Ánh Sao Duy Nhất

Chương 44

Mưa càng lúc càng nặng hạt, ào ào gột rửa cửa sổ xe, cảnh vật hai bên đường đã không còn thấy rõ. Trên ngã tư đường xe cộ lao vùn vụt, đi qua một vũng nước, làm bọt nước bắn lên tung tóe, như con thuyền lớn rẽ sóng ra khơi.

Giản Duy ngồi ở ghế sau xe chuyên dụng, cầm chiếc khăn tắm, cẩn thận lau mặt. Đầu tóc, quần áo của cô đều ướt đẫm, nước rơi lộp bộp chảy nước xuống dưới, trên mặt thảm một mảnh hỗn độn, tất cả đều là dấu chân bọn họ giẫm lên.

Bên trong xe mở máy sưởi, cô vừa bước ra từ trong mưa, lạnh cóng người, bị làn gió thổi qua, không kiềm được rùng mình một cái.

“Lạnh lắm sao?” Giang Ngật nói rồi kéo tay cô qua nắm chặt, nó thật lạnh.

Lông mày anh càng cau chặt hơn, tìm mãi trong xe, rồi lấy chiếc áo khoác rằn ri ra khoác lên người cô.

Toàn thân được bao bọc bởi sự ấm áp, Giản Duy nghiêng đầu nhìn về chiếc áo trên đầu vai. Cô biết bộ trang phục rằn ri này, gần đây mấy lần ra sân bay, Giang Ngật đều mặc nó, đội mũ đeo khẩu trang, che chắn bản thân vô cùng chặt chẽ. Lúc lên hình rất có hiệu quả, làm cho hội Bí Đỏ – chan còn đùa, nói muốn trở thành bộ trang phục rằn ri này, có thể thường xuyên được anh zai mặc lên người …

Cô chợt tỉnh táo lại, ý thức được chính mình đang ở chỗ nào.

Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, làm sao lại đi đến bước này. Cô suýt thì bị giẫm đạp đến chết, mà trước mặt nhiều người như vậy, anh không những bế cô lên, còn đưa về xe…

Lâm Hạo ngồi bên cạnh, vừa rồi lúc hỗn loạn cậu không chen qua được, cứ thế trơ mắt nhìn Giang Ngật bế Giản Duy về đây. Nghĩ tới hậu quả có thể tạo thành, da đầu cậu ta cũng run lên, “Anh Ngật …”

Lời còn chưa nói hết, đã bị Giang Ngật cắt đứt. Người đàn ông nhìn Giản Duy chằm chằm, nói: “Em đưa chân ra cho tôi xem.”

Giản Duy chưa kịp đáp, Giang Ngật đã khom lưng, giơ chân phải cô lên. Anh đang ngồi đối diện với cô, vừa tiện để chân cô lên đầu gối mình, tư thế này khiến Giản Duy căng thẳng, nhưng vẻ mặt của anh rất chăm chú, ánh mắt dừng trên vết thương của cô.

Ngón tay thon dài thăm dò bóp bóp vào mắt cá chân, Giản Duy cảm thấy đau nhức, khẽ nhíu mày.

Giang Ngật hít một hơi nói: “Đến bệnh viện.”

Lâm Hạo: “Đến bệnh viện, được… Đợi đã, Anh Ngật, anh cũng muốn đi sao?”

Giang Ngật không nói, ý tứ không cần nói cũng biết.

Rốt cuộc Lâm Hạo cũng bực: “Anh Ngật, hiện giờ anh không thể đến bệnh viện, sẽ bị mọi người nhìn thấy! Hơn nữa, tiếp theo anh còn có lịch trình, cũng không rảnh! Vậy đi, em sẽ sắp xếp người đưa cô Giản tới gặp bác sĩ, anh yên tâm, nhất định sẽ không lộ dù chỉ một chút!”

Giang Ngật còn chưa nói lời nào, Lâm Hạo đã gần như sụp đổ: “Nếu không em tự mình đưa cô ấy đi? Dù sao anh cũng không thể đi!”

Giang Ngật không tỏ vẻ gì, bầu không khí trong xe có chút áp lực, người lái xe ngồi ở phía trước cũng dám hé nửa lời.

Giản Duy giật nhẹ vào áo anh anh, Giang Ngật nhìn sang, cô nói: “Em không sao đâu, không cần đến bệnh viện.”

Giang Ngật vẫn không nói gì, Giản Duy cho rằng anh không tin, lặp lại lần nữa: “Thật mà, chắc em chỉ bị trẹo chân thôi. Không gãy xương, cũng không trật khớp, thoa chút dầu là được, không cần phải phiền toái vậy đâu ạ.”

Cũng không phải là cô mở miệng nói lung tung. Điểm đặc sắc nhất của học bá chính là, mặt nào cũng đọc lướt qua vài chỗ, Giản Duy đã học qua một chút nền tảng kiến thức về y học, bệnh nặng không chuẩn đoán được, nhưng chút vết thương nhỏ này vẫn có thể nhìn ra.

Giản Duy nhìn Giang Ngật, trong lòng có chút khẩn trương.

Nếu như anh ấy kiên trì muốn mình đi bệnh viện, vậy mình chắc chắn sẽ không để anh ấy đi cùng, vậy thì hai người sẽ phải nhanh chóng tách ra. Nhưng mà, mình không dễ dàng gì mới gặp mặt anh được, không thể cứ vậy mà bỏ đi.

Cô còn muốn nhìn anh nhiều hơn nữa, cho dù chỉ là năm phút…

Giang Ngật nhìn cô chằm chằm, sắc mặt biến đổi, cũng không biết đang suy nghĩ những gì. Ngay tại lúc Giản Duy cho rằng anh sẽ phản đối, Giang Ngật hít vào một hơi, bình tĩnh nói: “Sao không cẩn thận một chút? Vừa rồi rất nguy hiểm…”

Vậy là đồng ý rồi.

Giản Duy vui mừng, không kìm được nở nụ cười tươi, không giải thích là bởi vì anh đột nhiên dừng lại, cô gái đằng sau mới không khống chế được chen tới trước.

Lâm Hạo thấy bọn họ đã nói chuyện ổn thỏa, cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cô không sao thì tốt rồi. Thật ra cô muốn gặp anh Ngật, có thể nói trước một tiếng, đến hậu trường gặp là được. Trời mưa còn đứng đợi ở bên ngoài, đây chẳng phải là tự làm khổ mình sao...”

Giản Duy nghe anh ta nói thế, lập tức nghĩ đến lý do mà bản thân không tới gặp Giang Ngật, móng tay lún sâu vào ghế da, có chút tránh né cúi đầu xuống.

Giang Ngật lại giống như bị Lâm Hạo nhắc nhở, nói như chẳng để ý mấy: “Đúng rồi, buổi toạ đàm hôm nay, sao em không tới?”

“Trước đó em… Có chút việc. Thật vất vả mới chạy đến, nhưng vẫn muộn…”

Bởi vì chột dạ, nên Giản Duy trả lời ấp a ấp úng.

Giang Ngật ồ một tiếng, cũng không biết là tin, hay vẫn là không tin.

Giản Duy thấy chân mình còn đặt trên đùi anh, trong lòng giật mình, yên lặng thu lại. Anh biết nhưng không ngăn cản.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, Giang Ngật lắng nghe, đột nhiên cười một tiếng: “Em có cảm thấy rất giống không?”

“Dạ?”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Anh cười nói.

Lần đầu hai người gặp nhau, tại sân bay đèn đuốc sáng trưng, người hâm mộ vây kín xe chuyên dụng, cô bị đẩy vào trong đó, trong lúc hỗn loạn, bất ngờ được anh đánh bậy đánh bạ kéo lên xe.

Lúc đó, mình còn nghĩ rằng cô ấy là người khác.

Lúc đó, mình còn chưa biết mọi chuyện sau này giữa cả hai.

Anh ấy cũng có chung cảm giác với mình!

Giản Duy thấy lâng lâng. Cô lại nghĩ tới chuyện vừa nãy, dưới tình huống hỗn loạn như vậy, anh không để ý đến sự an toàn của bản thân, cũng không để ý tới hậu quả, xông đến bảo vệ mình.

Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày, anh sẽ đối xử tốt với mình như vậy.

Thật sự có ngày này sao…

Ô tô quẹo vào khúc quanh, cô chợt hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy ạ?”

“Giờ tôi phải tham gia một bữa tiệc, ở một khách sạn, ở đó tôi có đặt một phòng, em đi theo tôi. Chân em cứ để vậy cũng không được, tôi sẽ gọi bác sĩ riêng tới khám cho em.” Giang Ngật nói.

Trong buồng xe, đôi mắt đen như ngọc của anh lóe lên sự dịu dàng mơ hồ.

Giản Duy mở to mắt, nhìn về phía màn mưa mịt mờ.

Một lần nữa mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay lại xông lên não, bỗng nhiên cô cảm thấy, có khi, cô thật sự sẽ không khống chế được bản thân…

Giang Ngật nói khách sạn có hơi xa, lúc lái xe tới đó, trời đã tối đen, mưa về cơ bản đã ngừng.

Mọi người trang bị đầy đủ, từng nhóm lần lượt tiến vào khách sạn. Bởi vì Giản Duy đi đứng không tiện, được người khác ôm vào, nhưng suy tính đến chuyện bị đồn đại, lần này việc đó được giao cho vệ sĩ. Giang Ngật đi vào trước, mười phút sau, nhóm Giản Duy mới theo vào, dùng thang máy riêng lên phòng Giang Ngật.

Bác sĩ đã chờ ở nơi đó, sau khi thấy rõ Giản Duy vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, trấn định kiểm tra cho cô. Giản Duy biết, những bác sĩ riêng khám cho ngôi sao này rất biết giữ bí mật, nên cũng chẳng cần lo lắng.

Quả đúng như những gì Giản Duy đã phán đoán, chân cô không có vấn đề gì lớn. Bôi thuốc xong, lại dặn dò cô tĩnh dưỡng thật tốt, bác sĩ liền thu dọn đồ đạc rời đi .

Vệ sĩ đều ở bên ngoài, Lâm Hạo cũng ra ngoài, trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn Giản Duy và Giang Ngật. Cô ngồi trên sofa trong phòng khách, bởi vì dính nước mưa, Giang Ngật đi vào phòng ngủ thay quần áo. Mặc dù bữa tiệc lát nữa rất quan trọng, nhưng cũng chỉ là trường hợp bí mật, anh vẫn ăn mặc rất đơn giản, áo jacket màu đen phối với quần dài, vừa đi vào phòng khách đi vừa tiện tay sửa lại cổ áo.

Giản Duy cảm thấy hình ảnh này có chút nhiệm màu. Bọn họ ở chung một phòng, cô chờ ở phòng khách, mà anh ở trước mặt cô, tự nhiên sửa sang lại quần áo.

Giống như, giống như ngày thường, bọn họ là một cặp sống chung…

Giang Ngật đột nhiên nhìn sang, Giản Duy đỏ mặt, che giấu cười cười: “Anh xem, em đã nói là không có chuyện gì mà.”

Giang Ngật liếc về hướng chân cô. Vừa rồi lúc kiểm tra, Giản Duy cởi tất, giờ chân không vén lên, để trên ghế sofa. Ghế sô pha da có màu trắng, mà chân cô lại càng trắng hơn, mắt cá chân tinh tế, móng tay màu hồng phấn nhạt, chỉ có miệng vết thương hơi đỏ.

Yết hầu lên lên xuống xuống, bỗng nhiên anh không dám nhìn nữa, đành phải dời mắt đi. Trong phòng dường như trở nên nóng bức, anh đến bên cửa sổ, khẽ hít vào rồi lại thở ra.

Giản Duy thấy anh tránh ra, cũng thở phào nhẹ nhõm. Chết mất, chẳng qua anh áy chỉ nhìn chân mình, mà mình lại cảm thấy ánh mắt của anh ấy sáng rực, làm tim mình cũng đập nhanh…

Di động của Giang Ngật vang lên hai tiếng, anh lấy ra nhìn, Giản Duy suy đoán chắc là có người đang giục anh đi xuống. Quả nhiên, Giang Ngật nói: “Tôi phải đi rồi.”

Giản Duy cố nén sự mất mát trong lòng, khẽ cười đáp, “Vâng, anh cứ yên tâm đi đi, em không sao đâu ạ.”

Cô nghĩ, những kiểu tiệc tùng thế này đều rất lâu, mình cũng không thể nào cứ trì hoãn mãi, chờ đến khi anh ấy trở về, chắc mình đã đi…

Giang Ngật nhìn cô, nhếch môi, trong mắt nhất thời lóe qua rất nhiều điều. Ngay tại lúc Giản Duy bắt đầu nghi hoặc, anh đột nhiên nói: “Em đừng đi vội.”

Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.

Giang Ngật nói lại: “Tôi sẽ không ở đó quá lâu. Em ở đây, chờ tôi trở lại.”