*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Cò lười
Beta: Lily58
Khi biết được vụ án người mất tích này khiến cảnh sát càng ngày càng trở tay không kịp, Lâm Nhiên suy đoán vụ án này có thể không bình thường,
mà đến lúc anh tự mình tiến hành hỗ trợ điều tra, mới bắt đầu mạnh dạn
suy đoán cẩn thận tìm chứng cứ.
Thật ra khi vừa bắt đầu cũng không nghĩ đây là buôn bán nội tạng, mà suy đoán có phải buôn bán người hay không, nhưng sau khi anh đến phòng giám định vật chứng tư pháp tra xét một lần nữa kiểm tra vật chứng, đột
nhiên trước mắt hiện lên dáng vẻ Hồng Hồng.
Suy nghĩ cẩn thận, vị trí vết thương chảy máu của Hồng Hồng rất kỳ lạ,
giống như ở đó mất đi cái gì, dần dần anh mới mạnh dạn đưa ra giả thiết, có lẽ Hồng Hồng đau đớn do mất đi cái gì đó bên trong vết thương, vậy
cái gì bên trong cơ thể bị mất đi?
Rõ ràng, nội tạng.
Nghĩ đến đây, tất cả giống như đã thông suốt, người mất tích không có
điểm giống nhau, đứa trẻ thậm chí người lớn, hoàn cảnh gia đình không
giống nhau, nơi ở khác nhau, hoàn cảnh cũng khác nhau, nhưng từng người
từng người lại mất tích không thể giải thích, hơn nữa mất tích lâu như
vậy một chút manh mối cũng không có, sống, không thấy người, chết, không tìm được xác.
Lấy nội tạng của người sống không cần phải có điểm giống nhau, bọn họ
chỉ có điểm chung duy nhất giống nhau chính là khỏe mạnh, không có bất
kỳ bệnh tật nào.
Mà tổ chức tội phạm này nhất định đều có nhiệm vụ của bọn chúng, là một đoàn thể.
Bây giờ An Diệc Tĩnh vừa nói như thế, Lâm Nhiên đã mạnh dạn khẳng định giả thiết của mình.
An Diệc Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhiên, không hề sợ hãi, không ngạc nhiên, cũng không nghi ngờ, chỉ có trầm mặc.
Cho nên, cô hỏi: "Anh đã sớm đoán được, đúng hay không?"
Lâm Nhiên không thể không gật đầu, đúng như An Diệc Tĩnh nói, anh đã đoán được.
"Làm sao em biết?" Lâm Nhiên hỏi ngược lại An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh vào lúc này đã quên suy nghĩ, buột miệng nói: "Lương Thiển nói cho em biết."
"Lương Thiển?" Lâm Nhiên cảm giác giống như đã nghe qua tên này ở đâu
vậy, nhưng lại không nhớ nổi rốt cuộc đã nghe qua từ lúc nào ở đâu.
"Hả?" An Diệc Tĩnh lúc này mới nhận ra giống như mình đã nói cái gì
không nên nói, nhưng đã quá muộn, dáng vẻ của Lâm Nhiên rõ ràng anh rất có hứng thú muốn biết người này là ai.
"Lương Thiển là ai?" Lâm Nhiên lại hỏi.
Lương Thiển đang ở trước mặt bọn họ, An Diệc Tĩnh liếc mắt nhìn cô một
cái, thấy mắt cô không chớp nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, không tự chủ ho
khan một tiếng, lúc này mới lên tiếng nhỏ giọng nói với Lâm Nhiên:
"Chính là một con ma bay khắp nơi."
Lâm Nhiên suy nghĩ một chút, nhìn về phía An Diệc Tĩnh: "Lần trước cùng xuất hiện với Hồng Hồng đúng không?"
"Thì ra là anh nhớ." Lương Thiển cười vui vẻ, hận không thể xông lên ôm lấy Lâm Nhiên.
An Diệc Tĩnh giả vờ, thầm trừng mắt với Lương Thiển một cái, ngay sau đó liếc nhìn Lâm Nhiên khẽ mỉm cười: "Trí nhớ của anh thật tốt."
Lâm Nhiên nhìn thấy dáng vẻ An Diệc Tĩnh, có chút bất đắc dĩ, lời này
của cô cảm thấy không giống như đang khen ngợi, ngược lại có một loại
cảm giác không nói nên lời.
Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, cửa phòng làm việc Nhậm Tử Hâm mở
ra, mái tóc đen của cô có hơi rối, vừa mở cửa nhìn thấy Lâm Nhiên, vội
vẫy tay về phía anh: " Giáo sư Lâm, đã có manh mối gì sao?"
"Tôi đang muốn tìm cô." Lâm Nhiên chuyển mắt nhìn về phía Nhậm Tử Hâm.
Nhậm Tử Hâm liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh, ngay sau đó đưa tay gật đầu với Lâm Nhiên một cái: "Vào rồi nói."
Lâm Nhiên quay đầu nhìn về phía An Diệc Tĩnh, nói với cô: "Anh đi nói chuyện với cô ấy, có muốn vào cùng nhau hay không?"
"Không cần." An Diệc Tĩnh lắc đầu một cái, nói: "Nếu như cô ấy hỏi em,
em cũng không thể nói rằng một con ma đã nói cho em biết đúng không?"
"Vậy thì anh đi."
"Ừ."
Lâm Nhiên vào phòng làm việc, lúc này An Diệc Tĩnh mới ngồi trở lại vị
trí bắt đầu ngây người, Lương Thiển ngồi ở ghế bên cạnh cô nghiêng đầu
liếc nhìn cô.
"Tình địch của cô thật đúng là nhiều."
An Diệc Tĩnh đưa lưng về phía camera, liếc nhìn Lương Thiển: "Cô cũng được coi là một trong số đó."
Lương Thiển cười khúc khích: "Tôi là ma, đụng cũng không đụng được, sờ
cũng không sờ được, có ích lợi gì, nói nhỏ, cái đó không giống nhau, có
nhiệt tình mà lại có tinh thần hăng hái, quan trọng nhất là sẽ lợi dụng
công việc để tiện quyến rũ Lâm Nhiên của chúng ta, này, phải làm chút
chuyện mới được."
"Cô không phải nói chuyện không ai nói cô câm đâu." An Diệc Tĩnh tiện
tay mở tài liệu ra, nhưng một chữ cũng không nhìn vào được, dừng một
chút nói: "Nhậm Tử Hâm và Lâm Nhiên chỉ là bạn bè bình thường, tôi tin
tưởng Lâm Nhiên."
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Lương Thiển lắc đầu một cái: "Tôi mới không tin."
"Tin hay không thì tùy." An Diệc Tĩnh lười phải cùng Lương Thiển nói vớ vẩn.
Lương Thiển cười ha ha, đứng dậy: "Thay vì ngồi đây đoán,