băng vải các thứ không?”

Giang Diệu: “Có mấy hộp thuốc cảm.” Cũng không biết là từ bao nhiêu năm trước rồi.

Diễm Hàn: “Mày giỏi đánh nhau vậy mà trong nhà lại không có mấy thứ này?”

Giang Diệu thật sự không muốn để ý đến cậu nữa nên quyết định ngậm miệng. Diễm Hàn lại nói: “Vậy mày thường hay đi bệnh viện hoặc phòng khám nào, ước chừng khoảng bao lâu thì tới nơi?”

“Gần nhà tao, nửa tiếng đi đường.”

“Vậy còn không bằng qua nhà tao, dù sao trong nhà mày cũng chẳng có ai,” Diễm Hàn kéo người sang bên rìa đường cái, “Nhà tao cũng không có ai, mọi thứ đều rất tốt, hơn nữa chỉ cần mười lăm phút là đến nơi, vết thương trên người mày để kéo dài quá rồi, thật ra nên đi bệnh viện lớn thì hơn.”

Diễm Hàn gọi xe, sau khi nói tên của tiểu khu thì điện thoại vang lên, cậu lấy di động ra, là Hàn Lăng.

Diễm Hàn bấm nhận cuộc gọi, tiếng la của Hàn Lăng xuyên qua màn hình: “Anh, anh nhìn coi đã mấy giờ rồi! Hôm nay anh có còn về không đấy! Anh đi tán gái hả?”

“Không về,” Diễm Hàn cảm thấy may mắn vì mình không mở loa ngoài, mặt không đỏ tim không loạn nhịp bắt đầu nói dối, “Tao qua nhà bạn, tiện ngủ qua đêm luôn.”

“Anh, em biết là anh và mẹ em…” Hàn Lăng dừng một chút, hạ giọng xuống, “Nhưng…”

“Nhưng nhị cái gì, đừng nghĩ lung tung,” nói tới đây Diễm Hàn hơi hơi bực bội, cậu vò rối bù mái đầu, nói lảng sang chuyện khác, “À, Hàn Lăng, không phải là mày chưa thi được top 10 toàn khối thì sẽ không chạm vào di động sao, hiện tại trong tay mày là cái gì vậy?”

Hàn Lăng đang cầm di động vừa gọi điện vừa làm đề: “… Máy bàn, em gọi máy bàn.”

“Mày tưởng anh mù hả? Không nhìn thấy số gọi tới chắc?” Diễm Hàn cười, “Được rồi, không nói nữa, mày nói mẹ mày một tiếng đi, tao chơi game.”

Diễm Hàn cúp điện thoại, phát hiện Giang Diệu đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Diễm Hàn: “…?” Ý gì đây cha?

“Tao cảm thấy mày nên xuất bản một quyển sách, ‘365 loại kỹ xảo lừa người’.” Nói xong Giang Diệu cũng nhịn không được mà bật cười, rồi mau chóng bình thường lại, “Điện thoại của em trai mày? Mày không về?”

“Không về,” Diễm Hàn cảm thấy mình còn chưa thân quen với Giang Diệu đến vậy, không cần phải vạch trần chuyện gia đình ra cho người ta biết, thế nên chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Ngày mai nói sau.”

Mưa phùn bỗng lất phất bên ngoài, từng giọt va vào cửa sổ xe, di động trong tay Diễm Hàn hơi rung lên, cậu bấm mở tin nhắn của Hàn Lăng.

“Anh.”

Sau đó không thấy nhắn thêm gì nữa.

Nhưng Diễm Hàn biết Hàn Lăng định nói gì.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình di động đến xuất thần.

Lúc này taxi dừng lại, Giang Diệu thanh toán tiền xe, túm Diễm Hàn ra khỏi xe: “Xuống xe rồi đó, cái điện thoại đẹp đến vậy cơ à?”

Diễm Hàn: “Không.”

Giang Diệu: “Bên em mày có chuyện gì sao? Hay là mày về trước đi.”

Diễm Hàn điều chỉnh lại tâm trạng của mình trong một giây đồng hồ, đổi thành vẻ cợt nhả thường ngày: “Không sao thật mà, đi thôi.”

Ngay khoảnh khắc Diễm Hàn móc chìa khóa ra mở cửa, cơn mưa phùn bên ngoài bỗng rơi như trút nước, sắc trời u ám dữ dội, áp suất hạ thấp khiến người cảm thấy áp lực.

“Không nhìn ra là mày có tiền đấy.” Giang Diệu nói.

“Là ba tao có tiền, không phải tao,” Diễm Hàn dìu cậu ta lên lầu thang, “Hơn nữa tao cũng không ở đây thường xuyên, sống một mình chán lắm.”

“Có phải trước kia mày thường xuyên đánh nhau không?” Giang Diệu nhìn cách thức băng bó điêu luyện và kỹ thuật bôi thuốc thuần thục của Diễm Hàn, hỏi.

Diễm Hàn: “Ờ, thường xuyên, nhưng toàn là mấy vết thương nhỏ thôi, không liều mạng như mày.” Nói xong lấy cho cậu ta một cuộn băng vải nữa, “Nhìn đi, một cuộn cũng không đủ dùng.”

“Cảm ơn.”

Diễm Hàn phản ứng không kịp: “Ớ?”

Giang Diệu nhìn cậu, gằn từng chữ: “Hôm nay, cảm ơn mày.”