Ánh Sáng Trắng

Chương 134: Thập tứ hoàng tử Nguyên Thừa Úc

“Người biết được dung mạo ta... sẽ phải chết.”

Bàn tay Trần Hy Hy lập tức dừng lại, một tia kinh ngạc nhanh chóng vụt qua.

Nhìn đôi mắt vẫn thản nhiên như làn mây lững lờ trôi của hắn, vài bông tuyết chao liệng khắp không trung khẽ rơi xuống cạnh hai người, đôi môi đỏ thắm của thiếu nữ bỗng từ từ nở một nụ cười sáng lạn.

Nàng đưa tay gỡ lấy hoa tuyết rơi trên mặt nạ hắn, nhún vai nói:

“Just kidding, ta cũng không thực sự muốn tháo mặt nạ của công tử đâu! Biết vì sao không?”

Cặp lông mày của người nam tử thoáng nhướng lên khi nghe từ “Just kidding”, nhưng hắn dường như không có vẻ ngạc nhiên, ngược lại khóe môi mơ hồ còn lộ ra ý cười.

“Vì sao?”

Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, cười đáp: “Tạm thời sẽ có hai lý do. Thứ nhất, bởi vì công tử... quá xấu!”

Đây có lẽ là nguyên nhân thường thấy mà những người tự ti với dung nhan hay làm. Họ không muốn mọi người khó chịu khi nhìn thấy mình, tất nhiên bao gồm cả bản thân họ. Nếu thời hiện đại có makeup, phẫu thuật thẩm mỹ thì cổ đại đơn giản nhất là đeo mặt nạ, khăn che mặt, hoặc dịch dung.

Hắn gật đầu: “Vậy lý do thứ hai là gì?”

Trần Hy Hy quay đầu, ánh mắt thản nhiên:

“Quá đẹp!”

“...”

Trong lịch sử cũng có không ít trường hợp như vậy, tiêu biểu nhất là một trong tứ đại mỹ nam: Lan Lăng Vương Cao Trường Cung. Bởi vì có dung mạo còn đẹp hơn con gái, nên khi ra trận, Lan Lăng Vương luôn phải đeo mặt nạ xấu xí để không bị chê ủy mị, cũng là muốn khích lệ lòng quân.

Chỉ thấy người nam tử đưa tay khẽ ho một tiếng, từ từ đáp lại: “Chỉ vậy thôi sao... cô nương không nghĩ đến, còn có lý do khác nữa à?”

Trần Hy Hy đột nhiên mỉm cười quái dị:

“Thế nên ta mới nói là tạm thời, còn lý do khác... công tử nói ra thì ta mới biết được.”

“...”

Thật quá giảo hoạt rồi!

Ngoài dự đoán của nàng, Bạch công tử lại khẽ cụp mi, nghiêng đầu thì thầm:

“Ta rất xấu!”

“...”

Trần Hy Hy không phải đứa trẻ ba tuổi, nàng tất nhiên là không tin. Hắn nói như vậy, rõ ràng đang muốn nàng không hỏi đến lý do khác.

Con người chính là một loài sinh vật khó hiểu, dù đã được cảnh cáo không nên dò xét đến cùng nhưng thâm tâm vẫn luôn khao khát biết được chân tướng. Trần Hy Hy cũng không ngoại lệ, huống chi ở hắn nàng lại cảm thấy được một nỗi thân quen phảng phất.

Mà cảm giác ấy, từ trước đến nay không thể dùng lý luận khoa học để giải thích!

Trần Hy Hy hít sâu một hơi, quyết định thử.

Khoảnh khắc ngón tay nàng chạm đến sau tai hắn, người trước mặt đột nhiên giơ tay chặn lại, đôi mắt đen láy loáng thoáng rung động.

“Muốn biết ta có nói dối hay không?”

Lời vừa dứt, như ngỡ ra điều gì, hắn vội lùi lại phía sau, bàn tay dưới áo không khỏi siết chặt lại, cắn răng:

“Ta đã nói rồi, người biết được dung mạo ta... sẽ phải chết, cô đừng làm việc vô ích.”

Nói xong, lập tức xoay lưng rời đi, nhanh như một làn gió lướt qua.

Tuyết trắng tung bay như một bức màn sa ngăn cách hai người, Trần Hy Hy thất thần nhìn bóng lưng thanh tao kia đã đi xa, duy chỉ có câu nói ấy vẫn dội lại nơi trái tim.

Hắn ta biết... nàng định kiểm tra xem hắn có nói dối hay không?

Không thể nào, phương pháp quan sát đồng tử và dò xét động mạch để ấy là của CIA, người cổ đại làm sao biết được.

Trừ phi... hắn cũng giống như nàng, xuyên không đến đây... hoặc là...

Trần Hy Hy nghĩ đến giả thiết này, phía sau lưng bỗng chốc lạnh toát. Phương pháp ấy nàng chỉ dạy duy nhất một người, nhưng mà... hắn ta đã chết rồi. Ngày ấy, nàng còn tận mắt chứng kiến hắn bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không nhắm mắt.

Chợt nhớ lại cảm giác thân quen kì lạ kia, Trần Hy Hy bỗng chốc nhíu chặt mày, không thể không hoài nghi.

Ngẩng đầu nhìn màn trời xám xịt u ám, nếu thực sự là hắn, tất thảy những hành động, bao gồm cả việc đeo mặt nạ hoàn toàn có thể giải thích.

Trần Hy Hy mím chặt môi, trước ngực đột nhiên như bị bàn tay ai đó tàn nhẫn bóp nghẹt, tuyết trắng cắt qua tay, lạnh thấu tâm can.

***

Tối, tuyết ngừng rơi, vầng trăng lưỡi liềm ảm đạm treo trên cành cây, những vì sao lặng lẽ khoe sắc.

Hoa đào trong tiểu viện đã chớm nở, từng bông hoa e thẹn chúm chím cười với gió se, cuốn theo mùi hương thơm dịu mát.

Người nam tử lẳng lặng đứng trước bệ cửa sổ, vài cánh hoa đào phiêu tán rơi xuống tóc hắn. Dưới ánh trăng lạnh, phản chiếu chiếc trâm hồ điệp lấp lánh trong đôi mắt sâu hút u buồn.

“Cuối cùng vẫn là... không dám đối mặt.” Hắn khẽ thì thầm, lam y sóng sánh nguyệt quang, đôi tay trắng nõn vuốt nhẹ cây trâm bạc.

Một cơn gió lạnh bỗng ùa vào phòng, hàng mày như họa thoáng chau lại, hắn nghiêng người ho khan một tiếng, lặng lẽ nhìn từng giọt máu đỏ thẫm bắn trên nền nhà.

Ngoài cửa đột nhiên có giọng nữ gọi thất thanh, hắn mệt mỏi dựa vào hàng song hộ:

”Tiểu Tranh, có chuyện gì?”

Tiểu cô nương bên ngoài gấp đến độ lời nói tuôn ra có chút hỗn loạn:

“Thiếu gia, cô nương... cô nương không biết bị làm sao, cả người bỗng chốc đau đớn. Thiếu gia...”

Không đợi nàng nói hết, cửa tức thì bị mở ra, tà áo lam y như gió quét qua, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

***

Tử vi trong viện đua nhau khoe sắc, người nam tử rẽ sóng hoa lướt qua, hàng hoa dềnh dàng uốn lượn.

Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu nữ trên giường nặng nề mở mắt, vì đau đớn mà trước trán thấm đẫm mồ hôi.

Hắn đến bên cạnh nàng, dịu dàng cầm lấy cổ tay lạnh ngắt: “Sao lại như vậy?”

Mạch tượng sao lại hỗn loạn thế này?

Tiểu Tranh bên cạnh nói khẽ: “Thiếu gia, liệu có phải... là di chứng từ vết thương lần trước, gặp lạnh nên phát tác?”

Khuôn mặt dưới tấm mặt nạ đã lo lắng sắp phát điên, hắn không nghĩ nhiều, lập tức nhẹ nhàng bế bồng thiếu nữ:

“Ta đưa nàng ấy xuống núi, tìm đại phu.”

Lúc này, bàn tay Trần Hy Hy đang ôm lấy cổ hắn đột nhiên lần đến chiếc mặt nạ, chỉ nghe thấy tiếng “choang” chói tai vang lên, mặt nạ bạc đã bị đánh tan, vỡ nát nằm trên sàn nhà.

“Á!” Tiểu Tranh hét lên, kinh hãi trước hành động bất ngờ của thiếu nữ.

Khoảnh khắc đó, thời gian tựa như ngừng chảy.

Sắc mặt Trần Hy Hy tái nhợt không chút huyết sắc, cả người không ngừng run rẩy.

Người đang ôm nàng diện như quan ngọc, phong tư xước ước, từng đường nét trên khuôn mặt đều quen thuộc, quen thuộc như trong trí nhớ.

“A... A Huyên...”

Đôi môi run rẩy bật thốt, dường như chạm phải lửa, nàng lập tức giãy ra khỏi vòng tay hắn, trừng mắt nhìn người trước mặt.

Tiểu Tranh vẫn còn đang thất kinh đứng đó thì A Huyên đã lạnh nhạt nói:

“Lui ra đi!”

“Thiếu gia...” Nàng ta lưỡng lự.

“Lui ra!”

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, trong mắt A Huyên cố nén một tia đau đớn, nhàn nhạt cất lời:

“Nàng lừa ta?”

Trên cổ bất ngờ truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, A Huyên ngưng thần nhìn thiếu nữ, mặc kệ thanh chủy thủ đang gác lên cổ mình.

Thiếu nữ lạnh lùng cười:

“A Huyên... À không, là thập tứ hoàng tử Nguyên quốc Nguyên Thừa Úc, so với những gì ngươi lừa ta, chút nhỏ nhoi này có tính là gì.”

Nghe vậy, A Huyên khẽ khàng nhắm mắt. Người con gái này vốn rất thông minh, nếu nàng đã có căn cứ, chắc chắn sẽ tìm ra sự thật đến cùng.

Ánh trăng in bóng trên tấm màn sa, hắn động môi, lặng lẽ hỏi:

“Nàng muốn giết ta?”

Bàn tay trắng nõn cầm chủy thủ bỗng siết chặt, đôi mắt thiếu nữ đỏ hằn tia máu:

“Ngươi đừng tưởng ta không dám! Nguyên Thừa Úc, người hạ độc Thái tử, là ngươi đúng không?”

A Huyên cười nhạt, không chút do dự trả lời: “Là ta!”

Thực sự là hắn!

Thực sự là nàng đã nuôi ong tay áo, để hắn ta hại người nàng yêu nhất, còn vì hắn mà trách lầm chàng.

“Nguyên Thừa Úc...” lưỡi chủy thủ đã cắt một đường nhỏ trên cổ người nam tử, thiếu nữ gằn giọng, âm điệu lạnh lùng nhuốm một chút tang thương:

“Ta có thể hiểu vì sao ngươi lại hận Thái tử như vậy, nhưng tại sao... tại sao ngươi có thể lợi dụng ta... lợi dụng ta hạ độc chàng?”

Hốc mắt A Huyên nóng lên, đối diện với người con gái này, tất cả yêu thương cùng hối hận hiện tại không cách nào kìm nén được.

Hắn không trả lời mà đưa tay cầm lấy tay nàng, để lưỡi chủy thủ ép sát động mạch của mình:

“Nàng đã hận ta như thế... Vậy... giết ta đi, chỉ có nàng mới đủ tư cách giết ta.”