Ánh Sáng Của Tôi

Chương 29: Chương 29

“Đi thôi ạ.” Tôi mỉm cười nói với bố.

“Được rồi.” Bố tôi trông cũng rất vui.

“Con không tụ họp với các bạn hay đi chơi đâu đó trong kỳ nghỉ à?” Bố tôi hỏi.

"À ...!thực ra là có ạ."

"Vậy tại sao không đi?"

"Hôm nay luôn nè bố nhưng giờ chắc cũng tàn tiệc rồi."

"Sinh viên là quãng thời gian đẹp đẽ nhất, con nên đến mới phải chứ." Bố thở dài nói.

Nghe bố nói vậy, tôi lấy điện thoại ra, bấm vào nhóm chat.

Vừa bấm vào thì liền thấy nhóm chat có một bức ảnh vừa được gửi tới.

Có vẻ như nó vừa được chụp cách đây không lâu.

"Mọi người tập trung ở sân thể dục lúc 8 giờ, chúng ta hãy chụp ảnh chung nhé."

Ảnh tập thể sao?

Tôi tính toán một chút.

Có lẽ là vẫn kịp?

"Bố, vậy bố đưa con đến trường nhé, các bạn con nói sẽ chụp ảnh chung ở trường ạ."

"Phải rồi, con nên chịu khó đi đây đi đó nhiều hơn đi."

Chưa đến 10 phút, bố đã đưa tôi đến trường.

Đã gần 8 giờ rồi.

Tôi nhắn một câu báo với các bạn: "Chờ tôi một chút."

Nhắn xong thì liền xách váy chạy vội về phía sân thể dục.

Cuối cùng nhìn thấy một đám người, ngại ngùng giơ tay chào hỏi vài cái rồi đứng vào hàng.

"Triều Triều, cậu đến rồi à?"

"Cậu chạy nhanh như thế làm cái gì?"

"Lát nữa thì cậu đừng có ngất ra đó, lớp phó thể dục nhé."

Mấy bạn học cũ trước đây nói đùa với tôi vài câu.

“Làm sao có thể, không đâu.” Tôi cười với họ.

"Nào, mọi người tập trung, cười lên!"

Vào giây cuối cùng trước khi máy chụp, tôi đưa tay ra làm dấu “hi”.

Cái “hi” này bị mấy bạn học cũ trêu chọc.

"Cũ rích rồi."

"Hahaha."

"Lớp phó thể dục à, sao cậu bây giờ trông thục nữ thế hả?"

"Đúng nha, cậu có bạn trai chưa?"

Sau khi chụp vài tấm hình, tôi bị vài người bạn vây quanh trêu đùa, hỏi han.

"Không có, tôi vẫn độc thân."

"Không phải là cậu vẫn đợi tôi đấy chứ?"

“Sao cậu biết hay vậy???” Tôi cười, nói hùa với họ.

Cả nhóm bị câu nói của tôi chọc cười phá lên.

Khi tôi đang cười đùa vui vẻ, bỗng xoay người thì nhìn thấy….

Trì Thần.

Vào khoảnh khắc đó, tôi còn nghĩ mình đã bị hoa mắt.

Kết quả, một câu nói của ai đó đã khiến tôi bừng tỉnh.

“Trì Thần, cậu và Lý Triều Triều không phải học cùng trường đại học sao, chưa gặp nhau bao giờ hả?” Có người hỏi cậu.

Cậu ấy châm một đ.iếu th.uốc, đứng trên cầu thang, từ trên cao cụp mắt xuống nhìn tôi.

Không phải, điều tôi thắc mắc bây giờ là, tại sao Trì Thần lại ở đây?

"Tại sao cậu lại ở đây?"

Đã bao lâu rồi không gặp nhau?

Hai tháng?

Tại sao tôi cảm thấy như hai thế kỷ thế này?

Cảm giác xa lạ này khiến tôi hơi khó chịu.

"Trì Thần học cùng lớp với chúng ta đó.

Cậu ấy ở đây có gì lạ sao?", Một bạn nam hỏi tôi.

“Cùng lớp sao?” Tôi còn sửng sốt hơn.

"..." Trì Thần nhìn chằm chằm vào tôi, không nói câu nào cả, chỉ là sau khi tôi vừa dứt lời thì cậu ấy kiêu ngạo quay đầu nhìn sang chỗ khác.

img

*Dỗi rồi =))*

"Không phải chứ, chị hai à, sao chị lại quên ân nhân cứu mạng mình như thế hả?"

"Ân nhân cứu mạng? Cậu đang đùa gì vậy."

Trì Thần là bạn cùng lớp cấp 3 mà tôi lại không hề biết, điều này làm tôi hoài nghi nhân sinh vô cùng.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ mọi người đang lừa mình nữa.

"Lần đó cậu ngất đi sau khi chạy 3.000 mét, người đã bế cậu đến phòng y tế, chính là Trì Thần."

"Cậu quên hết rồi sao, cậu tàn nhẫn quá đi."

"Quả nhiên, không thể tin tưởng các chị em, phụ nữ được mà."

"Đừng đùa nữa, người đưa tớ đến phòng y tế không phải là Châu Mộ sao?"

Tôi vừa hỏi xong.

Cả nhóm cười lăn cười bò.

"Trì Thần, cậu thật là đáng thương."

"Má ơi, chẳng lẽ nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn coi Châu Mộ là ân nhân cứu mạng đấy hả?"

"Trì Thần người ta vì cậu mà bị thương đấy, trên eo đó, cậu như thế này thì....."

Tôi: "……"

Tôi thực sự đang rất hoảng loạn.

Tôi nhìn Trì Thần, muốn biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu ấy thậm chí không thèm nhìn tôi một cái, cứ thế rời đi với đi.ếu th.uốc trên tay.

Lát sau, có lẽ vì nhìn tôi đờ đẫn cả ra nên các bạn đã nhiệt tình giúp tôi nhớ lại hồi ức vào đại hội thể thao năm đó.

Đại khái là: Lúc đó Trì Thần đưa tôi đến phòng y tế, nghe nói là chạy nhanh quá nên bị ngã ở cầu thang, bị cào rách ở đoạn eo, lúc đó chắc tôi chạy xong ngốc luôn rồi, choáng ngất không biết ai là người bế mình đi.

Sau đó, Châu Mộ đến thăm tôi, tôi liền tưởng rằng Châu Mộ là người cứu mình, thêm nữa là Châu Mộ luôn đưa cho tôi uống nước đường đỏ, nên tôi tự chắc chắn, khẳng định người đó là Châu Mộ img

Còn Trì Thần khi đó đã đến bệnh viện để khâu vết thương rồi…..

Thời gian sau, vì Trì Thần là học sinh thể thao, nên thường đi huấn luyện, hiếm khi về trường, một tháng chắc cậu ấy chỉ về trường 1-2 lần, ngồi 1 đến 2 tiết học liền đi mất.

Vì vậy những học sinh sau này mới chuyển đến lớp 4 như tôi, đều không biết có một người như vậy trong lớp.

Các bạn học cũ vẫn đang nói chuyện rôm rả bên tai tôi.

Tôi nghĩ rằng mình thật sự rất ngu ngốc, lần trước khi định add QQ của cậu ấy, tôi phát hiện ra cậu ấy đã là bạn bè rồi, thì ra cậu ấy chính là bạn học cùng lớp với tôi.

Cậu ấy nói cậu ấy biết tôi, rồi tôi còn nói với cậu rằng tôi không biết cậu.

Điều này thật sự……

Tôi thực sự cảm thấy bản thân mình đã phạm phải một sai lầm quá lớn.

Sau đó, các bạn học cũ của tôi lại tiếp tục cười đùa và chụp ảnh, tôi thì không còn tâm trạng nào nữa.

Không thấy Trì Thần đâu cả, hình như cậu ấy đã đi rồi.

Tim tôi đau đớn như bị khoét đi một mảnh vậy, cảm giác hụt hẫng vô cùng.

Cũng không biết bị thế lực nào xui khiến.

Tôi đột nhiên muốn đuổi theo cậu ấy.

Sau đó, tôi thật sự đã chào tạm biệt các bạn học cũ, bắt đầu bước nhanh theo hướng cậu ấy rời đi.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi bắt đầu chạy thật nhanh, chạy ra đến hết đường cũng không thấy cậu ấy đâu.

Lúc này tôi mới sực nhớ ra có điện thoại cơ mà, sao tôi lại có thể ngốc đến thế.

.