Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 28

"Lâm Ngôn không đi với anh?" Nam Viên nhìn nhìn anh trai.

Sau khi kết hôn, Lâm Ngôn cứ như dính với Nam Nghi, đi đâu cũng đi theo, giống như tuyên thệ chủ quyền, ở những tình huống công khai, khi Nam Nghi đi cùng những người bạn khác, Lâm Ngôn luôn biểu hiện ra một bộ dáng hiền thê ngoan ngoãn, đem những người có ý nghĩ muốn tiếp cận Nam Nghi bóp chết trong nôi.

Lâu ngày, mọi người trong giới đều biết Nam Nghi cưới một Omega, hai người là tình yêu đích thực, đứa nhỏ đều đã có.

Nam Viên không tin Lâm Ngôn không đi theo Nam Nghi đến G đại.

Nam Nghi cười khổ một tiếng: "Em ấy nói đi đến giáo đường xem một lát."

Nam Nghi cũng biết em trai mình đối với Lâm Ngôn có thành kiến rất sâu, nhưng anh cũng không có cách nào thuyết phục Nam Viên bỏ xuống thành kiến đó, giống như cũng không thể khuyên người trong nhà đối xử khác với Lâm Ngôn, Nam Nghi chỉ còn cách mang Lâm Ngôn dọn ra khỏi Nam gia.

Bởi vì Lâm Ngôn chính là người như vậy, không tẩy trắng được, Lâm Ngôn cũng thừa nhận, cậu ta không sợ người khác nhàn ngôn toái ngữ(*), cậu ta chỉ cần Nam Nghi là đủ rồi.

(*)Lời nói linh tinh không căn cứ

Nam Viên nghe vậy hừ lạnh một tiếng.

Tần Thu đang nghe lại như lọt vào trong sương mù.

Lâm Ngôn và Nam Nghi có quan hệ gì? Lâm Ngôn và Nam Viên đến tột cùng là cái quan hệ gì?

Nam Nghi nhìn hai người, mở miệng mời nói: "Buổi tối anh có tọa đàm ở hội trường, hai người muốn tới nghe không?"

"Tọa đàm?" Tần Thu cảm thấy hứng thú nhìn về phía Nam Nghi.

Nam Viên cau mày: "Không rảnh, buổi tối còn phải ghi hình."

Nam Nghi nghe vậy, có chút thất vọng.

Tần Thu lại đột nhiên nói: "Nghi ca tọa đàm nói cái gì thế ạ? Ghi hình buổi tối dù sao cũng chỉ là xem phim mà thôi, Niếp đạo cũng nói muốn đi hay không thì tự mình quyết định, đến lúc đó nói một tiếng với Niếp đạo là được, để quay phim theo chúng ta đi quay tọa đàm là được rồi."

Nam Nghi cười giải thích với Tần Thu: "Chỉ là một buổi tọa đàm về kinh doanh bình thường thôi, đối tượng là các sinh viên sắp tốt nghiệp, tân sinh viên cũng có thể được thêm kiến thức."

Hôn nhân của Nam Nghi tuy rằng không được trong nhà xem trọng, nhưng năng lực của anh vẫn còn đó, Nam Viên lại một lòng muốn phát triển trong giới giải trí, cho nên sau khi Nam Nghi tốt nghiệp, bắt đầu từng bước từng bước tiếp quản xí nghiệp gia tộc Nam gia, hiện giờ đã có chút danh tiếng trong giới doanh nhân quốc tế.

Tần Thu đối với kinh doanh không có hứng thú.

Nhưng cậu đối với Lâm Ngôn có hứng thú.

"Cảm giác so với việc ngồi trong phòng xem phim thì thú vị hơn nhiều, buổi tối tôi sẽ đi nghe một chút." Tần Thu nhìn về phía Nam Viên, cười mỉm nói.

Nam Viên đương nhiên không nghĩ đi nghe cái gì tọa đàm.

Chỉ cần nhìn thấy Lâm Ngôn là hắn thấy ghê tởm.

Nhưng Tần Thu nói cậu muốn đi.

Nam Nghi cười nói với Tần Thu: "Muốn nghe thì cứ đến, tôi có thể nhờ nhà trường sắp xếp cho cậu ở vị trí khách mời hoặc là hậu trường, sẽ không có fan cuồng đến quấy rầy."

"Cảm ơn Nghi ca!"

Nam Viên không thể nhịn được nữa: "Buổi tối tôi đi với cậu!"

Nam Nghi ca ca có hứng thú nhìn em trai nhà mình rồi lại nhìn Tần Thu, đánh giá một phen, cảm thấy có thể mình đã phát hiện bí mật khủng khiếp gì đó.

"Được, anh đi giáo đường sắp xếp một chút."

Nam Viên và Tần Thu muốn đi, trước hết là phải sắp xếp thật tốt, bằng không bị fan cuồng phát hiện dẫn tới bạo động, rất phiền toái.

Gật gật đầu, Nam Viên và Tần Thu cũng phải đi thương lượng với Niếp đạo một chút.

Đối với chuyện này, Niếp đạo đương nhiên vỗ đùi đồng ý.

Tọa đàm kinh doanh của Nam Nghi, nếu có thể ghi hình trong chương trình, khẳng định có thể nâng cao sức hấp dẫn. Sự kiện bất ngờ như vậy, đối với tống nghệ mà nói, rất được hoan nghênh.

Buổi tối, Tần Thu và Nam Viên xuất hiện ở thánh đường.

Trong giáo đường đã muốn chật ních người, từng chỗ ngồi đều đã có người, thậm chí hàng cuối còn một đống người đứng.

Nam Nghi, thân cao một mét tám lăm, diện mạo tốt dáng người tốt, khí chất cũng tốt, là một Alpha chất lượng tốt, vốn làm người khác chú ý. Nam Nghi lớn hơn Nam Viên năm tuổi, năm nay vừa vặn ba mươi, là thời điểm tốt nhất của một nam nhân, trên người so với Nam Viên nhiều hơn một phần thành thục, càng thêm hấp dẫn các học sinh độc thân chưa bước vào xã hội.

Mà Tần Thu cuối cùng cũng gặp được Lâm Ngôn.

Hoặc là nói gặp lại thì thích hợp hơn.

So với năm đó thì thiếu niên không có biến hóa gì nhiều, mặt mày đẹp đẽ, cười rộ lên thì nhu thuận như con mèo nhỏ.

"Nam Viên, đã lâu không gặp. Nghe Lâm Nặc nói bộ phim gần đây của cậu rất nổi! Rạp chiếu phim thậm chí là cháy vé." Lâm Ngôn nói cười chào hỏi với Nam Viên, nghiễm nhiên đem mình thành một bộ "chị dâu", ngôn ngữ quan tâm thân thiết khiến người ta không thể bắt lỗi.

Nam Viên khinh thường bĩu môi, căn bản không phản ứng với cậu ta.

Lâm Ngôn cũng không giận, cậu ta cũng không phải lần đầu bị Nam Viên coi nhẹ, người Nam gia, ngoại trừ Nam Nghi, không ai cho cậu ta sắc mặt hòa nhã.

Lâm Ngôn thấy được Tần Thu đứng bên cạnh Nam Viên.

Tần Thu lớn lên cũng rất đẹp, là đường hoàng xinh đẹp, khiến người ta khó có thể bỏ qua, Lâm Ngôn tò mò vươn tay.

"Xin chào, tôi là Lâm Ngôn, là vợ của Nam Nghi."

"Xin chào." Tần Thu cứng nhắc đưa tay lên cùng Lâm Ngôn bắt tay.

Không giống với tưởng tượng của cậu.

Rất khác.

Lâm Ngôn cư nhiên là vợ của Nghi ca, anh dâu (*)của Nam Viên.

(*) Bản gốc là tẩu tử cũng có nghĩa là chị dâu, nhưng mình xin được phép để anh dâu nha ^^

Cậu vẫn luôn nghĩ . . . . . .

Nam Viên một phen cắt ngang hai người bắt tay, đem tay Tần Thu từ trong tay Lâm Ngôn túm về.

Bởi vì quá mức khiếp sợ, Tần Thu ngay cả phản ứng đều trở nên có chút trì độn, hậu tri hậu giác phát hiện hành động này của Nam Viên rất không lễ phép, hướng Lâm Ngôn cười cười xin lỗi, trên mặt Lâm Ngôn vẫn là biểu tình chẳng hề để ý kia.

Lâm Ngôn nhìn hành động như che chở con trai của Nam Viên, liền đoán ra quan hệ của hai người.

Lần trước nghe Lâm Nặc nói Nam Viên gầy đây đối với một Beta thật để bụng, còn nổi trận lôi đình, chắc hẳn là người trước mắt này. Bất quá cậu ta tuy rằng biết tâm tư của Lâm Nặc, nhưng không có chút ý tức hỗ trợ, cậu ta có thể ở bên Nam Nghi thật không dễ dàng, không cần vì bất cứ kẻ nào, mà làm lung lay vị trí của mình.

Không nói đến Nam Viên hận cậu ta thấu xương, căn bản sẽ không bởi vì cậu ta mà thay đổi tâm ý, cho dù Nam Viên thật sự cùng người này ở bên nhau, thì có liên quan gì đến cậu ta?

Cậu ta chỉ cần Nam Nghi là đủ rồi.

"Tôi chỉ bắt tay với cậu ấy một cái thôi mà." Lâm Ngôn hướng Nam Viên nói, "Làm quen một chút cũng không cho sao?"

Lông mày Nam Viên cau lại gần như chạm vào nhau.

Tần Thu nhìn hắn một cái, tự giới thiệu với Lâm Ngôn: "Tôi là Tần Thu, đang cùng Nam Viên ghi hình cho một tổ chương trình."

"Tổ chương trình?"

"Vâng." Tần Thu nhỏ giọng giải thích một lần chuyện cậu và Nam Viên đến G đại ghi hình chương trình thực tế.

Nam Viên cầm lấy tay Tần Thu nắm thật chặt không phản bác, hắn không vừa lòng với cách nói xa cách như thế của Tần Thu, nhưng bây giờ hắn không có tư cách gì phủ nhận.

Tần Thu ăn đau phản ứng lại tay bị Nam Viên cầm lấy, vội vàng hất ra.

Ánh mắt u oán của Nam Viên cơ hồ nhìn thấu Tần Thu, toàn bộ bất mãn lại chồng lên trên người Lâm Ngôn ở đối diện.

Lâm Ngôn nghe Tần Thu giải thích xong, có chút ngoài ý muốn.

Xem ra vị "đệ đệ" ngạo khí này còn chưa hoàn toàn thu phục được người này nha.

"Gặp nhau chính là duyên, mọi người quen biết, chính là bằng hữu." Lâm Ngôn cười hì hì vẫy vẫy tay với Tần Thu, "Tôi đi xem Nghi ca bên kia có gì cần hỗ trợ không, các cậu tùy ý ngồi nha."

Lâm Ngôn đi rồi.

Nhưng tinh thần của Tần Thu vẫn chưa phục hồi lại.

Tuy rằng chỉ là một chút tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Tần Thu cảm thấy Lâm Ngôn không quá giống trong tưởng tượng của cậu.

Không khí giữa Nam Viên và Lâm Ngôn rất kỳ lạ, tựa như là giương cung bạc kiếm, lại bởi vì Nam Nghi vẫn luôn duy trì mà hòa thuận ngoài ý muốn.

Nhưng Tần Thu lại không cảm giác được giữa bọn họ có tiếng sét ái tình gì gì đó.

"Cậu ta. . . . . . Là vợ của anh trai anh?"

Sắc mặt Nam Viên có chút khó coi.

"Cậu ta không phải là thứ tốt lành gì, cậu ít tiếp xúc với cậu ta thôi."

Tần Thu nhỏ giọng nói: "Cảm giác khá tốt mà?"

"Đều là giả!" Nam Viên nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện cậu ta làm, thật sự là ghê tởm!"

Tần Thu quay đầu nhìn về phía Nam Viên, khuôn mặt dễ nhìn của nam nhân tràn đầy lửa giận bị đè nén đến cực điểm, -- hắn thật sự rất chán ghét người tên Lâm Ngôn này.

Do dự một chút: "Tạ ca nói với tôi, anh chán ghét Omega là bởi vì cậu ta?"

Nam Viên ngẩn ra, trầm mặt.

Tần Thu thấy hắn không nói gì, cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận, trong ngực dâng lên một trận buồn phiền. Vòng qua hắn đi đến ghế tựa bên cạnh, ngồi xuống nhìn bục giảng lớn còn đang chuẩn bị.

Tần Thu phát ngốc.

Khó có thể kiềm chế mà có chút khổ sở.

Nam Viên nhìn thân ảnh lẻ loi của Tần Thu, lửa giận trong đầu, giống như bị một cơn mưa to trút xuống, không sót lại thứ gì.

Nam Viên đi đến bên cạnh Tần Thu ngồi xuống, thật cẩn thận đến gần tai cậu: "Thực xin lỗi!"

Tần Thu không để ý đến hắn.

"Thực xin lỗi, tâm trạng của tôi không tốt, không khống chế được tính tình!" Điệu bộ của Nam Viên thật sự thấp, thấp đến nổi Tần Thu nhịn không được lắng nghe hắn giải thích, "Tôi không phải nói Omega đều ghê tởm. . . . . . Tôi chỉ nói Lâm Ngôn, tôi chỉ là cảm thấy cậu ta thực ghê tởm! Cậu không phải. . . . . ."

Tần Thu cười lạnh một tiếng: "Tiêu chuẩn kép?"

Nam Viên nghẹn lời: "Tôi không phải cố ý gạt cậu, chuyện của anh tôi và Lâm Ngôn, là cấm kỵ của gia đình tôi. Tôi quả thật là bởi vì cậu ta, cho nên vẫn luôn phản cảm với Omega."

Đây là bí mật, Nam Viên từ trước tới nay đều không muốn cùng người khác nói về chuyện này. Hắn cùng người trong nhà giống nhau, đều cảm thấy đây là sỉ nhục của Nam gia bọn họ, càng cảm thấy Lâm Ngôn làm ra chuyện ghê tởm đó, căn bản không xứng làm "người nhà" hắn. Trước kia hắn không đem chuyện này nói với Tần Thu, là bởi vì cảm thấy lúc đó hắn và Tần Thu không nhất thiết phải giải thích chuyện này, hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Lâm Ngôn, cũng sẽ không để Tần Thu tiếp xúc với Lâm Ngôn, cuộc sống của bọn họ, cùng người này không có nửa điểm quan hệ.

Nhưng hiện tại Nam Viên đã biết, Tần Thu cũng là một Omega, hắn hậu tri hậu giác ý thức được, những lời nói kỳ thị Omega trước đây của bản thân, có thể đã tạo thành ít nhiều thương tổn và hiểu lầm đối với Tần Thu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, chủ động muốn đem chuyện cũ không muốn nhớ lại ngày đó nói ra.

Tần Thu ngồi ở bên cạnh hắn, lẳng lặng nghe hắn kể lại chuyện cũ của Nam Nghi và Lâm Ngôn.

Ánh mắt dừng lại ở trên bục giảng.

Lâm Ngôn hiền thục đưa tới một ly nước trà ấm áp, Nam Nghi nhận lấy, cầm ở trong tay, nhưng không có uống, giảng đến chỗ cao trào, tự nhiên đem nước để qua một bên.

Hai người kia ở chung, nhìn qua rất ân ái.

Nhìn kỹ, lại giống như cách một tầng thủy tinh trong suốt, gần trong gang tấc lại không thể chạm vào.

Trong mắt Lâm Ngôn chỉ chứa Nam Nghi.

Nam Nghi ôn nhu nhìn lại, trong mắt cũng phản chiếu ra một Lâm Ngôn, nhưng lại chưa từng để trong lòng.

"Dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, đem anh tôi trói bên người cậu ta." Thanh âm Nam Viên vang lên bên tai.

Tần Thu nghĩ thầm, rằng, nếu đổi là cậu ở vị trí của Lâm Ngôn.

Yêu phải người từ đầu đến cuối không nhìn tới mình, có phải cậu cũng sẽ làm ra hành động giống Lâm Ngôn?

Đáp án là, sẽ không.

Tần Thu nghiêng đầu, cùng ý kiến gật đầu: "Lâm Ngôn đủ ích kỷ! Cũng đủ đáng thương! Dưa hái xanh không ngọt, hà cớ gì phải làm vậy?"

Trói buộc Nam Nghi, không phải cũng vây khốn chính mình?

Cậu yêu Nam Viên, nhưng nếu Nam Viên lựa chọn buông tay, cậu cũng sẽ không giữ lại.

Cũng như ba năm trước đây chia tay.