Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cò lười

Beta: Lily58

Lâm Nhiên vừa đến cục cảnh sát đã cảm giác rõ bầu không khí tế nhị, không thấy bóng dáng của Nhậm Tử Hâm, mà nhóm cấp dưới của cô còn tụ lại một chỗ thì thầm với nhau, hoàn toàn không để ý rằng Lâm Nhiên sớm đã ở phía sau bọn họ.

"Lão đại của các người đâu?" Lâm Nhiên tiến tới hỏi.

"Ôi chao, giáo sư Lâm, không nên dọa người như vậy." Một người cảnh sát trẻ tuổi trong đó vỗ ngực, nói với Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên liếc mắt nhìn đối phương, vẻ mặt lạnh nhạt giọng điệu bình thường nói: "Rốt cuộc làm sao?"

Lão Trần thở dài một cái, lúc này mới nói sự thật: "Giáo sư Lâm giáo có thể cậu không biết, sáng sớm nay cục cảnh sát trung tâm nhận được điện thoại báo phát hiện một thi thể phụ nữ ở phía Nam ngoại ô, vốn dĩ vụ án này do chúng tôi tiếp nhận, nhưng hiện tại trong tay đang xử lý một vụ án mất tích, cấp trên nói đội một chúng tôi không lo được, cho nên chuyển thi thể người phụ nữ cho đội hai, mà đội trưởng đội hai cùng với đội trưởng chúng tôi vốn bất hòa với nhau, đội trưởng vừa nghe chuyện này liền trực tiếp đi tìm cục trưởng nói chuyện."

"Thì ra là như vậy."

Lâm Nhiên xem như đã hiểu, anh hiểu tính cách của Nhậm Tử Hâm, cô gái này chính là một tam nương liều mạng, tính cách lại bướng bỉnh, sinh ra làm phụ nữ là một sai lầm, e rằng làm đàn ông mới khiến cô vui hơn, mà cô lại thích thử thách ở độ khó cao, lần này bị một vụ án tưởng chừng như đơn giản nhưng lại làm cho sứt đầu mẻ trán, cuối cùng còn phải mời anh tới giúp một tay.

Vụ án xác chết nữ này, không cần nói nhiều Lâm Nhiên cũng hiểu Nhậm Tử Hâm tuyệt đối không cam lòng nhường cho tổ khác, dự tính tìm cục trưởng để nói chuyện.

Chỉ là, tính cách của cục trưởng không nhiều thì ít anh cũng hiểu rõ một chút, sợ rằng lần này Nhậm Tử Hâm thất bại trở về.

Lúc Nhậm Tử Hâm đi vào, tất cả mọi người đồng loạt vây quanh lại, Lâm Nhiên vừa nhìn dáng vẻ của cô cũng biết không thể đùa.

"Thế nào rồi lão đại, sao lại âm thầm trở về?"

"Lão đại ra tay, một đỉnh hai, có thể không được sao?"

"Đội trưởng, rốt cuộc như thế nào, cục trưởng nói thế nào?"

"......"

Mọi người ồn ào nhốn nháo anh một câu tôi một câu, Nhậm Tử Hâm bị làm ầm ĩ, ngoài dự đoán không có tức giận, ngược lại bình tĩnh nói với mọi người: "Vụ án mất tích không cần làm à? Làm việc."

"Vâng." Tất cả đồng thanh.

Là cộng sự nhiều năm, những người anh em này ít nhiều cũng có thể nhìn ra tính khí của Nhậm Tử Hâm, lúc cô tức giận mắng chửi người còn tốt hơn một chút, nói rõ còn có thể bàn bạc, ngược lại đột nhiên vẻ mặt cô không rõ, bình tĩnh lạ thường là lúc đáng sợ nhất, loại yên tĩnh trước cơn bão này lợi hại hơn bất cứ gì, nói rõ hơn một tia hi vọng cũng không có, lúc này đây ngàn vạn lần đừng có người tới xét hỏi Nhậm Tử Hâm, có thể sẽ nhận đến cái chết tương đối thảm.

Cho nên, sau khi Nhậm Tử Hâm nói xong, mọi người vô cùng ăn ý chuyện của mình thì mình làm, tiếp tục điều tra vụ án mất tích.

Lâm Nhiên không thể nhìn nữa lắc đầu một cái, đi theo Nhậm Tử Hâm vào phòng làm việc, sau đó thuận tay đóng cửa phòng làm việc.

"Cô không phải là người thích tranh giành, làm sao lần này lại kích động như vậy?" Lâm Nhiên đi tới ngồi xuống nhàn nhạt mở miệng.

Nhậm Tử Hâm thuận tay từ trong ngăn kéo lấy ra một lon cà phê đưa cho Lâm Nhiên, thấy Lâm Nhiên không nhận, liền tự mình mở ra uống, vừa uống vừa nói: "Vụ án này không phải giết người vứt xác bình thường, cho dù là thủ đoạn hay động cơ gây án rất giống với những vụ án giết người hàng loạt cách đây nhiều năm trước, năm đó thầy không thể bắt được hung thủ ngược lại còn bị sát hại, bây giờ hắn lại ra ngoài gây án, tôi nhất định muốn tự tay bắt hắn, đây không phải là vì bản thân tôi, mà còn vì thầy, tôi tin rằng đây