Ánh Sáng Của Tôi

Chương 31: Chương 31

Tôi quay lại liền thấy Trì Thần đang đỏ mặt.

Tôi lắc đầu, đúng là tự tạo nghiệp mà……

"Bây giờ em có thể nói cho anh biết, em thích anh, chúng ta quay lại được không?" Tôi cười hỏi anh ấy.

"......" Ánh mắt anh ấy không tự nhiên mà nhìn về phía khác, "Sao không nói sớm?"

"Anh không cho em cơ hội."

"Anh nói là chuyện của ba em kìa."

"Chuyện em nói chính là chuyện đó."

Anh đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi: "Thôi xong."

"À, không sao, bố em rất tốt đó." Tôi an ủi anh ấy.

"Vậy…… Bố em có thích thứ gì không?" Anh ấy đột nhiên hỏi tôi.

"Ông ấy thích con gái bảo bối của mình." Tôi cười nói.

"Không phải cái này!" Anh trầm mặc mấy giây, "Bỏ đi, anh trở về hỏi bố anh thử, lần đầu tiên ra mắt nhà bạn gái thì nên mang theo thứ gì."

Lần đầu tiên ra mắt nhà bạn gái?

Tôi bị dọa sợ rồi.

"Anh muốn đến nhà em?"

"Không thì sao nữa, lúc nãy ở trên xe, chúng ta đã như thế rồi." Anh có chút buồn phiền, qua một lát, tự mình nở nụ cười.

"Có phải nhanh quá rồi không?" Tôi với anh vừa mới xác định quan hệ được vài phút đã thảo luận đến chuyện về ra mắt rồi?

"Nhanh? Em còn muốn dây dưa với anh đến khi nào?" Anh ấy đột nhiên hỏi ngược lại tôi.

"Em...!Đâu có."

"Em không có…….

Em còn giả vờ vô tội với anh à."

"Vậy thì mua đại chút hoa quả đi, anh đừng hỏi bố anh, bố anh kiếm tiền vất vả."

"Em thật sự tin rằng bố anh làm nghề chuyển gạch à?" Anh sắp bị chọc tức đến cười rồi, "Có ngốc không chứ?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Tôi ngơ ngác.

"Ông ấy chuyển gạch, mà là miếng gạch vàng, làm tài chính đó."

Anh đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi hoàn toàn… ngẩn người ra.

Sau đó, anh ấy đưa tôi về.

Về tới cửa, anh đột nhiên hỏi tôi: "Lý Triều Triều, lần này em đã nghĩ kỹ chưa, không có đùa giỡn anh nữa đấy chứ?"

Lại hỏi?

"Không có.".

Tôi không biết sao anh lại cảm giác thiếu an toàn như vậy.

Tôi kiễng chân, muốn chủ động hôn Trì Thần một cái.

Nhưng anh lại né tránh???

"Đợi đã, bố em...", anh chỉ chỉ cánh cửa nhà tôi.

"Bố em chưa tan làm đâu." Tôi cười, anh đúng là một con chim sợ cành cong*.

*Chim sợ cành cong (惊弓之鸟) là thành ngữ có ý nghĩa rằng: người từng bị tổn thương hoặc kinh sợ sẽ mang tâm lý phòng ngừa, nghi hoặc, khi rơi vào tình cảnh tương tự cũng sẽ nảy sinh tâm lý bất an.

"Thôi kệ, sợ gì chứ, cùng lắm thì đi lĩnh giấy chứng nhận luôn." Nói xong, anh trực tiếp hôn tôi.

Có lẽ là do chia cách hơi lâu, lần này chúng tôi hôn có chút nhập tâm, lưu luyến không rời.

Sau đó, đợi đến khi anh ấy buông tôi ra.

Bố tôi đã cầm chìa khóa đứng phía sau anh ấy.

"Bố..."

"..." Trì Thần lại ngây người….

"Bố, sao bố tan làm sớm thế?" Tôi bất lực hỏi.

"Ừm, hôm nay giao ban sớm." Bố tôi trả lời qua loa.

Sau đó, ông và Trì Thần, hai người ngại ngùng đứng tại chỗ.

"Cháu chào chú." Trì Thần chào một tiếng.

"Ừm." Bố tôi cũng có chút câu nệ, "Vào nhà ngồi chơi đi."

"Không cần đâu ạ.

Ngày mai cháu lại đến."

Tôi chưa bao giờ thấy anh căng thẳng như vậy.

"Ngày mai?"

"Dạ."

"Vậy được."

Hai người hoàn toàn không còn gì để trao đổi thêm nữa.

Trì Thần chào tôi rồi ra về.

Tôi và bố vào nhà, bố thế mà không hề truy hỏi tôi.

"Mẹ con bé, ngày mai mua thêm chút đồ ăn.

Bạn trai của Triều Triều sẽ đến chơi."

Tôi: "..."

"Bạn trai?".

Mẹ tôi không giấu được sự ngạc nhiên.

"Ừm."

Bởi vì hôm nay gặp phải bố đã quá xấu hổ rồi, tôi sợ họ bị “ép cung" nên vội vàng trở về phòng trước.

Ngày hôm sau khi tôi vẫn còn đang ngủ thì mẹ đã gõ cửa phòng.

"Bạn trai tới rồi vẫn còn ngủ được à."

"??!"

Lúc tôi ra ngoài với mái tóc lộn xộn, Trì Thần đã ngồi yên trên ghế sofa.

Áo sơ mi trắng và quần tây??

Tôi chưa bao giờ thấy anh ăn mặc nghiêm túc như vậy.

Nhưng cũng không thể không nói bộ dạng này của anh đẹp trai quá đi.

"Cô ơi, cháu có thể phụ giúp gì không ạ?" Thấy mẹ tôi mang về một túi đồ lớn Trì Thần vội vàng đứng lên.

"Không cần đâu, cứ ngồi chơi đi." Mẹ tôi nở nụ cười hiếm thấy.

"..." Tôi nhìn cảnh hòa hợp này của hai người, thầm nghĩ Trì Thần làm cách nào mà có thể lấy lòng được mẹ tôi hay vậy.

Thế rồi nhận ra ở một góc nhà, các loại thuốc bổ và các loại hộp quà tặng chất thành đống.

"Anh rốt cuộc đã mua bao nhiêu thế???"

"Không nhiều đâu, cửa hàng nào mở cửa buổi sáng anh mua một chút thôi, bố anh nói, lần đầu tiên ra mắt không thể sơ sài được."

"Một chút?" Tôi hoài nghi mở ra xem thử.

Vòng ngọc, dây chuyền vàng, nhân sâm……

???

"Những thứ này không cần đâu...!đắt quá rồi."

"Mua cũng đã mua rồi, không thể trả lại được."

Anh cười bất lực.

Không thể trả lại...

Tôi thở dài.

"Thôi, anh vẫn nên đến phòng bếp xem thử."

Nói xong, anh liền xông vào phòng bếp.

Tôi sợ mẹ làm khó anh, nên cũng vội vàng đi vào theo.

Kết quả ——

"Aiza, cô làm chút là xong liền, cháu đừng vào đây, làm dơ quần áo đó."

"Triều Triều, dẫn Tiểu Thần ra bên ngoài chơi đi, sao để thằng bé lọ mọ trong đây được."

Tôi: "..."

"Cô à, vậy cháu giúp cô đi lấy nước nhé." Trì Thần nhìn thùng nước trống rỗng bên cạnh, cầm lên rồi đi ra.

"À...!Được được." Mẹ tôi cười đến không khép miệng lại được, "Triều Triều, con dẫn cậu ấy đi đi."

"Vầngg."