Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù

Chương 17: 17 Em Cũng Muốn Điện Thoại Thông Minh Cơ

[Tạ Tri:....]

[Tạ Tri: Thu hồi đi.]

Để tránh cho Lê Gia nhìn thấy lịch sử trò chuyện lại nổi điên.

Trong lòng Tạ Tri tràn đầy phức tạp mà cất điện thoại, đi về phòng tắm rửa.

Trong khoảng thời gian này ở trong nhà Bùi Hàm Ý, công việc và thời gian nghỉ ngơi của cậu đều như bình thường, dẫu sao cũng đã rạng sáng nên Tạ Tri đã buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, tắm rửa xong thì lau khô tóc.

Mặc kệ tóc vẫn còn nhỏ giọt mà ngã người muốn ngủ, điện thoại đặt trên tủ đầu giường lại bỗng nhiên vang lên.

Tạ Tri không kiên nhẫn mở mắt ra, cầm lấy nhìn, là điện thoại của Bùi Hàm Ý.

Người gọi tới là Hà Phương Minh, bạn nối khố (1) của Bùi Hàm Ý, là kiểu người kiêu ngạo từ trong ra ngoài, dáng vẻ luôn khinh khỉnh nhìn từ trên cao xuống, đối với Tạ Tri cũng không thèm che giấu sự chán ghét.

(1) Nguyên văn là "Phát tiểu": Bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn.

Quan hệ của hai người cũng không tốt.

Đầu ngón tay do dự nên bấm nghe hay từ chối một lát, Tạ Tri xoa lông mày, vực dậy tinh thần cầm điện thoại ra ngoài, thử gõ cửa phòng Bùi Hàm Ý: "Bảo, có người tìm."

Cửa mở rất nhanh, Bùi Hàm Ý còn chưa ngủ, không thèm quan tâm đến tiếng chuông điện thoại, đôi mắt lấp lánh nói: "Boss tới ngủ với em hả?"

Đang nói chuyện thì điện thoại đã tự động ngắt máy, nhưng sau vài giây lại vang lên lần nữa.

Tạ Tri cũng không gấp, hỏi anh: "Có ấn tượng với Hà Phương Minh không?"

"Là bạn nhỏ hồi trước học lớp Hoa Hướng Dương ở kế bên lớp mẫu giáo, ngủ trưa tè dầm nên bị cả lớp cười nhạo!" Bùi Hàm Ý nói xong lại bổ xung, "Tốc váy bạn học nữ bị anh trai nhà người ta chặn ở ngõ nhỏ đánh cho một trận, viết thư tình 3000 chữ cho chị gái học lớp 6, kẹp trong sách bài tập bị giáo viên phát hiện nên bị phạt chép lại 50 lần."

Chỉ mất vài giây đã khiến Hà tiên sinh kiêu ngạo bị lột một tầng da.

Tạ Tri: "...."

Có lẽ họ Hà cũng không ngờ rằng anh lại nhớ rõ anh ta như vậy.

Cậu đặt điện thoại vào trong tay Bùi Hàm Ý: "Anh ta ngủ với anh."

Nói xong Tạ Tri bật đèn phòng ngủ, dựa vào cạnh cửa, mí mắt lười biếng khẽ rũ xuống, không tránh đi.

Nếu Bùi Hàm Ý có ấn tượng với Hà Phương Minh, vậy thì cũng không phải là chuyện xấu, nếu tiếp xúc với anh ta có khi sợi dây bị đứt trong não sẽ được nối lại.

Chỉ là vẫn phải chú ý một chút, không thể để cho Bùi Hàm Ý nói ra câu nào dọa người hay là lại nhận thêm một người ba về nhà nữa.

Bùi Hàm Ý hiểu lầm ý của Tạ Tri, bấm mở loa ngoài.

Âm thanh rõ ràng của Hà Phương Minh vang lên: "Thế mà cậu lại làm như vậy đấy lão Bùi, nếu không phải tôi gọi cho cậu, cậu sẽ thật sự không để ý tôi hả?"

Bùi Bảo mờ mịt nhìn Tạ Tri.

Tạ Tri làm một cái khẩu hình: "Muộn thế này còn có chuyện gì?"

Bùi Hàm Ý: "A, muộn thế này còn có chuyện gì?"

"Vẫn còn giận à?" Hà Phương Minh thở dài, "Được rồi, là tôi sai, chỉ là tôi không quen với cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của cậu ta, ai mà biết cậu lại thích như thế.

Một thời gian nữa tôi về sẽ nhận lỗi với hai người, uống hai ly rượu, đừng có giận nữa."

Tạ Tri hơi nhướng mày, có chút hứng thú....Xem ra là Hà Phương Minh đã nói xấu tình nhân nhỏ của Bùi Hàm Ý trước mặt anh, lại không ngờ đó lại là người trong lòng của người ta, cho nên hai người giận nhau?

Thảo nào Bùi Hàm Ý bị đập đầu cả một tháng rồi mới nhận được điện thoại, có thể là hai người xích mích đến mức tan rã trong không vui.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã lâu như vậy rồi, sao ba mẹ Bùi Hàm Ý còn chưa gọi điện cho anh?

Còn có đống tình nhân nhỏ của Bùi Hàm Ý nữa, kim chủ không đi tìm, thế mà lại thành thật đúng bổn phận mà chờ, hỏi cũng không thèm hỏi một câu.

Thật không biết lấy lòng lại còn không chuyên nghiệp.

Tạ Tri mặt không đổi sắc mà ở trước mặt Bùi tiên sinh lặng lẽ hóng dưa ở trong lòng, Hà Phương Minh trong điện thoại cũng vừa chuyển đề tài: "Đúng rồi, cậu đã ly hôn lâu như thế, còn chưa bắt đầu hành động à?"

Hửm?

Xem ra cuộc hôn nhân giả kia quả nhiên là cái gông xiềng đối với Bùi Hàm Ý, khiến anh không tiện theo đuổi tình yêu đích thực.

Tạ Tri xoa cằm, ánh đèn ấm áp trong phòng rơi xuống phía này, làm tôn lên màu da trắng nõn tinh tế màu ngà voi.

Từ góc độ Bùi Hàm Ý nhìn đến, áo tắm hơi lỏng lộ ra xương quai xanh rất bắt mắt, một bên xương quai xanh có một nốt ruồi son, tựa như quả nam thiên trúc (1) lăn giữa trời tuyết, trắng đỏ rõ ràng, nhảy vọt ra ngoài.

Anh nhịn không được mà nhìn thật lâu, theo cánh tay thon dài mà nhìn lên, đường nét từ khuôn mặt đến cằm đều đẹp không chê vào đâu được.

"...." Cổ họng anh khát khô, trong lòng cũng có một ngọn lửa nóng đang thiêu đốt, Bùi Hàm Ý chột dạ dời ánh mắt, nới lỏng cổ áo nghiêm túc trả lời, "Đang theo đuổi."

Tạ Tri nghĩ thầm: Quả nhiên là thế.

Đáng tiếc trước kia vì tránh nghi ngờ nên cậu cố ý bỏ qua tin tức sinh hoạt cá nhân của Bùi Hàm Ý, nên không biết được là ai lại có được vinh hạnh để cho đường đường là Bùi tiên sinh mà phải nhung nhớ như thế, thậm chí còn gây gổ với cả bạn nối khố.

Thời gian không còn sớm, Hà Phương Minh hạ mình tới giải hòa, thấy thái độ bình thản của đối phương cũng không nhiều lời, yên tâm cúp điện thoại.

Tạ Tri duỗi tay muốn lấy di động, không để ý đến cổ áo lại nới lỏng thêm chút nữa, Bùi Hàm Ý đưa điện thoại cho cậu, thuận tay chỉnh lại cổ áo, khóe môi mím lại thành một vòng cung không vui, chậm rãi nói: "Boss, chú ý một chút, sẽ bị chiếm tiện nghi đấy."

Tạ Tri vừa ngạc nhiên lại buồn cười: "Chiếm tiện nghi? Ai? Anh à?"

Bùi bé bự không hé răng, sửa xong áo tắm dài cho anh, lúc ngón tay rơi xuống bên hông cậu, đôi mắt hơi sáng lên, nắm chặt lấy đai lưng nhỏ dài của cậu kéo về phía mình, tha thiết mời gọi: "Bùi Bảo không chiếm tiện nghi của boss, ngủ chung nha!"

Tạ Tri nghẹn lại: "Không."

"Tại sao?" Bùi tiên sinh cực kỳ tủi thân, cong lưng ôm lấy Tạ Tri, đầu dựa trên vai cậu, giống như chó bự đang đòi ôm một miếng.

Tạ Tri nuốt không trôi đứa trẻ đã lớn như vậy còn làm nũng, bẻ tay anh ra: "Tóm lại là không được.

Buông tay."

Bùi Hàm Ý tiếc nuối buông một tay, tay kia trườn từ bên eo của Tạ Tri hướng lên trên, đè lên sau gáy cậu rồi áp vào trán của mình, bởi vì dính hơi nước mà khuôn mặt đặc biệt trong sáng, anh mỉm cười hôn một cái giữa trán cậu: "Vừa nãy quên nói, ngủ ngon."

Trong không khí có một loại ái muội nói không lên lời.

Bùi Hàm Ý còn dám làm như vậy với ba của anh?

Tạ Tri cau mày, nghi ngờ bản thân mình gặp ảo giác, dùng hai ngón tay đẩy ra thành một khoảng cách giữa hai người, cậu há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới hờ hững "Ừ" một tiếng, rồi xoay người đi.

Hai ngày sau Lê Gia mới chậm chạp phát hiện mấy tin nhắn bị thu hồi trong lịch sự trò chuyện.

Nhìn thời gian liên hệ thật khiến da đầu tê dại.

[Teletubies: Đm, có phải lão mưu manh đụng vào điện thoại của tôi không, anh ta nói cái gì với cậu!!!]

....Hỏng rồi, vẫn nên trực tiếp xóa tin nhắn.

Tạ Tri xoa cằm trả lời: Nói về trải nghiệm của hai người sau khi giao lưu kỹ thuật diễn xuất.

Lê Gia nhắn đến một chuỗi dấu chấm rồi bắt đầu giả chết.

Tạ Tri nhướng mày, đang định đặt chuyện trong tay xuống, khuyên Lê Gia nên nhìn thẳng vào tình cảm của mình, group chat đoàn phim lại hiện tin nhắn mới.

[Du đạo: Mới thêm một khách mời, mọi người chào hỏi một chút.]

Hệ thống nhắc nhở: Du đạo đã thêm Tông Minh vào nhóm.

[Phó đạo:!!!]

[Du đạo: Haha, bất ngờ không, tôi tốn không ít mồm mép đấy, sản xuất vất vả.]

[Chuyên viên trang điểm: Oa, nam thần!!!]

[Diệp Nam Kỳ: /vỗ tay/ /vỗ tay/]

[Tông Minh: Chào mọi người]

Tạ Tri: "....."

Group chat đoàn phim không có nhiều người, Tông Minh nhanh chóng phát hiện Tạ Tri, thêm bạn tốt với cậu, ngạc nhiên nhắn tin: Cậu cũng ở trong này?

Tạ Tri chết lặng mà trả lời một dấu chấm câu.

Tông Minh nói thẳng: Nếu sắp tới sẽ phải hợp tác một thời gian thì bây giờ chúng ta cứ nói rõ ràng một chút vậy.

[Tạ Tri:?]

[Tông Minh: Cậu thật sự chậm tiêu như vậy à, không biết Lê Gia thích cậu?]

[Tạ Tri:......]

[Tông Minh:......]

Ghế ngồi trong thư phòng là dựa theo chiều cao và dáng người của Tạ Tri mà làm riêng, ngồi rất thoải mái, cậu xoay một vòng, không biết nên khóc hay cười mà làm sáng tỏ cái hiểu lầm không thể hiểu nổi này.

[Tạ Tri: Khi cậu ấy học cấp ba còn yêu thầm hoa khôi, thư tình là do tôi viết giùm đấy.]

Mãi một lúc sau Tông Minh mới trả lời tin nhắn.

Một câu không rõ ý: Phải không.

Có cái gì mà phải nghi ngờ?

Trước kia Lê Gia cũng bí mật có bạn trai và bạn gái, ở đâu ra mà có tâm tư linh tinh như yêu thầm cậu chứ.

Bọn họ quen biết đã mấy năm rồi, nếu là có ý với nhau thì đã sớm nói ra.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, nên tiếng điện thoại đặc biệt lớn.

Bùi Hàm Ý ngồi ở đằng sau cách Tạ Tri không xa ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn điện thoại mới tinh trong tay cậu, lại nhìn điện thoại trẻ em màu hồng phấn của mình.....Từ lúc Tạ Tri thường xuyên ở trong thư phòng, Bùi Hàm Ý cũng thường xuyên chạy tới đây ngồi đọc sách ở đằng sau cậu.

Bùi tiên sinh đặt sách trong tay xuống, nhỏ giọng kháng nghị: "Em cũng muốn điện thoại thông minh cơ."

Tạ Tri có lệ nói: "Anh đã rất thông minh rồi, ngoan."

Một tiếng "Ngoan" liền được thuận lông, Bùi Hàm Ý lại thành thật ngồi xuống, tiếp tục đọc "Toàn bộ hành trình hướng dẫn trong suốt thời kỳ mang thai và sinh nở".

Tông Minh không trả lời tin nhắn, Tạ Tri quay lại nhìn tin nhắn trong group chat, mọi người đối với Tông Minh đã cực kỳ nhiệt tình, suýt nữa là muốn lập tức bắt đầu quay phim.

Nam thần quốc dân, hơn nữa nhìn Lê Gia cũng không phải là không thích.

Tạ Tri chưa từng yêu đương, đối với phương diện này cực kỳ chậm tiêu, không có cách nào đưa ra ý kiến gì, suy nghĩ một lát, cậu mở máy tính nhìn mấy quyển "Hướng dẫn yêu đương" trên kindle mà Lê Gia chia sẻ, để cho anh ta tự xem xong rồi sẽ tự giác ngộ vậy.

Có qua có lại, phụ huynh Tạ thật sự hài lòng, giao lưu vài câu liên quan đến kịch bản với Diệp Nam Kỳ rồi đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Đằng sau lập tức có một cái đuôi sói to dài đi theo.

Tạ Tri đi đến trước cửa phòng chiếu phim mini, liếc nhìn anh một cái, vẫn chưa nói gì.

Dì Tôn không dám động vào đồ vật của bọn họ, ngày thường chỉ quét dọn.

Sau khi Bùi Hàm Ý bị đần, phòng chiếu phim mini cũng rất lâu rồi không có ai tới, chỗ đặt đĩa phim vẫn còn bừa bộn, đều là Bùi Hàm Ý xem sau khi Tạ Tri rời đi.

Tạ Tri muốn xem lại tác phẩm mấy năm gần đây của Du đạo, sẵn tiện xem mấy đĩa về hí khúc.

Giáo viên dạy hí khúc sắp quay về, vì vậy không thể chỉ có vài ấn tượng trên giấy được.

Bên cạnh đầu đĩa CD cũng có vài cái đĩa, Tạ Tri tiện tay cầm lấy, lơ đãng nhìn tên trên mặt đĩa, động tác chợt dừng lại.

Sau khi nhìn kỹ thì cậu lại sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn, cậu quay đầu khó hiểu nhìn Bùi Hàm Ý: "Bùi tiên sinh, gần đây anh...đang xem mấy bộ phim này?"

Nói xong mới nhớ Bùi Hàm Ý đã quên hết.

Tạ Tri không nói nổi tâm trạng của mình hiện ra sao, hàng mi dài buông xuống, cậu mím môi đưa mắt nhìn tên của mấy bộ phim này.

Không hoa mắt.

Đều không phải là mấy bộ phim long trời lở đất gì cả.

Mà là mấy bộ phim cậu từng đóng qua.

Nhớ lại tưởng tượng của mình, Tạ Tri vừa cảm thấy buồn cười vừa nhẹ nhõm.

Cậu không có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh lớn, mấy bộ phim này đều đóng vai phụ nhỏ, phần diễn và lời thoại không nhiều, sao Bùi Hàm Ý có thể...

Tạ Tri vì suy nghĩ tự luyến của mình mà cảm thấy xấu hổ, cũng may Bùi Hàm Ý không lên tiếng.

Cậu ôm mục đích muốn quen thuộc với phương pháp quay phim của Du đạo, xem đến mức cực kỳ nghiêm túc, trong tay cầm cây bút, thỉnh thoảng lại ghi chép, không chú ý đến từ sau khi cậu hỏi câu kia thì Bùi Hàm Ý cũng không nói một câu, bối rối mà nhíu mày như đang cố gắng nhớ cái gì đó.

Vừa xem vừa bấm dừng, bộ phim có thời lượng 2 tiếng mà phải mất hơn 3 tiếng mới xem xong, Tạ Tri ghi chép được vài tờ, cậu duỗi người, quyết định xem cái gì đó thư thái hơn, vừa đứng lên thì góc áo bỗng nhiên bị túm lại.

Cậu xoay đầu nhìn, Bùi Hàm Ý tự hỏi thật lâu, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy."

Tạ Tri đã quên mất trước khi mở phim đã hỏi cái gì: "Hửm?"

Kết thúc bộ phim, từng hàng tên chậm rãi hiện lên, nhạc nền nhẹ nhàng khiến cho căn phòng càng yên tĩnh hơn.

Phòng chiếu phim mini tối đen, không thấy rõ biểu cảm của cả hai.

Bùi Hàm Ý buông tay.

Anh theo bản năng che giấu nỗi lòng đang sôi trào, khẽ cười nói: "Không có gì.".