*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: Cò Lười
Chuyện trên đời này chính là cứ quanh đi quẩn lại như thế, và cũng có vô vàn điều bất ngờ, mà lúc này đã xuất hiện ở giữa hai người phụ nữ này
rồi.
Lâm Nhiên thấy bộ dáng hai người, không khỏi mở miệng: "Biết nhau à?"
Sau kinh ngạc thì hai bên nhìn nhau cười, một cười vui vẻ ra mặt, một cười yếu ớt như hoa.
"An Diệc Tĩnh." Lâm Tâm đi lên phía trước nhìn An Diệc Tĩnh.
"Lâm Tâm." An Diệc Tĩnh lườm Lâm Nhiên một cái, rồi mở miệng gọi tên Lâm Tâm.
Hai người kéo tay nhau, dường như mọi thứ đều không cần nói.
"Thật sự không ngờ, Lâm Tâm, Lâm Nhiên, hai người là chị em." An Diệc
Tĩnh vừa nhìn thấy, phát hiện gương mặt hai chị em bọn họ thật đúng là
có chút giống nhau.
Lâm Tâm cười vui vẻ: "Tôi cũng không ngờ, bạn gái của em trai tôi lại là cô."
Lâm Nhiên bị gạt sang một bên che miệng ho khan một cái, đi tới trước
mặt hai người: "Vào trong rồi nói chuyện tiếp có được không?"
"Đúng đúng đúng." Lúc này Lâm Tâm mới phản ứng lại, kéo An Diệc Tĩnh vừa đi vào trong vừa nói: "Vào nhà vào nhà."
Lâm Nhiên nhìn bóng lưng hai người đi sóng vai với nhau, bất đắc dĩ cười cười, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không nói nên lời.
"Cậu, có vẻ như cậu bị thất sủng rồi." Cháu trai nhỏ không biết từ đâu nhô ra, ngẩng đầu nhìn anh bộ dạng ý vị sâu xa.
Lâm Nhiên đưa tay vò rối tóc cậu bé, mở miệng nói: "Cậu là sủng vật à? Thất sủng."
"Ai, đừng khổ sở, mợ nhỏ đẹp như vậy, cậu thận trọng là chuyện tốt."
Lâm Nhiên nở nụ cười khổ, cháu trai này của anh không hổ là con trai Hứa Biệt, bộ dáng ông cụ non này của nó, sau này trưởng thành nhất định sẽ
rất ghê gớm.
"Cảm ơn đã dạy bảo."
"Không cần khách khí."
Lâm Nhiên đi theo cháu trai vào phòng đã nhìn thấy Lâm Tâm kéo An Diệc
Tĩnh ngồi trên ghế sa lon mà nói không ngừng, anh thấy bộ dạng thao thao bất tuyệt của Lâm Tâm, cũng lười quấy rầy,d:đ+l!q^đ vì vậy trực tiếp
xoay người vào bếp.
Không ngoài dự đoán, trong phòng bếp đầu bếp Hứa Biệt đang cẩn thận cắt
thức ăn, nhìn dáng vẻ lúc này của anh ta, Lâm Nhiên cũng cảm thấy có
chút ý tứ, oai phong một cõi thương trường Hứa Tổng, phất tay một cái là sẽ có vô vàng các vụ làm ăn, bây giờ lại đang ở đây nấu cơm.
"Dì nấu cơm đâu?" Lâm Nhiên vừa vén tay áo vừa đi đến.
Hứa Biệt quay người lại nhìn thấy Lâm Nhiên đang đi tới, vừa tiếp tục
công việc trong tay vừa mở miệng nói: "Nhờ cậu ban tặng, đã được chị gái cậu cho về nghỉ ngơi rồi."
Lâm Nhiên nở nụ cười: "Ai bảo tài nấu nướng của anh tốt như vậy, thật sự khiến người ta khó tưởng tượng."
"Như nhau thôi." Hứa Biệt cắt thức ăn xong thì xếp lên bàn, lúc này mới
lau tay, đi đến bên cạnh bếp canh lửa, nói tiếp: "Cậu không phải dẫn bạn gái về à? Sao lại vào đây?"
"Đang trò chuyện vui vẻ ở phòng khách, không muốn quấy rầy, nên đến đây xem anh." Lâm Nhiên cũng gia nhập vào hàng ngũ nấu cơm.
Nghe vậy, Hứa Biệt thấy có chút khác thường, anh ta xoay người nhìn Lâm
Nhiên: "Chị cậu cũng không phải loại người vừa gặp sẽ tự động động thân
thiết, mặc dù mong đợi cậu đưa bạn gái về, nhưng cũng không đến mức
không có cậu ở đó lại lôi kéo người ta nói chuyện phiếm chứ?"
"Cũng vừa khéo, hai người có quen biết nhau."
"Quen biết?" Lần này đổi lại thành Hứa Biệt mơ hồ: "Người Lâm Tâm quen biết tôi đều biết, bạn gái cậu là ai?"
Lâm Nhiên vùi đầu vào món ăn, giọng nói hời hợt: "An Diệc Tĩnh."
Hứa Biệt nghe thấy thì nở nụ cười, thấy Lâm Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng nói: "Nữ thần Quốc dân An Diệc Tĩnh, không ngờ lại là bạn gái
cậu."
"Có vấn đề gì à?"
"Ngược lại không có."
Lâm Nhiên thấy vẻ mặt Hứa Biệt thông suốt, vì vậy mở miệng hỏi: "Xem ra anh biết chuyện gì đó?"
Hứa Biệt không phủ nhận gật đầu: "Năm đó lúc Lâm Tâm còn làm biên kịch
có một kịch bản mất rất nhiều thời gian để tìm nữ chính, cơ duyên xảo
hợp nhìn thấy một cô gái liền đuổi theo, tận tình khuyên bảo một hồi,
kết quả người ta cũng không đồng ý, sau đó không bao lâu cô gái kia lại
gọi điện thoại đến nói muốn thử xem, chỉ thử một lần đã thuận lợi nhận
lấy vai nữ chính rồi nhập tổ quay phim, nhờ vào vai diễn này vừa xuất
đạo đã nổi tiếng, sau này tiền đồ rất suông sẻ, là người rất khiêm tốn,
công ty của anh mấy lần muốn ký với cô, đều bị từ chối rất khéo léo,
không ngờ cô gái này vậy mà lại trở thành bạn gái cậu."
Nghe Hứa Biệt nói như vậy, Lâm Nhiên hiểu rõ, lúc trước An Diệc Tĩnh đã
từng nói với anh năm cô mười tám tuổi đã gặp được Bá Nhạc* rồi diễn vai
diễn đầu tiên, cũng nhờ vai diễn này mà thuận lợi tiến vào Giới Giải
Trí, thoáng một cái đã bảy năm, đi được đến ngày hôm nay, hoàn toàn là
dựa vào vị biên kịch vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng cô kia.
*Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày
nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Không ngờ vị Bá Nhạc mà anh muốn lôi ra mắng cho một trận lại là chị gái Lâm Tâm của anh, đúng là tạo hóa trêu người!
"Khó trách." Lâm Nhiên khẽ thở dài.
"Sao thế? Nhìn dáng vẻ của cậu hình như có chút không vui." Hứa Biệt nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lâm Nhiên, trêu chọc.
Lâm Nhiên bất đắc dĩ cười cười, nói với Hứa Biệt: "Thật ra em chưa từng
nghĩ bản thân sẽ yêu một vị minh tinh, anh cũng biết em không thích náo
nhiệt, cho nên mới phải che giấu thân phận khắp nơi, cũng rất ít tiếp
nhận phỏng vấn của truyền thông, cho nên em một mực thuyết phục An Diệc
Tĩnh rút lui khỏi Giới Giải Trí, hơn nữa đối với vị Bá Nhạc trong miệng
cô ấy lại rất xem thường, ai biết người kia lại là Lâm Tâm."
"Lâm Nhiên." Hứa Biệt hạ lửa, hầm thức ăn, đậy nắp nồi lại mới tiếp tục
mở miệng: "Chuyện tình cảm không ai có thể nói trước được, giống như anh và chị gái cậu năm đó, thà mất mạng cũng phải bảo vệ cô ấy chu toàn, mà cô ấy cũng giống như vậy, cam tâm tình nguyện vì anh chịu không ít đau
khổ, đây chính là lưỡng tình tương duyệt trong tình yêu, mà tính tình
của cậu anh cũng xem như hiểu rõ, cậu đã dẫn cô ấy đến ra mắt chúng ta,
chứng minh đời này đã nhận định cô ấy, nếu đã nhận định cô ấy thì nên
tôn trọng ý kiến của cô ấy, cậu nói có đúng không?"
"Lời này của anh, không giống anh chút nào."
"Sao lại không giống, đây là lời từ tận đáy lòng."
Hứa Biệt này cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư có chút nặng, mỗi câu nói
của hắn đều phải nghiên cứu rất tỉ mỉ, mới có thể hiểu ý nghĩ của hắn,
Lâm Nhiên nghĩ đến đây bỗng dưng cười một tiếng, nhìn Hứa Biệt: "Lời tận đáy lòng của anh thật có ý tứ, vừa rồi anh nói công ty của anh nhiều
lần muốn ký kết với An Diệc Tĩnh nhưng lại bị từ chối, bây giờ tại sao
lại muốn nhắc lại chuyện xưa?"
"Chuyện gì cũng không gạt được cậu... thân phận bây giờ của bạn gái của
cậu đã tăng lên một tầng mới rất thích hợp với công ty
anh,dien:dan+lê!quý^đôn đúng lúc gần đây anh lại muốn triển khai một
hạng mục công ích, An Diệc Tĩnh có thể ký với anh là thích hợp nhất."
Lâm Nhiên cười cười, giọng nói ngược lại vẫn bình thản không chút gợn
sóng: "Anh rể, em ra sức kéo cô ấy từ hố lửa bên ngoài vào, anh ngược
lại muốn đạp ra, như vậy không tốt đâu?"
Hứa Biệt từ chối