Ánh Sáng Trắng

Chương 93: Hoàng gia săn bắn (P2)

Trần Hy Hy cả kinh nhìn vô số mũi tên huyền thiết từ trong rừng lao ra, trong đầu nàng lúc này chợt nghĩ ngay đến hai từ:

ÁM SÁT!

Bãi săn hôm nay đã bố trí sẵn mai phục!

Là ai? Người này, muốn mạng nàng, hay là... Phương Hạo Thiên?

“Thất thần cái gì?”

Giọng nói lạnh băng của Phương Hạo Thiên bên cạnh bỗng quét đến, hắn xuất trường kiếm bên hông, vừa đúng lúc đánh bay mũi tên đang nhắm ngay sau lưng nàng.

Trần Hy Hy hoàn hồn, bên tai vẫn xẹt qua âm thanh của tên bắn lao vun vút xé rách lớp không khí. Nàng nghiến răng, nhanh nhẹn lấy ra chủy thủ vẫn luôn để trong tay áo, lập tức chặn ngang mũi tên đánh tới.

Khóe môi đỏ thẫm của Phương Hạo Thiên nâng lên cao ngạo, đáy mắt sâu thẳm của hắn phản chiếu hình ảnh hỗn độn xung quanh, cười lạnh nói:

“Tốt lắm! Quả nhiên bản cung đã coi thường các ngươi rồi! Gan cũng thật đủ lớn!”

Nghe những lời ấy từ Phương Hạo Thiên, thiếu nữ không khỏi cau mày hồ nghi. Hắn biết ai là người đứng sau vụ này ư?

Cảm nhận được cái nhìn nghi hoặc của nàng, Phương Hạo Thiên thản nhiên quay sang, tươi cười đáp lại:

“Hôm nay e rằng sẽ làm liên lụy đến Thái tử phi quý quốc rồi.”

Trần Hy Hy nắm chặt chủy thủ trong tay, theo ý Phương Hạo Thiên... Lẽ nào, kẻ chủ mưu chỉ muốn mạng của hắn? Nàng trùng hợp cưỡi ngựa đến chỗ này, vô tình lọt vào bẫy mai phục. Tên một khi đã bắn ra không thể thu lại, cho nên...

Sắc mặt Trần Hy Hy trầm xuống. Giờ nàng cũng giống như Phương Hạo Thiên, tứ phía đều là địch nhân!

Lòng bất chợt nghĩ đến Triệu Minh, buổi săn bắn hôm nay có quá nhiều nguy hiểm tiềm ẩn. Liệu hắn có gặp bất trắc gì không?

Ánh Mặt Trời bị mây che khuất, trong rừng chợt tối đen, mùi vị sát khí dâng lên nồng đậm, thú rừng xung quanh tựa hồ bị kinh hồn bạt vía, không ngừng thảm thiết gào thét chạy loạn.

Mặc dù chán ghét đối phương nhưng thời khắc sinh tử này hai người chỉ có thể dựa vào nhau tác chiến.

Đao quang kiếm ảnh, sát khí tung hoành, lá cây bốn phía rơi như mưa, mạnh mẽ rít lên từng đợt âm thanh tuyệt vọng.

Lưỡi kiếm cùng chủy thủ linh hoạt múa trong gió. Hai người đánh đến đỏ mắt, thiết huyết giăng kín như thiên la địa võng, từng tốp bay tới, phút chốc đều bị đánh rơi, thê lương nằm trên mặt đất.

Cả Phương Hạo Thiên và Trần Hy Hy đều là những người không hề xa lạ với sát khí. Đứng trước ranh giới sinh tử, họ vẫn bình tĩnh chiến đấu. Một người khí phách lãnh liệt , một người thong dong điềm nhiên, sự kết hợp của họ ăn ý đến phi thường, hoàn hảo đến vi diệu!

Thu kiếm, giơ kiếm, nghiêng người, phản đòn, một loạt các động tác đều được thực hiện một cách chuẩn xác và nhanh gọn.

Bỗng, thiết huyết chợt dừng lại, từ trong rừng, phi ra một loạt kẻ mặc đồ đen, tay cầm loan đao, sát khí đằng đằng, đồng loạt hướng hai người hét to:

“Giết!”

Tiếng hô bén nhọn đâm xuyên tầng tầng lớp lớp lá cây, vọt đến tận bầu trời thăm thẳm!

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Phương Hạo Thiên lập tức ánh lên sự tàn khốc ma mị:

“Canh bạc này xem ra các ngươi đã tốn không ít tâm tư nhỉ?”

Ngay cả ám vệ luôn âm thầm bảo hộ hắn hiện tại cũng không thấy bóng dáng, hẳn đã bị đám người này "tiên phát chế nhân" rồi.

Một kẻ trong số đó hừ lạnh khinh thường: “Hạ quốc Thái tử quả nhiên thông tuệ hơn người, chỉ là hôm nay, ngươi đừng hòng toàn mạng ra khỏi đây!”

Dứt lời, hắc y tung bay, vô số hàn kiếm lạnh lùng nhắm về phía hắn.

Trần Hy Hy mở to mắt nhìn Phương Hạo Thiên đang đối chọi với mười mấy tên địch nhân, lòng chợt thông suốt mọi chuyện!

Âm mưu thật đáng sợ!

Đám người này muốn lợi dụng cuộc săn bắn hôm nay giết Phương Hạo Thiên, mục đích cuối cùng chính là châm ngòi chiến tranh giữa hai nước Hạ - Nam.

Phương Hạo Thiên đang ở trên đất Đại Nam quốc, hơn nữa còn ngay tại kinh thành, nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện, đương nhiên Thiên triều không thoát khỏi can hệ.

Ha, đối phương quả là tính toán sâu sắc, cách này, vừa gián tiếp châm ngòi chiến tranh, vừa ngấm ngầm để thiên hạ hiểu lầm, rằng sứ thần nước khác đến Thiên triều không được bảo hộ chu toàn.

Suy nghĩ này vừa đến, Trần Hy Hy càng siết chặt chủy thủ trong tay hơn!

Không được! Nàng tuyệt đối không thể để Phương Hạo Thiên chết tại đây!

Mắt thấy một tên hắc y nhân từ trong tối đang âm thầm giơ đại đao lên đầu hắn, Trần Hy Hy nheo mắt, lập tức rút một cây trâm cài trên đầu, nhanh như cắt, chuẩn xác nhắm thẳng vào cổ họng gã.

“Phập!”

Tiếng mũi trâm đâm sâu vào da thịt, trong không khí, tức thì ngập tràn huyết tinh.

Mùi vị này, chà, quả nhiên là gay mũi, nhưng cũng thực kích thích!

Phương Hạo Thiên không nghĩ Trần Hy Hy sẽ ra tay giúp mình, nhưng căn bản chỉ kịp liếc mắt qua nàng một cái, huyết kiếm trong tay lại giơ lên. Máu tươi văng tung tóe, bạch y thanh khiết trên người hắn đã nhiễm không ít huyết tinh, tựa như những đóa hoa hải đường, rực rỡ mà thê lương, ma mị mà thảm thiết.

Mặc dù thân thủ tốt nhưng số lượng địch nhân quá nhiều, sức lực hai người lại có giới hạn. Vì thế, nhân lúc bọn chúng sơ hở, cả Trần Hy Hy và Phương Hạo Thiên đều chớp lấy thời cơ, trong khoảnh khắc một phần mười giây, vó ngựa đạp cuồng phong mưa máu mà phi lên phía trước, bỏ lại đám hắc y nhân phía sau.

“Đuổi theo! Nhất định phải giết được Phương Hạo Thiên!”

Mũi tên mang theo sát khí hủy diệt thiên địa lại lần nữa quét đến không chút lưu tình, hai người nắm chặt dây cương, điên cuồng chạy về phía trước.

***

Ở bên kia cánh rừng lúc này, Triệu Minh cùng một vài quan viên đang vây bắt dã lang. Chúng là những dã lang khó săn và thuần phục nhất. Mười mấy năm trước được thợ săn giỏi nhất kinh thành đưa từ cao nguyên Tây Tạng đến đây, dần dần chúng đã thích nghi với môi trường mới và hình thành nên một quần thể của riêng mình.

Mắt xanh hiểm ác của chúng bắn ra hàn quang khiếp người, đã dọa không ít quan viên tái mặt, sợ hãi đến mức tay cầm đại cung có chút run rẩy. Này này, nghe nói đám dã lang đây cực kỳ hung ác, còn có sở thích ăn thịt người nữa!

Triệu Minh vốn đang bình thản híp mắt ngắm bắn dã lang, đột nhiên nơi ngực trái liên tục truyền đến tiếng tim đập dồn dập. Hắn hơi nhíu mày kiếm, cảm giác này... đau quá!

Phía xa, tiếng kèn ô ô chợt vang lên, xé rách bầu không khí.

Đã qua một canh giờ!

Đáy mắt thăm thẳm của Triệu Minh hơi động, nhìn về phía bên kia rừng, trước ngực không hiểu sao lại càng đau đớn kịch liệt, cơn đau thít chặt lấy tim hắn, âm thầm lan ra tứ chi.

Thất thần chỉ một thoáng, lập tức từ tứ phía, nguy hiểm không báo trước đã ập đến.

“Điện hạ!!!”

Tiếng hét thất thanh của đám quan viên bỗng vang lên, liền sau đó, trong không khí lập tức nhuốm đậm mùi máu.

Thị huyết sát phạt bốn phương, không buông tha bất kể nơi nào!

Hàn kiếm vung lên, huyết tinh tung bay, rải lên mảnh đất một lớp hoa máu yêu dị.

***

Gió rét gào thét, cây cối lắc lư dữ dội, dường như đương đồng cảm với số phận của hai con người đang chạy đua cùng sinh tử kia!

Ngựa đột nhiên hí lên một tiếng dài thê lương, chậm chạp không tiến lên. Trần Hy Hy và Phương Hạo Thiên nhất thời cả kinh, đưa mắt về phía trước, lòng chợt chùng xuống.

Phía trước, là vực thẳm.

Phía sau, là địch nhân.

Ha, bọn họ có cần phải đen đủi đến mức này không? Tình huống này, còn không phải là “tiến thoái lưỡng nan” đi?

“Nhảy xuống!”

Phương Hạo Thiên lạnh như băng phun ra hai chữ, trên người hắn thấm đẫm màu máu, không nhìn ra đâu là máu của hắn, đâu là máu của địch nhân.

Trần Hy Hy chỉ ngây người nửa giây, sau đó chợt hiểu ra ý tứ của hắn.

Nhảy xuống, chí ít vẫn còn có hi vọng được sống. Chẳng phải lần trước nàng và Triệu Minh cũng sống sót đó sao?

Còn nếu ngoan cố muốn chống cự với đám sài lang hổ báo đằng sau, bọn họ chỉ có một kết cục:

CHẾT!

Nghĩ vậy, không chút do dự, thân ảnh hai người, một đen một trắng, lao nhanh xuống vực.

Địch nhân vẫn không buông tha, từ phía trên, liên tục phóng tiễn.

Cảnh vật lướt qua mơ hồ, bên tai là tiếng gió điên cuồng gào thét, hòa lẫn với tiếng mưa tên nồng đậm sát khí. Trần Hy Hy nghiến chặt răng, vực này khá sâu, mà nàng... một chút nội lực cũng không có. Lần trước nhờ có Triệu Minh bảo hộ, nàng mới may mắn thoát chết một kiếp.

Còn lần này...

Đôi tay trắng nhợt của thiếu nữ liều mạng túm lấy dây leo bên vách đá, nhưng trớ trêu thay, vừa nắm được, dây leo đã đứt, thân thể cứ thế mà trôi tuột xuống.

Nhắm mắt...

Thôi thì... đành phó mặc cho số phận vậy!

Phương Hạo Thiên có nội lực thâm hậu, hẳn hắn có thể dùng khinh công để bảo vệ bản thân. Nàng không hi vọng hắn sẽ cứu mình.

Hắn an toàn là được rồi. Chỉ cần hắn không có bất trắc gì ở Thiên triều, chiến tranh sẽ không xảy ra.

Chóp mũi chợt ngửi được mùi hương hoa mai thanh dịu, cảm thấy thắt lưng được bàn tay ấm áp nào đó ôm lấy, thiếu nữ hơi mở mắt, trong lòng lập tức không giấu nổi kinh ngạc.

Phương Hạo Thiên?