Ánh Sáng Của Tôi

Chương 11: Chương 11

“Tự mình mua đi!”.

Tôi không có tâm trạng để ý đến cậu.

“Mua giúp tôi, tôi cho cậu mượn máy tính bảng.”

“Ai thèm chứ.”

“Sau này cậu không cần đem đồ ăn sáng cho tôi nữa”.

Tôi: "…"

“Vậy vé vào cửa công viên nước, cậu còn muốn không?”

Cmn..

Tôi sớm đã muốn đi công viên nước chơi rồi.

Tôi thừa nhận bản thân mình chẳng có chút khí phách nào, cuối cùng vẫn là chạy đi mua trà sữa cho cậu ta.

Trong công viên, Châu Mộ nhận lấy trà sữa, nhìn tôi nói: “Lần này cậu thi không tệ”.

“Hừ…” nhắc đến thành tích thi tôi lại tức giận, “Mẹ nói là tôi gian lận”.

“Tôi tin cậu”.

Cậu nói một cách kiên định lạ thường.

Một lúc sau, cậu lại nói tiếp: “Lý Triều Triều, cậu thi đậu đợt một*, vé vào cửa công viên nước mỗi năm tôi đều bao cậu”.

*Xét tuyển đại học sớm gồm có 3 đợt: đợt 1, đợt 2, đợt 3.

Sự khác biệt chính là mức điểm thấp và học phí cao.

Đợt một và hai cơ bản là công lập, còn đợt ba là các trường cao đẳng, tư thục.

“Đợt một???”

“Bỏ đi, dù sao cậu cũng thi không nổi.”

“Châu Mộ, không đ.ả k.ích tôi thì cậu c.hết hay sao?”

Tôi thật là muốn đ.ấm cậu ta một phát.

“Không làm vậy thì cậu chỉ mãi đứng ở một chỗ thôi…” Châu Mộ nói không ngừng.

Tối đó, tôi vẫn luôn nghĩ về câu nói cuối cùng mà cậu ấy nói với tôi.

“Lý Triều Triều, người khác không tin cậu, cậu tiếp tục chứng minh lần hai, lần ba, nhiều lần như vậy, sẽ không còn ai dám xem thường cậu nữa.”

Lúc đó tôi còn ngây dại, ngày nào cũng mơ mơ hồ hồ, không có mục tiêu trong cuộc sống, nhưng câu nói của cậu lại khiến tôi ghi nhớ rất lâu.

17.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Tôi mới phát hiện, gối có chút ướt.

Tôi nghe lời của cậu, cố gắng chứng minh bản thân, thi đậu đợt một.

Nhưng vì điểm số không quá cao nên chỉ chọn một chuyên ngành Toán mà tôi học khá tệ.

Lúc học cấp ba, mỗi lần thi môn Văn, tôi thường đạt điểm cao nhất khóa, nên muốn chọn chuyên ngành Văn học.

Nhưng mẹ lại nói, học Văn không có tương lai, sau này cũng không tìm được công việc.

Còn về chuyện tình cảm, cuối cùng tôi cũng buông bỏ cậu rồi, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Mấy năm nay, tôi liều mạng theo đuổi, nhưng mà, khoảng cách lớn quá, tôi thật sự đuổi không kịp.

Sau khi thức dậy, tôi làm vệ sinh cá nhân đơn giản, sáng nay vẫn còn môn học.

Tôi với bạn cùng phòng đi xuống lầu, vừa bước ra cửa đã gặp ngay Châu Mộ.

“Trời ạ, mới sáng sớm đã đến phát cơm chó rồi sao??”

Bạn cùng phòng nói xong liền đi ngay.

Tôi và cậu gặp mặt nhanh hơn so với những gì tôi tưởng.

“Sao lại hủy kết bạn với tôi?”

“Hủy gì cơ?” Tôi cười haha, “Chắc là hủy nhầm rồi”.

“Sao không trả lời tin nhắn của tôi?" Cậu lại hỏi.

“Tôi ngủ quên mất”.

Tôi cố tỏ ra thoải mái nhất có thể.

“Lý Triều Triều.”

“Tôi muốn lên lớp, sắp trễ rồi”.

“Cậu từ lúc nào yêu thích việc học như vậy?”

Cậu đứng một chỗ, không muốn nhường đường cho tôi đi.

“Gần đây thôi”.

“Mẹ tôi nói những lời đó…”.

Cậu kéo lấy tay tôi, ngừng lại một lúc rồi nói:

“Cậu đừng nghe”.

“Tôi không nghe”.

Tôi cảm thấy nói đến những việc đó, giống như là đ.âm thêm một nhát dao vào ngực tôi vậy.

Cậu nói tiếp: “Về phía mẹ tôi, cậu đừng bận tâm”.

Tôi hít sâu một hơi.

“Wechat là bạn trai tôi xóa đấy, cậu ấy không thoải mái.”

“...” Châu Mộ sững sờ một lát.

“Cậu nói gì cơ?” Châu Mộ gằn từng chữ một.

“Cậu nghe thấy rồi đó, tôi phải đi lên lớp đây”.

Nói xong, tôi cũng không quay đầu, một mạch đi thẳng.

18.

Buổi sáng học vi tích phân.

Đầu óc tôi có chút hỗn loạn.

Ngay cả khi cố gắng tập trung lắm rồi, tôi vẫn không thể hiểu được.

Khó quá đi mất.