Anh Trai Hờ Thích Ăn Gà

Chương 14: 14 Bị Anh Hai Dẫn Ra Từ Đồn Cảnh Sát

1 Vote

Chương 14: Bị anh hai dẫn ra từ đồn cảnh sát

Một người bạn cùng phòng ký túc xá của Cao Nhiên vừa vặn đến kỳ dịch cảm, vì vậy hắn quyết định đi tìm O phá xử, còn xúi những người bạn cùng phòng khác cùng nhau phá xử.

Đây chính là lịch sử chat Phó Giản hôm qua trộm đọc, người này không tự giữ mình thì cũng được đi, còn dạy hư bạn cùng phòng.

Ngày hôm sau anh khẩn trương thức dậy, phát hiện mình ngủ trong phòng em trai.

Anh đỡ bụng bò dậy, phát hiện ngực mình lại thấm ướt, xuống lầu thay quần áo, bắt đầu tìm em trai khắp nơi, ba mẹ sớm đã đi chơi rồi, trong nhà trừ hắn ra ngay cả cái bóng người cũng không có.

Phó Giản nóng nảy, cảm thấy Cao Nhiên khẳng định bị bạn cùng phòng lòng dạ đen tối khiêng chạy rồi, liên tiếp gọi mấy cú điện thoại.

Cao Nhiên không nghe máy, Phó Giản luống cuống.

Ở nhà một mình đứng ngồi không yên lo lắng thật lâu, rốt cuộc có điện thoại gọi lại, mở ra nhìn thử, lại là một số điện thoại xa lạ.

“Alo, xin chào?”

“Xin chào, chúng tôi gọi từ đồn cảnh sát, em trai của anh đang ở đây.”

“Tôi, tôi lập tức tới!” Phó Giản bật loa, tìm vải đàn hồi quấn bụng lại, anh một bên nói chuyện với cảnh sát, một bên hốt hoảng thay quần áo, dán hai miếng lót thấm sữa.

Ra cửa thật nhanh gọi một chiếc xe, chạy thẳng tới đồn cảnh sát.

Khiếu nại với cảnh sát chừng nửa tiếng, Cao Nhiên cộng thêm mấy bạn học của hắn, bị anh vớt ra từ đồn cảnh sát.

Phó Giản sắc mặt tái xanh đi phía trước, nắm tay em trai mình, lôi lên xe taxi.

“Mấy bạn học, nhanh về nhà đi.” Hắn cười giả dối dặn dò mấy tiếng, lên xe taxi.

“Anh hai...” Cao Nhiên ngồi trong xe, rất là có mắt nhìn thả mềm giọng.

“Về nhà nói sau.” Phó Giản lạnh lùng nói.

Xong rồi, anh trai hờ tức giận rồi.

Chàng trai to con một mét tám, ủ rũ cúi đầu đi theo sau lưng Phó Giản, từng bước một chật vật đi vào nhà, lại đột nhiên chú ý tới anh hai không đúng.

“Anh hai, bụng anh đâu?” Cao Nhiên tiến lên đưa tay sờ, bị Phó Giản hung hãn đánh lên mu bàn tay.

“Em đứng ở đây cho anh!” Phó Giản căm tức nhìn hắn, vào phòng mình.

Vải đàn hồi quấn ngang hông bị anh từ từ tháo ra, sau đó lại thay bộ quần áo ở nhà, rồi thay luôn miếng lót thấm sữa đã ướt.

Cao Nhiên trung thành đứng trong phòng khách, chờ đợi dạy dỗ sắp đến.

“Em đi theo?” Phó Giản cầm quần áo dơ đi ra, mặt đầy nghiêm túc.

Anh trai hờ thay đồ rồi, Cao Nhiên mắt không chớp nhìn chằm chằm, giải thích: “Em không có tham gia, em đưa đồ giùm thôi...”

“Đưa cái gì?”

“Bao cao su.”

Phó Giản ném quần áo vào máy giặt, trầm mặc một hồi, hỏi: “Tụi nó không biết tự mua?”

“Tụi nó mua rồi, nhưng size không đúng.”

“Em cũng nóng lòng giúp người ha!” Phó Giản tức giận trừng mắt, chất vấn: “Anh hỏi em, nếu như lưu án thì phải làm sao? Nếu như dính bệnh tình dục thì phải làm sao? Hay là em đánh dấu người khác thì phải làm sao? Nguy hiểm đến như vậy, em từng cân nhắc chưa?”

“Anh hai.” Cao Nhiên nhìn chằm chằm ước mắt trong mắt anh trai hờ, giọng nói như nhũn ra: “Em thật sự không có tham gia.”

“Nhiên Nhiên, em trưởng thành rồi.” Phó Giản đỡ bụng ngồi lên sô pha, nói: “Theo lý thuyết trưởng thành rồi, anh không nên xen vào chuyện của em.”

Cao Nhiên dồn dập bác bỏ nói: “Anh hai, anh có thể quản em!”

“Được rồi.” Phó Giản ngoắc ngoắc tay, “Lại đây ngồi.”

Cao Nhiên nhíu chặt chân mày, không nói một lời ngồi bên cạnh Phó Giản, hình tượng của hắn trước mặt Phó Giản vẫn là em trai, cho dù trong bụng mang thai đứa con của hắn, nhưng hắn trong lòng Phó Giản nhưng ngay cả cha của đứa trẻ cũng không tính.

“Anh hy vọng em có thể yêu đương một cách bình thường, mà không phải là đi theo người không biết giới hạn từ từ học xấu.” Phó Giản uyển chuyển phê bình người bạn cùng phòng đó, nhẫn nhịn nói cho em trai, “Làm bạn cùng phòng với người như vậy, có thể tự giữ mình được không?”

Cao Nhiên nghiêng người, tựa đầu lên vai anh hai, trang nghiêm là thủ đoạn nũng nịu hắn thường dùng.

“Đổi ký túc xá đi.”

Cao Nhiên nằm gật đầu một cái, hắn chưa nói là, cảnh sát là hắn báo, xin chuyển ký túc xá cũng đã sớm được duyệt.

“Được rồi, tha thứ cho em.” Phó Giản xoa gáy hăn, tựa như hai anh em lại trở về kiểu mẫu ở chung ngày xưa, “Có đói bụng hay không?”

“Đói!”

“Làm mì trộn nước sốt* cho em có được không?”

*mì trộn nước sốt: là dạng mì nước, nấu mì riêng, rồi làm nước sốt với thịt và một số nguyên liệu cắt hạt lựu sau đó rưới lên mặt, nguyên liệu thịt có thể thay đổi tùy khẩu vị người ăn, đặc sản phương Bắc TQ

“Được, anh nấu cơm là ngon nhất!”

Mặc dù là nói như vậy, nhưng Phó Giản vừa vào nhà bếp, tạp dề đã bị Cao Nhiên lấy đi, hắn nhất quyết muốn Phó Giản dạy hắn làm, không muốn vợ mình lớn bụng rồi còn phải chăm sóc mình.

Cuối cùng, dựa theo Phó Giản từng bước hướng dẫn, cho dầu rồi nguyên liệu làm liền một mạch, làm ra chất lượng cũng rất tốt.

Phó Giản lôi mì ra, kêu Cao Nhiên rưới sốt lên trên, hai tô mì trứng gà cà chua thơm ngát ra lò, một lớn một nhỏ đặt lên bàn.

Cao Nhiên duỗi đũa, gắp một đũa lớn, thổi hơi nóng, sì sụp hút mì.

Nhìn em trai ăn ngon lành, Phó Giản ôm đũa, giống như mẹ già rốt cuộc chờ được con trai mình trông mong về nhà, nụ cười như mẹ hiền hiện lên trên mặt anh.

Chú ý tới biểu tình anh hai, Cao Nhiên thả chậm động tác, tựa hồ cũng nhận ra được nụ cười này chỉ bao hàm sâu đậm tình thương của mẹ, một chút thèm ăn hắn cũng không còn, hắn không khỏi thở dài.

“Sao vậy?” Phó Giản nghi ngờ hỏi: “Không ngon sao?”

“Ngon lắm...!ngon lắm.” Cao Nhiên lại ăn vài miếng, giống như đáp lại vậy.

Phó Giản gần đây khẩu vị không tốt lắm, nhưng nhìn em trai ăn ngon như vậy, cũng thèm ăn, rốt cuộc cầm đũa lên.

Cà cà chua đỏ đỏ vừa chua vừa ngọt, anh ăn mắt cũng nheo lại, hưởng thụ bữa tối này.

“Đúng rồi, Nhiên Nhiên.” Anh nuốt miếng mì, hỏi: “Hôm qua em ôm anh lên lầu hả?”

Cao Nhiên gật đầu một cái, dọn tô mì anh hai ăn xong, tự giác vào nhà bếp rửa chén.

Phó Giản hỏi hắn tại sao.

Động tác trong tay Cao Nhiên đột nhiên chậm lại, hắn ảm đạm, hỏi: “Anh không cần pheromone của em sao?”

“Anh…” Phó Giản đứng trước thành bếp, nhìn em trai bọt đầy tay, không nói được một câu.

Anh cần chứ, anh rất cần pheromone của Cao Nhiên.

Thậm chí không có pheromone của Cao Nhiên, ngay cả ngủ anh đều ngủ không ngon, giống như toàn thân bủn rủn sau khi chạy đường dài, lại giống như mệt mỏi đói ba ngày không ăn, còn giống như da dẻ khô rát dưới ánh nắng chói chang.

Nhưng chỉ cần hít vào một hơi, tựa hồ tìm về chính mình...

Anh không thể rời xa Cao Nhiên.

Nhưng anh không muốn thừa nhận.

“Anh không cần.” Hắn quả quyết nói dối.

Cao Nhiên không nói gì, mở mức nước lớn nhất, lẳng lặng rửa sạch bọt trên tô; tiếp theo lại lau khô từng cái, lại chỉnh tề để vào máy khử trùng.

Phó Giản không được đáp lại, cau mày nhìn em trai, chờ hắn nói.

Nhưng Cao Nhiên không nói gì, rửa chén xong, hắn đã lên lầu.

Phó Giản ngơ ngác đứng dưới lầu, anh không hiểu cảm xúc của Cao Nhiên, giống như sau khi anh nói xong, người này giống như không có nghe thấy vậy.

Ngay sau đó, Phó Giản hiểu rồi.

Anh nhanh chóng chạy vào phòng mình, mở cửa nhìn một cái.

Cái tổ trên giường anh đã sớm biến mất, buổi sáng vì đi gấp, cho nên lúc đi vào thay quần áo anh hoàn toàn quên mất.

Đống quần áo cũ của Cao Nhiên trên giường, đã biến mất không thấy, chỉ còn lại mùi của Cao Nhiên lưu lại trên chăn.

Lời nói dối vụng về này...!đã sớm không đánh tự thua.

Phó Giản đi tới mép giường, ôm cái chăn, đỏ mặt vùi vào, cũng không biết là đỏ vì xấu hổ hay đỏ vì nhục nhã..