Anh Ở Phía Sau Em

Chương 83-4: Ngoại truyện Chậm (3)

Thành phố H không phải quá rộng lớn, nhưng biển người mênh mông, một người nếu thực sự bước khỏi cuộc đời mình thì dường như không thể tình cờ gặp lại được.

Cao Phi không hiểu vì sao Diệp Thư và mình có thể vô tình biết nhau vì vụ tai nạn kia, vô tình gặp lại trong cùng một trường trung học, nhưng trong suốt nhiều năm sau ngay một lần đụng độ cũng không có.

Mười năm trôi qua, Cao Phi và Thuỵ Du vẫn ở bên nhau, bạn bè đều nói hai người đúng là một đôi hiếm có, coi Cao Phi như người đàn ông lý tưởng chỉ có trong tiểu thuyết.

Cuộc sống bây giờ đúng là rất mỹ mãn, sự nghiệp thành công, vợ chưa cưới xinh đẹp, đáng lẽ Cao Phi phải rất hài lòng mới phải. Nhưng cả anh và Thuỵ Du đều hiểu quan hệ giữa họ không giống như người ngoài tưởng tượng.

Nếu thật sự yêu, vì sao tới tận lúc này vẫn chưa kết hôn?

Cao Phi không biết. Anh tin là mình đã lựa chọn đúng, thế nhưng anh lại luôn do dự khi nghĩ đến một đám cưới. Kết hôn tức là gắn kết cả đời. Cả đời làm anh do dự.

Anh vẫn đang chờ đợi điều gì đó mà chính anh cũng không rõ ràng lắm. Anh sợ nếu kết hôn sẽ không thể quay đầu được nữa.

Thuỵ Du và Cao Phi bên ngoài vẫn vui vẻ thân thiết, nhưng bên trong lại là gần mặt mà cách lòng.

Những cái nắm tay, những nụ hôn, những đêm triền miên trên giường… không đủ sức lấp đầy trái tim đang ngày càng trống rỗng.

Cao Phi giống như chìm trong màn sương mịt mù, rốt cục vấn đề nằm ở đâu? Tại sao anh và Thuỵ Du lại trở nên như vậy?

Công việc của anh không ít cám dỗ, những cô gái trẻ trung xinh đẹp tiếp cận anh rất nhiều nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Thuỵ Du.

Là bởi vì anh quá yêu cô ấy… hay bởi vì đối với ai cũng không nảy sinh cảm xúc?

Cục diện tĩnh lặng giữa Cao Phi và Thuỵ Du cuối cùng cũng bị phá vỡ. Cô gái xinh đẹp xuất hiện trong bữa tiệc, chiếc váy trắng nền nã, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng không thể che bớt vẻ đẹp rực rỡ thu hút người khác.

Gần mười năm, anh chưa bao giờ cố tìm kiếm thông tin về cô. Anh là một người đàn ông, nếu đã lựa chọn thì phải dứt khoát.

Đã quá lâu không gặp nhau, mỗi lần nghĩ đến cô anh đều vô thức hồi tưởng nụ hôn cuồng nhiệt của bọn họ ở vũ trường và bóng lưng của cô hôm ấy.

Thời gian đúng là tàn khốc, có thể thay đổi hoàn toàn một con người. Cô gái kiêu ngạo và ngông cuồng của năm đó đã trở thành một người khác, dịu dàng, mềm mỏng, gặp ai cũng tươi cười. Không hiểu sao anh lại thấy mất mát, cô ấy… đã không phải là Diệp Thư trong lòng anh.

Bắt gặp tia tinh quái loé lên trong mắt cô, lại nhìn vẻ mặt khó chịu của Thuỵ Du, anh đột nhiên hiểu ra lý do cô tỏ ra thân thiện với mình. Cô không phải đã bỏ qua chuyện cũ với anh, chẳng qua cô muốn chọc tức Thuỵ Du

Mười năm, cô vẫn là Diệp Thư khi ấy, chỉ là khôn ngoan hơn và biết nhẫn nhịn hơn.

Điều khiến anh ngạc nhiên nhất là cô đã kết hôn, đối tượng lại là tổng giám đốc của Bảo Hoà. Anh đã từng gặp anh ta, rõ ràng không phải là người đàn ông mắt nâu năm đó.

Thật ra tuổi của cô người ta thậm chí đã có con, cô kết hôn thì có gì kì lạ, vậy mà anh vẫn không tin nổi. Nếu thời gian quay ngược lại, nếu anh chủ động đi tìm cô, liệu mọi thứ có khác đi không?

Anh không biết, dù sao anh cũng đã bỏ lỡ mất cô.

Người đàn ông mặc vest đen nhanh chóng đi lướt qua anh. Gương mặt lạnh lùng bị in một vết cắn khá rõ nhưng đôi mắt nâu lại phảng phất ý cười.

Đúng là anh ta, chàng trai ruột thừa trong bệnh viện, người đàn ông trong quán nhà hàng…

Cao Phi không thể nói rõ cảm giác hiện giờ của mình là gì, buồn bực, khó chịu, không cam lòng… tại sao mỗi lần anh gặp lại cô thì người đàn ông đó luôn xuất hiện?

Sau bữa tiệc ấy anh mới biết người đàn ông đó chính là Richard Ngô, người thừa kế của Phoenix. Anh ta đã ở nước ngoài khá lâu, chỉ mới về nước một thời gian ngắn, cũng không có bất kì điều gì chứng tỏ anh ta và Diệp Thư có liên lạc với nhau trong những năm qua, giống như hai người họ hoàn toàn xa lạ.

Trực giác nói với anh rằng giữa họ có một mối dây liên kết nào đó. Nếu cứ mỗi lần đều chỉ là tình cờ gặp lại thì chỉ có thể nói rằng… họ quá có duyên với nhau.

Sau lần gặp mặt với Diệp Thư, Thuỵ Du bắt đầu gây chuyện với Cao Phi. Hai người vốn chung sống hài hoà đột nhiên biến thành chiến tranh liên miên. Đôi khi chỉ là chuyện rất nhỏ như thư kí nữ gọi điện vào lúc muộn để thông báo việc gấp từ công ty cũng bị Thuỵ Du nói xách mé.

Cao Phi cảm thấy lớp mặt nạ giả dối giữa họ đã bị xé rách. Anh không muốn suốt ngày cãi nhau với Thuỵ Du nên bắt đầu thường xuyên ở công ty thay vì về nhà. Thuỵ Du lại tới cả công ty to tiếng với anh.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm chính là lúc anh và Thuỵ Du biết tin Diệp Thư ly hôn. Thuỵ Du giống như phát điên lên, ngày nào cũng bám dính lấy Cao Phi, một bước không rời.

Thuỵ Du đòi làm việc trong công ty, Cao Phi đồng ý, còn uỷ quyền cho Thuỵ Du giải quyết tất cả mọi việc khi anh vắng mặt. Anh muốn cho cô yên tâm, nhưng Thuỵ Du không chịu dừng lại, ngày nào cũng dằn vặt chất vấn anh.

Cao Phi không buồn giải thích, Thuỵ Du đã biết Diệp Thư bao nhiêu năm, còn chưa hiểu rõ tính cách của cô ấy sao? Diệp Thư chính là kiểu người đã đi sẽ không bao giờ quay đầu lại. Cho dù anh có lòng thì người ta cũng không muốn nhận, cô ghen tuông như vậy cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa Thuỵ Du đã theo anh mười năm, anh sao có thể bỏ rơi cô?

Trong lòng Cao Phi luôn tự cho rằng bố anh sẽ không quan tâm lắm chuyện anh kết hôn với ai, dù sao anh cũng không phải con đẻ của ông, mà nhiều năm nay vốn dĩ ông cũng không yêu quý gì anh. Nhưng ngược lại, khi anh nói muốn kết hôn với Thuỵ Du, bố anh ngay lập tức cho người điều tra tường tận gốc gác của cô ấy, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.

Trên đời này, cái gọi là báo ứng vẫn luôn tồn tại, chỉ là đến sớm hay muộn. Cao Phi chưa bao giờ biết cảm giác khi bị lừa gạt, bị phản bội lại khổ sở như vậy. Trước đây anh đã đối xử như thế với Diệp Thư, bây giờ đến lượt anh cũng là đáng đời.

Bố đẻ của Thuỵ Du –Nguyễn Đình Dân từng là cấp dưới của Cao Vũ. Nhiều năm trước Cao Vũ bị dính vào một vụ bê bối tham nhũng nhưng ông ta đã nhanh chóng tìm được cách thoát thân, toàn bộ tội lỗi bị đổ lên đầu ông Đình Dân, kết quả là điều tra còn chưa hoàn tất nhưng ông ấy đã nhảy lầu tự sát. Mẹ Thuỵ Du sau này chuyển đi nơi khác, kết hôn với người chồng thứ hai rồi quay lại thành phố H. Chuyện đã qua rất lâu nên không ai còn nhớ bà ấy, và thân phận của Thuỵ Du cũng không bị chú ý đặc biệt.

Cao Phi không rõ liệu mười mấy năm trước Thuỵ Du có thật sự vì tình cảm mà tiếp cận anh, hay tất cả là một màn kịch được sắp đặt sẵn, chỉ chờ anh nhảy vào?

Người con gái mà mình từng coi như bảo vật, trong sáng dịu dàng đến thế hoá ra lại là kẻ lòng dạ thâm sâu, nhất thời anh không chấp nhận nổi. Đêm mưa bão ấy Cao Phi lái xe về nhà muốn hỏi rõ sự thực với Thuỵ Du nhưng trên đường bất ngờ gặp tai nạn. Vào giây phút ở giữa lằn ranh sinh tử, anh chợt nghĩ đến cô gái đã hôn anh cuồng nhiệt trong vũ trường, cô gái đứng dưới bóng trăng nhợt nhạt, lạnh lùng nói một câu “Được”, cô gái cứng cỏi từ chối sự giúp đỡ của anh, tự mình chơi đàn trong nhà hàng để kiếm tiền. Cô gái ấy không biết, lúc bắt gặp gương mặt nhìn nghiêng của cô bên chiếc piano, anh cảm thấy giống như mình đã thấy được thiên thần thực sự, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của cô khi chơi đàn, thì ra lúc ấy trông cô đẹp đến thế. Tiếc là anh hiểu ra quá chậm, không thể thay đổi được gì nữa. Nếu anh còn thời gian, anh nhất định sẽ tìm cô, nói cho cô biết mười năm qua anh chưa từng quên cô, chẳng sợ cô chán ghét hay từ chối, anh chỉ muốn nói cho cô biết…